Chương 99: Hiệp hội y tế

Tôn Nhân cũng hùa theo cười lạnh lùng, tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Tiêu Chính Văn, không ngờ bây giờ mày lại trở nên không biết xấu hổ như vậy! Muốn ra vẻ cũng không cần phải thế chứ! Mày có biết địa vị nhà tao trong giới y tế Tu Hà không? Nhà tao không chỉ nắm chức chủ tịch của bệnh viện nằm trong top ba Tu Hà, mà còn là một trong những đơn vị hội đồng của hiệp hội y tế Tu Hà! Mày tưởng một câu nói của mày là có thể khiến một cao ốc như nhà họ Tôn tao sụp đổ trong mười phút chắc? Nực cười! Đúng là nực cười!”

Tôn Thiên Trung cũng cười khẩy, cảm thấy Trịnh Thiên Thái gọi tên này đến diễn kịch đúng là mất mặt quá!

Nhưng Trịnh Thiên Thái đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn lại tỏ vẻ lãnh đạm, nhìn hai bố con Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân với ánh mắt thương xót.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, cũng không sốt ruột, nói: “Cứ chờ rồi biết”.

“Được, tao cho mày mười phút! Tao muốn xem xem, Tiêu Chính Văn mày diễn tiếp kiểu gì!”, Tôn Nhân nở nụ cười khinh bỉ.

Tôn Thiên Trung cũng đã biết thân phận của Tiêu Chính Văn thông qua Tôn Nhân, hóa ra là con chó hoang của nhà họ Tiêu, thế thì lại càng không cần phải lo lắng.

Thấy sắp hết mười phút, Tôn Nhân càng tỏ vẻ châm chọc, mỉa mai nói: “Tiêu Chính Văn, đã hết bảy phút rồi, sao nhà họ Tôn tao vẫn chưa nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng của bất cứ đơn vị nào thế?”

Tiêu Chính Văn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest vội vàng lao vào cửa, hắn vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Tôn Thiên Trung, vẻ mặt sốt ruột lo lắng, kêu lên: “Chủ tịch Tôn, chủ tịch Tôn… xảy ra chuyện rồi! Mười bảy đơn vị y tế hợp tác với nhà họ Tôn chúng ta gửi thông báo chấm dứt hợp đồng đến cùng một lúc! Ngoài ra, chức chủ tịch của năm bệnh viện top ba của chúng ta cũng đã bị bãi miễn! Đồng thời, một nguồn vốn lớn được rót vào tập đoàn Tôn Thị, cứ thế… cứ thế thu mua luôn tập đoàn rồi ạ!”

Ầm!

Tất cả đều chết lặng, ai nấy mắt chữ A mồm chữ O!

Tôn Thiên Trung tỏ vẻ hoảng hốt, giận dữ nói: “Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem nào! Bọn họ chấm dứt hợp đồng với nhà họ Tôn ta thật sao? Tập đoàn cũng bị thu mua rồi sao? Nhà họ Tôn ta… bị ép phá sản rồi sao?”

“Vâng ạ, chủ tịch Tôn, tập đoàn Tôn Thị phá sản rồi ạ…”, cậu trợ lý kia run sợ kêu lên.

Tôn Thiên Trung bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, chỉ cảm thấy tim cứ đập thình thịch!

Sao có thể thế được?

Tập đoàn Tôn Thị cứ thế không còn sao?

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể thế được!

Tôn Thiên Trung lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho ông chủ của mấy đơn vị đối tác: “A lô, ông Vương à, là tôi, Tôn Thiên Trung đây, sao bệnh viện các ông lại đột ngột chấm dứt hợp đồng với chúng tôi như vậy? Chẳng phải trước đó đã nói là…”

“Tôn Thiên Trung! Sau này ông đừng gọi điện thoại cho tôi nữa! Nhà họ Tôn các ông gây họa thì tự mà giải quyết đi!”, đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng.

Tôn Thiên Trung phát hoảng, gọi liên tiếp cho mấy người nữa, người thì không gọi được, người thì lập tức tỏ thái độ không có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Tôn!

Phịch!

Tôn Thiên Trung lập tức cảm thấy cả người mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, lão ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt sợ hãi, run rẩy hỏi: “Là cậu, tất cả là cậu làm sao?”

Tiêu Chính Văn cười thản nhiên, đáp: “Bảy phút, Tôn Thiên Trung, ông cảm thấy thế nào?”

Tôn Thiên Trung cắn chặt răng, trong lòng bỗng cảm thấy không còn chút sức lực nào.

Bảy phút đã khiến nhà họ Tôn hùng hậu cứ thế sụp đổ!

Tiêu Chính Văn này đâu phải con chó hoang, rõ ràng là một nhân vật có máu mặt không thể động đến được.

Thủ đoạn và thế lực như vậy, e là người giàu nhất Tu Hà cũng không làm được ấy chứ!

Tôn Nhân lúc này đã hoảng sợ, nhìn bố mình ngã quỵ dưới đất, hắn cũng quỳ phịch xuống, kêu lên: “Bố, bố… chúng ta làm sao bây giờ? Nhà chúng ta phá sản thật rồi sao? Thế chẳng phải số xe sang và biệt thự kia của con cũng không còn nữa sao?”

Bốp!

Tôn Thiên Trung tức giận vả cho Tôn Nhân một bạt tai, gầm lên: “Thằng mất dạy! Tất cả là tại mày! Tại mày!”

Tôn Nhân hoảng lên, khóc lóc ỉ ôi, kéo áo Tôn Thiên Trung, kêu lên: “Bố! Không đâu, không đâu! Chúng ta là đơn vị hội đồng của hiệp hội y tế cơ mà, mau lên, điều động thế lực của chúng ta ở hiệp hội y tế, bảo hội trưởng Tiền ra mặt! Ông ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta!”

“Đúng đúng đúng! Hội trưởng Tiền!”, Tôn Thiên Trung dường như nắm được cọng rơm cứu mạng, lập tức đứng dậy, nở nụ cười nham hiểm khi thoát được kiếp nạn, nói với Tiêu Chính Văn: “Nhà họ Tôn sẽ không sụp đổ! Nhà họ Tôn còn có người ở hiệp hội y tế!”

Dứt lời, Tôn Thiên Trung vội vàng gọi điện cho hội trưởng Tiền của hiệp hội y tế Tu Hà, điện thoại vừa thông, lão đã vội vàng khóc lóc tố cáo: “Hội trưởng Tiền! Là em, Tiểu Tôn đây, hội trưởng, lần này anh phải giúp em đấy, nhà họ Tôn gặp hạn rồi. Có thằng nhãi không biết trời cao đất dày, không biết đã dùng thủ đoạn gì khiến nhà họ Tôn em phá sản rồi, bây giờ chỉ có hội trưởng mới có thể cứu được nhà họ Tôn thôi…”

Ở đầu bên kia, một người đàn ông trung niên béo tốt lúc này đang ngồi trong phòng làm việc xa hoa của hội trưởng hiệp hội y tế, mặt đầy mỡ, ánh mắt tức giận, trầm giọng nói: “Cậu nói sao? Khiến nhà họ Tôn của cậu phá sản ư? Loạn rồi, loạn rồi! Thế chẳng phải là đối đầu với hiệp hội y tế của tôi sao? Tiểu Tôn à, bây giờ tôi sẽ lập tức tới đó, cậu đừng lo, tôi sẽ giải quyết giúp cậu”.

Tiền Đăng Hải cúp máy, tức tốc bảo trợ lý lái xe đưa ông ta tới bệnh viện.

Ở bên này, Tôn Thiên Trung tỏ vẻ khiêm tốn cúp máy, cuối cùng lão cũng thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với Tiêu Chính Văn: “Thằng nhãi nhà họ Tiêu kia! Mày chết chắc rồi! Đắc tội nhà họ Tôn tao chính là đắc tội với hiệp hội y tế Tu Hà đấy! Lần này thì không ai cứu được mày đâu!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, anh biết ngay nhà họ Tôn sẽ không chịu cúi đầu nhận sai một cách dễ dàng mà.

Đành chịu vậy, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho một người, sau đó tỏ vẻ ung dung đứng đó.

Sắc mặt Trịnh Thiên Thái rất khó coi, ông ta nhíu mày, nghĩ một lúc, rồi ghé lại nói với Tiêu Chính Văn: “Ngài Tiêu, hội trưởng Tiền của hiệp hội y tế này không đơn giản đâu”.

Tiêu Chính Văn tỏ vẻ hứng thú hỏi: “Không đơn giản là sao?”

Trịnh Thiên Thái vội vàng đáp: “Ngài Tiêu, hội trưởng Tiền này đến từ tỉnh khác, phía sau có một đại gia tộc ở tỉnh đó là nhà họ Đào chống lưng. Đại tiểu thư của nhà họ Tôn được gả vào nhà họ Đào làm thiếu phu nhân, nhà họ Tôn cũng mượn tầm ảnh hưởng của gia tộc này, phát triển một cách thuận lợi ở Tu Hà”.

“Nhà họ Đào?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày, hỏi: “Cơ to lắm sao?”

“To chứ! To lắm ạ! Nhà họ Đào này là gia tộc quyền thế hàng đầu ở Sở Châu, tỉnh Tây Xuyên! Nắm trong tay quá nửa tài nguyên và sản nghiệp y tế của Sở Châu! Bởi vì gia chủ Đào Nghĩa Nhân của nhà họ Đào này là đệ tử của thần y Tôn Tư Niên của Hoa Quốc, y thuật cao siêu, là khách quý của rất nhiều quan chức cấp cao, cũng là bác sĩ riêng của mấy người chủ chốt đứng đầu thành phố, vậy nên nhà họ Đào này mới có địa vị cao như vậy…”, lúc Trịnh Thiên Thái nói, trán ông ta cũng rịn mồ hôi lạnh.

Tuy ông ta biết Tiêu Chính Văn cũng có thực lực rất mạnh, nhưng rốt cuộc mạnh đến đâu thì ông ta không hề biết.

Nếu xảy ra hiểu lầm với nhà họ Đào thì mất còn nhiều hơn được.

Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy, gật đầu, nở nụ cười nhạt, nói: “Nhà họ Đào, đệ tử của Tôn Tư Niên, đúng là khéo thật”.

Đúng lúc này, lại có một chiếc Bentley màu trắng lái tới cổng bệnh viện.

Một người đàn ông trung niên vóc dáng béo tốt nhanh chóng bước xuống xe, tỏ vẻ lạnh lùng, dẫn theo bốn trợ lý bước vào, tức giận gầm lên: “Tiểu Tôn! Là kẻ nào dám đối đầu với hiệp hội y tế vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện