Chương 2130

Nơi đó vừa được Đinh Thu Huyền hôn.

Trong thoáng chốc, Giang Nghĩa những tưởng mình đang thong thả tắm mình giữa đại dương hạnh phúc vậy, nếu như có thể đắm chìm trong niềm hạnh phúc này cả đời thì tốt biết mấy.

“Giang Nghĩa, lên xe nào, mình về thôi.” Tô Cầm gọi.

“Con tới đây thưa mẹ Trăng đêm nay tròn vành vạnh và sáng rỡ.

Sáng hôm sau, Giang Nghĩa thức dậy từ rất sớm rồi một mình lái xe đến y quán Nhân Trị.

Đã hai ngày anh không đến thăm nàng tiên hoa, không biết dạo này cô bé sao rồi. Thật ra không chỉ mỗi mình Giang Nghĩa, hai ngày nay phía tập đoàn Hoa Thượng cũng khá yên ắng, không hề có động thái nào.

Có lẽ do họ vừa giết Tê Dương, chưa dám rục rịch gì nên mới kín tiếng như thế.

Nhưng Giang Nghĩa biết rằng cái sự im hơi lặng tiếng ấy chỉ là tạm thời mà thôi.

Ngày nào chúng chưa nắm được nàng tiên hoa trong tay, ngày ấy chúng vấn chưa từ bỏ ý đồ. Sớm muộn gì cũng có một ngày nào đó anh em Thân thị sẽ lại đối phó với nàng tiên hoa thôi.

Sau khi vào cổng, Giang Nghĩa băng qua phòng khách, vào phòng, thấy Tân Uẩn đang chải tóc cho nàng tiên hoa. Sau vài ngày được chăm sóc chu đáo, nàng tiên hoa đã khỏe mạnh hơn thấy rõ, ít nhất không còn trông uể oải, ốm yếu như trước nữa, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Không lâu sau, Nguyễn Bình Phàm cũng vào phòng.

Dạo này ngày nào Nguyên Bình Phàm cũng tới đây, một là vì lo lắng cho sự an toàn của nàng tiên hoa, hai là vì cũng muốn tìm hiểu thông tin từ cô bé này.

“Giang Nghĩa, cậu cũng ở đây à?” Nguyễn Bình Phàm hỏi.

Giang Nghĩa ngoái đầu nhìn thoáng qua ông ta, đi qua nói: “Quận trưởng Nguyên, ông tới đúng lúc lắm, tôi có một thứ muốn cho ông xem.

“Gì thế?”

“Sang chỗ khác nói chuyện nào.”

Hai người đi vào một căn phòng nhỏ, Giang Nghĩa lấy cái bình rượu làm bằng vàng ra đưa cho Nguyên Bình Phàm.

“Đây là gì?” Nguyễn Bình Phàm chẳng hay biết gì về cái bình này.

Giang Nghĩa bèn kể chuyện đã xảy ra vào hai ngày trước và những suy đoán của mình cho ông ấy nghe.

Nguyễn Bình Phàm vô cùng nghiêm túc nghe anh phân tích, hai mắt híp lại, trong lòng đã có một vài suy tính.

Nếu như suy đoán của Giang Nghĩa là chính xác thì quận Giang Nam sắp sửa đối mặt với biến động lớn, nhìn bề ngoài thì sóng yên biển lặng vậy thôi nhưng thực chất bão tố sắp tới rồi.

Thử nghĩ xem, những kẻ có địa vị cao †rong quận Giang Nam bị anh em Thân thị khống chế đều sắp chết vì không có thuốc giải, thế thì sao bọn họ giữ bình tĩnh được?

Có lẽ họ sẽ giống như Tề Dương, thậm chí còn điên cuồng hơn nữa.

Lúc đó, để có thể sống sót, họ sẽ làm bất cứ chuyện gì. Trả thù, đả kích tập đoàn Hoa Thượng là còn nhẹ, sợ nhất là phía chính phủ sẽ nhập cuộc.

Những “người thực vật” kia là thuốc giải duy nhất để giúp họ được sống tiếp.

Đăng nào cũng sắp chết đến nơi, phỏng chừng bọn họ sẽ không màng bất cứ điều gì.

Nguyễn Bình Phàm nói: “Nếu tập đoàn Hoa Thượng thực sự lợi dụng một loại thuốc độc đặc biệt để khống chế những người trong ban quản lý cấp cao của quận Giang Nam thật, mà thuốc giải nằm trên người thực vật thì quận Giang Nam sắp rơi vào một trận gió tanh mưa máu rồi.”

“Nói vậy nàng tiên hoa không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải đưa cô bé đi và bố trí bảo vệ cô bé chặt chế hơn.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.

Có điều nàng tiên hoa và Tân Uẩn rất thân thiết với nhau, không dễ dàng chia rẽ họ.

Tôi đề nghị cho Tân Uẩn đi cùng nàng tiên hoa.”

“Được.” Nguyễn Bình Phàm nói tiếp: “Chuyện này không nên chậm trẽ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Giang Nghĩa chợt nói: “Quận trưởng Nguyễn, tôi còn một sáng kiến cho chuyện đưa nàng tiên hoa đi.”

“Ồ? Sáng kiến sao?”

Sau đó, Giang Nghĩa nói cặn kế ý tưởng của mình, Nguyên Bình Phàm nghe xong cũng gật gù tán thành.

“Hợp lý. Vậy được, cứ làm như cậu nói đi.”

“Hôm nay phải đưa nàng tiên hoa đến cục cảnh sát an toàn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện