Chương 2119

Tám năm qua, không biết cô ta đã sỉ nhục Đinh Thu Huyền bao nhiêu lần.

Tân Yên Dung cố ý giả vờ như không nghe thấy, để mặc cho Hạ Thu Trang nói hươu nói vượn.

Tô Cầm hơi tức giận, cao giọng nói: ‘Nếu đã nói đến vậy rồi thì vừa khéo, tôi cũng nhân cơ hội này giới thiệu với mọi người một chút, Giang Nghĩa, con rể của tôi.”

Bà nói xong thì chỉ tay về phía Giang Nghĩa, cười nói: “Người này là Giang Nghĩa, con rể của tôi, nó vừa mới trở về cách đây không lâu.”

Mọi người trong phòng đều sững sờ.

“Nam chính” bị chế giêu suốt một năm qua đã trở lại?

Hạ Thu Trang nhìn Giang Nghĩa từ trên xuống dưới, cười nói: ‘Chậc chậc chậc, anh còn mặt mũi để quay về sao? Bản thân mình thì ở bên ngoài tự do bay nhảy, bỏ mặc vợ đang mang thai ở nhà, thật không biết xấu hổ. Nếu tôi là anh thì đã tự mình đào một cái hố để chui xuống rồi, chết cho rảnh nợ, đỡ đi khắp nơi cho mất mặt.”

Sắc mặt Đinh Thu Huyền và Tô Câm đều tối sâm lại.

Còn ăn bữa cơm này hay không?

Tân Yên Dung ho khan một tiếng, huých nhẹ Hạ Thu Trang rồi nói với Giang Nghĩa: “Cậu có thể trở về là tốt rồi. Đầu là người một nhà cả, có thời điểm nào quan trọng mà không vượt qua được? Đúng rồi, Giang Nghĩa, một năm nay cậu lăn lộn ở thủ đô thế nào?”

Giang Nghĩa thản nhiên trả lời: ‘Cũng thường thôi.”

Cũng thường thôi?

Ha ha, vừa nghe đã biết là không tốt đẹp gì rồi.

Tân Yên Dung tiếp tục hỏi: “Vậy cậu đem được bao nhiêu tiền về vậy? Thu Huyền vì cậu mà suốt một năm nay dù mang thai vần tự mình gắng gượng phòng không gối chiếc, cậu phải bù đắp cho con bé đó.”

Giang Nghĩa khẽ nói: “Nói ra cũng thật xấu hổ, lần này cháu trở về cũng không mang theo tiền gì cả.”

Vì chống lại tập đoàn Hoa Thượng nên Giang Nghĩa đã che giấu thân phận và tài sản thật sự của mình. Bây giờ có rất ít người biết anh đã lấy lại được thân phận chiến thần của mình, càng không biết anh là chủ của nhà họ Giang ở thủ đô, chủ tịch của Giang Sơn Ấn ở quận Giang Nam.

Cho nên, chỉ nhìn mặt ngoài thì đúng là anh không có nhiều tiền.

Trên mặt Tần Yên Dung tỏ vẻ khinh thường, giêu cợt nói: “Một đồng cũng không mang về mà cậu còn có gan bước vào cửa lớn nhà họ Đinh sao? Da mặt cậu cũng quá dày rồi đó? Cậu đã lăn lộn bên ngoài suốt một năm trời mà ngay cả một đồng cũng không kiếm được, thật sự là đồ ăn hại!”

Bà ta lắc đầu nhìn Tô Cầm: “Em à, chị thật sự thấy tội nghiệp em, lại càng thấy em thật đáng trách. Tại sao em có thể gả con gái cho một tên ăn hại như thế được? Đây không phải là đẩy con gái vào trong hố lửa sao?”

Những lời này vừa nói ra, cả phòng đều im lặng.

Tay cầm đũa của Tô Cầm run lên, Đinh Thu Huyền thì suýt nữa bẻ gãy đũa.

Yên tĩnh, yên tĩnh.

Cuối cùng, Hạ Thu Trang còn dùng giọng điệu “đùa giỡn’ nói: ‘Mẹ, con thấy cũng không phải là không còn đường quay đầu.

Ít ra thì chị Thu Huyền còn trẻ, dáng vẻ lại xinh đẹp như vậy, con không tin là không †Ìm được một người đổ vỏ tốt hơn.”

“Theo tôi thì chỉ bằng tranh thủ rời đi, lại tìm một người khác mà thôi.”

“Chị Thu Huyền, chị thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện