Chương 2154
Giang Nghĩa hờ hững hỏi: “Phì Trung, tao làm ảnh hưởng tình cảm của tụi mày sao?”
Phì Trung vội vàng đáp: “Làm gì có? Con đàn bà lắng lơ này, dụ dỗ đàn ông khắp nơi. Tôi đã không cần cô ta từ lâu rồi.”
Vừa nói, anh ta vừa quay người, hai ba bước đi tới trước mặt Độc Hoa Khuê.
“Con đàn bà thối, cô mà cũng xứng mạo phạm anh Giang sao?” Ũ “Cô muốn yêu ai thì yêu, ông đây không cần cô nữa, cút đi.”
Độc Hoa Khuê thực sự nổi nóng.
Người mà cô ta kêu đến không những không giúp đỡ, lại cùng với người khác sỉ nhục cô ta, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
““Phì Trung, anh là cái đồ bỏ đi, sao tôi lại nhìn không ra anh vô dụng như vậy chứ?”
Độc Hoa Khuê chỉ vào Phì Trung rồi mắng nhiếc sỉ vả.
Càng mắng càng khó nghe.
Cuối cùng, cơn giận của Phì Trung không thể kìm chế được nữa, ban đầu anh ta đã cảm thấy khó chịu giờ còn bị người khác sỉ vả, chẳng lẽ anh ta không cần thể diện nữa sao?
“Con đàn bà điên, cô dám mắng tôi?”
“Ông đây sẽ cho cô biết thế nào là thể diện”
Anh ta đặt chân lên bụng Độc Hoa Khuê, đá cô ta ra xa bảy tám mét.
Phì Trung phất phất tay nói với đám đàn em phía dưới: ‘Để yên cho tao nghỉ ngơi đi”
Lập tức, một nhóm thuộc hạ lớn bao vây xung quanh, dí Độc Hoa Khuê xuống đất rồi đánh một trận.
Ngụy Viên cũng đứng hình nhìn.
Tóm lại Phì Trung đứng ở phe nào thế? Tại sao người mà Độc Hoa Khuê gọi điện tới lại còn đánh chính cô ta? Đúng là giống như đang xem phim “Vô gián đạo”.
Phì Trung xoay người, hèn mọn nói với Giang Nghĩa đang ở ngoài cửa: ‘Anh Giang, miệng con đàn bà này thật sự thối, thiếu đòn mà. Nếu cô ta có mạo phạm anh ở chỗ nào thì tôi ở đây nhận lỗi với anh.” Giang Nghĩa gật đầu nói: ‘Cũng không mạo phạm ở chỗ nào, chỉ là cô ta không chỉ một đồng nào mà đã muốn lấy cổ phần của công ty, mặt bằng của cửa hàng cũng không phải là của cô ta mà đòi thu tiền thuê nhà. Có phải hai vấn đề này không hợp lý không?”
“Không hợp lý, không hợp lý chút nào!” Phì Trung quả quyết nói.
“Vậy nếu không hợp lý thì phải làm sao bây giờ?”
“Cổ phần công ty, chúng tôi sẽ không động đến chút nào. Tiền thuê mặt bằng gì gì đó lại càng không thu một đồng nào!”
“Ừ.’ Giang Nghĩa còn nói thêm: “Cô ta còn nói, bảo vệ được một lúc nhưng không bảo vệ được cả đời, chờ chúng tôi đi rồi sẽ nghĩ thế nào để chơi chúng tôi mới được?”
Phì Trung sợ đến mức toát mồ hôi hột, con đàn bà thối này đúng là khẩu nghiệp, cái gì cũng dám nói.
Anh ta vội trả lời: “Anh Giang, anh yên tâm.
Chắc chắn chúng tôi sẽ không bằng mặt mà không bằng lòng, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Giang Nghĩa hài lòng gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.” ( Sau đó anh quay đầu lại, hỏi Ngụy Viên: “Chị Ngụy Viên, chị còn yêu cầu gì nữa không, cứ nói ra đi.”
Yêu cầu?
Ngụy Viên cảm thấy đầu ong ong.