CHƯƠNG 52
“Chỉ là thằng khốn nạn ấy cũng hù dọa được anh, anh sợ như vậy à? Sớm biết như thế thì tôi đã không ở cùng anh rồi, đi với Bưu Tử Tây Thành còn mạnh hơn anh nhiều, cái đồ vô dụng!”
Long đầu trọc nổi giận đùng đùng, lửa giận trong bụng dồn hết lên trên người chị Hoa.
Anh ta vòng tay lại, hung hăng đánh vào mặt của cô ta: “Cái con nhỏ thối nát này, kêu la cái gì trước mặt của ông đây chứ, mày làm như ông đây cần mày lắm à?”
“Còn dám bất kính với ông nội của tao, đến đây, quỳ xuống nhận tội với ông nội tao đi.”
Long đầu trọc kéo chị Hoa, nhấn đầu của cô ta xuống đất bắt dập đầu với Giang Nghĩa. Chị Hoa hoàn toàn ngơ người, từ trước tới giờ chỉ có cô ta “bắt nạt” Long đầu trọc, chưa từng nhìn thấy Long đầu trọc dám phản kháng.
Ngày hôm nay, cô ta đã nhìn thấy sự lợi hại của Long đầu trọc.
Giang Nghĩa lắc đầu: “Đừng có dập đầu nữa, để cô ta đi đi, nhìn thấy là phát phiền rồi.”
“Ui, tôi sẽ làm theo lời của ông nội.”
Long đầu trọc đạp chị Hoa một đạp, đạp cô ta ra đường: “Cút đi, từ nay đừng có để ông đây nhìn thấy cô nữa.”
“Hay, hay lắm! Long đầu trọc, anh đủ tuyệt tình đấy, bà đây sẽ không để cho anh yên đâu.”
Chị Hoa bò dậy từ dưới đất, xám mặt chạy đi.
Giang Nghĩa trở về cửa hàng, tiếp tục ngồi xuống uống rượu, Trình Hải nhìn thấy như vậy mà trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng.
Long đầu trọc không ai bì nổi lại đối xử cung kính với Giang Nghĩa, còn mở miệng gọi một tiếng ông nội.
Một người phụ nữ hung hăng giống như là chị Hoa, kết quả bị đánh cho lăn lộn ở dưới đất.
Ban đầu, Trình Hải cho rằng mình chết chắc rồi, chắc chắn là cửa hàng cũng không thể giữ lại được. Ai biết được lại có thể lật ngược thế cờ, chuyện này vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.
Ông ta lại nhìn Giang Nghĩa, cảm khái nói: “Cậu cả, ông già này xem nhẹ cậu rồi, xem ra là mấy năm nay cậu ở bên ngoài cũng không uổng phí, rèn luyện ra năng lực phi phàm rồi.”
Giang Nghĩa cười cười không nói thêm gì nữa.
Bọn người Long đầu trọc rất xấu hổ, đứng ở cửa không dám vào, lại không dám rời đi.
Giang Nghĩa vẫy vẫy tay với anh ta: “Vào đây.”
“Dạ.”
Long đầu trọc chạy bước nhỏ đi đến trước mặt Giang Nghĩa, Giang Nghĩa vỗ vỗ vào cái ghế, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
Sau đó, Giang Nghĩa giống như tùy ý mà nói: “Long đầu trọc, cậu vừa đi thu nợ vừa cho vay tiền, kiếm được không ít nhỉ.”
Long đầu trọc nặn ra một nụ cười: “Ông nội cứ nói đùa, tôi cũng chỉ làm ăn bình thường mà thôi, kiếm được vài đồng thôi.”
Giang Nghĩa hỏi: “Thành thật nói cho tôi biết, mỗi tháng cậu đi thu nợ, cho vay tiền có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Long đầu trọc do dự một chút, nhưng mà lại bị ánh mắt của Giang Nghĩa hù dọa, lập tức nói thật: “Mỗi tháng đi thu nợ có thể kiếm được hơn một tỷ hai trăm triệu, tôi dùng số tiền đó để cho vay, nếu như may mắn thì một tháng có thể kiếm khoảng ba tỷ, nếu như không may thì không nhận được đồng nào.”
Giang Nghĩa gật gật đầu: “Nói như vậy, nếu như cậu may mắn, mỗi tháng có thể kiếm đến bốn tỷ rưỡi?”
Long đầu trọc mang theo vẻ mặt đau khổ: “Thật ra thì cũng không nhiều đâu, ngài nhìn thấy rồi đó, tôi còn phải nuôi sống mười mấy người anh em dưới tay mình. Hơn nữa, bên cạnh tôi còn có mấy người phụ nữ, rất biết tiêu tiền, tháng nào cũng không đủ dùng.”