CHƯƠNG 162

Vừa so sánh, vừa cười.

Đinh Thu Huyền cau mày, nhìn mình từ trên xuống dưới, lại hỏi Giang Nghĩa: “Trên người em có thứ gì kỳ quái à? Hay là trên mặt em có gì không sạch sẽ?”

“Không có.”

“Vậy tại sao bọn họ đều nhìn em một cách rất kỳ quái?”

Đang nghi hoặc, thì nghe thấy mấy tiếng tách tách vang lên, có mấy nam sinh viên đang chụp ảnh Đinh Thu Huyền.

Sau khi chụp xong còn rất đắc ý, cười rất khủng khiếp.

Ở trước mặt người khác chụp ảnh vợ người ta, đây không phải là cách làm sáng suốt.

Giang Nghĩa cau mày, đứng dậy đi đến trước mặt một chàng trai trong số đó, đưa tay ra.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Người đàn ông cười haha: “Dựa vào cái gì?”

“Lúc nãy cậu chưa được phép mà đã chụp ảnh vợ tôi, tôi muốn xóa đi.”

“Vợ anh?” Người đàn ông bật cười: “Haha, anh là một con rùa xanh, có cả thảo nguyên to trên đầu mình mà còn không biết?”

Một người khác đi đến chế nhạo nói: “Anh có thời gian nói những lời vô nghĩa với chúng tôi, chi bằng hãy quản vợ mình cho tốt đi, không biết đang câu dẫn ai ở sau lưng anh đâu.”

“Aiyo, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại là một người phụ nữ lẳng lơ, đáng tiếc, đáng tiếc.”

“Có gì mà đáng tiếc? Đây không phải càng tốt sao? Nếu không chúng ta sao có thể được thưởng thức dáng người tuyệt vời như vậy chứ?”

“Không chỉ có thể thưởng thức, nói không chừng còn có thể….”

Mấy người đàn ông người một cách dung tục với Giang Nghĩa: “Người anh em, cậu ra giá đi, muốn bao nhiêu tiền mới có thể có được vợ cậu….”

Không đợi anh ta nói xong, cơn giận của Giang Nghĩa đã hoàn toàn bộc phát.

Anh không thể nghe những người khác thiếu tôn trọng vợ mình.

Ầm!!!

Một tiếng động lớn vang lên, người đàn ông không biết khiếm tốn, vừa “hỏi giá” trực tiếp bị một cú đấm, dính vào tường, khuôn mặt bẹp dí, răng trong miệng lộp bộp rơi xuống.

Không chết cũng bị phế.

Mấy người bên cạnh đều bị dọa đến ngây người.

Có người phản ứng lại, nhấc chân chạy, Giang Nghĩa ném một cái ghế ra, trực tiếp đập vào người này khiến anh ra lăn mấy vòng ở trên mặt đất, gáy bị đập đến mức nở hoa, máu chảy ra.

“Ở nơi đông người mà anh dám ra tay đánh người?”

Chát chát chát!!!

Ba cái tát mạnh giáng lên mặt của người kia, cả người lập tức ngã xuống đất, sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Những người đàn ông chụp trộm, nói chuyện lỗ mãng kia đều bị Giang Nghĩa đánh ngã lăn ra đất, hơn nữa còn ra tay rất mạnh, sợ là sẽ bị tàn phế cả đời này.

Giang Nghĩa liếc nhìn xung quanh một vòng: “Còn có ai chụp ảnh, là mọi người tự xóa hay là tôi giúp mọi người xóa?”

Tất cả mọi người đều bị dọa đến mức sững sờ, ai ai cũng vội vàng xóa ảnh.

Có mấy người phụ nữ bị dọa sợ đến mức vừa xóa ảnh vừa khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện