CHƯƠNG 136
Nhìn thấy Tô Nhàn khóc nức nở, khí phách anh hùng nam tử hán của Trịnh Vận lập tức liền tỏa ra.
Anh ta vỗ vỗ ngực, nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, ai cũng đừng hòng đụng đến em.”
“Giang Nghĩa cũng đánh không lại bọn họ, anh được không?”
“Ha hả, anh mạnh hơn đồ ăn hại như Giang Nghĩa nhiều, Tô Nhàn, em nhìn là được rồi, nhìn anh như thế nào một người xử hết toàn bộ bọn nó!”
Nói xong, Trịnh Vận đi đến giữa đám người kia, quát: “Dám ăn hiếp người phụ nữ của tao? Hôm nay ông đây phải lột da của tụi bây! Đến đây!”
Vừa dứt lời, một tên côn đồ cầm gậy bóng chày đập vào sau lưng anh ta, đánh cho Trịnh Vận nháy mắt nửa quỳ trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Không đúng, sao lại đánh thật vậy?
Không giống như lúc luyện tập!
Trịnh Vận chật vật đứng dậy, rồi lại bị một tên côn đồ khác đạp vào bụng.
Hắn ôm bụng ho khan bên vệ đường.
Những tên côn đồ khác xông lên, Trịnh Vận vội xua tay: “Dừng lại, dừng lại đi.”
Hắn ta thì thầm: “Giả vờ đánh thôi chứ đừng có đánh thật.”
Vừa dứt lời thì bị một tên côn đồ nhỏ con cầm gậy vụt vào chân thiếu điều muốn gãy xương, hắn nằm lăn ra đất quằn quại la lối om sòm.
“Sư bố nhà mày, ĐM không nghe bố nói à?”
Những tên côn đồ đó nào quan tâm đến những gì hắn ta nói, chúng lao vào đấm đá, đánh Trịnh Vận mặt mũi bầm dập, cả người máu me.
Hắn như chết lặng, chịu đựng những cơn đau dữ dội ồ ạt ập đến.
Rốt cuộc là sai chỗ nào nhỉ?
Sao chỉ diễn kịch thôi mà thành đánh thật rồi?
Một lúc sau, đám người tản ra, Giang Nghĩa bước tới, hắng giọng một tiếng: “Này, Trịnh Ảnh đế, không phải mày muốn lấy một địch mười để bảo vệ Tô Nhàn à? Sao giờ lại nằm đây?”
Trịnh Vận hé mắt nhìn Giang Nghĩa.
“Mày, không phải mày bị đánh ngất xỉu rồi sao? Sao giờ vẫn đứng đây được?”
Không những có thể đứng dậy mà còn chẳng hề hấn gì.
Tô Nhàn đi tới, nhìn hắn hừ một tiếng: “Chúng ta gọi đây là gậy ông đập lưng ông, không phải anh thích diễn lắm à? Chúng tôi phối hợp với anh diễn một vở.”
Lúc này Trịnh Vận mới vỡ lẽ hắn bị chơi khăm rồi.
Hắn muốn diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân, nào ngờ tới phút chót những người được thuê lại phản bội, giúp Giang Nghĩa đóng một vở kịch, thảo nào đánh mạnh tay như vậy.
Trịnh Vận dở khóc dở cười, lần này đúng là tiền mất tật mang, lỗ nặng rồi .
Giang Nghĩa nhẹ nhàng nói: “Sau này nếu muốn diễn gì thì nhớ báo với tôi một tiếng, vui lắm đấy.”
Anh đưa Tô Nhàn đi, để lại Trịnh Vận nằm trên mặt đất một mình, cảm nhận từng cơn gió lạnh tạt qua.
Trên đường về, Tô Nhàn mở cửa sổ ô tô cười thật to, rất vui vẻ.
“Vui vậy luôn à?”
“Đương nhiên, anh không biết trong khoảng thời gian này tên Trịnh Vận phiền phức cỡ nào đâu. Em đá không được bỏ cũng không xong, lúc nào cũng hăm doạ bạn học với bạn bè của em, em sắp bị làm phiền muốn khùng luôn rồi. Anh rể, lần này cũng coi như anh giúp em trút giận rồi đấy. “
Giang Nghĩa chỉ mỉm cười không nói gì.