Trọng tài Hassan Mustafa đi vào sân bóng, một tay ôm hộp gỗ lớn, tay còn lại cầm chổi bay. Harry ở trên cao chăm chú nhìn động tác của ông – ông ta đá văng nắp thùng gỗ, trái Snitch lập tức bay vọt tới chỗ dưới cột cầu môn của đội Bungari, rồi bay là là vòng quanh. Mustafa cưỡi lên chổi bay, thổi còi thật mạnh, trận đấu chính thức bắt đầu.
Harry nheo mắt lại, vì muốn tránh cho đám tuyển thủ Bungari phá rối, tốt nhất nó lên bay đến gần chỗ trái Snitch rồi mới thể hiện động tác rõ ràng. Nó liếc mắt nhìn nhìn Krum, Tầm thủ đội Bungari đang bay trên cao, hiển nhiên là chưa nhìn thấy trái Snitch vàng đâu cả. Chỉ cần anh ta không nhìn thấy thì nó sẽ bắt được ngon ơ, Harry tự nhủ với bản thân, khéo léo lánh khỏi một trái Bludge bay tới từ bên hông, xoay cán chổi bay sang hướng khác, khóe mắt vẫn luôn để ý hành tung của trái Snitch vàng.
Có lẽ lời động viên của huấn luyện viên Terry đã có tác dụng, tình hình trận đấu bên dưới không nghiêng về một phía như Harry đã đoán trước. Có thể thấy được, các tuyển thủ đội Wales đều đang rất cố gắng chạy chỗ phối hợp với nhau, hóa giải đợt tấn công của đội Bungari. So với trận đấu với đội Ái Nhĩ Lan, khởi đầu này coi như không tệ.
Trái Quaffle được chuyền rất nhanh, khiến cho ông Bagman đảm nhận vị trí bình luận viên chỉ kịp hô tên của tuyển thủ cầm bóng lúc đó. Sau ba phút mở màn, đội Bungari vào hai trái, nhưng đội Wales cũng vào được một trái, đồng thời thành công ngăn cản một đợt tấn công của đối thủ. “Dimitrov! Levski! Dimitrov! Ivanova! A, trời ạ!”
Krum bay đến gần Harry, rồi đột ngột lao xuống. Harry vội nhìn quanh toàn bộ sân thi đấu, thấy trái Snitch đang bay ở phía rìa ngoài khán đài phía sau cầu môn của đội Bungari. Vậy thì Krum chỉ đang làm động tác giả – Harry lập tức chúc cán chổi bay xuống theo, nó chợt nghĩ giả bộ trúng kế có lẽ sẽ khiến đối thủ lơ là, nghĩ rằng trình độ của nó cũng chỉ có thế; đồng thời còn có thể che giấu chuyện nó đã nhìn thấy trái Snitch thực sự, đến khi nó bay đi bắt trái Snitch thật, đối thủ cũng phải suy xét xem đó có phải động tác giả hay không.
Tất cả khán giả bên dưới đều ngừng thở, chăm chú dõi theo hai Tầm thủ vừa mới lách qua mấy Truy thủ rồi lao xuống cực nhanh. Harry vô cùng sung sướng khi nhận ra rằng lần này nó bay nhanh mà không tốn chút sức lực nào, khoảng cách giữa nó với Krum càng lúc càng được thu hẹp – điều này chứng minh suy đoán trước đó của nó, nó thật sự có thể lấy tốc độ làm lợi thế. Có điều, tuy bay thế này thật thích, nhưng nó vẫn thay đổi hướng chổi đúng lúc – mà sau Harry một giây, Krum cũng không tiếp tục lao xuống nữa, mà hướng cán chổi bay lên.
“Bọn họ đang bay lên! Hiển nhiên là vừa rồi Krum làm động tác giả, mà Potter đã phát hiện ra được! Không thể không nói trận so tài này vô cùng hấp dẫn!” Bagman rống lớn.
Harry bay lên cao trở lại, nó thực sự vô cùng hy vọng trái Snitch vàng có thể nhanh chóng bay đến phần sân nhà của nó. Bởi vì trong lúc nó và Krum lao xuống, đội Bungari lại vào thêm một trái nữa, điểm số hiện tại là 30:10. Krum phía bên kia đang bay vòng tròn tại chỗ, ánh mắt như chim ưng thoáng nhìn sang nó, rồi nhìn quanh bốn phía tìm kiếm. Harry che dấu trái tim đang đập loạn của mình, làm bộ như đang nhìn xuống phía khán đài, thầm cầu nguyện Krum đừng nhìn ra phía sau lưng anh ta.
Đáng tiếc là trời không chiều lòng người. Có khán giả bên phía đội Bungari đã phát hiện ra trái Snitch liền hô lên. Krum nghe tiếng hô vội quay chổi lại, Harry cũng vội vàng đuổi theo. Khoảng cách giữa nó và trái Snitch gấp đôi khoảng cách của Krum… Trong lúc nó bay tới đó còn phải tránh trái Bludge mà Tấn thủ đội Bungari đánh tới nữa…
Ngay lúc Harry đang cảm thấy tuyệt vọng, phía khán đài của đội Bungari vang lên tiếng nổ lớn. Nó bay phía sau nên nhìn thấy rất rõ, vốn dĩ Krum đã đuổi tới chỗ trái Snitch, nhưng trái Snitch kia lại đột ngột bay mất; mà khoảng trống trên khán đài quá nhỏ, Krum không kịp chuyển hướng liền đụng phải cây cột trụ ở giữa, mái che bên đó bị sụp xuống một nửa, mảnh vụn văng tứ tung, Snitch cũng không thấy đâu nữa.
Harry thầm lau mồ hôi lạnh. Nếu người bay trước là nó không biết chừng cũng không tránh được. “Trận đấu tạm dừng!” Ông Bagman hét lớn, “Lương y, mau vào sân kiểm tra thương thế của Victor Krum.”
Tình hình lại thay đổi rồi. Harry tận dụng thời gian nhìn quanh, không thể đợi đến khi trái Snitch bay tới phần sân bên này mới bắt được nữa, chỉ cần nó bay tới gần hơn, nó sẽ lập tức hành động. Tầm mắt Harry rơi xuống một góc cỏ sát đường biên sân bóng bên dưới, rồi lại lập tức dời đi. Lương y đã băng bó cho Krum xong, anh ta được quấn một vòng vải trên đầu, cưỡi chổi bay lên.
Trọng tài thổi còi tiếp tục trận đấu. Harry không chút do dự lao xuống, nó không cần phải cho đối thủ thời gian để thích ứng. Nhưng Krum cũng lập tức lao theo, dường như anh ta không chút hoài nghi Harry làm động tác giả lừa mình.
Trái Snitch lấp lánh dưới nền cỏ xanh. Harry bay sát mặt đất, nhìn chằm chằm ánh sáng lấp lánh phía trước. Krum cũng đã nhìn thấy Snitch, lúc này hai người bọn họ đang từ hai hướng cùng xông tới.
Tất cả khán giả đều đứng lên, nghiêng người nhìn xuống sân cỏ. Khoảng cách giữa hai vị Tầm thủ và Snitch không chênh lệch nhiều lắm… Bọn họ đều nhướn người lên phía trước, tay cố hết sức vươn ra… Trong tích tắc tưởng như hai người va vào nhau, Harry đột nhiên đổi hướng bay lên, mà Krum lại bay vọt qua, đến tận góc khán đài mới dừng lại.
“Bọn họ bắt được chưa?” Bagman hỏi vấn đề mà ai cũng nóng lòng muốn biết. Krum bay lên cao, hai tay nắm cán chổi, hiển nhiên là không bắt được; Mà Harry càng bay càng cao, đến tận chỗ cao nhất của sân bóng mới giơ nắm tay nãy giờ vẫn giấu trong ống tay áo lên, một đôi cánh bạc lấp lánh thò ra giữa những ngón tay.
“A, Potter đã bắt được Snitch!” Bagman kích động hô lớn. Bảng điểm mới vừa rồi vẫn còn là 30:10, lúc này đã nhảy lên thành 30:160, trận đấu đã kết thúc.
Người trên khán đài của đội Bungari thở dài tiếc nuối, các cô ả Tiên nữ cũng ủ ê. Mà trên khán đài của đội Wales phía đối diện, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành tiếng gào thét.
“Đội Wales thắng rồi!” Trận đấu kết thúc quá nhanh, Bagman dường như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, “Chỉ trong vòng bảy phút Potter đã bắt được Snitch vàng – đây có lẽ chính là trận chung kết ngắn nhất trong lịch sử Cúp Quidditch Thế giới – tôi nghĩ tất cả mọi người đều không thể ngờ đến kết quả này!”
Quốc ca của đội Wales vang lên từ khắp bốn phía. Harry bay theo vòng tròn xuống dưới, bảy con rồng lại bay ra phía trên đầu nó, rải rất nhiều tiền vàng. Từ khoảng khắc bắt được trái Snitch, nó vẫn ngỡ là mơ, giờ nhìn thấy cảnh tượng này nó mới sực tỉnh, đưa mắt nhìn lên khán đài. Nó muốn nhìn thấy các bạn nó, muốn nhìn thấy chú Sirius, còn muốn nhìn người đã vì muốn trận chung kết của nó được hoàn mỹ mà âm thầm chuẩn bị rất nhiều. Nó định lập tức bay qua đó, nhưng đám người trên mặt đất ùn ùn kéo tới đây, muốn bắt tay với nó; người tới như mắc cửi, vô số lời khen ngợi cùng ánh đèn flash liên tục hướng tới chỗ nó.
Đám người vây quanh đám tuyển thủ bọn nó kéo dài đến tận rìa ngoài của khán đài. Harry vừa bước vào trong sân liền bị ánh đèn sáng chói chiếu cho không mở được mắt. Tuyển thủ hai đội theo hàng lối vừa bước vào sân, tất cả mọi người trên khán đài đều đồng loạt đứng dậy. Bagman hô lên, tất cả đều vỗ tay hoan hô, Harry không nghe thấy gì cả – nó đang đưa mắt lên khán đài nhìn những gương mặt quen thuộc: ông bà Weasley cười rất tươi, Ron cùng hai người anh sinh đôi không ngừng vẫy tay với nó, vui đến đỏ bừng cả mặt; chú Sirius giơ ngón cái lên – ông Fudge cùng Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Bungari cầm cúp vàng trao cho Barack, hình như còn nói gì đó nữa – ông Malfoy cười rất quy củ, mà đứng ở phía sau có chính là bà Malfoy vợ ông và thằng con có cùng màu tóc với ông, Draco Malfoy; Hermione vừa nhảy nhót vừa cười, hiển nhiên là đang vô cùng vui sướng, đứng bên cạnh cô nàng là vị pháp sư cao gầy mà nó vô cùng quen thuộc, đôi mắt đen tràn đầy ý cười, một lọn tóc đen rủ xuống bên má hơi hõm xuống của hắn – hắn chỉ im lặng đứng giữa đám người không ngừng reo hò, nụ cười không thành tiếng lại đầy sự ngạc nhiên và khen ngợi, ánh mắt Harry vừa chuyển tới chỗ hắn liền dừng lại.
Nó cầm cúp vàng mà người bên cạnh vừa mới truyền tới, vội vã đẩy đám người xung quanh chạy đi, thậm chí còn xô đổ hai chiếc ghế. “Harry! Cậu đi đâu…?” Ông Fudge mới nói nửa chừng liền im bặt. Ánh mắt của mọi người đều nhìn theo Harry, mà ngay sau đó tất cả đều á khẩu không nói lên lời.
Harry chạy như bay, ôm cúp vàng tới chỗ nhà tài trợ lớn nhất mùa giải Cúp Quidditch Thế giới năm nay – ngài Gaunt. Hai người này đã biết nhau từ trước rồi sao? Nghi vấn này vừa nảy ra liền bị dập tắt, bởi vì ngài Gaunt không chút do dự vươn tay ra ôm lấy Harry. Chuyện này thật ra cũng không có gì cả, mà nguyên nhân khiến mọi người á khẩu không nói lên lời chính là cảnh tượng ngay sau đó: hai người kia cuồng nhiệt ôm nhau, sau đó Harry kiễng chân, ngài Gaunt cũng rất phối hợp cúi đầu, sau đó nhanh nhẹn xoay người, áo choàng của ngài Gaunt bay lên che kín hai cơ thể, cũng che khuất tầm mắt của đám người xung quanh, rồi cả hai cùng Độn Thổ.
Râu Merlin hỡi!
Sau khi á khẩu, mọi người quay mặt nhìn nhau, rồi đều thốt lên câu kia. Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi bọn họ nhìn chưa đến nửa giây, nhưng chắc chắn là hai người vừa hôn môi! Khoảnh khắc vừa rồi có rất nhiều người đang cầm máy ảnh và kính viễn vọng, cho nên không thể là bọn họ tưởng tượng ra được, tất cả im lặng khoảng nửa phút, sau đó liền sôi nổi bàn luận.
Tuyển thủ đội Bungari và đội Wales đều như bị đóng băng, cảnh tượng vừa rồi thực sự vượt xa suy nghĩ của bọn họ. Barack nhìn chằm chằm vị trí trống không nơi hai người vừa biến mất, trong mắt hiện lên vẻ mất mát mà chính anh chàng cũng không nhận ra.
Ông Fudge trợn mắt nhìn nơi kia, mãi sau mới có phản ứng, lay ông Bagman nãy giờ vẫn há hốc miệng để ông ta tiếp tục lễ trao giải.
Bên gia đình Weasley, bà Weasley bụm chặt miệng, ánh mắt vô cùng kinh hoảng; ông Weasley trông có vẻ khá hơn chút, nhưng hai mắt cũng mở to; mấy đứa con trai sững sờ mãi vẫn chưa hoàn hồn; người tỉnh lại sớm nhất chính là đứa em gái út của bọn họ, Ginny – vẻ mặt vui sướng trên mặt cô bé vẫn chưa tan đi, đã bị sự thật này làm cho khóc lớn thành tiếng.
Nụ cười của chú Sirius cứng lại trên mặt. Chuyện này là thế nào? Không phải Harry có quan hệ rất tốt với bạn học của nó, tên là Tom sao? Sao lại ôm một gã đàn ông xa lạ, lại còn… chú ép mình không được nhớ đến cảnh tượng kia.
Hermione sửng sốt đến ngây người, chẳng lẽ cô nàng nhầm rồi sao? Harry không phải mới chỉ biết ngài Gaunt kia mới một ngày? Quan hệ giữa Harry và Tom không giống như cô nàng vẫn tưởng? Chuyện này là không thể! Cô tin tưởng mình không nhìn nhầm, nhưng Harry và ngài Gaunt vừa có chuyện gì vậy? Mà còn ai có thể hoảng sợ hơn Tử Thần Thực Tử tận mắt chứng kiến cảnh Chủ nhân của mình hôn môi đối thủ một mất một còn, ngài Lucius Malfoy được đây? Lúc nãy, khi đội Wales giành thắng lợi, lão ta vẫn luôn giữ được vẻ cẩn trọng tao nhã của quý tộc, nhưng bây giờ, lão cảm thấy hai mắt mình sắp lồi ra rồi. Chủ nhân luôn đối xử khác thường với thằng nhóc Potter, điều này lão biết; nhưng dù có thể nào, đây tuyệt đối không phải là mối quan hệ mà Tử Thần Thực Tử có thể ngờ tới được… Nói vậy là dấu hôn trên cổ Chủ nhân là do Kẻ Được Chọn để lại sao? Điều này sao có thể? Malfoy chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, lão siết chặt đầu rắn trên cây gậy. So với chuyện Chủ nhân chết đi rồi sống lại, trở nên càng trẻ hơn, đây mới càng là chuyện không thật, càng là chuyện không thể xảy ra được.
Cùng lúc đó, trong lều trại sang trọng gần sân bóng, hai người vừa gây náo loạn vẫn đang cuồng nhiệt hôn, trên quãng đường đi vào phòng ngủ, hai thân hình nghiêng ngả loạng choạng, xô đổ cả đống đồ trang trí xa xỉ, nhưng không một ai chú ý đến chuyện này. Cuối cùng bọn họ cũng thành công ngã xuống giường, quần áo rơi đầy trên đất, hai người đều thở hổn hển nhưng vẫn không hề có ý dừng lại.
Voldemort hơi nâng người lên, nhìn vào đôi mắt xanh lục xinh đẹp bên dưới, trêu chọc: “Không đợi được sao? Ngày mai em không chỉ lên trang đầu của báo thể thao, còn được lên cả trang đầu của mấy loại báo giải trí nữa đấy, chuyện này không cần bàn cãi.”
“Không phải chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra sao? Nhiều người thấy cũng tốt.” Harry không thèm quan tâm, giơ tay kéo hắn xuống, chậm rãi hôn lên xương quai xanh của người đối diện, “Em nghĩ anh cũng không thích kiểu quan hệ bí mật…”
Voldemort chăm chú nhìn nó. “Em luôn làm đảo lộn mọi hiểu biết về em của ta trước đó.” Hắn chậm rãi nói, cúi đầu hôn lên trán Harry, “Ta luôn nghĩ rằng em còn nhỏ, muốn giúp em chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, muốn giúp em lựa chọn…” Hắn ôm chặt Harry, “Thế nhưng em đã trưởng thành rồi, đã có thể tự xem xét, tự đưa ra quyết định của mình…”
Harry dùng sức nghiêng đầu, muốn nhìn Voldemort đang chôn mặt ở hõm vai nó. “Anh không vui sao?” Nó do dự hỏi. Quả nhiên ngay sau khi thi đấu gây ra chuyện này thực sự có chút đột ngột. Nhưng nó thực sự quá kích động…
“Làm gì có chuyện đó! Ta rất vui.” Voldemort thì thào. Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn từ trán đến cằm Harry, sau đó hôn từng chút từng chút một.
Lời editor: ta biết là ta nói nhiều, cơ mà vẫn muốn nói vài lời để giải thích với mọi người:
Chương này ta quyết định để bé Har đổi cách xưng hô – nói thật, ta thấy chương này không đổi thì chẳng chương nào đổi hợp lý hơn được nữa. Mà cứ để ta – ngươi nghe thật không thuận tai, nhất là khi tình cảm hai bạn chẻ càng ngày càng sâu đậm.
Về việc bé Har đột nhiên xưng anh-em mà anh Vol đại không giật mình thì xin mạn phép đổ cho là 2 chẻ ở Anh, xưng anh-em thay ta- ngươi thì cũng giống nhau cả thôi, cho nên không giật mình là hợp lý thôi, phải không nào?
Harry nheo mắt lại, vì muốn tránh cho đám tuyển thủ Bungari phá rối, tốt nhất nó lên bay đến gần chỗ trái Snitch rồi mới thể hiện động tác rõ ràng. Nó liếc mắt nhìn nhìn Krum, Tầm thủ đội Bungari đang bay trên cao, hiển nhiên là chưa nhìn thấy trái Snitch vàng đâu cả. Chỉ cần anh ta không nhìn thấy thì nó sẽ bắt được ngon ơ, Harry tự nhủ với bản thân, khéo léo lánh khỏi một trái Bludge bay tới từ bên hông, xoay cán chổi bay sang hướng khác, khóe mắt vẫn luôn để ý hành tung của trái Snitch vàng.
Có lẽ lời động viên của huấn luyện viên Terry đã có tác dụng, tình hình trận đấu bên dưới không nghiêng về một phía như Harry đã đoán trước. Có thể thấy được, các tuyển thủ đội Wales đều đang rất cố gắng chạy chỗ phối hợp với nhau, hóa giải đợt tấn công của đội Bungari. So với trận đấu với đội Ái Nhĩ Lan, khởi đầu này coi như không tệ.
Trái Quaffle được chuyền rất nhanh, khiến cho ông Bagman đảm nhận vị trí bình luận viên chỉ kịp hô tên của tuyển thủ cầm bóng lúc đó. Sau ba phút mở màn, đội Bungari vào hai trái, nhưng đội Wales cũng vào được một trái, đồng thời thành công ngăn cản một đợt tấn công của đối thủ. “Dimitrov! Levski! Dimitrov! Ivanova! A, trời ạ!”
Krum bay đến gần Harry, rồi đột ngột lao xuống. Harry vội nhìn quanh toàn bộ sân thi đấu, thấy trái Snitch đang bay ở phía rìa ngoài khán đài phía sau cầu môn của đội Bungari. Vậy thì Krum chỉ đang làm động tác giả – Harry lập tức chúc cán chổi bay xuống theo, nó chợt nghĩ giả bộ trúng kế có lẽ sẽ khiến đối thủ lơ là, nghĩ rằng trình độ của nó cũng chỉ có thế; đồng thời còn có thể che giấu chuyện nó đã nhìn thấy trái Snitch thực sự, đến khi nó bay đi bắt trái Snitch thật, đối thủ cũng phải suy xét xem đó có phải động tác giả hay không.
Tất cả khán giả bên dưới đều ngừng thở, chăm chú dõi theo hai Tầm thủ vừa mới lách qua mấy Truy thủ rồi lao xuống cực nhanh. Harry vô cùng sung sướng khi nhận ra rằng lần này nó bay nhanh mà không tốn chút sức lực nào, khoảng cách giữa nó với Krum càng lúc càng được thu hẹp – điều này chứng minh suy đoán trước đó của nó, nó thật sự có thể lấy tốc độ làm lợi thế. Có điều, tuy bay thế này thật thích, nhưng nó vẫn thay đổi hướng chổi đúng lúc – mà sau Harry một giây, Krum cũng không tiếp tục lao xuống nữa, mà hướng cán chổi bay lên.
“Bọn họ đang bay lên! Hiển nhiên là vừa rồi Krum làm động tác giả, mà Potter đã phát hiện ra được! Không thể không nói trận so tài này vô cùng hấp dẫn!” Bagman rống lớn.
Harry bay lên cao trở lại, nó thực sự vô cùng hy vọng trái Snitch vàng có thể nhanh chóng bay đến phần sân nhà của nó. Bởi vì trong lúc nó và Krum lao xuống, đội Bungari lại vào thêm một trái nữa, điểm số hiện tại là 30:10. Krum phía bên kia đang bay vòng tròn tại chỗ, ánh mắt như chim ưng thoáng nhìn sang nó, rồi nhìn quanh bốn phía tìm kiếm. Harry che dấu trái tim đang đập loạn của mình, làm bộ như đang nhìn xuống phía khán đài, thầm cầu nguyện Krum đừng nhìn ra phía sau lưng anh ta.
Đáng tiếc là trời không chiều lòng người. Có khán giả bên phía đội Bungari đã phát hiện ra trái Snitch liền hô lên. Krum nghe tiếng hô vội quay chổi lại, Harry cũng vội vàng đuổi theo. Khoảng cách giữa nó và trái Snitch gấp đôi khoảng cách của Krum… Trong lúc nó bay tới đó còn phải tránh trái Bludge mà Tấn thủ đội Bungari đánh tới nữa…
Ngay lúc Harry đang cảm thấy tuyệt vọng, phía khán đài của đội Bungari vang lên tiếng nổ lớn. Nó bay phía sau nên nhìn thấy rất rõ, vốn dĩ Krum đã đuổi tới chỗ trái Snitch, nhưng trái Snitch kia lại đột ngột bay mất; mà khoảng trống trên khán đài quá nhỏ, Krum không kịp chuyển hướng liền đụng phải cây cột trụ ở giữa, mái che bên đó bị sụp xuống một nửa, mảnh vụn văng tứ tung, Snitch cũng không thấy đâu nữa.
Harry thầm lau mồ hôi lạnh. Nếu người bay trước là nó không biết chừng cũng không tránh được. “Trận đấu tạm dừng!” Ông Bagman hét lớn, “Lương y, mau vào sân kiểm tra thương thế của Victor Krum.”
Tình hình lại thay đổi rồi. Harry tận dụng thời gian nhìn quanh, không thể đợi đến khi trái Snitch bay tới phần sân bên này mới bắt được nữa, chỉ cần nó bay tới gần hơn, nó sẽ lập tức hành động. Tầm mắt Harry rơi xuống một góc cỏ sát đường biên sân bóng bên dưới, rồi lại lập tức dời đi. Lương y đã băng bó cho Krum xong, anh ta được quấn một vòng vải trên đầu, cưỡi chổi bay lên.
Trọng tài thổi còi tiếp tục trận đấu. Harry không chút do dự lao xuống, nó không cần phải cho đối thủ thời gian để thích ứng. Nhưng Krum cũng lập tức lao theo, dường như anh ta không chút hoài nghi Harry làm động tác giả lừa mình.
Trái Snitch lấp lánh dưới nền cỏ xanh. Harry bay sát mặt đất, nhìn chằm chằm ánh sáng lấp lánh phía trước. Krum cũng đã nhìn thấy Snitch, lúc này hai người bọn họ đang từ hai hướng cùng xông tới.
Tất cả khán giả đều đứng lên, nghiêng người nhìn xuống sân cỏ. Khoảng cách giữa hai vị Tầm thủ và Snitch không chênh lệch nhiều lắm… Bọn họ đều nhướn người lên phía trước, tay cố hết sức vươn ra… Trong tích tắc tưởng như hai người va vào nhau, Harry đột nhiên đổi hướng bay lên, mà Krum lại bay vọt qua, đến tận góc khán đài mới dừng lại.
“Bọn họ bắt được chưa?” Bagman hỏi vấn đề mà ai cũng nóng lòng muốn biết. Krum bay lên cao, hai tay nắm cán chổi, hiển nhiên là không bắt được; Mà Harry càng bay càng cao, đến tận chỗ cao nhất của sân bóng mới giơ nắm tay nãy giờ vẫn giấu trong ống tay áo lên, một đôi cánh bạc lấp lánh thò ra giữa những ngón tay.
“A, Potter đã bắt được Snitch!” Bagman kích động hô lớn. Bảng điểm mới vừa rồi vẫn còn là 30:10, lúc này đã nhảy lên thành 30:160, trận đấu đã kết thúc.
Người trên khán đài của đội Bungari thở dài tiếc nuối, các cô ả Tiên nữ cũng ủ ê. Mà trên khán đài của đội Wales phía đối diện, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành tiếng gào thét.
“Đội Wales thắng rồi!” Trận đấu kết thúc quá nhanh, Bagman dường như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, “Chỉ trong vòng bảy phút Potter đã bắt được Snitch vàng – đây có lẽ chính là trận chung kết ngắn nhất trong lịch sử Cúp Quidditch Thế giới – tôi nghĩ tất cả mọi người đều không thể ngờ đến kết quả này!”
Quốc ca của đội Wales vang lên từ khắp bốn phía. Harry bay theo vòng tròn xuống dưới, bảy con rồng lại bay ra phía trên đầu nó, rải rất nhiều tiền vàng. Từ khoảng khắc bắt được trái Snitch, nó vẫn ngỡ là mơ, giờ nhìn thấy cảnh tượng này nó mới sực tỉnh, đưa mắt nhìn lên khán đài. Nó muốn nhìn thấy các bạn nó, muốn nhìn thấy chú Sirius, còn muốn nhìn người đã vì muốn trận chung kết của nó được hoàn mỹ mà âm thầm chuẩn bị rất nhiều. Nó định lập tức bay qua đó, nhưng đám người trên mặt đất ùn ùn kéo tới đây, muốn bắt tay với nó; người tới như mắc cửi, vô số lời khen ngợi cùng ánh đèn flash liên tục hướng tới chỗ nó.
Đám người vây quanh đám tuyển thủ bọn nó kéo dài đến tận rìa ngoài của khán đài. Harry vừa bước vào trong sân liền bị ánh đèn sáng chói chiếu cho không mở được mắt. Tuyển thủ hai đội theo hàng lối vừa bước vào sân, tất cả mọi người trên khán đài đều đồng loạt đứng dậy. Bagman hô lên, tất cả đều vỗ tay hoan hô, Harry không nghe thấy gì cả – nó đang đưa mắt lên khán đài nhìn những gương mặt quen thuộc: ông bà Weasley cười rất tươi, Ron cùng hai người anh sinh đôi không ngừng vẫy tay với nó, vui đến đỏ bừng cả mặt; chú Sirius giơ ngón cái lên – ông Fudge cùng Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Bungari cầm cúp vàng trao cho Barack, hình như còn nói gì đó nữa – ông Malfoy cười rất quy củ, mà đứng ở phía sau có chính là bà Malfoy vợ ông và thằng con có cùng màu tóc với ông, Draco Malfoy; Hermione vừa nhảy nhót vừa cười, hiển nhiên là đang vô cùng vui sướng, đứng bên cạnh cô nàng là vị pháp sư cao gầy mà nó vô cùng quen thuộc, đôi mắt đen tràn đầy ý cười, một lọn tóc đen rủ xuống bên má hơi hõm xuống của hắn – hắn chỉ im lặng đứng giữa đám người không ngừng reo hò, nụ cười không thành tiếng lại đầy sự ngạc nhiên và khen ngợi, ánh mắt Harry vừa chuyển tới chỗ hắn liền dừng lại.
Nó cầm cúp vàng mà người bên cạnh vừa mới truyền tới, vội vã đẩy đám người xung quanh chạy đi, thậm chí còn xô đổ hai chiếc ghế. “Harry! Cậu đi đâu…?” Ông Fudge mới nói nửa chừng liền im bặt. Ánh mắt của mọi người đều nhìn theo Harry, mà ngay sau đó tất cả đều á khẩu không nói lên lời.
Harry chạy như bay, ôm cúp vàng tới chỗ nhà tài trợ lớn nhất mùa giải Cúp Quidditch Thế giới năm nay – ngài Gaunt. Hai người này đã biết nhau từ trước rồi sao? Nghi vấn này vừa nảy ra liền bị dập tắt, bởi vì ngài Gaunt không chút do dự vươn tay ra ôm lấy Harry. Chuyện này thật ra cũng không có gì cả, mà nguyên nhân khiến mọi người á khẩu không nói lên lời chính là cảnh tượng ngay sau đó: hai người kia cuồng nhiệt ôm nhau, sau đó Harry kiễng chân, ngài Gaunt cũng rất phối hợp cúi đầu, sau đó nhanh nhẹn xoay người, áo choàng của ngài Gaunt bay lên che kín hai cơ thể, cũng che khuất tầm mắt của đám người xung quanh, rồi cả hai cùng Độn Thổ.
Râu Merlin hỡi!
Sau khi á khẩu, mọi người quay mặt nhìn nhau, rồi đều thốt lên câu kia. Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi bọn họ nhìn chưa đến nửa giây, nhưng chắc chắn là hai người vừa hôn môi! Khoảnh khắc vừa rồi có rất nhiều người đang cầm máy ảnh và kính viễn vọng, cho nên không thể là bọn họ tưởng tượng ra được, tất cả im lặng khoảng nửa phút, sau đó liền sôi nổi bàn luận.
Tuyển thủ đội Bungari và đội Wales đều như bị đóng băng, cảnh tượng vừa rồi thực sự vượt xa suy nghĩ của bọn họ. Barack nhìn chằm chằm vị trí trống không nơi hai người vừa biến mất, trong mắt hiện lên vẻ mất mát mà chính anh chàng cũng không nhận ra.
Ông Fudge trợn mắt nhìn nơi kia, mãi sau mới có phản ứng, lay ông Bagman nãy giờ vẫn há hốc miệng để ông ta tiếp tục lễ trao giải.
Bên gia đình Weasley, bà Weasley bụm chặt miệng, ánh mắt vô cùng kinh hoảng; ông Weasley trông có vẻ khá hơn chút, nhưng hai mắt cũng mở to; mấy đứa con trai sững sờ mãi vẫn chưa hoàn hồn; người tỉnh lại sớm nhất chính là đứa em gái út của bọn họ, Ginny – vẻ mặt vui sướng trên mặt cô bé vẫn chưa tan đi, đã bị sự thật này làm cho khóc lớn thành tiếng.
Nụ cười của chú Sirius cứng lại trên mặt. Chuyện này là thế nào? Không phải Harry có quan hệ rất tốt với bạn học của nó, tên là Tom sao? Sao lại ôm một gã đàn ông xa lạ, lại còn… chú ép mình không được nhớ đến cảnh tượng kia.
Hermione sửng sốt đến ngây người, chẳng lẽ cô nàng nhầm rồi sao? Harry không phải mới chỉ biết ngài Gaunt kia mới một ngày? Quan hệ giữa Harry và Tom không giống như cô nàng vẫn tưởng? Chuyện này là không thể! Cô tin tưởng mình không nhìn nhầm, nhưng Harry và ngài Gaunt vừa có chuyện gì vậy? Mà còn ai có thể hoảng sợ hơn Tử Thần Thực Tử tận mắt chứng kiến cảnh Chủ nhân của mình hôn môi đối thủ một mất một còn, ngài Lucius Malfoy được đây? Lúc nãy, khi đội Wales giành thắng lợi, lão ta vẫn luôn giữ được vẻ cẩn trọng tao nhã của quý tộc, nhưng bây giờ, lão cảm thấy hai mắt mình sắp lồi ra rồi. Chủ nhân luôn đối xử khác thường với thằng nhóc Potter, điều này lão biết; nhưng dù có thể nào, đây tuyệt đối không phải là mối quan hệ mà Tử Thần Thực Tử có thể ngờ tới được… Nói vậy là dấu hôn trên cổ Chủ nhân là do Kẻ Được Chọn để lại sao? Điều này sao có thể? Malfoy chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, lão siết chặt đầu rắn trên cây gậy. So với chuyện Chủ nhân chết đi rồi sống lại, trở nên càng trẻ hơn, đây mới càng là chuyện không thật, càng là chuyện không thể xảy ra được.
Cùng lúc đó, trong lều trại sang trọng gần sân bóng, hai người vừa gây náo loạn vẫn đang cuồng nhiệt hôn, trên quãng đường đi vào phòng ngủ, hai thân hình nghiêng ngả loạng choạng, xô đổ cả đống đồ trang trí xa xỉ, nhưng không một ai chú ý đến chuyện này. Cuối cùng bọn họ cũng thành công ngã xuống giường, quần áo rơi đầy trên đất, hai người đều thở hổn hển nhưng vẫn không hề có ý dừng lại.
Voldemort hơi nâng người lên, nhìn vào đôi mắt xanh lục xinh đẹp bên dưới, trêu chọc: “Không đợi được sao? Ngày mai em không chỉ lên trang đầu của báo thể thao, còn được lên cả trang đầu của mấy loại báo giải trí nữa đấy, chuyện này không cần bàn cãi.”
“Không phải chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra sao? Nhiều người thấy cũng tốt.” Harry không thèm quan tâm, giơ tay kéo hắn xuống, chậm rãi hôn lên xương quai xanh của người đối diện, “Em nghĩ anh cũng không thích kiểu quan hệ bí mật…”
Voldemort chăm chú nhìn nó. “Em luôn làm đảo lộn mọi hiểu biết về em của ta trước đó.” Hắn chậm rãi nói, cúi đầu hôn lên trán Harry, “Ta luôn nghĩ rằng em còn nhỏ, muốn giúp em chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, muốn giúp em lựa chọn…” Hắn ôm chặt Harry, “Thế nhưng em đã trưởng thành rồi, đã có thể tự xem xét, tự đưa ra quyết định của mình…”
Harry dùng sức nghiêng đầu, muốn nhìn Voldemort đang chôn mặt ở hõm vai nó. “Anh không vui sao?” Nó do dự hỏi. Quả nhiên ngay sau khi thi đấu gây ra chuyện này thực sự có chút đột ngột. Nhưng nó thực sự quá kích động…
“Làm gì có chuyện đó! Ta rất vui.” Voldemort thì thào. Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn từ trán đến cằm Harry, sau đó hôn từng chút từng chút một.
Lời editor: ta biết là ta nói nhiều, cơ mà vẫn muốn nói vài lời để giải thích với mọi người:
Chương này ta quyết định để bé Har đổi cách xưng hô – nói thật, ta thấy chương này không đổi thì chẳng chương nào đổi hợp lý hơn được nữa. Mà cứ để ta – ngươi nghe thật không thuận tai, nhất là khi tình cảm hai bạn chẻ càng ngày càng sâu đậm.
Về việc bé Har đột nhiên xưng anh-em mà anh Vol đại không giật mình thì xin mạn phép đổ cho là 2 chẻ ở Anh, xưng anh-em thay ta- ngươi thì cũng giống nhau cả thôi, cho nên không giật mình là hợp lý thôi, phải không nào?
Danh sách chương