Sao con hươu nhìn cứ như bị headshot =.=”
Harry men theo con đường cũ để trở về, gió lạnh cắt từng cơn qua mặt vẫn không đủ để ngăn con tim đang thình thịch đập loạn trong ngực. Vừa rồi, thiếu chút nữa nó đã tự đưa mình vào miệng một con rắn Black Mamba! Vẫn đang chấn kinh, Harry nhét vội cây chổi vào Chuồng Cú rồi chạy nhanh về phía sân bóng. Trên đường đi còn không quên vỗ nhẹ hai má nhằm che đi sắc mặt trắng bệch của nó lúc này.
Điểm số hiện tại là 180-20, trái Snitch vẫn chưa bị đội nào bắt được. Harry chen lấn lên phía trước, không dám tin vào hai mắt của mình: đội Gryffindor đang dẫn trước một khoảng quá xa, nhưng rồi nó nhận ra ngay sau đó, bọn họ đã đổi Tầm thủ. Tầm thủ dự bị này có vẻ rụt rè, động tác không hề dứt khoát nhanh nhẹn, giống như luôn tuỳ thời đề phòng có người sẽ xô hắn xuống chổi. Lòng Harry trầm xuống, nó đại khái đoán được nguyên nhân gì khiến đội Gryffindor phải thay Tầm thủ.
Trên sân, bóng dáng cầu thủ đan xen nhau, vẽ nên từng đạo đường cong màu đỏ hoặc xanh lục. Từng thành viên của đội Gryffindor đều rất mạnh, nhìn điểm số là có thể nhận ra, thế nhưng vị trí Tầm thủ lại như một lỗ hổng. Có khả năng nó đã làm Tầm thủ nhiều năm cho nên sinh ra chấp niệm với cái vị trí ấy, vì thế nhìn ai cũng thấy không vừa mắt. Dù sao chăng nữa, lực va chạm của Marcus Flint quả thật không phải chuyện đùa…
Một ánh vàng kim xẹt qua trước mắt Harry, đám khán giả nhà Gryffindor im bặt trong vài giây rồi sau đó cùng nhau hét to: “Snitch!” “Trái Goden Snitch!” Nhóm cầu thủ bên trên đều bay tụ về hướng bên này, mọi người đều đang chú ý đến trái Snitch mà bỏ qua quả bóng Quaffle. Giữa một mảnh hỗn loạn, Harry nhìn thấy cái bóng xanh lá lao vụt xuống, thế cục biến đổi trong nháy mắt xác minh suy nghĩ của nó: Tầm thủ Terence Higgs của nhà Slytherin đã bắt được trái Snitch.
Dãy nhà Gryffindor kêu lên một tiếng vừa sợ hãi vừa may mắn. Sợ hãi là do trái Snitch bị đội đối phương bắt được, mà may mắn là khoảng cách điểm đủ lớn, cho dù không bắt được trái Snitch bọn họ vẫn nắm chắc phần thắng. Ngẩng đầu nhìn lên, các cầu thủ trong bộ đồng phục sắc đỏ đang vui mừng reo hò, mà bên Slytherin đối diện thì ngược lại, mấy tiếng rên ủ rũ tràn ra không dứt.
“Cho dù trận đấu có tiếp tục thì bọn họ cũng không thắng được.” Trên bàn cơm chiều, Ron nói một cách đắc thắng: “Anh Wood phòng thủ rất nghiêm mật, cẩn thận lắm.”
Neville gật đầu, gương mặt cậu bé đến giờ vẫn đỏ bừng, không biết là do hưng phấn hay giận dữ. “Hai quả ăn điểm kia đều do Bole dùng trái Bludger quật ảnh ngã khỏi chổi.”
Cậu Dean chưa hiểu được sự khác nhau giữa Quidditch và bóng đá nãy giờ vẫn đang trong trạng thái kích động: “Chúng ta nên được hưởng quả phạt đền mới đúng, là bọn họ cố ý phạm quy!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt liếc về phía mấy vị trí trống trên dãy bàn ăn, đều là vị trí của cầu thủ đội nhà. Tầm thủ Elizabeth Carpenter bị gãy hai chiếc xương sườn, cánh tay của Wood bị thương, trên người mấy đội viên khác cũng đủ vết xanh tím. Sau khi trận đấu kết thúc, tất cả bọn họ đều đã được Giáo sư McGonagall lùa vào bệnh thất làm kiểm tra rồi.
Thắng thì vẫn thắng, nhưng đám sư tử nhà Gryffindor thoạt nhìn không quá cao hứng, mà đội Slytherin thua cuộc đương nhiên càng âm trầm. Chính Harry còn không biết là nó đang hưng phấn hay thất lạc, đội Gryffindor tuy vẫn thắng nhưng đó là một chiến thắng gian nan, mặt khác Tầm thủ Elizabeth bị hất ngã khỏi chổi. Tuy nhiên, chuyện ngã khỏi chổi đó đã từng xảy ra với chính nó, cho dù nếu nó làm Tầm thủ cục diện trận đấu sẽ tốt hơn hẳn, nhưng vị trí Tầm thủ đó đâu phải cứ bắt buộc không phải nó làm thì không được, nhỉ? Nằm trên chiếc giường phủ mạn đỏ xung quanh, Harry cắn môi: nó có nhiều việc quan trọng hơn phải làm!
Giáng sinh sắp đến. Vào một sáng sớm nọ trung tuần tháng mười hai, toà lâu đài Hogwarts thức tỉnh giữa giấc mộng, phát hiện tuyết trên mặt đất đã đóng một tầng khá dày, mặt hồ cũng kết một tầng băng cứng rắn.
Mọi người ai cũng mong cho đến kì nghỉ lễ. Tuy phòng sinh hoạt chung torng tháp Gryffindor luôn hừng hực ánh lửa trong lò sưởi nhưng những dãy hành lang bị gió lùa cho lạnh thấu xương, thuỷ tinh trên cửa sổ phòng học cũng bị cuồng phong gào thét đập ra những tiếng vang lách cách. Tồi tệ nhất chính là lớp học của Giáo sư Snape luôn ở dưới tầng hầm, chỉ cần thở ra một hơi, không khí liền biến thành một tầng sương trắng lởn vởn trước mũi. Bọn học sinh chỉ có thể cố gắng nhích sát đến cái vạc đang sôi lục bục của mình.
“Cha mẹ tao đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Lúc nào bọn họ cũng than phiền hộp thư cú chỉ có thể gửi mấy thứ linh tinh như kẹo bánh.” Trong một tiết Độc dược nào đấy, Draco Malfoy khoe khoang: “Bọn họ đã nói sẽ cho tao một ngạc nhiên lớn.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt cậu nhóc luôn hướng về phía Harry. Crabbe và Goyle ngồi bên cạnh xuýt xoa hâm mộ không ngớt, còn Harry thì lại như không phát hiện, chuyên tâm nghiền xương cá mao tiên thành bột. Không biết có chuyện gì xảy ra mà Malfoy luôn hi vọng dùng mấy hành động kiểu này hấp dẫn lực chú ý của Harry, tuy nó đối cái loại khoe mẽ tiểu hài tử cùng tính cách Slytherin kia không một chút hảo cảm. Mặc dù thế, lấy thái độ kiên trì bền bỉ của Malfoy mà nói, Harry cũng đoán được người giật dây đằng sau là lão cha Tử Thần Thực Tử, chắc lão muốn biết được một vài tin tức gì đó. Nói cho cùng, Chúa Tể Hắc Ám đang trong tình trạng sống chết không ai biết, mà nó lại là người cuối cùng gặp qua Voldemort.
Nghĩ đến đây, Harry lại thở dài não nề, chẳng có gì tiến triển cả, Voldemort giống như đã tiêu thất vào trong không khí vậy… Tâm tư của nó lại trôi dạt đến bức thư đã bị xem đi xem lại nhiều lần, giờ đang nằm trong phòng ngủ nam sinh: chú Sirius rất nhiệt tình mời nó đến làm khách trong dịp lễ Giáng sinh. Bây giờ nó chỉ có thể hi vọng mấy thứ đồ tàng trữ trong cái tủ chén – tổ ấm của Kreacher – chưa bị ai đó thanh lý mất.
Vì thế cuối tuần, khi Giáo sư McGonagall cầm bảng đăng kí cho tụi học trò đánh dấu, Harry không ngần ngại chọn ô “về nhà”. Điều khiến nó ngạc nhiên chính là mấy đứa nhóc nhà Weasley cư nhiên cũng về nhà ăn lễ, Harry còn chưa quên Giáng sinh năm thứ nhất là dịp vợ chồng nhà Weasley sang Rumani thăm cậu con trai Charlie. Mà dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nó, tình cảm gắn bó keo sơn với gia đình nhà họ trong kiếp trước giờ chẳng qua chỉ tồn tại đơn phương trong đầu nó.
Số người ở lại trường rất ít, mà Harry ngạc nhiên phát hiện ra cái tên Tom nằm trong số ít ỏi ấy. Cậu ta giải thích chuyện này rất đơn giản: “Trời lạnh, không muốn nhúc nhích.” Harry hoài nghi không hiểu những lời này là nói về cậu ta hay nói về Giáo sư Rold, tuy nhiên chiếu theo bộ dạng cẩn trọng kia thì xác suất cả hai người cùng ở lại trường là rất lớn. Harry đem suy luận của mình nói cho Hermione nghe, kết quả là cô bé hài lòng gật đầu: “Harry này, tớ chẳng phải đã nói hai cậu sẽ trở thành bạn tốt của nhau đấy thôi? Xem, cậu quả nhiên hiều Tom rất rõ.”
Harry trầm mặc, suy nghĩ duy nhất của nó hiện giờ là: tự bê đá đập lên chân mình.
Lễ Giáng sinh ùa đến trong nháy mắt. Khi Harry ôm theo cái túi hành lý nho nhỏ xuống tàu đã thấy chú Sirius vui vẻ ngoắc tay với nó. Nhìn qua thì thấy khí sắc chú ấy đã tốt lên rất nhiều, Harry vội vàng chạy qua. Sau một cái ôm nồng nhiệt tình cảm, chú Sirius ôm lấy nó rồi độn thổ.
Căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld vẫn ép mình giữa hai người bạn sát vách như trước. Lúc bước vào Harry tinh tế nhận ra cánh cửa không hề bám bụi, trong lòng liền cảm thấy kì quái, chú Sirius không giống kiểu người sẽ quán xuyến gia đình nha. Theo sau người cha đỡ đầu đi dọc theo hành lang, đoạn đường ngắn ngủn từ cửa trước đến tiền sảnh như thế nhưng lại làm cho nó choáng váng đầu óc.
Căn phòng bên trong phi thường sạch sẽ: giá cắm nến bằng vàng sạch sẽ bóng loáng, mấy tấm rèm mềm mại rủ xuống ôm lấy khung cửa sổ, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa. Khoan nói đến chuyện bức chân dung gào thét gầm rú kia không thấy đâu nữa, ngay cả dãy triển lãm đầu gia tinh – tổ tiên của Kreacher – cũng đã biến mất. Cả căn nhà nhìn qua giống hệt một ngôi nhà tổ truyền của giới quý tộc lâu đời, không hề có bất kì thứ gì dính dáng đến pháp thuật hắc ám.
Sirius quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Harry đang trợn mắt đánh giá xung quanh, miệng há to nhất thời chưa thể khép lại được liền bật cười: “Bị sốc sao, Harry? Lần đầu tiên gặp mặt chắc chú doạ con chết khiếp nhỉ, bộ dáng chú lúc ấy thật chẳng khác ma xó là bao.”
Harry vội vàng lắc đầu. Biết rõ tình trạng của căn nhà cổ này nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý xuống bếp làm cơm, lại không thể ngờ được tình hình hiện tại thành ra như vậy, nhớ lại lúc trước cả đoàn quân của bà Weasley chiến đấu cũng không thể làm cho căn nhà sạch đẹp được như bây giờ. Sau một hồi ngó nghiêng xung quanh, nó nói ra vấn đề: “Đây đều là chú tự mình thu dọn?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Chú Sirius thoải mái nhún vai: “Là gia tinh, con chắc đã gặp qua…” Harry vẫn nhớ nó lớn lên trong thế giới Muggles, trên lý thuyết thì vấn đề này là xa lạ đối với nó, cho nên nó lắc đầu. Chú Sirius hiển nhiên cũng đã ý thức được điều này cho nên chú xấu hổ ho khan một tiếng: “Là một loại sinh vật có phép thuật mà thôi… Kreacher! Kreacher!”
Nửa cái đầu gia tinh ló ra từ sau cánh cửa phòng bếp, Harry thậm chí có thể thấy được lớp lông mao trắng mịn bên dưới cái lỗ tai: “Có chuyện gì vậy thưa chủ nhân? Kreacher đang làm cơm trưa theo phân phó của chủ nhân.” Đôi mắt to tròn như trái banh tennis hướng về phía Harry, cúi người chào nó xong lên tiếng với chất giọng the thé: “Chủ nhân còn có phân phó gì sao?”
Sirius nhìn Harry trong chốc lát rồi ngập ngừng: “… Không có việc gì, ngươi tiếp tục làm bữa trưa đi.” Sau đó, hắn nhấc túi hành lý của Harry lên vai: “Con ngồi đây một lát đi, chú đem hành lý lên phòng cho con. Trên bàn có điểm tâm, nếu đói bụng thì con cứ ăn trước đi nhé.”
Harry ngây ngốc đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Nó vừa mới thấy cái gì? Một ngôi nhà cổ nửa hạt bụi cũng tìm không thấy của dòng họ Black? Gia tinh Kreacher lễ phép cung kính? Tương phản này cũng quá lớn đi! Nó ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh chú Sirius biến mất sau góc cầu thang, chú Sirius mà chung sống hoà thuận với một con gia tinh cũ? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đột nhiên nhớ đến cái mặt dây chuyền RAB, Harry ngay lập tức kích động đứng bật dậy, hướng về căn phòng trong trí nhớ mà tìm đến, cuối cùng kinh hãi mà nhận ra nơi đó đã biến thành phòng ngủ của Kreacher: một tấm đệm mềm mại, nhiều thứ đồ linh tinh được sắp xếp chỉnh tề trên một cái kệ, thậm chí còn có một quyển gia phả của gia tinh.
Dễ dàng hơn rất nhiều so với cuộc tìm kiếm vòng nguyệt quế trong Phòng cần thiết, Harry ngay lập tức phát hiện chiếc hộp mạ vàng, bên dưới còn lót một chiếc khăn trải bàn màu trắng cùng mấy bông hoa nhỏ trang trí xung quanh, tựa hồ đây là món đồ Kreacher yêu quý nhất. Mặt trên của chiếc hộp là hình một con rắn đang vươn cái lưỡi chẻ ra ngoài, điêu khắc thô ráp… Đây là đồ giả!
Harry cảm giác được tâm nó lại trầm thêm rất nhiều. Vì cái gì chiếc hộp giả lại nằm ở chỗ này? Vậy chiếc hộp có chứa mặt dây chuyền thật đang ở đâu? Tim đập hụt một nhịp, Harry rất muốn lao ngay ra ngoài mà hỏi Kreacher nhưng chú Sirius sắp quay lại, nó đã nghe tiếng bước chân chú ấy trên mấy bậc cầu thang. Mà cho dù nó hỏi thì Kreacher cũng không nhất định phải nói cho nó biết, Harry cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Đặt mông xuống miếng đệm ghế sô pha êm ái, nó thuận tay lấy một quả táo bắt đầu gặm.
Dùng xong bữa trưa, Harry bị chú Sirius cưỡng chế đi nghỉ ngơi. Chờ đến khi nó thức dậy đã là trước bữa tối đêm Giáng sinh, chú Sirius dẫn nó tham quan một vòng quanh căn nhà mà kì thật là cẩn thận hỏi thăm mọi chuyện trong trường của nó. Mặc dù thế, Harry phát hiện mọi bức tranh trên tường đều đang mỉm cười trìu mến, bao gồm cả bà mẹ chú Sirius (điều này làm cho Harry choáng váng một lúc lâu, tại trong trí nhớ của nó thì bà là người có giọng hét cao nhất và thời gian gầm rú lâu nhất trong nhà). Tấm gia phả thêu chỉ kim tuyến đính trên tường không biết đã được ai đó sửa chữa, danh tự của chú Sirius đang lấp lánh trên đó.
Mọi chuyện càng ngày càng khác thường, Harry nghĩ thầm trong lòng, mà chú Sirius thì chẳng mảy may để ý. Toàn bộ lực chú ý của chú ấy đều đặt lên một vấn đề duy nhất, đó là làm sao đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho đứa con trai đỡ đầu của mình trong dịp lễ Giáng sinh này.
Bữa ăn tối cực kì phong phú. Khi Harry đang cố gắng cắn cái chân ngỗng quay béo ngậy thì nó phát hiện chú Sirius cũng đang cố gắng bẻ luôn cái chân ngỗng bên kia cho nó, thế là nó vội vàng xua tay ngăn cản. Mặt bàn trước mặt nó đã bị chú Sirius chất đầy một đống loại đồ ăn: phillet cá hồi, bánh pudding trái cây, bánh bích quy kem sữa, bánh táo, bên cạnh đó còn có chén kem khoai tây nghiền và một ly rượu có điểm xuyết thêm vài lát khế mỏng. Lúc đưa cái ly cho nó, chú Sirius còn đặc biệt giới thiệu đây là loại rượu Cognac tốt nhất của Pháp, còn cái chuyện để một đứa bé vị thành niên uống rượu thì chú chỉ cười ha ha: “Cái này chỉ là một chút rượu nho nhỏ, ngay cả trẻ em cũng uống được, hôm nay lại là đêm Giáng sinh… Hơn nữa có chú ở đây, con có uống say cũng không sợ!”
Harry biết vị cha đỡ đầu mong muốn đem lại cảm giác hạnh phúc cho nó đến mức nào, hơn nữa không thể không nói tay nghề của Kreacher quả thật không tệ, cho nên nó cũng nốc không ít rượu vào bụng. Cuối cùng khi dạ dày của nó không còn một chỗ trống nào khả dĩ nhét thêm đồ ăn, hai mắt Harry đã bắt đầu díp lại, còn hai chân thì cứ lâng lâng.
Sirius không ngờ tửu lượng của Harry lại kém đến như thế, vừa cười thầm trong lòng vừa nhẹ nhàng cõng Harry lên phòng trên lầu. Sau khi đắp chăn cho đứa con đỡ đầu, đang định đứng lên thì cái tên say rượu mềm nhũn trên giường bỗng chụt một cái hôn lên gương mặt hắn. “Cám ơn chú… chú Sirius…” Nhìn lại người đang mê man trên giường, đôi mắt Sirius tràn ngập nét nhu hoà mềm mại. Đưa tay vỗ nhè nhẹ lên hai má phiếm hồng của đứa con đỡ đầu, Sirius âm thầm thề nhất định phải đem bé Harry dưỡng béo.
Sirius ngồi lại bên giường Harry trong chốc lát, sau khi xác định nó ngủ ngon mới đứng dậy rời đi. Bàn tay cầm lấy tay nắm cửa phòng mình hơi ngần ngừ chốc lát, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt ở hành lang lầu trên như đang suy xét có nên đi lên đó hay không. Bất quá cuối cùng hắn thở dài, vẫn nên đi ngủ thôi.
Danh sách chương