37 - Chương 35

Voldemort bước đến trước mặt nó, từ trên cao nhìn xuống. “Thật lòng mà nói thì ngươi thông minh hơn, cũng dũng cảm hơn ta tưởng nhìều. Đây chắc là lần lần đầu tiên ngươi dùng Chiết Tâm Trí Thuật phải không? Làm tốt lắm.” Ngữ khí bình tĩnh, như thể kẻ vừa bị đọc tâm trí không phải là hắn vậy.

Tâm tình của hắn hiện giờ cực kì phức tạp, vừa tức giận lại vừa vui. Tức giận là bởi chưa có ai dám chống đối hắn, chưa từng có. Dùng Chiết tâm trí thuật với Voldemort? Không một ai muốn làm như vậy, hoặc là không có người nào dám, cũng chưa có ai muốn biết hắn suy nghĩ điều gì. Harry không chỉ làm, mà còn làm thành công. Nghĩ đến mấy buổi học bổ túc lần trước, hắn đột nhiên có  loại cảm giác công dã tràng.

“Đừng nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó!” Harry gần như đã sụp đổ. Cả giáo sư Rold lẫn Tom đều là thân phận giả của hắn… Nó bị sự thật tàn khốc này đánh bại. Càng tàn khốc hơn khi người nó thích lại là đối thủ một mất một còn. Còn cái tên thủ phạm gây ra mọi chuyện thì đang đứng trước mặt nó, dùng giọng điệu bàn luận chuyện thời tiết mà nói nó làm rất tốt. Hắn đã không còn là Giáo sư Rold nữa rồi, cùng chẳng còn là Tom…

Voldemort nhìn cậu bé cuộn mình trên mặt đất, thấy được vẻ mất mát trong đôi mắt ấy, hắn bỗng cảm thấy thoả mãn một cách khó hiểu. Cái này nghĩa là tình cảm mà cậu bé cứu thế dành cho hắn là thật lòng sao? Nhưng hắn ngay lập tức quăng ý nghĩ này ra sau đầu, hiện tại nhóc đó đã biết sự thật, cho dù trước đây có thì sau này cũng sẽ thành không có. “Ta có nói qua với ngươi không chỉ một lần, rằng ta cho ngươi cơ hội, tới giết chết ta.” Trong lòng như có thứ gì đó đang cấu xé, nhưng hắn lựa chọn không để ý: “Như ngươi đã thấy đấy, đây chỉ là một trò chơi.”

Harry rùng mình, nó ngẩng đầu lên, trong thanh âm mang theo ngạc nhiên rõ nét: “Trò chơi?”

“Bằng không thì ngươi cho là cái gì? Trước khi ta ra tay với ngươi ta đương nhiên phải đảm bảo ngươi không bị sứt sẹo gì từ mấy tên vô danh tiểu tốt, cho dù đó có là thủ hạ của ta cũng vậy.” Voldemort khẽ cười, giọng nói mang đầy vẻ châm biếm: “Không lẽ ngươi thực sự nghĩ chúng ta sẽ bỏ mối hận cũ, hoá thù thành bạn, tương thân tương ái?”. Hắn nhẹ nhàng cúi người, dùng hai ngón tay nâng cằm Harry lên, để ánh mắt hai người đối diện. “Chuyện đó mà cũng có khả năng xảy ra sao? Ngươi còn ý tưởng nào viển vông hơn nữa không? Nếu là tại ta khiến ngươi có cái ảo tưởng đó thì rất xin lỗi, ảo vọng kia kia không có khả năng trở thành sự thật.”

Cả hai cách nhau rất gần, mũi kề sát mũi. Harry muốn tránh, nhưng đôi bàn tay cứng rắn vẫn nắm lấy cằm nó, lực đạo lớn đến mức làm nó sinh đau. Harry cố gắng giãy dụa nhưng chuyện tiếp theo đó làm bàn tay đang giơ lên cao của nó khựng giữa không trung. Voldemort hơi nghiêng đầu, chậm rãi rướn người, một nụ hôn dừng lại bên khoé môi. Rất nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước, trái ngược hoàn toàn với cơn đau nơi cằm. Harry không thể tin được, người này một giây trước còn nói lời xin lỗi, giây thứ hai đã cúi xuống hôn người.

“Kết thúc rồi.” Voldemort thì thầm bên tai Harry. Phản ứng của cậu bé cứu thế không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Chẳng lẽ, phải thế này mới là đúng sao? Cho nên, hắn quyết định thế này mới là tốt nhất? Đến giết chết hắn… Đây chẳng qua chỉ là một câu châm chọc, không ngờ lại là kết cục không thể tránh khỏi. Cuối cùng vẫn là hai đầu chiến tuyến…

Nhóc cứu thế hiện tại đã biết thân phận của hắn, nhưng vẫn có những thứ quan trọng hơn chỉ một mình hắn biết. Thứ này với hắn mà nói chính là nhược điểm trí mạng, nhưng đồng thời cũng là bùa hộ mạng của hắn, vì thế hắn không thể động thủ, ai ra tay trước kẻ đó là kẻ bại. Thế nhưng, nào có ai biết cậu bé cứu thế vậy mà lại là người duy nhất thật lòng yêu thương Chúa tể Hắc ám. Vậy nên bây giờ hắn cũng không muốn huỷ hoại cậu bé.

Harry không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt chỉ cách mặt nó có vài phân, nó chỉ cảm nhận được hơi thở nóng ấm phả qua vành tai, tựa như Voldemort đang thở dài. Bàn tay còn đang nắm lấy cằm nó khẽ siết, cuối cùng buông ra một cách không tình nguyện. Voldemort đứng thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nó cảm thấy không khí xung quanh Voldemort tràn ngập cái loại khí tức lạnh lẽo, khiến nó không biết mình đang sợ hãi hay tức giận. Harry muốn nâng tay quẹt môi, nhưng lại thấy hành động trước mặt Voldemort như một loại chứng minh thế yếu, nên nó không làm nữa. “Vậy ngươi hiện tại muốn làm cái gì? Đừng có nói với ta là ngươi muốn một cái hôn tạm biệt đấy!” Nó nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy ấy, muốn nhìn ra những cảm xúc trong đầu người đối diện, nhưng nó lại thêm một lần thất bại. Suy tính thực sự của Voldemort là gì, Harry không rõ.

“Ngươi nghĩ sao cũng được. À mà đừng có thử như hồi nãy nữa, vừa rồi ngươi có thể thành công chẳng qua là nhờ vào quan hệ đặc biệt giữa chúng ta mà thôi, lần sau sẽ không may mắn thế đâu.” Voldemort rất dễ dàng nhìn ra Harry đang muốn làm gì, hắn nhìn lướt qua vết sẹo trên trán Harry. “Ta còn đang tưởng đối thủ ta chọn tệ hại dữ lắm, nhưng có vẻ như ngươi không hẳn vậy. Trở về nhanh lên, trong khi ta còn chưa thay đổi ý định.” Giọng hắn càng ngày càng lạnh: “Ta rồi sẽ huỷ diệt ngươi.”

Harry thẫn thờ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Voldemort, mãi cho đến khi nó biến mất sau khúc quanh. Khi vừa phát hiện chuyện này, phản ứng đầu tiên của nó là sợ hãi, bây giờ lại là phẫn nộ.

Hắn nói viển vông! Hắn nói ảo tưởng! Hắn nói chỉ là một trò chơi! Những lời này còn đau hơn cả cái sự thật là nó thích đối thủ một mất một còn với mình. Chẳng lẽ nó thật sự bị đùa giỡn sao? Harry có một loại xúc động muốn chạy theo hỏi cho ra lẽ, nhưng đôi chân run run của nó chỉ đứng yên bất động. Là giả không phải càng tốt sao? Bọn họ có thể tiếp tục làm kẻ địch. Cho dù có là thật, thì cũng sẽ như Voldemort đã nói, sẽ không có khả năng thành sự thật!

Trời đã sắp sáng, Harry không nghĩ ra được lý do gì có thể khiến nó giải thích với Bà Béo tại sao mình lại mặc đồ ngủ chạy long nhong ngoài kí túc xá cả buổi tối, cho nên nó phải đợi người đầu tiên từ trong đi ra rồi dùng bùa Tan ảo ảnh để vào ké. Nó đứng trên hành lang gần bức chân dung nhất, nhìn qua khung cửa sổ phủ đầy tuyết rơi. Cả khoảng sân trước toà lâu đài như được phủ thêm lớp áo bạc, hoa tuyết như lông ngỗng lả tả bay theo gió. Mấy cây thông đứng hiên ngang giữa trời đông, phần tán cây phía trên đã hoàn toàn bị tuyết phủ trắng. Hôm nay chính là buổi sáng đầu tiên sau Lễ Giáng Sinh.

Nhưng tâm Harry lại cùng nhiệt độ với thời tiết bên ngoài.

Ngay từ lúc đầu nó đã hoài nghi Tom, nhưng rồi lại bất tri bất giác mà thay đổi. Là do Hermione tác động ư? Hay là do cậu ta với mình có quá nhiều nét tương tự, cho nên càng chạy càng gần? Không phải, mọi chuyện đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay! Nếu nói đến cả hai thân phận giả tạo thì chỉ có thể là hắn đã sớm có chuẩn bị. Từ trước hắn đã lên kế hoạch lẻn vào Hogwarts, thậm chí còn thành công giấu diếm được cụ Dumbledore mà chiếm được chức Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Còn nữa, trước kia hắn có hỏi mình muốn vào nhà nào, vậy nên hắn vào Gryffindor để thuận tiện theo dõi mình sao? Vậy thì hắn quả thật là suy tính quá kĩ lưỡng rồi…

Nhưng ngẫm lại những việc mà hắn đã làm thì… Một âm thanh khác vang lên trong đầu Harry: Hắn đã làm gì? Lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng rất miễn cưỡng nhưng không phải hắn vẫn làm bùa chống nước và giữ ấm cho cả bọn đó sao? Còn lần dung hợp mảnh hồn trong Vòng nguyệt quế của Ravenclaw, hắn cũng đâu làm ai bị thương. Nếu vậy thì cái lần hắn và Hermione thành bạn nhờ một buổi học bay, theo suy luận của nó thì Voldemort – cũng chính là Tom – không phải bị thương quá nặng nên mới vào Bệnh thất, mà là hắn cần một lý do tiện che dấu cơn đau do dung hợp linh hồn.

Về phần tại sao lúc nãy nó lại nằm trên mặt đất, chắc là do bùa Chiết tâm trí thuật của nó đột nhiên bị gián đoạn. Harry vắt óc nhớ lại, khi Hermione nhắc đến Thần hộ mệnh của nó, Voldemort làm gì phải phản ứng dữ dội như vậy? Hắn vốn đâu có biết mình nghĩ đến điều gì…

Giờ nghĩ lại mới thấy, mọi việc xảy ra đều có dấu hiệu cả, chỉ là nó quá mù mờ nên không nhận ra đó thôi.

Vào ngày Lễ Phục Sinh, tối đó hắn có nói “Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ ăn nhiều hơn một chút”, vậy tức là hắn đã sớm biết cuộc gặp mặt giữa hai người phải đến rạng sáng mới chấm dứt, mà hắn còn chắc chắn nó sẽ có mặt ở đó.

Còn cái lần bắt Peter nữa, khi nó và Ron ra khỏi phòng hiệu trưởng quay lại lớp học, nó có nói với Hermione “Là một chút việc nhỏ ngoài ý muốn”, vậy có phải hắn ta đã biết rành mạch rồi không? Hắn ta là người đưa ra yêu cầu dùng thú cưng để luyện tập bùa chú, đó chẳng lẽ cũng là…

Harry lắc lắc đầu, hình như những gì Voldemort biết so với nó còn nhiều hơn. Hơn nữa hắn hai lần ba lượt không chịu động thủ, cái này kì quái lắm nha! Hết thảy mấy thứ ấy giống như là… Voldemort đang bồi dưỡng địch nhân, để địch nhân đủ sức đủ lực đi giết hắn… Nhưng, chuyện này có khả năng không?

Bỗng có tiếng kẽo kẹt, Harry chậm nửa giây sau mới nhận ra đấy là cánh cửa sau bức chân dung mở ra, nó vội thực hiện bùa Tan ảo ảnh lên chính mình. “Lễ Giáng Sinh vừa mới qua đó, nhóc con! Nhóc không cho ta ngủ thêm chút nữa được hả?” Gương mặt Bà Béo đỏ ửng, ánh mắt phủ sương mù, mấy cái nút áo căng hơn bình thường, hiển nhiên là hôm qua đã chè chén no say. Bà vừa nói vừa nấc, khiến Harry rất thắc mắc liệu có phải bà ta uống hết cả tá rượu chanh ngâm đá hay không.

Một cậu bé tóc đen chui từ trong ra, trong tay ôm một chồng sách, hoàn toàn phớt lờ mấy lời càm ràm của Bà Béo. Khi Harry nhận ra đó là ai, nó vội vàng trốn theo phản xạ, mất thêm nửa giây nữa để nhận ra nó đang tàng hình. Cậu bé tóc đen nhìn thoáng hai bên hành lang, hàng lông mày nhíu lại. Harry hoài nghi cậu ta biết nó đang đứng đây chờ, cho nên khi bị ánh mắt đen láy kia lướt qua, nó có cảm giác bị nhìn thấu.

Thế nhưng cậu ta nhanh chóng bước đi, không hề chần chừ. Harry đợi cậu ta đi xa khoảng chục bước rồi mới mon men chạy đến chỗ Bà Béo, cũng may bà ta đang say mèm, phản ứng chậm hơn hẳn ngày thường. Bằng không nếu phải đợi đến lúc Hermione bước ra, nó đã sớm đóng thành cây nước đá. Khi đã thoải mái chiếm một chỗ trên chiếc ghế bành êm ái nhất cạnh lò sưởi ấm áp, Harry mới nhận ra nó chỉ chăm chăm lo suy nghĩ mà quên tự làm cho mình một cái bùa giữ ấm.

Nhưng trước giờ nó đâu cần bận tâm mấy chuyện như vậy, đều toàn là Tom… Dừng! Dừng lại! Harry cố gắng bỏ qua cảm giác nặng trịch trong lòng nó. Hắn ta là Voldemort. Trước khi hắn hành động, làm gì có ai biết hắn muốn làm gì. Hơn nữa, chính hắn cũng đã nói, chỉ là một trò chơi…

Sao càng lúc càng nặng nề như vậy? Harry phiền não nghĩ nghĩ: nó còn nhiều vấn đề cần phải xem xét kĩ lưỡng, ví dụ như Voldemort làm cách nào mà duy trì được hai hình dạng cùng lúc đây? Hoặc ba cái lận? Sau đó, nó từ Mật thất đi ra liền trở về tháp Gryffindor ngay lập tức, trên đường không hề thấy bức tranh Bà Béo mở ra lần nào, vậy làm sao Voldemort trở về được?

Hermione cảm thấy, qua một buổi tối hai thằng bạn tốt của mình lại bắt đầu chiến tranh lạnh. Lần này so với lần trước còn tệ hơn nữa, bởi vì Harry cắt đứt hết tất cả phương thức giao tiếp với Tom. Không chỉ một mình, mà cậu ta còn muốn Hermione cũng phải tuyệt giao với Tom, và lại không có nguyên nhân.

“Bảo trì khoảng cách với Tom, Hermione à, xem như tớ đang cầu xin cậu đi, được không?” Từ sau khi biết Tom chính là Voldemort, Harry liền không muốn xuất hiện cùng hắn trong bất kì trường hợp nào nữa. Mà nó cũng đâu thể nào mặc kệ Hermione đi cùng Tom chứ, cậu ta là Voldemort đó!

“Harry, chuyện này là không thể…” Hermione lại đang cố gắng thuyết phục nó. Dưới con mắt của cô bé thì nó là đứa hoàn toàn không nói lý. “Các cậu lại cãi nhau nữa phải không? Lần này là vì việc gì vậy? Tiệc tối hôm qua các cậu còn bình thường mà!”

Harry mở miệng, rồi bi ai phát hiện một câu giải thích nó cũng nói không nên lời. Nó có thể nói cho Hermione biết nó giải mã được Khoá cảng của Voldemort, chạy đến một căn phòng bí mật, gặp được con ma Salazar Slytherin và bản thân Voldemort, cuối cùng còn dùng Chiết tâm chí thuật Voldemort? Ha! Nghe thôi cũng thấy không thể tin nổi. Cho dù có người sẽ tin thì nó cũng không có cách nào kể lại.

Hermione nhìn nó buồn bực: “Nếu cái gì cậu cũng không chịu nói, vậy tớ có biện pháp nào được? Hơn nữa, theo tớ mà nói thì tuy Tom quả thật hơi khó tiếp cận, nhưng cậu ta cũng không phải loại người phớt lờ hảo ý của người khác.” Sau đó, cô bé gom túi sách lên thư viện.

Harry nhìn bóng lưng cô bạn thân mà thở dài. Nó lại không thể cứng rắn ngăn cản Hermione. Còn những bạn học khác nữa, khi lên lớp, khi đi ngủ, nếu Voldemort muốn ra tay thì đúng là dễ như trở bàn tay. Chẳng lẽ nó chỉ có thể hi vọng Voldemort sẽ như trước đây sao? Càng nghĩ càng bực mình, Harry đứng phắt dậy, cái ghế dựa sau lưng nó đổ cái rầm.

Cả đám Weasley đang tụ tập một bên chơi cờ Phù thuỷ, nghe thấy động tĩnh từ phía Harry, cả đám nhìn nhau dò xét.

“Nó làm sao vậy?” George hỏi.

Fred trả lời rất nhanh: “Nó với Hermione nói chuyện gì đó, Hermione không đồng ý, nó cũng có vẻ không thoải mái.”

“Em tựa hồ nghe được cái gì mà Tom, rồi bảo trì khoảng cách gì đó…” Ron nói, ánh mắt vẫn chưa rời bàn cờ: “Fred, tới lượt anh.”

Fred đáp một câu mà Ron không hiểu lắm: “Chà, nghe qua rất giống cái kia nha…” rồi chớp chớp mắt với người anh em sinh đôi của mình, người trả lại một ánh mắt ngầm hiểu: “Ừm, đây cũng thấy rất giống.”

“Giống cái gì?” Ron lập tức hỏi.

“Ây da, chú mày không được nói cho Ginny nghe nha, em gái thân yêu của tụi anh sẽ thương tâm lắm đó~~ “ Fred nói nhẹ nhàng. Hạ thấp thanh âm, ra hiệu cho Ron đến gần, Fred cố tỏ vẻ thần bí: “Chẳng lẽ chú mày không thấy được à? Harry thích Hermione, Hermione thích Tom, cho nên mới phát sinh cái màn hồi nãy đó!”

Ron giật mình: “Cái gì? Harry thích Hermione? Hermione thích Tom?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện