CHƯƠNG 94
Hổ bệnh nằm trên mặt đất thở hổn hển, đến bây giờ cũng không rõ vì sao bị đánh.
Hắn ta gượng hỏi: “Long… đầu trọc, anh cho tôi một lý do, tại… sao đánh tôi?”
“Tại sao đánh mày à?”
Long đầu trọc giẫm chân lên ngực hắn: “Tao đánh mày chính là vì thằng oắt nhà mày không biết mở mắt mà nhìn!”
Anh ta chỉ vào Giang Nghĩa: “Đó là ‘ông nội’ tao, mẹ nó, mày dám thu nợ ông nội tao, ông đây có thể bỏ qua cho mày sao?”
Hổ bệnh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Hắn ta làm sao cũng không nghĩ tới Giang Nghĩa nhìn như mềm yếu vô lực lại là ‘ông nội’ của Long đầu trọc, nhớ lại vừa rồi Giang Nghĩa gọi điện thoại, hẳn là gọi cho Long đầu trọc.
Hổ bệnh vô cùng hối hận, sớm biết thì đã không nhận đơn này rồi, trong ngành ai dám thu nợ Long đầu trọc chứ?
Long đầu trọc xách Hổ bệnh lên, đi tới cạnh Giang Nghĩa, ấn hắn quỳ trên mặt đất.
“Mau, xin lỗi ông nội tao.”
Hổ Bệnh lí nhí không nói ra lời.
“Còn muốn bị đánh phải không?”
“Không không không, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Hổ bệnh ngước mắt nhìn Giang Nghĩa, run rẩy nói: “Ông nội đại nhân đại lượng, đừng tính toán với tôi nữa, xem tôi như là cái rắm mà thả tôi đi đi? Tôi đảm bảo từ đây về sau cũng không dám đến nhà ông nội gây chuyện nữa, nếu không trời đánh thánh đâm.”
Hổ bệnh lại chỉ là súng của người khác, không phải người khởi xướng, Giang Nghĩa cũng lười tính toán với hắn.
“Đi.”
“Ai, tôi đi ngay, đi ngay.”
Hổ bệnh vội vàng bò rời khỏi hiện trường dẫn theo thuộc hạ lái xe nhanh chóng rời đi, giây lát cũng không dám dừng lại.
Hiện trường.
Long đầu trọc cười ha hả nói: “Ông nội, chuyện này tôi làm thế nào?”
Giang Nghĩa sờ sờ mũi, ho một tiếng: “Sau này đừng gọi tôi là ‘ông nội’, gọi tôi Giang Nghĩa là được rồi.”
“Vậy làm sao được? Ít nhất phải kính anh một tiếng ‘anh Giang’.”
Anh Giang thì anh Giang, vẫn tốt hơn gọi ‘ông nội’, ở trước mặt người nhà họ Đinh, Giang Nghĩa thật sự có chút xấu hổ.
Anh xua tay: “Chuyện này hôm nay anh làm rất tốt, tôi ghi nhận công lao to lớn của anh, anh dẫn người rời đi trước đi.”
“À, xin tuân theo ông nội… à không, xin tuân theo anh Giang phân phó!”
“Các anh em, rút!”
Long đầu trọc phất tay, kêu đám đầu trọc lên xe, nghênh ngang rời đi.
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Lúc này, người nhà họ Đinh đều ngây ngốc, còn chưa làm rõ là chuyện gì thì nguy hiểm đã được giải trừ rồi?
Giang Nghĩa mỉm cười nói: “Hổ bệnh đã đi rồi, từ giờ trở đi, sẽ không còn ai đến chặn cửa nữa, ba, mẹ, Thu Huyền, mọi người có thể yên tâm rồi.”
Đinh Thu Huyền và Tô Cầm nhìn nhau, đều cười.
Dù nói quá trình có chút quái dị, nhưng kết quả tóm lại vẫn là tốt.