Chương 2087

“Đầu là nhờ có Lưu Hàn đó, nếu không có anh ấy, làm sao chúng ta có tư cách tới đây ăn chứ?”

“Đúng! Mấy năm nay ông chủ Lưu kiếm được rất nhiều tiền, lại là người hào phóng, anh ấy là tấm gương sáng để chúng ta noi theo. Không giống như ai đó, bình thường chăng thấy mặt mũi đâu, vừa nghe thấy được ăn là có mặt ngay!”

Những lời này rõ ràng là đang móc mỉa Giang Nghĩa, đương nhiên cũng là để lấy lòng Lưu Hàn.

Tất cả thôn dân đều cười lớn.

Lưu Hàn rất hài lòng, nâng một ly uống cạn với mọi người, sau đó rót đầy một ly khác, đứng dậy nâng ly kính trưởng thôn.

“Trưởng thôn, cám ơn ông năm đó đã quan †âm, cháu kính ông một ly.”

“Ôi, ông chủ Lưu khách sáo quá.”

Trưởng thôn nhanh chóng nâng ly rượu đáp lễ.

Uống xong một ly, Lưu Hàn không khỏi cảm thán: “Không biết trưởng thôn còn nhớ không, năm đó cháu chẳng biết cái gì cả, ngày nào cũng bị ông trách măng, nói sẽ sau này cháu chỉ đi bốc vác thôi. Cháu còn nhớ lúc đó ông thích nhất là Giang Nghĩa, ngày nào cũng khen ngợi cậu ấy trước mặt dân làng.”

Sắc mặt trưởng thôn thay đổi, lắc đầu nói: “Ôi chao, thế sự vô thường. Thật ra tuổi nhỏ tốt xấu thế nào không thể quyết định thành tựu cả đời của một người.”

“Ví dụ như Lưu Hàn, lúc nhỏ cậu không giỏi, nhưng nhìn cậu bây giờ, nào là dây chuyền vàng rồi đồng hồ vàng, là một ông chủ lớn đàng hoàng, lại nhìn Giang Nghĩa xem, còn chẳng tìm được một công việc ổn định, đây chính là khoảng cách giữa người với người.”

“Bây giờ tôi đã hiểu, làm người thì không thể chỉ nhìn cái trước mắt, nếu các cậu đều giống như Giang Nghĩa, không được việc gì thì làm sao đền đáp tổ quốc, phục vụ nhân dân đây?”

Trưởng thôn và Lưu Hàn tâng bốc lần nhau.

Hai người họ rất thoải mái, nhưng Giang Nghĩa ở bên kia bàn lại bị họ hạ thấp không ra cái gì.

Là bạn thân nhất của Giang Nghĩa, Hầu Quang Vinh tức giận siết chặt tay, tự nhủ mình phải kiên nhân, không được đối đầu trực diện với mấy kẻ lắm tiền này.

Thế nhưng, hoa khôi thôn lại nói: ‘Ông chủ Lưu với trưởng thôn nói đúng lắm, năm đó tôi còn đơn phương Giang Nghĩa, nghĩ lại đúng là không dám tưởng tượng, tôi thật đúng là mắt mù mới thích một kẻ ngốc chỉ biết đọc mấy cuốn sách vô bổ. Nếu tôi mà lấy Giang Nghĩa, ôi trời, tôi sẽ bị anh ta bỏ rơi ở nhà như một góa phụ giống Đinh Thu Huyền kia vậy đó, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”

Nghe xong mọi người đều cười ha ha.

Hoa khôi thôn nói tiếp: “Ông chủ Lưu, hiện giờ tôi thật sự hối hận, năm đó anh viết thư tình cho tôi, tại sao tôi lại không đồng ý nhỉ?”

Lưu Hàn sửng sốt: “Tôi từng viết thư tình cho em à?”

Hoa khôi hờn dõi: “Quỷ sứ, anh còn không thừa nhận? Rõ ràng là anh viết!”

Lưu Hàn cười to: “Hình như là từng viết, hiện giờ em lấy tôi cũng không muộn mà, có thể làm bà hai của tôi nè.”

“Đáng ghét.”

Không khí trên bàn ăn rất sôi nổi, nhưng những lời này nghe thật khó chịu.

Lưu Hàn hưởng thụ sự tâng bốc của mọi người như những vì sao vây quanh mặt trăng, trong khi Giang Nghĩa thì trở thành †rò cười của mọi người.

Bất cứ khi nào thôn dân tụ họp, sẽ luôn có một “kẻ đáng thương” như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện