CHƯƠNG 167
“Haha, mơ đi.”
Giang Nghĩa gật gật đầu: “Được rồi, nếu đã như vậy, thế thì đừng có trách tôi không khách khí.”
Hải Tùng Thịnh bật cười: “Sao vậy? Cậu còn muốn ra tay à? Cậu dám động thử một chút xem, tôi đảm bảo tin tức tiêu cực về các người sẽ lập tức truyền khắp các con phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Giang Nam.”
Giang Nghĩa cười cười: “Được, nếu như đã muốn “đấu bút”, vậy thì tôi sẽ đấu với anh một lần.”
Anh nắm tay Đinh Thu Huyền đi ra ngoài, lúc đi đến cửa thì quay đầu lại nói: “Tôi nghỉ ngơi ở quán cà phê đối diện công ty các người, nếu như các người muốn nói xin lỗi, vậy thì đến đó tìm tôi. Nhớ kỹ, tôi chỉ đợi một tiếng đồng hồ.”
Nói xong, anh và Đinh Thu Huyền chậm rãi đi khỏi.
Hải Tùng Thịnh và Vương Thừa Lâm cười đến nỗi sắp sóc hông.
“Xin lỗi hả, nói đùa cái gì vậy?”
“Có phải là đầu óc của cái tên này bị hỏng rồi không, thế mà còn muốn chúng ta chủ động xin lỗi trong vòng một tiếng đồng hồ, nghĩ cái quỷ gì vậy?”
“Thôi đừng có nói nữa, tôi cười muốn chết rồi này, đúng là hai tên kỳ lạ.”
Ở một bên khác, Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền đi vào quán cà phê ở đối diện, tìm một vị trí trống ngồi xuống.
Gọi hai ly cà phê.
Đinh Thu Huyền vừa uống vừa phụng phịu, cúi đầu không nói.
Giang Nghĩa mỉm cười cầm lấy tay của cô: “Đừng có giận mà, anh dám cá cược với em trong vòng một tiếng đồng hồ Hải Tùng Thịnh và Vương Thừa Lâm chắc chắn sẽ đến đây giải thích với em, em có tin anh không?”
Đinh Thu Huyền lườm anh: “Anh gạt em chứ gì, bọn họ đến nói xin lỗi hả, không phải là anh không nghe thấy mở miệng liền muốn mười lăm tỷ, hơn nữa đám người này không có đạo đức chút nào hết, không có điểm giới hạn, đánh không được chửi cũng không được, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, thật sự không có cách gì với bọn họ hết.”
Giang Nghĩa cười cười, anh hỏi: “Vậy em có đánh cược ván này với anh không đây?”
Đinh Thu Huyền hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì mà không dám chứ, anh muốn cược cái gì?”
Giang Nghĩa nhìn chằm chằm vào Đinh Thu Huyền một hồi lâu, cười xấu xa nói: “Chúng ta là vợ chồng, đến bây giờ vẫn còn chưa thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nếu như lần này anh thắng, vậy thì em…”
Ngay lập tức, gương mặt của Đinh Thu Huyền đã đỏ đến cổ.
“Ở chốn đông người, anh nói bậy bạ cái gì đó?”
Giang Nghĩa hắng giọng: “Sao nào, em có chịu không?”
Đinh Thu Huyền chu môi: “Em mới không cược với cái tên háo sắc như anh đâu, đồ không biết xấu hổ.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng của Đinh Thu Huyền lại âm thầm vui mừng, thậm chí còn hi vọng là mình thua.
Không chỉ là vì Hải Tùng Thịnh đến xin lỗi.
Càng là vì để mình “hiến thân” cho Giang Nghĩa, nỗi xúc động đó cũng không phải là ngày một ngày hai, khó lắm Giang Nghĩa mới chủ động nói như thế.
Nhưng mà dù sao thì bây giờ cô vẫn còn là tấm thân xử nữ, vừa mới nhắc tới chuyện này liền ngượng ngùng không biết phải làm như thế nào.
Cho dù là có lòng, nhưng cũng không biết mở miệng làm sao.