Tô Lê tắm xong đi ra, bước thẳng đến bàn trang điểm, chỗ Giang Thần Hy ngồi vừa khéo cách cô không xa.
Tô Lê vừa xoa kem dưỡng da, vừa nhìn Giang Thần Hy qua kính, nói: “ Giang thiếu.”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, ngước mắt nhìn cô nói: “ Sao thế?”
Tô Lê cho một ít kem dưỡng da vào lòng bàn tay xoa xoa, sau đó vỗ nhẹ lên mặt, nói: “Trần Miễn và Kiều Vi kết hôn, có ảnh hưởng lớn đến anh không?”
Giang Thần Hy hơi trầm mặc một lát xong mới nói, “ Vậy phải xem Kiều gia có tác dụng lớn như thế nào với Giang gia.” Ngừng một chút, anh nhìn cô hỏi: “ Sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện này?”
Tô Lê cười cười, vặn nắp hộp lại, nói: “Em chỉ cảm thấy Giang thiếu không quan tâm giống như bên ngoài đồn, cho nên tò mò hỏi.”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, thu hồi tầm mắt nhìn tài liệu trong tay, bình thản nói: “Kiều gia luôn là thế lực mà lão già đó xem trọng, cho nên cái tin này không bất ngờ.
“ Nhưng mà cô Kiều Vi đó nhìn có vẻ rất thích anh.” Tô Lê nói
Giang Thần Hy lật một trang tài liệu, bình thản nói: “ Không liên quan đến anh, từ lúc ở bên Mỹ anh đã từ chối cô ta rồi, cũng nói rõ, làm bạn bè thì được, những cái khác thì cô ấy không phù hợp với anh. Cho dù cô ấy có thể giúp anh ở phương diện nào đó.”
Tô Lê gật đầu, nhưng cũng không nói gì nữa.
Giang Thần Hy ngẩng đầu nhìn cô nói: “Thực ra, em không cần lo lắng trong Trần Miễn, trong cái thế giới này, rất nhiều chuyện đã phân định rõ ràng, sẽ không bị ảnh hưởng nhiều bởi nhân tố nào đâu. Trên phương diện lợi ích, với cậu ta mà nói chỉ có lợi không có hại.”
Tô Lê dựa trên ghế, vừa chải đầu vừa nói: “Em sẽ không đi quản chuyện của cậu ấy nữa, những chuyện nên làm em đã làm rồi. Con đường này là tự cậu ấy chọn, em tự thấy mình đã trọn tình trọn nghĩa rồi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lát mới nói: “ Xin lỗi, hãy tha thứ sự nhỏ mọn của anh.”
Tô Lê nhìn anh, sau đó chỉ cười nói: “ Em đi ngủ đây, anh làm xong chuyện thì ngủ sớm đi.”
Giang Thần Hy biết, Tô Lê rõ ràng đang trốn tránh vấn đề này.
Anh cũng không miễn cưỡng cô, nói: “ Được.”
Tô Lê đứng dậy đi ngủ.
Bây giờ cô cũng không muốn nghĩ nhiều những chuyện phức tạp, cho nên ngủ rất ngon, nằm xuống nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Giang Thần Hy thỉnh thoảng lại ngước nhìn Giang Thần Hy, sau đó lại cúi đầu nhìn tài liệu trong tay. Cuối cùng phát hiện, khó mà tập trung tinh thần làm việc. Anh nói dối cô là điều hoà trong thư phòng hỏng, chỉ vì muốn ở lại đây.
Nhưng mà nhìn Tô Lê đang ngủ say, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ cúi đầu, hít sâu một hơi, định t hần lại và tiếp tục công việc trên tay.
Nửa đêm, khi Tô Lê đang mơ màng ngủ, thì cảm thấy có ai đó đang ôm mình vào lòng, dựa vào lồng ngực rộng lớn, có vẻ cũng không tệ…
Cứ như vậy, Giang Thần Hy cũng lười biếng ngủ một đêm.
Tô Lê nhìn anh, cũng không nói gì, xem ra hôm qua anh ngủ rất muộn, vẫn chưa tỉnh, cho nên Tô Lê bèn ngủ trước.
Bây giờ, cô nghiêm túc căn cứ theo lời dặn của bác dĩ, ngủ sớm dậy sớm. Hàng ngày, năm sáu giờ sáng đã rất có tinh thần, cuộc sống rất quy luật, con người cũng tỉnh táo hơn.
Tô Lê vào nhà vệ sinh, chuẩn bị xong liền xuống lầu ăn sáng.
Cũng không biết có phải do mang thai không mà cô rất dễ đói bụng.
Nhưng mà lúc đánh răng, Tô Lê lại hơi nôn khan, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng mỗi sáng gần đây đều vậy.
“ Sao thế?” Giang Thần Hy cũng vừa dậy,đẩy cửa vào thì thấy Tô Lê vừa đánh răng vừa nôn, nhíu mày lại.
Anh hứng một cốc nước sạch đưa cho cô: “ Súc miệng.”
Kết quả là Tô Lê vừa súc súc miệng, lại không nhịn được nôn thêm hai lần nữa.
Giang Thần Hy biết phụ nữ mang thai có một số người sẽ nôn nghén, anh nhớ Lạc Nhan hồi đó mang thai gần như ăn gì nôn đấy. Vì có kinh nghiệm nên anh không hoảng loạn giống như những người lần đầu làm ba.
Giang Thần Hy vuốt tóc ở trán cô, dịu dàng hỏi: “ Cảm giác thế nào?”
Tô Lê lắc lắc đầu, nhổ nước trong miệng ra, nói: “ Không sao, một lát nữa là không có gì.”
“ Gần đây cứ nôn suốt sao?” Giang Thần Hy hỏi. Anh đi công tác mấy hôm, hàng ngày đều rất bận, khó tránh không quan tâm cô.
Tô Lê lắc đầu, nói: “ Không có, ít khi vậy lắm. Buổi sáng mới như vậy, bình thường thì không.”
Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, để cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Dựa vào lòng anh, Tô Lê không nói lên lời, chỉ cảm thấy khi dựa vào anh có một cảm giác yên lòng khó nói lên lời.
“ Khá hơn chút nào chưa?” anh dịu dàng áp xuống tóc cô.
Tô Lê ừm một tiếng, dứt lời liền ngước mắt nhìn anh, cảm thấy hốt hoảng, nhưng nhanh chóng dời mắt đi, không tiếp tục nhìn, ban đầu cô cũng như vậy mà từng chút một bị luân hãm.
Nhưng mà Giang Thần Hy cũng không có động tác gì khác, chỉ dùng một tay ôm eo cô, cằm để lên đầu cô.
Thực ra trong lòng Tô Lê không bài xích cảm giác này chút nào.
“Được rồi, xuống lầu ăn chút gì đi, có thể sẽ khá hơn. Nếu như vẫn khó chịu t hì lát nữa đi gặp bác sĩ.” Giang Thần Hy nói.
Tô Lê bình thản nói: “Không cần, chỉ thỉnh thoảng thôi, em không yếu đuối như vậy.”
Giặt lại khăn mặt trong tay lau lại mặt, Tô Lê lộ ra đôi mắt to tròn nhìn Giang Thần Hy: “ Sao hôm nay Giang thiếu dậy sớm vậy?”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, súc miệng, nói: “ Công ty có nhiều việc.”
Tô Lê gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì bèn quay người nói lại với Giang Thần Hy, nói: “ Thực ra nếu Giang thiếu rất bận không có thời gian thì không cần giành thời gian đến cùng em đâu, em cũng không sao.”
Giang Thần Hy cúi đầu vỗ nước lên măt, cười nói: “Tranh thủ thời gian bây giờ có thể hàng ngày cùng em ăn cơm đi bộ. Sau này chắc mất mấy tháng cũng không thể làm như vậy.”
Tô Lê nghe xong cười cười nói: “ Cũng không phải sau này sinh con xong cũng không gặp được.”
Dứt lời liền quay người đi thẳng ra ngoài.
Giang Thần Hy nghe xong hơi sững người lại, cụp mắt xuống cười cười khó hiểu, tự nói với mình ừm một tiếng: “ Nói cũng đúng.”
Sau khi vệ sinh xong, Giang Thần Hy liền xuống lầu.
Lại nhìn thấy Tô Lê đang ngồi xổm trên đất cho chú chó ăn.
“ Vẫn chưa ăn?” Giang Thần Hy đi đến, nhìn nhìn bàn ăn, vẫn chưa động đến.
Tô Lê ừm một tiếng, sau đó đứng lên, nói: “ Đợi Giang thiếu mà.”
Giang Thần Hy nghe xong rất vui mừng, trong lòng cảm thấy có một niềm vui khó hiểu không nói lên lời.
Bữa sáng là cháo gà, một chút rau, một bắp ngô, còn có hai quả trứng, một cốc sữa.
Là thực đơn của Tô Lê, Giang Thần Hy cũng ăn như vậy.
Đương nhiên là anh không có trứng luộc, thím Trương làm cho anh trứng cuộn, bên trong có rất nhiều nhân.
Tô Lê chậm rãi cầm ngô cắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trứng cuộn trong tay Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy nhìn cô, nhìn cô bộ dạng đáng thương cực kỳ, anh hơi nghĩ nghĩ, giơ tay lấy đi bắp ngô trong tay cô, than nhẹ một tiếng, nói: “ Ngày mai đổi thành cháo thì sẽ không còn phải gặm ngô nữa, được không?” Dứt lời, anh liền cắt một miếng trứng cuộn đưa lên miệng cô, nói: “ Cho em một miếng.”
Tô Lê há mồm, cuối cùng cũng được ăn một miếng.
Cô thực sự không thích gặm ngô. Hơn nữa, ngày nào cũng phải gặm, cũng không biết tại sao bác sĩ lại bảo cô ăn.
Giang Thần Hy sau đó liền đẩy sữa đến trước mặt cô, ngô đã không ăn rồi thì những cái khác không thể bỏ.
Tô Lê gật đầu.
Giang Thần Hy uống một ngụm sữa, nói: “ Hôm nay nghe nói có mưa lớn, không có việc gì thì đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà.”
Tô Lê đang bóc vỏ trứng, từng chút một, nhìn bộ dạng rất chăm chú, gật đầu nói: “ Buổi trưa không cùng nhau ăn cơm sao?”
Giang Thần Hy nói: “ Không được, sáng nay anh phải đi khu vực mới xây dựng ở thành phố, tối mới về được.”
“ Vậy à.” Tô Lê đưa quả trứng đã bóc xong cho anh, nói: “ Mỗi người một quả.”
Giang Thần Hy nhìn cô, than nhẹ một tiếng, nói: “Cái này là của em, mỗi ngày em phải ăn hai quả trứng.”
“ Mỗi người một quả đi, em không muốn ăn.” Tô Lê nói
Giang Thần Hy nói: “ Trứng luộc nhiều dinh dưỡng.”
“ Em với anh đổi, em muốn ăn bánh trứng của anh.”Tô Lê đẩy quả trứng còn lại đến trước mặt anh.
“ Ăn đi! Không được kỳ kèo.” Giang Thần Hy cũng không chiều theo cô, không để ý cô nữa, vừa ăn trứng cuộn vừa uống sữa. Nhìn Tô Lê rất bình thản nhưng lại nói rất thành thực: “ Ăn hết những cái này đi, nếu như để anh biết hôm nay em không ăn hết, thì đợi anh về thu thập em thế nào.”
Dứt lời, anh liền đứng dậy, quay người bảo người giúp việc là áo vest cho anh, nhìn bộ dạng Tô Lê không nói một lời ăn trứng, hít sâu một hơi, sau đó đi đến bên người cô, nhẹ xoa tóc cô, nói: “ Được rồi, anh đến công ty đây, ngoan một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Tô Lê không để ý đến anh, trong lòng không cam tâm tình nguyện cố gắng nuốt xuống quả trứng luộc đang muốn nôn ra.
Tô Lê hơi không vui, nhưng không có cách nào khác, hiện tại mang thai rồi, dinh dưỡng rất quan trọng.
Sau khi Giang Thần Hy rời đi, Tô Lê nhân lúc thím Trương không để ý, đập vỡ quả trứng còn lại cho chó ăn.
Mới bắt đầu, mấy ngày đầu cô còn có thể cố gắng kiên trì, nhưng mà mỗi ngày ăn hai quả trứng, cô bắt đầu không chịu nổi rồi, cảm giác còn khó chịu hơn uống thuốc.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong bữa sáng, Hoa Hoa cũng đến.
Cô trợ lý nhỏ đúng là rất tận tâm, tốt không gì để nói.
Tô Lê đương nhiên không thể nghe Giang Thần Hy ngoan ngoãn ở nhà.
“ Hoa Hoa, buổi chiều đi dạo phố với chị đi, lâu lắm rồi không đi.” Tô Lê lật giở tạp chí nói.
Hoa Hoa gật đầu, nói: “ Được thôi.”
Tô Lê nhìn Hoa Hoa hình như có tâm sự, nên hỏi: “ Sao thế? Nhìn em như có tâm sự à?”
Hoa Hoa thở dài nói: “ Hôm qua nghe chị Thiệu Phương nói đang sắp xếp cho chị đi Mỹ, đột nhiên thấy buồn.”
Tô Lê cười cười nói: “ Chị chỉ đi sinh con thôi, cũng không phải đi di dân không trở lại, em buồn cái gì.”
Tô Lê vừa xoa kem dưỡng da, vừa nhìn Giang Thần Hy qua kính, nói: “ Giang thiếu.”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, ngước mắt nhìn cô nói: “ Sao thế?”
Tô Lê cho một ít kem dưỡng da vào lòng bàn tay xoa xoa, sau đó vỗ nhẹ lên mặt, nói: “Trần Miễn và Kiều Vi kết hôn, có ảnh hưởng lớn đến anh không?”
Giang Thần Hy hơi trầm mặc một lát xong mới nói, “ Vậy phải xem Kiều gia có tác dụng lớn như thế nào với Giang gia.” Ngừng một chút, anh nhìn cô hỏi: “ Sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện này?”
Tô Lê cười cười, vặn nắp hộp lại, nói: “Em chỉ cảm thấy Giang thiếu không quan tâm giống như bên ngoài đồn, cho nên tò mò hỏi.”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, thu hồi tầm mắt nhìn tài liệu trong tay, bình thản nói: “Kiều gia luôn là thế lực mà lão già đó xem trọng, cho nên cái tin này không bất ngờ.
“ Nhưng mà cô Kiều Vi đó nhìn có vẻ rất thích anh.” Tô Lê nói
Giang Thần Hy lật một trang tài liệu, bình thản nói: “ Không liên quan đến anh, từ lúc ở bên Mỹ anh đã từ chối cô ta rồi, cũng nói rõ, làm bạn bè thì được, những cái khác thì cô ấy không phù hợp với anh. Cho dù cô ấy có thể giúp anh ở phương diện nào đó.”
Tô Lê gật đầu, nhưng cũng không nói gì nữa.
Giang Thần Hy ngẩng đầu nhìn cô nói: “Thực ra, em không cần lo lắng trong Trần Miễn, trong cái thế giới này, rất nhiều chuyện đã phân định rõ ràng, sẽ không bị ảnh hưởng nhiều bởi nhân tố nào đâu. Trên phương diện lợi ích, với cậu ta mà nói chỉ có lợi không có hại.”
Tô Lê dựa trên ghế, vừa chải đầu vừa nói: “Em sẽ không đi quản chuyện của cậu ấy nữa, những chuyện nên làm em đã làm rồi. Con đường này là tự cậu ấy chọn, em tự thấy mình đã trọn tình trọn nghĩa rồi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lát mới nói: “ Xin lỗi, hãy tha thứ sự nhỏ mọn của anh.”
Tô Lê nhìn anh, sau đó chỉ cười nói: “ Em đi ngủ đây, anh làm xong chuyện thì ngủ sớm đi.”
Giang Thần Hy biết, Tô Lê rõ ràng đang trốn tránh vấn đề này.
Anh cũng không miễn cưỡng cô, nói: “ Được.”
Tô Lê đứng dậy đi ngủ.
Bây giờ cô cũng không muốn nghĩ nhiều những chuyện phức tạp, cho nên ngủ rất ngon, nằm xuống nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Giang Thần Hy thỉnh thoảng lại ngước nhìn Giang Thần Hy, sau đó lại cúi đầu nhìn tài liệu trong tay. Cuối cùng phát hiện, khó mà tập trung tinh thần làm việc. Anh nói dối cô là điều hoà trong thư phòng hỏng, chỉ vì muốn ở lại đây.
Nhưng mà nhìn Tô Lê đang ngủ say, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ cúi đầu, hít sâu một hơi, định t hần lại và tiếp tục công việc trên tay.
Nửa đêm, khi Tô Lê đang mơ màng ngủ, thì cảm thấy có ai đó đang ôm mình vào lòng, dựa vào lồng ngực rộng lớn, có vẻ cũng không tệ…
Cứ như vậy, Giang Thần Hy cũng lười biếng ngủ một đêm.
Tô Lê nhìn anh, cũng không nói gì, xem ra hôm qua anh ngủ rất muộn, vẫn chưa tỉnh, cho nên Tô Lê bèn ngủ trước.
Bây giờ, cô nghiêm túc căn cứ theo lời dặn của bác dĩ, ngủ sớm dậy sớm. Hàng ngày, năm sáu giờ sáng đã rất có tinh thần, cuộc sống rất quy luật, con người cũng tỉnh táo hơn.
Tô Lê vào nhà vệ sinh, chuẩn bị xong liền xuống lầu ăn sáng.
Cũng không biết có phải do mang thai không mà cô rất dễ đói bụng.
Nhưng mà lúc đánh răng, Tô Lê lại hơi nôn khan, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng mỗi sáng gần đây đều vậy.
“ Sao thế?” Giang Thần Hy cũng vừa dậy,đẩy cửa vào thì thấy Tô Lê vừa đánh răng vừa nôn, nhíu mày lại.
Anh hứng một cốc nước sạch đưa cho cô: “ Súc miệng.”
Kết quả là Tô Lê vừa súc súc miệng, lại không nhịn được nôn thêm hai lần nữa.
Giang Thần Hy biết phụ nữ mang thai có một số người sẽ nôn nghén, anh nhớ Lạc Nhan hồi đó mang thai gần như ăn gì nôn đấy. Vì có kinh nghiệm nên anh không hoảng loạn giống như những người lần đầu làm ba.
Giang Thần Hy vuốt tóc ở trán cô, dịu dàng hỏi: “ Cảm giác thế nào?”
Tô Lê lắc lắc đầu, nhổ nước trong miệng ra, nói: “ Không sao, một lát nữa là không có gì.”
“ Gần đây cứ nôn suốt sao?” Giang Thần Hy hỏi. Anh đi công tác mấy hôm, hàng ngày đều rất bận, khó tránh không quan tâm cô.
Tô Lê lắc đầu, nói: “ Không có, ít khi vậy lắm. Buổi sáng mới như vậy, bình thường thì không.”
Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, để cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Dựa vào lòng anh, Tô Lê không nói lên lời, chỉ cảm thấy khi dựa vào anh có một cảm giác yên lòng khó nói lên lời.
“ Khá hơn chút nào chưa?” anh dịu dàng áp xuống tóc cô.
Tô Lê ừm một tiếng, dứt lời liền ngước mắt nhìn anh, cảm thấy hốt hoảng, nhưng nhanh chóng dời mắt đi, không tiếp tục nhìn, ban đầu cô cũng như vậy mà từng chút một bị luân hãm.
Nhưng mà Giang Thần Hy cũng không có động tác gì khác, chỉ dùng một tay ôm eo cô, cằm để lên đầu cô.
Thực ra trong lòng Tô Lê không bài xích cảm giác này chút nào.
“Được rồi, xuống lầu ăn chút gì đi, có thể sẽ khá hơn. Nếu như vẫn khó chịu t hì lát nữa đi gặp bác sĩ.” Giang Thần Hy nói.
Tô Lê bình thản nói: “Không cần, chỉ thỉnh thoảng thôi, em không yếu đuối như vậy.”
Giặt lại khăn mặt trong tay lau lại mặt, Tô Lê lộ ra đôi mắt to tròn nhìn Giang Thần Hy: “ Sao hôm nay Giang thiếu dậy sớm vậy?”
Giang Thần Hy ừm một tiếng, súc miệng, nói: “ Công ty có nhiều việc.”
Tô Lê gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì bèn quay người nói lại với Giang Thần Hy, nói: “ Thực ra nếu Giang thiếu rất bận không có thời gian thì không cần giành thời gian đến cùng em đâu, em cũng không sao.”
Giang Thần Hy cúi đầu vỗ nước lên măt, cười nói: “Tranh thủ thời gian bây giờ có thể hàng ngày cùng em ăn cơm đi bộ. Sau này chắc mất mấy tháng cũng không thể làm như vậy.”
Tô Lê nghe xong cười cười nói: “ Cũng không phải sau này sinh con xong cũng không gặp được.”
Dứt lời liền quay người đi thẳng ra ngoài.
Giang Thần Hy nghe xong hơi sững người lại, cụp mắt xuống cười cười khó hiểu, tự nói với mình ừm một tiếng: “ Nói cũng đúng.”
Sau khi vệ sinh xong, Giang Thần Hy liền xuống lầu.
Lại nhìn thấy Tô Lê đang ngồi xổm trên đất cho chú chó ăn.
“ Vẫn chưa ăn?” Giang Thần Hy đi đến, nhìn nhìn bàn ăn, vẫn chưa động đến.
Tô Lê ừm một tiếng, sau đó đứng lên, nói: “ Đợi Giang thiếu mà.”
Giang Thần Hy nghe xong rất vui mừng, trong lòng cảm thấy có một niềm vui khó hiểu không nói lên lời.
Bữa sáng là cháo gà, một chút rau, một bắp ngô, còn có hai quả trứng, một cốc sữa.
Là thực đơn của Tô Lê, Giang Thần Hy cũng ăn như vậy.
Đương nhiên là anh không có trứng luộc, thím Trương làm cho anh trứng cuộn, bên trong có rất nhiều nhân.
Tô Lê chậm rãi cầm ngô cắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trứng cuộn trong tay Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy nhìn cô, nhìn cô bộ dạng đáng thương cực kỳ, anh hơi nghĩ nghĩ, giơ tay lấy đi bắp ngô trong tay cô, than nhẹ một tiếng, nói: “ Ngày mai đổi thành cháo thì sẽ không còn phải gặm ngô nữa, được không?” Dứt lời, anh liền cắt một miếng trứng cuộn đưa lên miệng cô, nói: “ Cho em một miếng.”
Tô Lê há mồm, cuối cùng cũng được ăn một miếng.
Cô thực sự không thích gặm ngô. Hơn nữa, ngày nào cũng phải gặm, cũng không biết tại sao bác sĩ lại bảo cô ăn.
Giang Thần Hy sau đó liền đẩy sữa đến trước mặt cô, ngô đã không ăn rồi thì những cái khác không thể bỏ.
Tô Lê gật đầu.
Giang Thần Hy uống một ngụm sữa, nói: “ Hôm nay nghe nói có mưa lớn, không có việc gì thì đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà.”
Tô Lê đang bóc vỏ trứng, từng chút một, nhìn bộ dạng rất chăm chú, gật đầu nói: “ Buổi trưa không cùng nhau ăn cơm sao?”
Giang Thần Hy nói: “ Không được, sáng nay anh phải đi khu vực mới xây dựng ở thành phố, tối mới về được.”
“ Vậy à.” Tô Lê đưa quả trứng đã bóc xong cho anh, nói: “ Mỗi người một quả.”
Giang Thần Hy nhìn cô, than nhẹ một tiếng, nói: “Cái này là của em, mỗi ngày em phải ăn hai quả trứng.”
“ Mỗi người một quả đi, em không muốn ăn.” Tô Lê nói
Giang Thần Hy nói: “ Trứng luộc nhiều dinh dưỡng.”
“ Em với anh đổi, em muốn ăn bánh trứng của anh.”Tô Lê đẩy quả trứng còn lại đến trước mặt anh.
“ Ăn đi! Không được kỳ kèo.” Giang Thần Hy cũng không chiều theo cô, không để ý cô nữa, vừa ăn trứng cuộn vừa uống sữa. Nhìn Tô Lê rất bình thản nhưng lại nói rất thành thực: “ Ăn hết những cái này đi, nếu như để anh biết hôm nay em không ăn hết, thì đợi anh về thu thập em thế nào.”
Dứt lời, anh liền đứng dậy, quay người bảo người giúp việc là áo vest cho anh, nhìn bộ dạng Tô Lê không nói một lời ăn trứng, hít sâu một hơi, sau đó đi đến bên người cô, nhẹ xoa tóc cô, nói: “ Được rồi, anh đến công ty đây, ngoan một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Tô Lê không để ý đến anh, trong lòng không cam tâm tình nguyện cố gắng nuốt xuống quả trứng luộc đang muốn nôn ra.
Tô Lê hơi không vui, nhưng không có cách nào khác, hiện tại mang thai rồi, dinh dưỡng rất quan trọng.
Sau khi Giang Thần Hy rời đi, Tô Lê nhân lúc thím Trương không để ý, đập vỡ quả trứng còn lại cho chó ăn.
Mới bắt đầu, mấy ngày đầu cô còn có thể cố gắng kiên trì, nhưng mà mỗi ngày ăn hai quả trứng, cô bắt đầu không chịu nổi rồi, cảm giác còn khó chịu hơn uống thuốc.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong bữa sáng, Hoa Hoa cũng đến.
Cô trợ lý nhỏ đúng là rất tận tâm, tốt không gì để nói.
Tô Lê đương nhiên không thể nghe Giang Thần Hy ngoan ngoãn ở nhà.
“ Hoa Hoa, buổi chiều đi dạo phố với chị đi, lâu lắm rồi không đi.” Tô Lê lật giở tạp chí nói.
Hoa Hoa gật đầu, nói: “ Được thôi.”
Tô Lê nhìn Hoa Hoa hình như có tâm sự, nên hỏi: “ Sao thế? Nhìn em như có tâm sự à?”
Hoa Hoa thở dài nói: “ Hôm qua nghe chị Thiệu Phương nói đang sắp xếp cho chị đi Mỹ, đột nhiên thấy buồn.”
Tô Lê cười cười nói: “ Chị chỉ đi sinh con thôi, cũng không phải đi di dân không trở lại, em buồn cái gì.”
Danh sách chương