CHƯƠNG 13: MƯỜI HAI CUNG HOÀNG KIM
“Cậu cả?” một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng.
Giang Nghĩa chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến chính là nhân viên cũ của nhà họ Giang – Trình Hải.
“Chú Trình.”
Trình Hải run rẩy đi đến, đặt một bó hoa tươi trước mộ, sau đó lại lấy một bát thịt kho tàu từ trong hộp ra.
“Cậu hai lúc còn sống thích ăn nhất chính là món thịt kho tàu tôi làm, nhưng có thế nào cũng không ngờ đến, cậu ấy lại đi trước ông già như tôi.”
“Đến bây giờ tôi vẫn không cách nào tin được cậu ấy đã đi rồi, vẫn còn thường mơ đến cậu ấy.”
“Cậu cả, tôi đã nhìn cậu với cậu hai lớn lên, trong lòng tôi, hai người chính là người thân của tôi, tôi thực sự không thể chấp nhận được hiện thực này.”
Cứ như vậy, Trình Hải rơi nước mắt.
Giang Nghĩa ngửa mặt nhìn trời, thở dài một hơi, nói: “Cái chết của Châu, cháu sẽ không để cho qua như vậy đâu.”
Trình Hải lắc đầu: “Buông bỏ đi, cậu cả! Bây giờ Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng là của Hà Diệc Nho, hơn nữa sau lưng ông ta còn có công ty Thiên Đỉnh đứng trong top 5 toàn thành phố làm chỗ dựa, cậu lấy gì đấu với người ta đây?”
Giang Nghĩa không nói gì, chỉ yên lặng nhìn mặt sông.
Rất lâu sau, anh nói: “Năm ngày sau là sinh nhật của Châu, cháu phải tổ chức thật hoành tráng, để Châu có thể ra đi trang trọng một chút.”
Trình Hải đứng lên: “Gì cơ, cậu cả, cậu vẫn chưa biết sao?”
“Biết gì ạ?”
“Đoạn đường ven sông này đang tu sửa, rất nhanh sẽ bị dỡ bỏ. Năm ngày sau, nói không chừng toàn bộ chỗ này đều sẽ phải bị cưỡng chế cải tạo, cậu vẫn nên nhân lúc còn sớm dời mộ đi, tránh đến lúc đó khiến cậu hai dưới đất cũng không được yên lòng.”
Lông mày Giang Nghĩa cau chặt lại, chuyện này anh đúng thật là không biết.
Trình Hải tiếp tục nói: “Lúc đầu Hà Diệc Nho đặt mộ ở chỗ này, chính là đoán chắc được không bao lâu sẽ phải di dời, con người ông ta ư, lòng dạ không có gì tốt cả, chỉ hận không thể khiến Cục công trình thành phố đào mộ của cậu hai đi thôi.”
“Dám!!!”
“Đây không phải là vấn đề dám hay không dám, chuyện mà bên trên quyết định, những người dân bình thường thấp bé như chúng ta quản sao được đây? Cậu cả, nhân lúc vẫn còn thời gian, mau dời mộ đi, chậm trễ nữa là không kịp đâu. Cậu cũng không muốn nhìn thấy cậu hai sau khi chết còn bị đào mộ đào bia lên, chết không nhắm mắt phải không?”
Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu: “Mộ… nhất định sẽ không bị di dời.”
Anh nhìn về phía mặt sông, bình tĩnh nói: “Cháu không những sẽ không di dời, mà còn sẽ tu sửa thêm, phải tu sửa mộ của Châu thành ngôi mộ to nhất đẹp nhất thành phố.”
“Haizz… Cậu cả, hà tất gì cậu phải như vậy chứ? Chống đối với cấp cao, có kết cục gì tốt đẹp đâu chứ?”
Giang Nghĩa khoát tay: “Cháu đã quyết rồi, chú Trình, chú không cần phải nói thêm nữa.”
Trình Hải hiểu tính tình của Giang Nghĩa, ông ta biết dù có nói thêm đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, không khỏi thở dài, chuyện này sợ là sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Giang Nghĩa nói: “Năm ngày sau, sinh nhật của Châu, cháu sẽ làm một nghi lễ cũng bái thật hoành tráng theo kế hoạch.Chú Trình, chú sẽ đến chứ?”
Trình Hải gật mạnh đầu: “Chỉ cần cậu dám làm, tôi cũng dám đến. Tôi đã đến tuổi này rồi, chết thì chết thôi, cho dù bên trên có lột da róc xương tôi, cũng có gì sợ đâu?”
Giang Nghĩa cười: “Yên tâm đi, chú Trình, có cháu ở đây, bất kì người nào cũng không động được vào chú.”
Trình Hải quay người lại rót hai chén rượu đầy, một chén đặt dưới đất, một chén tự mình uống.
“Cậu hai, lão già tôi đây về trước nhé, năm ngày sau lại đến thăm cậu.”
Nói xong, ông quay người chầm chậm rời đi.
Vào lúc ông rời đi không lâu, một chiếc xe Audi màu đen sang trọng dừng lại ở chỗ cách ngôi mộ không xa, cửa xe mở ra, Lâm Chí Cường chạy đến bên cạnh Giang Nghĩa.
“Lão đại, chuyện buổi lễ nhậm chức ở bên kia đã xử lý xong xuôi rồi.”
“Theo lời dặn dò của anh, ông già Triệu Lôi kia cả đời cũng đừng mơ ra ngoài được.”
“Có ai dám cứu ông ta, tôi sẽ bắt người cứu đó vào cùng luôn, xem ai còn dám cứu.”
Giang Nghĩa gật đầu, không nói gì.
Lâm Chí Cường khẽ cau mày, hỏi: “Lão đại, có chuyện gì vậy?”
Giang Nghĩa hỏi: “Mấy ngày này, người của Khoa học Kỹ thuật Tẩm Mộng có từng đến quỳ bái trước mộ chưa?”
Lâm Chí Cường liên tục lắc đầu: “Không ai đến hết, những tên đó căn bản không để lời nói của anh vào tai, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng. Tôi còn nghe nói tên cặn bã Hà Diệc Nho kia không ngừng xu nịnh người ở Cục công trình, khiến bọn họ đẩy nhanh tiến độ di dời, chính là vì để dỡ bỏ mộ của cậu hai. Tên cặn bã này quá xấu xa, tôi ước gì có thể giết chết ông ta ngay lập tức.”
Giang Nghĩa khoát khoát tay: “Không vội, năm ngày sau tôi sẽ tự sắp xếp.”
Lâm Chí Cường lại nói: “À Lão đại, còn có một chuyện cần nói với anh, ba người bọn Song Ngư, Ma Kết, Thiên Bình về trước rồi, những người khác cũng đang trên đường về, không lâu nữa có thể cùng tụ họp lại.”
Ở biên giới phía tây, Chiến thần Tu La là một cái tên mà ai cũng kính nể.
Ở dưới trướng của Tu La, có một đội quân khiến người ta nghe đến đã khiếp sợ – Mười hai cung Hoàng Kim.
Đặt tên theo tên của mười hai chòm sao, đại diện cho mười hai chiến sĩ tinh nhuệ nhất.
Bọn họ đều là những người quân nhân trung thành một lòng một dạ, khỏe mạnh phi phàm, là một quân đoàn lớn mạnh do một tay Giang Nghĩa đào tạo lên, là quân đoàn mạnh nhất ở trong biên giới phía tây.
“Tôi biết rồi.”
Giang Nghĩa chắp hai tay sau lưng, đứng bên bờ sông, phóng tầm mắt ra xa, bộ dáng toát lên khí chất vương giả.
…
Khách sạn Mộng Như, phòng tầng ba.
Chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng – Hà Diệc Nho đã chuẩn bị trước một bàn ăn đầy ắp đồ ăn, ngồi yên tâm chờ đợi cùng cháu trai.
Rất lâu sau, cửa được đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước vào.
“Thư kí Vương, cuối cùng ngài cũng đến rồi.”
Người này là thư ký của chủ nhiệm văn phòng Cục xây dựng thành phố – Vương Long Thành, phụ trách công việc liên quan đến việc di dời khu vực ven sông Tây lần này.
Vương Long Thành vô cùng tùy ý ngồi xuống: “Ông Hà, ông gọi tôi ra ngoài gấp gáp như vậy, có chuyện gì thế?”
“Không vội, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Hà Diệc Nho nhìn sang Hà Du Vinh, cậu ta ngầm hiểu, lập tức đứng lên rót rượu cho Vương Long Thành, sau đó vỗ tay, lập tức mấy cô gái trẻ đẹp bước vào, ngồi xuống sát bên cạnh Vương Long Thành.
Vương Long Thành thích nhất là khoản này, nhìn thấy một cô gái thân hình nóng bỏng, hô hấp liền trở nên gấp gáp.
“Ông Hà à, bảo sao tôi lại thích cùng ăn cơm với ông như thế? Con người ông đấy, chính là biết cách làm việc.”
“Thư kí Vương, chỉ khi ngài vui vẻ thì tôi mới có thể vui mà.”
Vương Long Thành một bên ôm người đẹp trong lòng một bên uống rượu, vô cùng hài lòng: “Nói đi, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Hà Diệc Nho nói: “Thực ra vẫn là chuyện đó, có thể đẩy nhanh tiến độ di dời hay không? Tốt nhất là trong năm ngày sắp tới di dời ngôi mộ đó đi cho tôi.”
“Ha, Tôi còn tưởng là chuyện gì, chuyện này à? Yên tâm đi, về rồi tôi sẽ đề nghị với chủ nhiệm, thúc giục cấp dưới đẩy nhanh tiến độ, trong năm ngày, đảm bảo di dời ngôi mộ kia đi.”
“Vậy làm phiền ngài rồi.”
Khóe môi Hà Diệc Nho lộ ra nụ cười hiểm ác, trong lòng vui mừng khôn xiết: Giang Nghĩa, con mẹ mày, không phải là muốn ông đây quỳ trước mộ tạ tội hay sao? Bây giờ ông đây phá mộ của em trai mày, tao xem mày còn hống hách được đến khi nào, haha!