CHƯƠNG 34

“Khác nhau!”

Giang Nghĩa nhún vai: “Lên xe rồi nói chuyện.”

Tô Nhàn không cam tâm tình nguyện mà lên xe, dọc đường đi, đừng nói là nói chuyện, Tô Nhàn thậm chí còn không thèm nhìn Giang Nghĩa lấy một cái.

Ở cùng một chỗ với anh, Tô Nhàn cảm thấy xấu hổ.

Khi xe chạy đến một đoạn đường nhựa thì bất ngờ bị một chiếc xe việt dã lao tới chạy song song.

Khi cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy bốn năm gã đầu trọc đang ngồi trong chiếc xe bên cạnh.

Một người trong số đó hét lên với xe của Giang Nghĩa: “Này, em Nhàn, bọn anh đã đợi em ở cổng phía đông nửa tiếng rồi, vậy mà em lại cùng người ta chạy mất từ cổng phía bắc, có phải là không hợp lí cho lắm không?”

Giang Nghĩa cau mày: “Những người này là ai?”

Tô Nhàn trông rất lo lắng, lắp bắp nói: “Là, là kẻ xấu! Đừng, đừng quan tâm bọn họ, mau đi đi.”

Giang Nghĩa đạp ga, tăng tốc.

Nhưng đối phương dường như đã đoán trước được họ sẽ chạy, ngay lập tức có một chiếc xe từ phía đối diện chạy tới, chặn đường của Giang Nghĩa.

Cùng lúc đó, có thêm hai chiếc xe chạy theo sau.

Phía trước và phía sau đều bị chặn, Giang Nghĩa đành phải đạp phanh rồi táp xe vào lề đường.

Mấy chiếc xe đồng thời dừng lại, một nhóm khá đông những người đàn ông đầu trọc lần lượt bước ra khỏi xe, bao vây xe của Giang Nghĩa.

“Xuống xe!”

“Nhanh lên, xuống xe!”

Bên kia vừa la hét, vừa cầm búa, cờ lê đập vào cửa kính xe, phát ra tiếng đập bang bang, Tô Nhàn sợ tới mức khóa trái cửa xe lại, cuộn mình ở băng ghế sau.

“Ở trong xe đừng nhúc nhích.”

Giang Nghĩa tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe.

“Các người là ai?” Giang Nghĩa bình tĩnh hỏi.

Lúc này, từ trong đám đông bước ra một người đàn ông đầu trọc, cao gần 1 mét 9, trên người xăm hai con rồng.

Hắn cười xấu xa nói: “Sao thế, cả thành phố Giang Nam này mà lại có người không biết Long Đầu Trọc tao sao?”

Giang Nghĩa hỏi: “Anh có mâu thuẫn gì với Tô Nhàn sao?”

“Mâu thuẫn?” Long Đầu Trọc lấy ra một tờ hóa đơn: “Tháng trước cái con nhỏ lừa đảo này đã mượn chỗ tao 60 triệu, nói là hôm nay hứa sẽ trả lại, nhưng nó lại lừa bọn tao đến cổng trường phía đông đợi nó, rồi chạy đi từ cửa phía bắc, mày nói xem chuyện này nên làm thế nào?”

Giang Nghĩa quay đầu nhìn Tô Nhàn trong xe, khẽ lắc đầu.

“60 triệu này để tôi trả thay con bé.”

“Hả? Mày nói cái gì?”

Long Đầu Trọc cười ha hả, hơn chục tên đầu trọc cũng cười theo, nhìn Giang Nghĩa như thể đang nhìn một tên ngốc.

“Mẹ nó, mày bị thiểu năng sao? Vay 60 triệu mà trả 60 triệu? Tưởng băng đầu trọc bọn tao là tổ chức từ thiện sao? Mày mượn tiền ngân hàng, cũng đâu thể không có một đồng lãi nào được đúng chứ?”

Giang Nghĩa gật đầu: “Có lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện