Chương 2085

“Tên mập?”

“Chính là con trai của nhà nhận thầu công trình kia, tên mập Lưu Hàn đó, cậu đã quên rồi sao? Trước đây cậu thường xuyên đánh cậu ta đó.”

Anh ta nói như thế, Giang Nghĩa mới nhớ ra, đúng là có chuyện như thế.

Vân nhớ ngày còn nhỏ, bởi vì trong nhà có tiền nên Lưu Hàn đã trông cao to hơn người bình thường một chút, thường xuyên bắt nạt người khác, đặc biệt là Hầu Quang Vinh, Giang Nghĩa là bạn thân của Hầu Quang Vinh, lân nào cũng đứng ra.

Mặc dù khi đó Giang Nghĩa không khoẻ như Lưu Hàn, nhưng lại có năng khiếu đánh nhau, lần nào cũng đánh cho Lưu Hàn gần chết.

Khắp cả thôn, Lưu Hàn cũng chỉ sợ một mình Giang Nghĩa.

Đương nhiên, sau khi Giang Nghĩa rời đi, Lưu Hàn đã hoàn toàn bất trị, xưng vương xưng bá, không còn ai có thể áp đảo anh Hết “Hôm nay chính là tiệc sinh nhật của tên mập Lưu.” Giang Nghĩa từ tốn nói.

Nói đến cũng khéo, không ngờ Lưu Hàn lại chọn phòng vip của khách sạn Hằng Dự giống như mình.

Đang nghĩ ngợi, một người đàn ông bụng phệ đi tới, vừa đi vừa cầm cây quạt phe phẩy bụng của mình, giống như “Nhị sư huynh” chuyển kiếp đầu thai.

Không phải ai khác, đó chính là Lưu Hàn!

Anh ta nói với Hầu Quang Vinh: ‘Khỉ ốm, lại chạy tới ăn chực hả?”

Hầu Quang Vinh cười ha ha: ‘Không phải sinh nhật mày mời toàn người trong thôn sao? Tao cũng tới ăn một bữa cơm, không quá đáng chứ?”

Lưu Hàn cười: “Đúng là tao mời toàn người trong thôn, nhưng mày cũng được xem là người sao?”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Hầu Quang Vinh trở nên khó coi, lúc đầu tới ăn cơm vô cùng vui vẻ, kết quả lại bị người ta khinh rẻ, bị như thế thì ai mà dễ chịu được?

Cũng chịu thôi, ai bảo người ta có tiên?

Hầu Quang Vinh siết chặt nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt, rất muốn ra tay đánh Lưu Hàn một phát, là đàn ông thì đều có cảm giác như vậy, đây chính là lòng tự trọng.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không ra tay.

Đâu tiên không có tiên như người ta, tiếp theo anh ta cũng không đánh lại Lưu Hàn; với thể trạng to lớn kia của Lưu Hàn, không phải người mà con khỉ nhỏ như Hầu Quang Vinh có thể so kè.

Lưu Hàn nở nụ cười: “Ha ha, quả nhiên là đồ phế vật, từ nhỏ đã uất ức, lớn lên vẫn uất ức. Mày ấy à, cả đời là cái đồ bỏ đi!”

Lời còn chưa dứt, một bóng người bước ra từ sau lưng Hầu Quang Vinh.

Không biết vì sao, bỗng nhiên Lưu Hàn cảm thấy rất sợ hãi, vô thức lui về sau hai bước, tập trung nhìn, lúc này mới nhớ ra người trước mắt là ai.

“Giang Nghĩa?”

Đã gần hai mươi năm không gặp, suýt nữa Lưu Hàn không nhận ra Giang Nghĩa.

Nhưng ánh mắt sắc bén kia của Giang Nghĩa vẫn không hề thay đổi, trước đây mỗi lần Lưu Hàn nhìn thấy ánh mắt đó, giống như con thỏ nhìn thấy chim ưng, sợ hãi run lẩy bẩy.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Anh ta nuốt nước bọt: “Sao, lại muốn ra mặt thay Khỉ sao?”

Giang Nghĩa bình tính nói: ‘Nếu như cậu muốn, tôi có thể thử xem.”

“AI’ Lưu Hàn cũng không dám lấy sức mạnh so với Giang Nghĩa, anh ta không bao giờ quên được cảnh tượng bị Giang Nghĩa dí xuống đất đánh cho tê người hồi còn bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện