“Không phải cậu cũng đoán trước được chuyện này rồi sao?” Harry thản nhiên trả lời. Nó không có cách nào ngăn cản Tom phát hiện ra Phòng Chứa Bí Mật, nó cũng không có ý định ấy, có điều lúc chuyện này xảy ra nó cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nhưng đồng thời nó cũng hiểu được sự nóng lòng của Tom, sự nóng lòng vì muốn chứng minh hắn là hậu duệ duy nhất của Slytherin! Nếu là nó, nó cũng sẽ làm như vậy. Sống ở cô nhi viện Muggle tình người nguội lạnh, lại không biết ba má mình là ai, Tom cần sự công nhận và trung thành của những người khác, điều này người bình thường không bao giờ có thể hiểu được.

Harry đi theo Tom từ rất lâu rồi, lâu đến mức đủ để nó thương xót hắn. Trước kia nó không biết, cũng chưa từng nghĩ tới, Tom phải cố gắng thế nào mới tạo được ánh hào quang cho mình như bây giờ. Thời gian này, hiểu biết của Harry về thiếu niên Voldemort đã hoàn toàn tách biệt với ấn tượng của nó khi nhìn trong ký ức của thầy Dumbledore, dù có phải mất ăn mất ngủ nó cũng muốn biết hắn làm cái gì. Voldemort mà nó quen biết sau này vẫn giữ được thói quen cũ, gần như sách không rời tay. Lại nghĩ đến một người như vậy về sau lại bước chân lên con đường đen tối khiến nó thương tiếc mà thở dài.

“Ta có nên khen ngươi là một Gryffindor điển hình không? Nếu đã biết Phòng Chứa Bí Mật, chắc ngươi cũng biết ta mới chính là người thừa kế, cũng nên biết được trong này có thứ gì… Vậy mà ngươi còn dám theo vào…” Vẻ mặt điềm tĩnh lạnh nhạt hoàn toàn không phù hợp với giọng điệu uy hiếp mà Tom đang nói. Hắn khẽ vẩy đũa phép, bốn cây đuốc lớn trong bốn góc tường lập tức cháy bùng lên, đại sảnh sáng rực như ban ngày. “Chắc ngươi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng tới bây giờ ta vẫn chưa ra tay với ngươi là vì ta sợ ngươi đấy chứ?”

Không gian đột nhiên sáng lòa khiến Harry không thích ứng kịp vội đưa tay che mắt, sau đó nó lắc đầu. “Tôi chưa từng nghĩ như thế.” Nó có nên tự vỗ tay khen ngợi mình vì đã càng ngày càng hiểu tính cách của Voldemort không? Tom quả nhiên muốn giết một người lai lịch không rõ như nó…

“Ta nghĩ ngươi sẽ không ngu ngốc đến mức này, nếu đúng là ngươi đã biết cái gì đó.” Tom trào phúng nói. Mặt hắn đã không còn mang nụ cười giả tạo thường ngày nữa mà có chút vặn vẹo. “Ta có thể nói rằng, ngươi đã chuẩn bị cho mọi chuyện? Hoặc chính xác là, ngươi biết rõ vài thứ có thể giúp ngươi thoát khỏi tay ta?”

Tuy rằng đã đoán trước được là sẽ xảy ra tình huống này, nhưng Harry vẫn cảm thấy tim mình đau như xé. “Cũng không phải.” Nó bước thêm một bước tới chỗ Tom, đôi mắt màu xanh ngọc bích xót xa nhìn hắn: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể diễn xuất sắc đến mức qua mắt được cậu, cậu hẳn là đã đoán ra được nhiều chuyện.”

Tom biết Harry đang nói cái gì, nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận sự tồn tại của thứ tình cảm ấy. “Là sự đồng cảm ngu xuẩn sao? Đúng là ta có nhận ra. Nói thật, lần nào ta cũng phải cố gắng lắm mới khống chế được mình không nôn ra, thứ đồng cảm đó thật khiến người ta buồn ói.”

“Cậu biết là tôi không hề nói tới chuyện này. Hơn nữa đó không phải đồng cảm, mà là…” Harry tranh luận, Tom lại đột nhiên cao giọng cười to.

“Ta nên nhận ra từ sớm mới phải, ngươi giống lão ong mật như đúc!” Tom dường như cười đến ná thở, “Che dấu thật tốt, nếu không phải giọng điệu này quá mức quen thuộc, ta sẽ chẳng phát hiện ra đâu!”

“Thật ngại quá, khiến cậu thất vọng rồi – cậu đoán hoàn toàn sai rồi!” Harry có chút nóng nảy, nó chân thành muốn nói chuyện với Tom, thế nhưng lại bị người kia cười nhạo, “Tôi với giáo sư Dumbledore hoàn toàn không giống nhau!”

Tom không cười nữa, nheo mắt lại, dường như đang đánh giá thân phận của Harry. “Trừ lão ta ra, không có người nào…” Con ngươi của hắn càng lúc càng tối lại, “Vốn dĩ ta không nghĩ đến, nhưng nếu đã như vậy thì chỉ còn một khả năng…” Hơn nữa còn là khả năng rất lớn. “Ta không biết chúng ta có quan hệ từ khi nào? Nếu không phải là trước kia, vậy chỉ có thể là…” Tương lai.

Đến lượt Harry nghẹn họng sững sờ nhìn hắn. Sao Tom có thể nghĩ ra được chuyện này? Quả thực hắn thông minh đến không thể tưởng tượng được.

“Nếu đúng là như thế thì có thể giải thích rõ được mọi chuyện. Vì sao ngươi không phải là hậu duệ của Slytherin nhưng lại nói được Xà ngữ; biết Phòng Chứa Bí Mật, nhưng chỉ sau khi ta đi xuống mới xuống theo; còn có vết sẹo kia có lẽ chính là dấu vết của phép thuật ta ếm lên người ngươi. Về phần vì sao ngươi luôn đi theo ta…” Tom nói rất nhanh, giống như hoàn toàn không thấy vẻ mặt của Harry. Giọng điệu của hắn cao dần, châm chọc nói: “Theo ta đoán… Nhất định trong tương lai ta đã làm ra chuyện ác tày trời nào đó, mà ngươi đang cố gắng ngăn cản để nó không lặp lại?” Hắn đang cười, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào.

“Không…” Harry muốn phản đối, nhưng giọng điệu của nó yếu ớt đến ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được. “Không hoàn toàn đúng…”

“Ồ?” Tom nhíu nhíu lông mày, “Ngươi muốn nói gì? Lẽ nào sự thật là về sau ta đã hối cải, quay lại con đường chính nghĩa?”

Harry nghẹn họng. Câu này hắn nói không hề sai, nhưng giọng điệu của Tom khiến nó nói không lên lời.

“Ta biết ta muốn làm cái gì.” Tom khinh miệt vung tay, “Cho nên đừng có dùng chuyện tương lai để dọa dẫm ta, cũng đừng có nghĩ đến chuyện dạy đời ta… Ta có thể nắm được tương lai mình muốn.”

Những lời này nghe thật ngông cuồng, nhưng Harry biết hắn nói thật. Đây là Voldemort chân chính, chuyện hắn muốn làm nhất định sẽ làm được, coi những người khác chỉ là con kiến, ngọn cỏ. “Cậu có hoài bão, có dã tâm, có năng lực, không ai có thể chắn đường cậu.” Harry chậm rãi nói, nó biết rõ chuyện này.

Mà nó cũng không nghĩ mình có năng lực ngăn cản hắn, nó chỉ muốn Tom suy nghĩ sáng suốt về chuyện thả Tử Xà ra. Tom đơn giản chỉ là muốn chứng minh hắn là người kế vị của Slytherin. Sau này hắn tách một mảnh linh hồn của mình gán vào quyển nhật ký, ngoại trừ mục đích chiến thắng tử thần, cũng là vì nguyên nhân này. Đột nhiên có một linh cảm gì đấy lóe lên trong Harry, nhưng nó chưa kịp nắm bắt, tiếng nói của Tom vang lên cắt ngang thắc mắc của nó.

“Nếu ngươi đã biết,” Hắn hoài nghi nói, “Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Tôi biết cậu muốn làm gì.” Harry không đáp lại câu hỏi của hắn, bình tĩnh nói, “Nhưng cậu có từng nghĩ tới hậu quả Hogwarts sẽ phải gánh chịu nếu cậu thả Tử Xà ra chưa? Chuyện này sẽ gây ra nỗi sợ hãi nghiêm trọng, điều này là chắc chắn.” Nó vừa nói vừa gật đầu, “Ngôi trường sẽ phải chịu áp lực cực lớn từ phía phụ huynh học sinh, sau đó trước làn sóng dư luận, chỉ có thể đóng cửa trường học để tránh cho tình thế chuyển biến xấu.”

Tom nhíu nhíu mày. Hắn không vui khi Harry không trả lời hắn, nhưng trong lời Harry nói lộ ra tin tức làm hắn chú ý: “Đây là chuyện đã xảy ra trong trí nhớ của ngươi sao? Ta thừa nhận ta không nghĩ đến kết quả này.” Hắn đột nhiên nở nụ cười, “Trường học sẽ không đóng cửa đâu, đây không phải là chuyện ta mong muốn. Khi chuyện này xảy ra để một người chịu tội thay không phải là được rồi sao?” Hắn vừa dứt lời, thấy Harry quắc mắt nhìn mình, càng thêm hài lòng: “Có vẻ như ta thực sự đã làm vậy.”

Trước phản ứng của hắn, ngoại trừ tức giận, Harry còn cảm thấy bất lực. Nó mới là người biết trước mọi chuyện cơ mà, sao bây giờ nó lại có cảm giác như đang bị dắt mũi? “Cậu không có một chút cảm giác hối hận nào sao? Dù cho có người sẽ chết vì Tử Xà?” Nó thấy Tom lại nhướn mày, vội vàng giơ tay ngăn hắn nói: “Được rồi, cậu không cần phải nói, là tôi vờ ngớ ngẩn, đáp án của vấn đề này đã rõ ràng.”

Nó nên làm thế nào để ngăn cản Tom thả con Tử Xà ra đây? Không phải ai cũng được uống dược nhân sâm, hơn nữa chỉ có mình Voldemort biết cách bào chế, số lượng thuốc nó hiện có không đủ cho tất cả mọi người ở Hogwarts, hơn nữa đây cũng chỉ là phương pháp trị được ngọn không trị được gốc.

Nói cho giáo sư Dumbledore? Chẳng lẽ nó phải khiến Tom bị canh chừng sao? Hoặc là bị đưa đến Azkaban? Những chuyện này đều đáng sợ, Harry lắc mạnh đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ này.

“Ta vốn chỉ nghĩ ngươi là người không rõ lai lịch nào đó từ tương lai trở về.” Tom hứng thú đánh giá dáng vẻ như bị điên của Harry, “Nhưng ta lại vừa phát hiện ra, có vẻ như ta đánh giá sai quan hệ của chúng ta rồi. Ngươi thật sự hiểu ta rất rõ, ta những tưởng rằng không ai có thể làm được chuyện này. Những lúc ngươi phiền phức bám riết lấy giống như kẻ thù của ta vậy, còn ở những thời điểm khác lại rất giống…” Hắn không nói hết câu, bởi vì theo hắn cái từ kia không bao giờ có thể xảy ra với mình.

“Cậu không dám đối mặt thừa nhận?” Nghe Tom lược bỏ hết mọi việc chỉ nói sơ sài như vậy, Harry tức giận nói. Nó lại tiến tới chỗ Tom thêm một bước, “Tôi có thể nói thật cho cậu biết – năm mươi năm sau, chúng ta là người yêu.”

Đôi mắt đen của Tom mở lớn. Hai người đứng đó, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Không biết là mười giây, hay hai mươi giây sau đó, Tom lại bắt đầu cười, còn lớn hơn cả lúc nãy. “Chuyện này… Chuyện này thật sự quá nực cười!”

“Cậu cảm thấy đó chỉ là một trò cười đúng không?” Harry cảm thấy trong lòng như đóng băng, nhưng lại cố gắng không lộ ra sự xót xa của mình, “Nhưng đối với tôi, chuyện đó rất chân thật.”

“Cho nên ngươi vẫn luôn coi ta như hắn? Coi ta chính là người ngươi yêu sau này?” Tom châm chọc, “Cho nên ta nói đúng rồi, cái cảm giác bị nhìn thấu đó… Ấn tượng của ngươi vẫn dừng lại ở thời điểm đó? Cho nên ngươi xem ta là hắn?” Nói ra hết những lời này, Tom cảm thấy vô cùng hả giận, nhưng đồng thời trong lòng hắn như bị thứ gì đó cắt vào, có chút đau.

Harry sững sờ nhìn hắn, tựa như đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy người kia vậy. Tom nói không sai, nó theo bản năng áp đặt hiểu biết của mình để nhìn nhận thời đại này; Nhưng trên thực tế, ở thế giới này nó đã không còn là Kẻ Được Chọn. “Không!” Nó thì thào, “Cả hai cùng là một người, đều là…”

“Thôi đi! Cho dù ngươi có yêu hắn, cũng không đến mức yêu ai yêu cả đường đi, yêu cả quá khứ đen tối của hắn.” Tom nhất quyết không chịu thừa nhận, lúc hắn nghe Harry nói hắn và người kia cùng là một người, trong lòng đột nhiên có một cảm giác gì đấy rất khác lạ.

“Không!” Harry kịch liệt phản đối, “Tôi có thể chứng minh chuyện này!”

Nhưng Tom không muốn trải qua cảm giác vừa rồi nữa. Cảm xúc yếu đuối đó cứ dâng lên sẽ đánh tan sự lý trí mà hắn vẫn luôn tự hào mất. Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi vừa rồi thôi, hắn đã muốn tới gần Harry, sau đó hôn lên môi cậu ta… Hắn đúng là điên rồi! Đối với những thứ mình không xử lý được, cách giải quyết của hắn chỉ có một: Bóp chết nó ngay từ trong trứng nước.

“Bây giờ có một cách chứng minh dễ dàng hơn.” Thầm hạ quyết tâm, trên mặt Tom lại hiện lên nụ cười giả tạo.

Harry nghe vậy chợt có một linh cảm không lành. Nó cảnh giác hỏi: “Cách gì?”

“Nếu như ngươi đã xuất hiện ở đây thì cũng có lẽ nên thể hiện chút gì đó, sau đó ta có thể suy xét.” Tom khoái trá nói, khiến người khác không sao hiểu được hắn muốn làm gì tiếp theo, “Ra đi.”

Harry ngây người, sau đó mới nhận ra câu sau của Tom không phải là nói với nó. Pho tượng mặt người già nua khổng lồ sau lưng Tom bắt đầu di động, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Nếu nửa dưới bộ râu của pho tượng không nhỏ nước tong tong xuống mặt sàn, thì không hề có một tiếng động nào cả. Sau đó, một cửa hang cực lớn lộ ra, có tiếng lạo xạo của thứ gì đó ma sát với mặt sàn càng lúc nghe càng gần.

Cảnh tượng này rất quen thuộc… Giống hệt như lúc Tom Riddle trong cuốn nhật ký dụ nó vào Phòng Chứa, sau đó lợi dụng Tử Xà để giết nó. Từ khi trở về quá khứ đến nay, Harry chưa từng có cảm giác gần gũi đến vậy, đây chính là Tom, chính là Voldemort. Cho dù hắn có biến thành hình dáng thế nào, có một số việc không bao giờ thay đổi.

“Tôi nghĩ cậu sẽ không thực sự trông cậy ánh mắt của Basilisk có thể giết chết được tôi đấy chứ?” Harry cũng ngạc nhiên vì chính mình, giờ phút này mà nó còn có tâm trạng trêu chọc Tom, “Có lẽ đúng là nọc độc của nó có thể…” Nó đút tay vào túi áo choàng, Tom lập tức đề cao cảnh giác, nhưng nó chỉ lấy ra một chai thủy tinh nhỏ. Harry lắc lắc cái chai đựng chất lỏng màu xanh lục trước mặt Tom, “Có điều, thật đáng tiếc, tôi có mang theo thuốc giải.”

“Ngươi biết tên của nó…” Tom trầm giọng nói, Harry nghe thấy cả tiếng nghiến răng, “Xem ra trong tương lai ta đối với ngươi không tệ?”

“Cậu thực sự không thể bỏ qua chuyện này được sao?” Harry chưa từ bỏ ý định lại thuyết phục. “Cho dù là không có kết quả gì cậu vẫn muốn tiếp tục sao?”

“Vì sao ta lại không được tiếp tục?” Tom đột nhiên rống to, khuôn mặt đẹp trai vì tức giận mà cũng vặn vẹo, “Chỉ có các ngươi mới làm đúng… Khuyên bảo ta trở về con đường đúng đắn… Nhưng cái gì mới là đúng đắn? Các ngươi thì biết cái gì chứ? Các ngươi chẳng biết cái quái gì cả!”

“Tom, nghe này…” Harry khuyên bảo hắn, đồng thời chậm rãi tiến tới gần hắn, “Tôi không dám nói tôi biết toàn bộ… Nhưng cũng gần như biết tất cả… Giáo sư Dumbledore cũng vì muốn tốt cho cậu, nhưng cách thầy ấy làm không đúng… Cậu có thể trở thành một người rất tốt, nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người, pháp lực cao cường, quyền lực tối cao… Những thứ này không phải vì cậu có một con thú cưng là Tử Xà…”

Harry không biết câu nào của nó khiến Tom kích động. Bởi vì hắn đột nhiên vọt tới chỗ nó, vật nó ngã xuống sàn, hai tay siết chặt cổ nó. Harry nghe thấy tiếng vỡ của cái chai thủy tinh nó vừa cầm trên tay, còn cả tiếng rống giận dữ của Tom: “Đồ lừa đảo! Các ngươi đều là đồ lừa đảo! Ta không thèm tin đâu… Đừng tưởng rằng nói như vậy là có thể lừa được ta!” Nó nhìn Tom đôi mắt vằn đỏ tia máu cùng gân xanh phập phồng trên trán Tom, lúc này hắn chẳng đẹp trai chút nào, mà vô cùng đáng sợ.

Lưng Harry bỏng rát đau đớn. Nó muốn nói gì đó, nhưng ngay cả thở cũng rất khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện lên tiếng nói gì. Máu trên người như nó như ngừng chảy, chỉ chừa một nơi duy nhất, chính là mặt nó. Dường như máu toàn bộ cơ thể nó đã dồn cả lên đầu vậy. Harry tin chắc vẻ mặt nó lúc này cũng chẳng đẹp hơn Tom là bao. Thân thể không tự chủ được mà co giật, trước mắt cũng quay cuồng, mà Tử Xà được Tom gọi ra giống như bị mùi hương từ chai thuốc vỡ dọa, chỉ để lại một bóng mờ mờ nhỏ xíu trên võng mạc của nó.

Tom không hề phát ra một tiếng rống nào, nhưng vẫn ngồi đè lên người nó, ánh mắt điên cuồng, hung bạo. Harry càng lúc càng cảm thấy váng đầu, hoa mắt, nhưng nó không hề giãy dụa, chỉ giơ tay lên. Nó muốn chạm vào mặt Tom, vỗ về nỗi phẫn nộ trong hắn, sau đó nói cho hắn biết, nó thật sự yêu hắn. Thế nhưng trước khi tay Harry chạm tới khuôn mặt đang bừng bừng tức giận kia, nó đã mất đi ý thức.

———–Đoạn trích ngắn trong phần Phần thứ sáu: Hồi ức đau thương————

Hermione đã mở ra đóng vào cái túi xách hột cườm tới ba lần. Cô bé dường như vẫn còn ôm hy vọng xa vời, rằng chỉ cần cô bé nấn ná thêm một vài phút nữa, nói không chừng Ron sẽ đột nhiên trở về tìm cô bé và Harry. Harry im lặng nhìn cô bé, không nói gì, cũng không lên tiếng thúc giục. Thế nhưng xung quanh trừ tiếng gió lùa qua nhánh cây thì chẳng còn tiếng động nào nữa cả. Cuối cùng Hermione tuyệt vọng, nắm tay Harry Độn thổ.

Nơi chúng nó mới đến là một sườn núi, xung quanh rậm rạp những bụi cây đỗ quyên, gió điên cuồng gào thét. Hai người bọn nó vừa bước đi một bước, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ phía sau. “Ron!” Hermione như lấy lại sức sống, quay phắt người lại chạy tới chỗ bụi cây thấp bé phát ra tiếng rên. Harry theo sát cô bé, trong lòng phấn khởi nghĩ rằng cuối cùng cậu bạn thân của nó đã nghĩ thông suốt.

Trong bụi cây đúng là có người. Người nọ rất cao cũng rất gầy, mặc một bộ áo choàng có mũ trùm đen, nằm co quắp dưới mặt đất, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt tái nhợt. Hai tay hắn theo bản năng quơ quào cái gì đó trong không khí, giống như đang bị một sợi dây vô hình siết chặt cổ. Tuy khuôn mặt hắn đang vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, hắn là một người đàn ông rất đẹp trai. Có thể khẳng định, người này không phải là Ron.

Vẻ vui mừng của Harry và Hermione đều ngưng đọng trên mặt. Ở nơi rừng núi hoang sơ thế này sao lại xuất hiện một Pháp sư có vẻ như đang bị siết cổ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện