CHƯƠNG 147

Trình Hải cười to ha hả.

Người đàn ông có thể khiến cháu gái ông ta đưa ra đánh giá như vậy, nhất định không phải người tầm thường, Trình Hải đã đoán được là ai.

“Thế nào? Có hứng thú cùng cộng sự với người đàn ông này, hiểu biết nhiều hơn sao?”

Trình Đan Đình đỏ mặt: “Cháu mới không hứng thú đi hiểu một người đàn ông đâu.”

Lời vừa dứt, một chiếc xe lái tới cổng, giao vào một đống quần áo hàng hiệu, tất cả đều là Trình Đan Đình mua ở trung tâm thương mại.

“Xin hỏi vị nào là cô Trình Đan Đình? Mời ký tên nhận quần áo.”

“Là tôi.”

Trình Đan Đình đặt tất cả quần áo lên sofa đại sảnh, nhìn quần áo chất đầy, ngây người.

Cô ta nhớ tới mình bị tên côn đồ bắt giữ, Giang Nghĩa cứu cô ta thế nào, lại nghĩ tới thẻ mình bị gãy, Giang Nghĩa không tính toán hiềm khích trước đó giúp cô ta thế nào.

Thậm chí, Giang Nghĩa còn không đòi bất kỳ hồi đáp nào.

Trình Hải như vô ý nói: “Ồ, nhiều quần áo vậy à, cả mấy tỷ đi? Không rẻ nha.”

Trình Đan Đình nhìn quần áo ngây người, nói: “Mặc dù con không có hứng thú hiểu đàn ông, nhưng con rất hứng thú với xây dựng sản nghiệp giải trí.”

Trình Hải không nhịn được cong môi.

Chuyện này, thành rồi!

Ông ta lập tức gọi Giang Nghĩa tới: “Cậu cả, chúc mừng, Đan Đình nó bằng lòng ở lại trong nước giúp cậu tạo dựng sản nghiệp giải trí rồi.”

Giang Nghĩa có chút ngoài ý muốn.

“Sao bỗng nhiên lại…”

Trình Đan Đình cao ngạo ngẩng đầu: “Đừng mừng vội, trước khi đồng ý giúp anh, chúng ta phải ký ước pháp tam chương trước, nếu anh đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi mới chịu ở lại.”

“Cô nói.”

“Thứ nhất, mục đích tôi tạo lập sản nghiệp giải trí là phát huy nghệ thuật nước V, khai quật tiềm lực người mới, mở rộng sức ảnh hưởng của ngành này, mà không phải vì giúp anh đả kích đối thủ.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Tôi có thể tiếp nhận.”

“Thứ hai, mặc dù anh là cổ đông, nhưng tất cả mọi chuyện liên quan tới giải trí đều phải là tôi quyết định.”

Trình Hải cau mày: “Chuyện này làm sao được?”

Trình Đan Đình nhìn Giang Nghĩa: “Thế nào?”

Giang Nghĩa gật đầu: “Đồng ý.”

“Thứ ba, tôi cần tiền vốn ban đầu chín trăm tỷ, còn muốn anh giúp tôi thu mua hai công ty, đồng thời thành lập cơ sở giải trí của mình.”

Điểm thứ ba này muốn làm được, ít nhất phải tốn tiền vốn chín trăm tỷ.

Theo suy nghĩ của Trình Đan Đình, hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm tới mạnh nhất.

Muốn làm mạnh, dở dở ương ương là không được, phải tiêu tiền, không chỉ phải tiêu tiền, còn phải tiêu thật nhiều.

Giang Nghĩa khẽ cười một tiếng: “Hoàn toàn không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện