CHƯƠNG 42
Nhưng Tô Nhàn đã phản ứng lại, cô ta từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng xem hoá đơn hay mua thuốc, không biết gì về mấy thứ này, cho nên Triệu Chí Hiên nói gì thì cô ta tin cái đó.
Tô Nhàn nhìn chằm chằm Triệu Chí Hiên: “Anh cố ý lừa tiền của tôi?”
Triệu Chí Hiên cười ha ha: “Tô Nhàn, cô nói cái gì vậy? Là bác sĩ chuyên nghiệp, không lẽ tôi lại kê đơn thuốc vớ vẩn cho cô sao? Cô tin một bác sĩ hơn mười năm kinh nghiệm tốt nghiệp từ trường y chuyên nghiệp như tôi, hay tin người bạn chỉ biết nói mồm của cô?”
Tô Nhàn do dự một hồi.
Giang Nghĩa đúng chỉ là một quân nhân, anh biết bao nhiêu về y dược chứ? Nhưng lời nói của kẻ gian ác như Triệu Chí Hiên thì cũng không thể tin hết được.
Triệu Chí Hiên nhún vai: “Cô không có chủ ý sao? Được rồi, tôi sẽ gọi cho Cục Quản lý dược, bảo họ cử người đến kiểm tra là được rồi chứ gì? Không lẽ ngay cả người của Cục Quản lý dược mà cô cũng không tin ư?”
Tô Nhàn gật đầu: “Được.”
Triệu Chí Hiên ngay lập tức gọi cho người từ Cục Quản lý dược ở trước mặt họ, bảo bên kia cử người đến kiểm tra.
Điều này khiến Giang Nghĩa chú ý.
Giang Nghĩa có thể chắc chắn 100% rằng giá thuốc trong đơn có vấn đề, nhưng Triệu Chí Hiên dám gọi đến Cục Quản lý dược mà không hề sợ hãi, cái này thì không đúng lắm rồi.
Anh nheo mắt lại, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lâm Chí Cường: Lấy danh nghĩa của tôi gửi một thông báo cho cục phó Cục Quản lý dược, bảo ông ta đích thân đưa người tới bệnh viện Nhân dân số 3 của thành phố để điều tra.
……
Cục Quản lý dược, văn phòng trên tầng năm.
Một nhân viên nhỏ chạy tới chỗ tổ trưởng Hoàng, cười nói: “Lão đại, bên chỗ thiếu gia lại có người đến kiếm chuyện rồi, anh sắp xếp một chút được không?”
Tổ trưởng Hoàng gật đầu: “Vậy thì để cho đám người lão Vương lão Lý tới đó, đi nhanh về nhanh.”
“Vâng!”
Khi đám người chuẩn bị rời đi, cửa văn phòng mở ra, Triệu Chí Nhân, cục phó Cục Quản lý dược bước vào.
Mọi người đứng dậy ngay lập tức.
“Chào cục phó Triệu.”
Triệu Chí Nhân gật đầu: “Lập tức tìm vài người theo tôi đến bệnh viện Nhân dân số ba của thành phố.”
Tổ trưởng Hoàng sửng sốt, tại sao cục phó cũng đi?
Anh ta ngập ngừng nói: “Cục phó Triệu, chuyện này chúng tôi đi là được rồi, hà tất phải để ngài đích thân đi một chuyến chứ? Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ bảo đảm thiếu gia không xảy ra vấn đề gì.”
“Thiếu gia?” Triệu Chí Nhân cau mày: “Ý của cậu là Chí Hiên? Nó lại sao nữa vậy?”
Tổ trưởng Hoàng sững sờ: “Cục phó Triệu, ngài không biết sao? Thiếu gia mới gọi điện bảo tôi sắp xếp vài người qua đó một chuyến, nói có người kiếm chuyện, muốn điều tra giá cả thuốc men.”
“Ồ?”
Trong lòng Triệu Chí Nhân lầm bầm, không phải trùng hợp như vậy chứ?
Vừa rồi văn phòng ba khu gọi điện thoại nói người tổng phụ trách yêu cầu ông ta đến bệnh viện Nhân Dân số ba của thành phố, cũng là để điều tra giá thuốc.
Hai chuyện gộp với nhau à?
Hay là nói, đây vốn là cùng một chuyện?