CHƯƠNG 203

Tách tách, tách tách.

Các phương tiện truyền thông đang lo lắng là không có tin tức để báo cáo, bây giờ cả đám đều vây quanh chụp ảnh.

Lễ khai trương biến thành lễ bế mạc, tin tức này mà được đưa ra ngoài, chắc chắn số lượng truy cập vô cùng lớn.

Bách Niên đứng ở một bên vui vẻ nhìn xem, giải trí Ức Châu cái quỷ ấy, có người giúp ông ta ra tay, cũng không tệ, nhờ vậy mà ông ta bớt không ít sức.

Trình Đan Đình thì tức giận đến nỗi toàn thân phát run.

Một ngày tốt lành thế mà lại gặp phải phiền phức, không cần phải nghỉ, chắc chắn đây chính là mánh khóe của công ty đối thủ.

Càng nghĩ càng giận, Trình Đan Đình vừa mới chuẩn bị nói đạo lý với Triệu Sơn Lĩnh, lại bị Giang Nghĩa ngăn cản.

Trên mặt Giang Nghĩa vẫn duy trì nụ cười như cũ, hình như là anh căn bản không để ý sự quấy rối của Triệu Sơn Lĩnh vào trong lòng, điều này khiến Trình Đan Đình thấy rất khó hiểu.

“Giang Nghĩa, lễ khai trương sắp bị hủy bỏ rồi.”

“Sao anh lại không lo lắng gì hết vậy?”

Giang Nghĩa nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Triệu Sơn Lĩnh: “Tôi vô cùng nghi ngờ với lời nói lúc nãy của cậu, cậu cũng chỉ là em rể của phó sở trưởng Diêm, vậy mà lại có quyền lực lớn như thế, có thể đưa ra quyết định thay cho phó sở trưởng Diêm, tôi phải gặp mặt phó sở trưởng Diêm để hỏi một chút.”

Triệu Sơn Lĩnh cười lên: “Tôi nhổ vào, anh là cái quái gì chứ, anh rể của tôi là người mà anh muốn gặp thì có thể gặp được à?”

“Là vậy à, khó gặp như thế?”

“Đối với Triệu Sơn Lĩnh tôi mà nói thì không khó, nhưng mà đối với loại phế vật như anh thì khó như lên trời.”

Giang Nghĩa cười gượng một tiếng, quay đầu nhìn về phía đại sảnh: “Phó sở trưởng Diêm, nghe nói là muốn gặp ông một lần khó như lên trời.”

Diêm Quan Vũ cũng không ngồi yên được nữa, ông ta bước ra ngoài.

Thật ra thì lúc bắt đầu ông ta đã biết Triệu Sơn Lĩnh đến đây, nhưng mà trở ngại thân phận tổng phụ trách của Giang Nghĩa, cho nên không dám lỗ mãng, vẫn cứ luôn đợi ở trong phòng, chờ gọi tên.

Sau đó nghe thấy Triệu Sơn Lĩnh phát ngôn bừa bãi, làm ông ta kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy Diêm Quan Vũ đi ra, đầu tiên là Triệu Sơn Lĩnh có chút bất ngờ, sau đó mới nhếch môi cười: “Anh rể, sao anh cũng ở đây vậy?”

“Cậu ngậm miệng lại cho tôi!”

Diêm Quan Vũ không dám thô lỗ trước mặt Giang Nghĩa, kiềm chế cơn giận, khách khí nói với Giang Nghĩa: “Tôi xin lỗi, là do cấp dưới thất trách mới có thể để loại người này chạy đến đây ăn nói bừa bãi.”

Triệu Sơn Lĩnh sửng sốt: “Ách, anh rể làm cái gì vậy? Sao anh lại chỉa cùi chỏ ra bên ngoài, không giúp em rể của anh mà lại giúp người ngoài nói chuyện? Anh cẩn thận, em về nhà nói với chị em đó.”

Diêm Quan Vũ hét lớn một tiếng: “Triệu Sơn Lĩnh, ăn nói cẩn thận chút đi!”

“Cẩn thận hả? Em phải cẩn thận cái gì chứ?”

Giang Nghĩa hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt hỏi: “Phó sở trưởng Diêm, nghe nói là lời của cái cậu Triệu Sơn Lĩnh đây chính là lời của ông, cậu ta nói cái gì thì ông nói cái đó. Chậc chậc, đúng là lợi hại nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện