CHƯƠNG 141

Tên côn đồ nói: “Chúng mày đều chê tao nghèo, chê tao xấu. Chẳng có cô gái nào thèm để mắt đến tao. Tao gần bốn mươi rồi mà vẫn chưa được nếm mùi đàn bà. Chúng mày có biết tao khổ sở như thế nào không?”

“Từ lâu tao đã nghe nói rằng những người phụ nữ giàu có, có quyền có thế và xinh đẹp đều thích đi máy bay. Ha ha, hôm nay tao cố ý tới đây xem thử, nào ngờ thế mà lại bắt được một đứa ngon như vậy.”

Tên côn đồ bóp má Trình Đan Đình, vui muốn nhãy cẩng lên.

“Ôi chà chà, khuôn mặt này mềm biết bao, mịn biết bao, non biết bao, véo muốn chảy nước, so với Vương Nhị Nữu của thôn tao còn mềm mịn hơn!”

“Tao muốn đưa cô ấy về làm vợ!”

Cảnh sát chán nản, tên này thèm cưới vợ muốn điên rồi phải không?

Trình Đan Đình khóc không ra nước mắt, yêu cầu khác còn được, chứ về làm vợ tên này thì không bao giờ.

“Hay là… anh thả tôi ra đi, tôi tìm một cô tốt hơn cho anh”.

Tên côn đồ cong cong khóe miệng: “Không, tôi muốn cô.”

“Nhưng tôi không thể đi với anh! Anh nhận thức hiện thực tí đi được không?!”

Tên côn đồ sốt ruột nói: “Không về với tao? Tốt thôi, nếu lúc sống chúng ta không làm vợ chồng với nhau được, vậy thì cùng nhau chết đi, làm một đôi uyên ương vong mạng cũng tốt!”

Trình Đan Đình sợ hãi mặt mày tái nhợt, cô ta có bao giờ gặp phải người tùy tiện như vậy?

Dao tên côn đồ đặt trên cổ cô ta, lúc nào cũng có thể ra tay giết người.

Cảnh sát cũng sợ hãi, ai nấy nhắm họng súng vào tên côn đồ: “Bình tĩnh, anh bình tĩnh một chút, chuyện tìm vợ có thể từ từ.”

Tên côn đồ hét to: “Tôi cũng từ từ bốn mươi năm rồi, còn muốn tôi từ từ? Tôi mặc kệ, hôm nay tôi phải chết uyên ương với người phụ nữ này, tôi sống tìm không được vợ, chết rồi có thể dẫn theo một cô nàng cực phẩm đi cùng cũng đáng!”

Dao găm sắc bén muốn đâm vào tim Trình Đan Đình, thấy không thể sống được, lúc này, liền nghe thấy ‘vụt’ một tiếng, một chiếc đũa xé rách không khí bay thẳng về phía tên côn đồ.

Phụt, đũa đâm xuyên qua mu bàn tay hắn, đâm qua cả bàn tay.

Leng keng, leng keng, chùy thủ trong tay tên côn đồ rơi xuống đất.

Cảnh sát xông tới, ấn hắn trên mặt đất đánh.

“Đừng nhúc nhích!”

“Đàng hoàng một chút.”

Trình Đan Đình được đưa đi, sớm đã sợ hãi mất hồn lạc phách, ngồi trên ghế thở hổn hển.

Giang Nghĩa bưng ly nước đặt trước mặt cô ta: “Uống miếng nước bớt sợ.”

Trình Đan Đình nhấp một ngụm, vẫn chưa hoàn toàn hết chấn động.

Lúc này, cảnh sát đi tới, cúi người với Giang Nghĩa: “Thật cảm ơn đồng chí đã ra tay giúp đỡ, nếu không phải anh, chúng tôi rất khó bắt được tên tội phạm này, hôm nay e là sẽ xảy ra chuyện, thật rất cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Trình Đan Đình sững sốt, ngước đầu nhìn sang Giang Nghĩa: “Vừa rồi là anh ra tay cứu tôi?”

Giang Nghĩa gật đầu: “Mặc dù đàn ông ở rất nhiều mặt đều không đáng tin, có rất nhiều chuyện phụ nữ cũng làm tốt hơn đàn ông, nhưng ít nhất về mặt vũ lực, tôi cảm thấy vẫn là đàn ông mạnh hơn một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện