Chương 2123

Anh ta thử liền mười ngón tay nhưng vẫn không thành công, thiếu điều tháo cả giày ra thử bằng ngón chân.

“Sao lại như vậy?”

Dương Hải Thành gãi đầu, rất khó hiểu.

Dương Hải Thành thử mấy lần, tất cả các ngón đều thử nhưng đều thất bại.

Hạ Thu Trang tức giận, chống nạnh nói: “Cái gì đây, nhà máy rượu Thánh Thái cũng chỉ như thế, có tiếng mà không có miếng.

Hoành tráng như vậy nhưng kết quả lại chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, ngay cả khóa vân tay cũng ghi số!

Lấy dấu sai rồi?

Các đồng nghiệp mới hoàn hồn, nhất định là lấy dấu sai rồi.

Đúng lúc này, Giang Nghĩa đột nhiên lên tiếng: “Ờm, chưa chắc đã là lấy dấu sai đâu, có thể là do anh mở không đúng cách thôi.”

Hả?

Mọi người đều nhìn qua đó.

Cái tên ăn hại im lặng suốt cả tối cũng không biết ngại mà lên tiếng?

Dương Hải Thành khinh thường nói: “Sao vậy, chẳng lẽ anh biết mở rượu của nhà máy rượu Thánh Thái thế nào sao?”

Hạ Thu Trang mỉm cười, nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Thôi bỏ đi, với vẻ nghèo hèn kia của anh ta thì biết mở cái khỉ gì.”

Tất cả đồng nghiệp đều cười phá lên.

Ngay cả Đinh Thu Huyền ngồi bên cạnh cũng hừ mấy tiếng, cô nghĩ bụng khó khăn lắm mọi người mới chuyển dời được sự chú ý, sao anh còn chủ động sáp lại?

Vân chê chưa đủ mất mặt hay sao?

Sau đó, Giang Nghĩa trông giống như một người chẳng mấy bận tâm, anh giơ tay ra rồi nói: “Tôi có một chút hiểu biết về việc mở rượu thế nào, để tôi thử xem sao.”

Dương Hải Thành bật cười ha hả: “Được thôi, vậy thì để “anh Hình” quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, hiểu biết sâu rộng của chúng ta dạy cho chúng ta biết thế nào là mở rượu.”

Anh ta chủ động đưa chai rượu qua.

Chỉ thấy Giang Nghĩa cũng không có hành động gì đặc biệt, anh đặt ngón trỏ tay phải của mình lên khóa vân tay, chỉ một chút khóa vân tay đã hiển thị màu xanh, cạch một tiếng, mở khóa.

Tốc độ cực kì nhanh, nụ cười trên gương mặt của mọi người còn chưa kịp tắt, nhất thời đều cứng đờ.

Đinh Thu Huyền và Tô Cầm cũng trợn mắt há hốc mồm.

Không ngờ Giang Nghĩa lại thật sự làm được!

Hạ Thu Trang không cầm lòng được mà hỏi: ‘Sao có thể? Tại sao rượu chồng tôi mua, vân tay của anh ấy không mở được nhưng một thằng ăn hại không liên quan gì như anh lại mở được chứ?”

Giang Nghĩa khẽ cười, anh lắc đầu.

Anh chỉ tay vào chai rượu rồi nói: “Bởi vì đây là chai rượu tôi mua mang đến làm quà sinh nhật cho dì.”

Cái này…

Bầu không khí như bị đóng băng một lần nưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện