Đêm hôm đó và ngày hôm sau vẫn diễn ra như bình thường – đấy là nói về Tom. Điều này làm cho Harry cảm thấy vừa may mắn lại vừa khó hiểu. May mắn là Voldemort không khó chịu, mà khó hiểu cũng chính là chuyện này. Thật không bình thường… Harry nghĩ.
Hôm sau là Halloween. Nhưng cả Hermione và Tom vẫn giành toàn bộ thời gian sau giờ học làm học sinh chăm chỉ trong thư viện, Harry đành phải đi theo hai người bọn họ. Lúc ba người bọn nó đang ăn sáng, Fred và George uống Độc dược Lão hóa tính ném tên mình vào Chiếc Cốc Lửa, nhưng cuối cùng vẫn bị Lằn tuổi cụ Dumbledore vẽ hất cẳng ra, thậm chí còn mọc một bó râu bạc phơ dưới cằm.
Tận đến bữa tối, học sinh nhà Gryffindor vẫn còn say sưa bàn tán chuyện này. Hai anh em sinh đôi sau khi đến Bệnh thất xử lý đám râu về cũng cười đùa ha hả.
“Thật sự hi vọng là Gryffindor chúng ta.” Khi Harry, Tom và Hermione ngồi xuống, Fred nói, “Angelina… Harry… Ai cũng được!”
“Em cũng mong thế, tuyệt đối không được là Slytherin!” George bổ sung.
Harry cười cười. Nếu xét trình độ pháp thuật và khả năng thực chiến, nó chắc chắn mình hơn hẳn những học sinh Hogwarts khác. Đương nhiên là không tính Tom, nếu như hắn muốn ghi danh, có lẽ chỉ có cụ Dumbledore ra tay mới hy vọng đánh được hắn. Harry tưởng tượng cảnh Voldemort và cụ Dumbledore đấu nhau trong cuộc thi Tam Pháp Thuật không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Harry, xem ra bồ không căng thẳng chút nào.” Hermione nói, tay cô nàng đang nhấc đĩa thức ăn gần chỗ mình lên, đầu thì quay sang nhìn Harry.
Harry vội chỉnh đốn lại vẻ mặt của mình, “Không có.” Nhiều người đang quay sang nhìn nó như vậy, nếu như không được chọn không phải nó bẽ mặt rồi sao.
Hermione bị vẻ mặt giả bộ nghiêm trang của nó chọc cười. “Đừng có giả bộ, bồ tưởng mình không biết bồ học như thế nào sao? Nếu nói người nào có tư cách để trở thành Quán quân Hogwarts nhất, thì người đó chính là bồ.”
Victor Krum ngồi cách bọn nó hai vị trí, nghe thấy thế, lập tức quét mắt nhìn sang. Harry bị lời cô bé nói làm cho hết hồn, vội vàng nhìn sang dãy bàn Hufflepuff đối diện. May mà các học sinh nhà Hufflepuff cũng đang sôi nổi bàn luận đề tài này, giọng của Hermione không lớn, cho nên bọn họ không nghe thấy. Harry thở phào, sau đó nghĩ tới một vấn đề: “Nếu… Mình là nói nếu, mình được lựa chọn, bồ có thể giúp mình không, Hermione?”
“Đương nhiên.” Hermione không chút do dự gật đầu, lại lập tức hỏi, “Mình có thể giúp chuyện gì?”
Tom cũng đưa mắt nhìn nó, hiển nhiên là không chỉ có Hermione thắc mắc chuyện này. Harry nhìn hai người bọn họ, sau đó ghé sát tai Tom nói gì đó. Hermione thấy vẻ mặt Tom đột nhiên cứng ngắc, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện đó đành nhờ bồ, Hermione.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hermione không kiên nhẫn hỏi.
“Đến lúc đó bồ sẽ biết thôi.” Harry ngồi thẳng người, nhìn đồ ăn trên bàn không chớp mắt, giống như đột nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú với chúng.
Đồ ăn tối nay rất thịnh soạn, nhưng dường như không mấy người chú ý đến. Ngay khi những cái đĩa bằng vàng được dọn dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore đứng lên. Tiếng xì xào bàn luận trong Đại Sảnh Đường lập tức biến mất hết. Sau khi cụ nói xong những điều cần chú ý, mới vẩy cây đũa phép một nhát lớn, tất cả các ngọn nến đều tắt sạch, trong Đại Sảnh Đường chỉ còn ánh sáng lập lòe từ ngọn nến được thắp trong trái bí ngô trạm và ngọn lửa xanh trắng của Chiếc Cốc Lửa.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tia lửa xanh trắng sáng rực, Đại Sảnh Đường yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nổ lép bép trong Chiếc Cốc Lửa. Đột nhiên, ngọn lửa xanh trắng cháy bùng lên, chuyển sang màu đỏ rực, tia lửa tóe vung vãi, búng ra một mẩy giấy da dê, rồi trở lại bình thường.
“Vị Quán quân Durmstrang là…” Dumbledore nương theo ánh lửa đọc cái tên được ghi trong mẩu giấy, hô vang: “Victor Krum.”
Tiếng vỗ tay giòn giã vang khắp Đại Sảnh Đường. Krum đứng lên, liếc nhìn Harry đang nhiệt liệt vỗ tay cho mình, rồi mới cất bước đi tới căn phòng phía sau.
Vài giây sau, Chiếc Cốc Lửa lại phun ra mẩu giấy thứ hai. “Quán quân Beauxbatons…” Dumbledore hô, “Fleur Delacour!”
Sau khi cô nàng đứng lên rồi biến mất vào căn phòng bên hông Đại Sảnh Đường, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại. Tiếp theo chính là Quán quân của Hogwarts… Trong không khí lúc này, dường như có thể sờ thấy được sự háo hức và mong chờ…
Dumbledore bắt lấy mẩu giấy thứ ba. “Quán quân Hogwarts…” Cụ dõng dạc xướng, “Harry Potter!”
Harry ngây người ngồi đó, nó đột nhiên nhận ra nãy giờ nó đang nín thở. Thì ra nó vẫn hồi hộp chờ đợi giây phút này như trước kia, chờ mong nó có thể đường đường chính chính đại diện Hogwarts tham gia Tam Pháp Thuật. Một vài học sinh nhà Hufflepuff tiếc nuối rên lớn, nhưng Harry không hề nghe thấy. Trên thực tế, nó hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của những học sinh xung quanh nó, những cánh tay đưa đến đẩy nó đứng dậy, hay tiếng hoan hô điếc tai. Harry đứng sững ở đó, cảm thấy có người nắm lấy bàn tay đang buông thõng của nó, rồi nhẹ kéo – hai chân nó tự động bước đi phía trước.
Lúc Harry bước vào căn phòng phía sau, trong đó chỉ có Krum và Fleur, bọn họ đều đang đứng cạnh lò sưởi âm tường. Fleur nhìn thấy nó đi vào, vui vẻ nói: “Quả nhiên là cậu, Arry.” Krum giống như cũng đang định nói như thế, miệng há ra, cuối cùng không nói gì chỉ gật đầu với nó.
“À…” Harry lắp bắp, nó có cần nói cám ơn không? Có vẻ như Fleur nhận ra nó không được tự nhiên. Cô nàng hất mái tóc bạch kim xinh đẹp ra phía sau, đi tới chỗ Harry, “Quên tự giới thiệu, tôi là Fleur Delacour.” Cô nàng vừa nói vừa vươn bàn tay trắng nõn ra phía nó.
“Xin chào, Harry Potter.” Harry lơ đãng nắm lấy tay cô nàng, trong đầu lại nhớ tới hơi ấm của một bàn tay khác.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một đoàn người nối đuôi nhau đi vào. Ludo Bagman đi trước, sau đó là cụ Dumbledore, ông Crouch, bà Maxime, giáo sư McGonagall, còn có người Harry nhớ thương trong dáng vẻ giáo sư Roald, giáo sư Snape và Lestrange im lặng đi phía sau hắn.
Ánh mắt Harry nóng bỏng nhìn chằm chằm người kia. Nếu không phải nhờ Voldemort, có lẽ nó sẽ không tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật lần này. Hơn nữa lúc này đây, nó đã thay thế Cedric trở thành Quán quân duy nhất của trường Hogwarts, không thể không nói khóa học bổ túc của Voldemort có tác dụng rất lớn. Cho nên, ở một phương diện nào đó, nó cần phải cảm tạ Voldemort… Harry lại chợt có cảm giác giống như trong trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới. Không, không phải lúc này, nó cố gắng kiềm chế xúc động của mình, một năm nữa thôi – còn chưa đến một năm nữa, nó có thể nhịn được….
Giáo sư Roald đứng phía đối diện Harry, hắn nhận ra Harry hoàn toàn không tập trung nghe Crouch nói, ánh mắt dường như dính trên người hắn. Được rồi, hắn thừa nhận ánh mắt này giống bát súp hải sản hôm qua khiến hắn có thể kiềm nén được sự tức giận khi thấy hai Quán quân còn lại thân thiết với cậu bé của hắn.
Đương nhiên, Voldemort biết cậu bé không có ý gì với bọn chúng, thế nhưng hắn thật sự không chịu đựng được khi thấy có kẻ quá thân mật với cậu bé của hắn – cái này định nghĩa rất rộng nha. Hắn lại nghĩ đến cuộc nói chuyện với cậu bé hồi tháng trước, vẻ mặt kiên quyết của cậu bé khi nhìn hắn… Cậu bé đã nhận ra được điều gì đó, cậu bé của hắn vẫn luôn nhạy cảm như vậy. Hắn thật sự rất cảm động, thật sự, nhưng đây vốn là vấn đề của một mình hắn, là bùa chú chính hắn lựa chọn, cho dù hậu quả thế nào hắn cũng nên một mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối không để cho cậu bé của hắn phải gánh vác cùng…
Người đàn ông tên Roald cũng chính là Chúa Tể Hắc Ám bất giác siết chặt nắm tay. Hắn nên làm như vậy, nhất định thế. Nếu kết quả xấu nhất xảy đến, hắn hy vọng mình chết luôn đi, đừng để hắn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ, cô đơn của Harry. Hắn thực sự không chịu đựng được. Mỗi lần nhìn thấy cậu bé như vậy hắn đều có cảm giác thất bại, giống như lần trước Lễ Tình nhân hay như bây giờ vậy.
Đương nhiên, trước thời điểm đó, hắn sẽ cố gắng không để chuyện gì phát sinh.
Sau sự kiện Harry trở thành Quán quân Hogwarts, nó rất khó tìm được một nơi nào đó yên tĩnh – Harry đành phải ngồi cả ngày trong thư viện đến muốn mọc rễ ở đó luôn. Không thể ngồi trong Phòng sinh hoạt chung, bởi vì lúc nào cũng sẽ có người đến chúc mừng nó, hoặc là sôi nổi bàn tán về cuộc thi đấu, khiến nó không thể tập trung làm bài tập hay suy nghĩ bất cứ chuyện gì cả. Tuy rằng vì ngày nào Krum cũng đến ngồi lỳ trong thư viện cho nên có rất nhiều học sinh ‘tình cờ’ ghé qua đây, nhưng vì có bà Pince, đám học trò kia cũng bớt ồn ào hơn rất nhiều.
“Mình thực sự không chịu nổi nữa rồi!” Người đầu tiên phát hỏa là Hermione, cô bé tức tối đóng quyển sách lại: “Tại sao anh ta không đọc ở trên cái tàu đần độn của anh ta kia chứ?”
Harry theo ánh mắt của cô bé nhìn lướt sang, thấy Krum đang ủ ê ngồi ở góc bên kia, vẻ mặt như đưa đám. Có lẽ vì ngồi ở đây, anh ta mới không bị đám fan hâm mộ bu lại quấy rầy như Harry. Harry quay đầu nhìn Hermione, đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: ngày nào Krum cũng đến thư viện không phải vì anh ta có tình cảm với Hermione đấy chứ?
Phải nói rằng Hermione là một cô gái rất xinh đẹp, nếu như cô bé chịu giành một chút thời gian đọc sách để chau chuốt bản thân. “Hermione, tiến lại đây chút.” Harry nói, vừa lấy đũa phép trong túi quần ra, vừa tự trách sao giờ mình mới nhớ ra chuyện này.
“Chuyện gì thế?” Giọng nói Hermione hơi chút cáu kỉnh, xem ra cô nàng đang bị đám học sinh nữ líu lo nhặng xị kia làm cho bực bội. Nhưng cô nàng vẫn hơi nhướn người tới chỗ Harry.
“Mở miệng.”
“…A?” Hermione ngạc nhiên, cậu ấy muốn làm gì?
“Tốt, cứ giữ nguyên như thế.” Harry nói, điểm nhẹ cây đũa phép bằng gỗ cây nhựa ruồi, “Úm ba la thu nhỏ… Úm ba la lùi lại… Ừm, hình như ổn rồi.”
Hermione kinh ngạc sờ sờ răng mình. “Harry, bồ làm cái gì… A?” Từ cuối cùng của cô nàng đột nhiên cao vút lên, vẻ mặt vui sướng, “Răng của mình…”
Tom chuyển mắt từ trang sách nhìn lên, sau đó lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ đầy cưng chiều. Cậu bé của hắn luôn rất chu đáo.
“Nếu ba má bồ không đồng ý thì cứ nói rằng bồ bị trúng thần chú, bà Pomfrey đã chỉnh lại cho bồ.” Harry nói. Nếu nó nhớ không lầm, lần trước là nhờ thần chú của Malfoy bắn trúng Hermione, mà hình như cô bé luôn muốn chỉnh lại răng cửa của mình; lịch sử đã vì sự trở lại của nó mà thay đổi, vậy chuyện này để nó giải quyết đi.
Hai mắt Hermione như phát sáng, long lanh nhìn nó: “Nói thật, bồ thật sự rất chu đáo, Harry à! Mình thực sự muốn yêu bồ!” Dường như cô nàng đã quên béng mất sự bực bội vừa nãy.
“Làm ơn đừng.” Harry lập tức tiếp lời, nó không muốn bị máu ghen của Voldemort dìm chết đâu. Đương nhiên, của Krum cũng thế.
Vẫn giống như trước kia, trước khi cuộc thi đấu chính thức bắt đầu là lễ Cân Đũa Phép. Harry hoàn toàn quên béng mất việc nó phải gặp Rita Skeeter. Nếu như lần này cô ta xây dựng nó thành hình tượng Cậu Bé Sống Sót mau nước mắt, để xem nó xử lý ả thế nào. Harry chịu không ít khổ vì cô ả rồi, cho nên nó vô cùng cảnh giác khi ngồi xuống chiếc ghế lót vải nhung. Krum ngồi đối diện với nó, ánh mắt không tự chủ nhìn Harry rồi lại lập tức dời đi, vẻ mặt đầy tâm sự.
Ông Ollivander lần lượt kiểm tra từng cây đũa phép của bọn nó, sau đó một thợ chụp hình bụng phệ chụp cho bọn nó một bức hình chung. Rita Skeeter vẫn như trước kia, yêu cầu chụp hình riêng mỗi Quán quân. Harry nhìn nụ cười giả lả của cô ta, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Quả nhiên, trên tờ Nhật Báo Tiên Tri ra sáng hôm sau giành một diện tích rất lớn để đăng những bài viết của cô ả, mà ở chính giữa là bức hình của Harry, vẻ mặt của nó trong bức hình không có cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt là chớp chớp. Vô cùng bất ngờ là Rita Skeeter chỉ bình luận là dùng những từ ‘Ngại ngùng, cẩn thận’ để nhận xét về nó, còn nói Harry tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật chính là ‘Niềm tự hào của Hogwarts, nhất định sẽ mang vinh dự về cho Vương quốc Anh”. Từ đầu đến cuối bài viết đều là những lời ca ngợi Harry, hai Quán quân khác chỉ được giành một mẩu nhỏ ở dưới cùng, hơn nữa chỉ nhắc đến qua loa.
“Không thích Skeeter sao?” Voldemort nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Harry trên mặt báo hỏi, lúc này hai người đang ngồi trong văn phòng mang đặc phong cách Slytherin của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Harry nheo mắt lại nhìn hắn. “Anh không động tay gì vào chuyện này đấy chứ? Cô ta lại không hề bới móc chuyện cũ đau lòng của Cậu Bé Sống Sót?”
“Nghe giống như em mong cô ta làm chuyện đó vậy.” Voldemort đặt tờ báo xuống, hai tay chống cằm, hứng thú nhìn nó.
“Không hề, một chút cũng không.” Harry lập tức phủ nhận. Nó đoán ra được, chuyện này nhất định là do Voldemort nhúng tay. Nhận thấy lúc này tâm trạng của Voldemort khá tốt, nó đảo tròng mắt, “Anh giúp em một chuyện được không?”
Chương sau:
Nụ cười trên mặt Voldemort biến mất, “Em muốn làm gì?”
“Anh không giúp?” Harry hỏi ngược lại.
Rốt cuộc Harry muốn Voldemort giúp chuyện gì?
Bật mí là chuyện cực kỳ quan trọng, liên quan đến toàn bộ câu chuyện về sau!!!
Tò mò chưa?
Valentine trắng quay lại đây, ta sẽ bật mí:v
Hôm sau là Halloween. Nhưng cả Hermione và Tom vẫn giành toàn bộ thời gian sau giờ học làm học sinh chăm chỉ trong thư viện, Harry đành phải đi theo hai người bọn họ. Lúc ba người bọn nó đang ăn sáng, Fred và George uống Độc dược Lão hóa tính ném tên mình vào Chiếc Cốc Lửa, nhưng cuối cùng vẫn bị Lằn tuổi cụ Dumbledore vẽ hất cẳng ra, thậm chí còn mọc một bó râu bạc phơ dưới cằm.
Tận đến bữa tối, học sinh nhà Gryffindor vẫn còn say sưa bàn tán chuyện này. Hai anh em sinh đôi sau khi đến Bệnh thất xử lý đám râu về cũng cười đùa ha hả.
“Thật sự hi vọng là Gryffindor chúng ta.” Khi Harry, Tom và Hermione ngồi xuống, Fred nói, “Angelina… Harry… Ai cũng được!”
“Em cũng mong thế, tuyệt đối không được là Slytherin!” George bổ sung.
Harry cười cười. Nếu xét trình độ pháp thuật và khả năng thực chiến, nó chắc chắn mình hơn hẳn những học sinh Hogwarts khác. Đương nhiên là không tính Tom, nếu như hắn muốn ghi danh, có lẽ chỉ có cụ Dumbledore ra tay mới hy vọng đánh được hắn. Harry tưởng tượng cảnh Voldemort và cụ Dumbledore đấu nhau trong cuộc thi Tam Pháp Thuật không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Harry, xem ra bồ không căng thẳng chút nào.” Hermione nói, tay cô nàng đang nhấc đĩa thức ăn gần chỗ mình lên, đầu thì quay sang nhìn Harry.
Harry vội chỉnh đốn lại vẻ mặt của mình, “Không có.” Nhiều người đang quay sang nhìn nó như vậy, nếu như không được chọn không phải nó bẽ mặt rồi sao.
Hermione bị vẻ mặt giả bộ nghiêm trang của nó chọc cười. “Đừng có giả bộ, bồ tưởng mình không biết bồ học như thế nào sao? Nếu nói người nào có tư cách để trở thành Quán quân Hogwarts nhất, thì người đó chính là bồ.”
Victor Krum ngồi cách bọn nó hai vị trí, nghe thấy thế, lập tức quét mắt nhìn sang. Harry bị lời cô bé nói làm cho hết hồn, vội vàng nhìn sang dãy bàn Hufflepuff đối diện. May mà các học sinh nhà Hufflepuff cũng đang sôi nổi bàn luận đề tài này, giọng của Hermione không lớn, cho nên bọn họ không nghe thấy. Harry thở phào, sau đó nghĩ tới một vấn đề: “Nếu… Mình là nói nếu, mình được lựa chọn, bồ có thể giúp mình không, Hermione?”
“Đương nhiên.” Hermione không chút do dự gật đầu, lại lập tức hỏi, “Mình có thể giúp chuyện gì?”
Tom cũng đưa mắt nhìn nó, hiển nhiên là không chỉ có Hermione thắc mắc chuyện này. Harry nhìn hai người bọn họ, sau đó ghé sát tai Tom nói gì đó. Hermione thấy vẻ mặt Tom đột nhiên cứng ngắc, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện đó đành nhờ bồ, Hermione.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hermione không kiên nhẫn hỏi.
“Đến lúc đó bồ sẽ biết thôi.” Harry ngồi thẳng người, nhìn đồ ăn trên bàn không chớp mắt, giống như đột nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú với chúng.
Đồ ăn tối nay rất thịnh soạn, nhưng dường như không mấy người chú ý đến. Ngay khi những cái đĩa bằng vàng được dọn dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore đứng lên. Tiếng xì xào bàn luận trong Đại Sảnh Đường lập tức biến mất hết. Sau khi cụ nói xong những điều cần chú ý, mới vẩy cây đũa phép một nhát lớn, tất cả các ngọn nến đều tắt sạch, trong Đại Sảnh Đường chỉ còn ánh sáng lập lòe từ ngọn nến được thắp trong trái bí ngô trạm và ngọn lửa xanh trắng của Chiếc Cốc Lửa.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tia lửa xanh trắng sáng rực, Đại Sảnh Đường yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nổ lép bép trong Chiếc Cốc Lửa. Đột nhiên, ngọn lửa xanh trắng cháy bùng lên, chuyển sang màu đỏ rực, tia lửa tóe vung vãi, búng ra một mẩy giấy da dê, rồi trở lại bình thường.
“Vị Quán quân Durmstrang là…” Dumbledore nương theo ánh lửa đọc cái tên được ghi trong mẩu giấy, hô vang: “Victor Krum.”
Tiếng vỗ tay giòn giã vang khắp Đại Sảnh Đường. Krum đứng lên, liếc nhìn Harry đang nhiệt liệt vỗ tay cho mình, rồi mới cất bước đi tới căn phòng phía sau.
Vài giây sau, Chiếc Cốc Lửa lại phun ra mẩu giấy thứ hai. “Quán quân Beauxbatons…” Dumbledore hô, “Fleur Delacour!”
Sau khi cô nàng đứng lên rồi biến mất vào căn phòng bên hông Đại Sảnh Đường, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại. Tiếp theo chính là Quán quân của Hogwarts… Trong không khí lúc này, dường như có thể sờ thấy được sự háo hức và mong chờ…
Dumbledore bắt lấy mẩu giấy thứ ba. “Quán quân Hogwarts…” Cụ dõng dạc xướng, “Harry Potter!”
Harry ngây người ngồi đó, nó đột nhiên nhận ra nãy giờ nó đang nín thở. Thì ra nó vẫn hồi hộp chờ đợi giây phút này như trước kia, chờ mong nó có thể đường đường chính chính đại diện Hogwarts tham gia Tam Pháp Thuật. Một vài học sinh nhà Hufflepuff tiếc nuối rên lớn, nhưng Harry không hề nghe thấy. Trên thực tế, nó hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của những học sinh xung quanh nó, những cánh tay đưa đến đẩy nó đứng dậy, hay tiếng hoan hô điếc tai. Harry đứng sững ở đó, cảm thấy có người nắm lấy bàn tay đang buông thõng của nó, rồi nhẹ kéo – hai chân nó tự động bước đi phía trước.
Lúc Harry bước vào căn phòng phía sau, trong đó chỉ có Krum và Fleur, bọn họ đều đang đứng cạnh lò sưởi âm tường. Fleur nhìn thấy nó đi vào, vui vẻ nói: “Quả nhiên là cậu, Arry.” Krum giống như cũng đang định nói như thế, miệng há ra, cuối cùng không nói gì chỉ gật đầu với nó.
“À…” Harry lắp bắp, nó có cần nói cám ơn không? Có vẻ như Fleur nhận ra nó không được tự nhiên. Cô nàng hất mái tóc bạch kim xinh đẹp ra phía sau, đi tới chỗ Harry, “Quên tự giới thiệu, tôi là Fleur Delacour.” Cô nàng vừa nói vừa vươn bàn tay trắng nõn ra phía nó.
“Xin chào, Harry Potter.” Harry lơ đãng nắm lấy tay cô nàng, trong đầu lại nhớ tới hơi ấm của một bàn tay khác.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một đoàn người nối đuôi nhau đi vào. Ludo Bagman đi trước, sau đó là cụ Dumbledore, ông Crouch, bà Maxime, giáo sư McGonagall, còn có người Harry nhớ thương trong dáng vẻ giáo sư Roald, giáo sư Snape và Lestrange im lặng đi phía sau hắn.
Ánh mắt Harry nóng bỏng nhìn chằm chằm người kia. Nếu không phải nhờ Voldemort, có lẽ nó sẽ không tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật lần này. Hơn nữa lúc này đây, nó đã thay thế Cedric trở thành Quán quân duy nhất của trường Hogwarts, không thể không nói khóa học bổ túc của Voldemort có tác dụng rất lớn. Cho nên, ở một phương diện nào đó, nó cần phải cảm tạ Voldemort… Harry lại chợt có cảm giác giống như trong trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới. Không, không phải lúc này, nó cố gắng kiềm chế xúc động của mình, một năm nữa thôi – còn chưa đến một năm nữa, nó có thể nhịn được….
Giáo sư Roald đứng phía đối diện Harry, hắn nhận ra Harry hoàn toàn không tập trung nghe Crouch nói, ánh mắt dường như dính trên người hắn. Được rồi, hắn thừa nhận ánh mắt này giống bát súp hải sản hôm qua khiến hắn có thể kiềm nén được sự tức giận khi thấy hai Quán quân còn lại thân thiết với cậu bé của hắn.
Đương nhiên, Voldemort biết cậu bé không có ý gì với bọn chúng, thế nhưng hắn thật sự không chịu đựng được khi thấy có kẻ quá thân mật với cậu bé của hắn – cái này định nghĩa rất rộng nha. Hắn lại nghĩ đến cuộc nói chuyện với cậu bé hồi tháng trước, vẻ mặt kiên quyết của cậu bé khi nhìn hắn… Cậu bé đã nhận ra được điều gì đó, cậu bé của hắn vẫn luôn nhạy cảm như vậy. Hắn thật sự rất cảm động, thật sự, nhưng đây vốn là vấn đề của một mình hắn, là bùa chú chính hắn lựa chọn, cho dù hậu quả thế nào hắn cũng nên một mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối không để cho cậu bé của hắn phải gánh vác cùng…
Người đàn ông tên Roald cũng chính là Chúa Tể Hắc Ám bất giác siết chặt nắm tay. Hắn nên làm như vậy, nhất định thế. Nếu kết quả xấu nhất xảy đến, hắn hy vọng mình chết luôn đi, đừng để hắn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ, cô đơn của Harry. Hắn thực sự không chịu đựng được. Mỗi lần nhìn thấy cậu bé như vậy hắn đều có cảm giác thất bại, giống như lần trước Lễ Tình nhân hay như bây giờ vậy.
Đương nhiên, trước thời điểm đó, hắn sẽ cố gắng không để chuyện gì phát sinh.
Sau sự kiện Harry trở thành Quán quân Hogwarts, nó rất khó tìm được một nơi nào đó yên tĩnh – Harry đành phải ngồi cả ngày trong thư viện đến muốn mọc rễ ở đó luôn. Không thể ngồi trong Phòng sinh hoạt chung, bởi vì lúc nào cũng sẽ có người đến chúc mừng nó, hoặc là sôi nổi bàn tán về cuộc thi đấu, khiến nó không thể tập trung làm bài tập hay suy nghĩ bất cứ chuyện gì cả. Tuy rằng vì ngày nào Krum cũng đến ngồi lỳ trong thư viện cho nên có rất nhiều học sinh ‘tình cờ’ ghé qua đây, nhưng vì có bà Pince, đám học trò kia cũng bớt ồn ào hơn rất nhiều.
“Mình thực sự không chịu nổi nữa rồi!” Người đầu tiên phát hỏa là Hermione, cô bé tức tối đóng quyển sách lại: “Tại sao anh ta không đọc ở trên cái tàu đần độn của anh ta kia chứ?”
Harry theo ánh mắt của cô bé nhìn lướt sang, thấy Krum đang ủ ê ngồi ở góc bên kia, vẻ mặt như đưa đám. Có lẽ vì ngồi ở đây, anh ta mới không bị đám fan hâm mộ bu lại quấy rầy như Harry. Harry quay đầu nhìn Hermione, đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: ngày nào Krum cũng đến thư viện không phải vì anh ta có tình cảm với Hermione đấy chứ?
Phải nói rằng Hermione là một cô gái rất xinh đẹp, nếu như cô bé chịu giành một chút thời gian đọc sách để chau chuốt bản thân. “Hermione, tiến lại đây chút.” Harry nói, vừa lấy đũa phép trong túi quần ra, vừa tự trách sao giờ mình mới nhớ ra chuyện này.
“Chuyện gì thế?” Giọng nói Hermione hơi chút cáu kỉnh, xem ra cô nàng đang bị đám học sinh nữ líu lo nhặng xị kia làm cho bực bội. Nhưng cô nàng vẫn hơi nhướn người tới chỗ Harry.
“Mở miệng.”
“…A?” Hermione ngạc nhiên, cậu ấy muốn làm gì?
“Tốt, cứ giữ nguyên như thế.” Harry nói, điểm nhẹ cây đũa phép bằng gỗ cây nhựa ruồi, “Úm ba la thu nhỏ… Úm ba la lùi lại… Ừm, hình như ổn rồi.”
Hermione kinh ngạc sờ sờ răng mình. “Harry, bồ làm cái gì… A?” Từ cuối cùng của cô nàng đột nhiên cao vút lên, vẻ mặt vui sướng, “Răng của mình…”
Tom chuyển mắt từ trang sách nhìn lên, sau đó lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ đầy cưng chiều. Cậu bé của hắn luôn rất chu đáo.
“Nếu ba má bồ không đồng ý thì cứ nói rằng bồ bị trúng thần chú, bà Pomfrey đã chỉnh lại cho bồ.” Harry nói. Nếu nó nhớ không lầm, lần trước là nhờ thần chú của Malfoy bắn trúng Hermione, mà hình như cô bé luôn muốn chỉnh lại răng cửa của mình; lịch sử đã vì sự trở lại của nó mà thay đổi, vậy chuyện này để nó giải quyết đi.
Hai mắt Hermione như phát sáng, long lanh nhìn nó: “Nói thật, bồ thật sự rất chu đáo, Harry à! Mình thực sự muốn yêu bồ!” Dường như cô nàng đã quên béng mất sự bực bội vừa nãy.
“Làm ơn đừng.” Harry lập tức tiếp lời, nó không muốn bị máu ghen của Voldemort dìm chết đâu. Đương nhiên, của Krum cũng thế.
Vẫn giống như trước kia, trước khi cuộc thi đấu chính thức bắt đầu là lễ Cân Đũa Phép. Harry hoàn toàn quên béng mất việc nó phải gặp Rita Skeeter. Nếu như lần này cô ta xây dựng nó thành hình tượng Cậu Bé Sống Sót mau nước mắt, để xem nó xử lý ả thế nào. Harry chịu không ít khổ vì cô ả rồi, cho nên nó vô cùng cảnh giác khi ngồi xuống chiếc ghế lót vải nhung. Krum ngồi đối diện với nó, ánh mắt không tự chủ nhìn Harry rồi lại lập tức dời đi, vẻ mặt đầy tâm sự.
Ông Ollivander lần lượt kiểm tra từng cây đũa phép của bọn nó, sau đó một thợ chụp hình bụng phệ chụp cho bọn nó một bức hình chung. Rita Skeeter vẫn như trước kia, yêu cầu chụp hình riêng mỗi Quán quân. Harry nhìn nụ cười giả lả của cô ta, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Quả nhiên, trên tờ Nhật Báo Tiên Tri ra sáng hôm sau giành một diện tích rất lớn để đăng những bài viết của cô ả, mà ở chính giữa là bức hình của Harry, vẻ mặt của nó trong bức hình không có cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt là chớp chớp. Vô cùng bất ngờ là Rita Skeeter chỉ bình luận là dùng những từ ‘Ngại ngùng, cẩn thận’ để nhận xét về nó, còn nói Harry tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật chính là ‘Niềm tự hào của Hogwarts, nhất định sẽ mang vinh dự về cho Vương quốc Anh”. Từ đầu đến cuối bài viết đều là những lời ca ngợi Harry, hai Quán quân khác chỉ được giành một mẩu nhỏ ở dưới cùng, hơn nữa chỉ nhắc đến qua loa.
“Không thích Skeeter sao?” Voldemort nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Harry trên mặt báo hỏi, lúc này hai người đang ngồi trong văn phòng mang đặc phong cách Slytherin của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Harry nheo mắt lại nhìn hắn. “Anh không động tay gì vào chuyện này đấy chứ? Cô ta lại không hề bới móc chuyện cũ đau lòng của Cậu Bé Sống Sót?”
“Nghe giống như em mong cô ta làm chuyện đó vậy.” Voldemort đặt tờ báo xuống, hai tay chống cằm, hứng thú nhìn nó.
“Không hề, một chút cũng không.” Harry lập tức phủ nhận. Nó đoán ra được, chuyện này nhất định là do Voldemort nhúng tay. Nhận thấy lúc này tâm trạng của Voldemort khá tốt, nó đảo tròng mắt, “Anh giúp em một chuyện được không?”
Chương sau:
Nụ cười trên mặt Voldemort biến mất, “Em muốn làm gì?”
“Anh không giúp?” Harry hỏi ngược lại.
Rốt cuộc Harry muốn Voldemort giúp chuyện gì?
Bật mí là chuyện cực kỳ quan trọng, liên quan đến toàn bộ câu chuyện về sau!!!
Tò mò chưa?
Valentine trắng quay lại đây, ta sẽ bật mí:v
Danh sách chương