THÔNG TIN NÀY đã tác động mạnh lên gương mặt sống động, biểu cảm của nàng. Rõ ràng Venetia đã hoảng kinh lên rồi. Gabriel tiếc là đã phải khiến nàng sợ, nhưng đấy cũng là vì lợi ích của nàng thôi. Chàng phải làm cho nàng hiểu rằng tình hình đang cực kì nguy hiểm.
Đôi mày nàng nhíu lại, “Em họ của ngài đâu rồi, cái người đã phụ giúp ngài trong cuộc khai quật ấy?”
“Caleb đã được triệu về từ đường để giải quyết một số việc gia đình quan trọng. Ta e là chỉ còn mình ta hoàn thành sứ mạng truy tim cho ra cả cuốn sổ lẫn kẻ đã đánh cắp nó.”
Venetia hắng giọng. “Nói khí không phải chứ, thưa ngài, nhưng trước nay ngài đã từng có kinh nghiệm trong việc như thế này chưa vậy?”
“Cũng không nhiều nhặn gì. Những việc như thế này không xảy ra quá thường xuyên tại trụ sở Hội. Ta được đào tạo để làm một học giả và nhà khảo cứu, chứ không phải làm thám tử.”
Nàng thở dài. “Tôi hiểu.”
Thật mãn nguyện làm sao khi được ở gần nàng, Gabriel tự nhủ. Nàng trông còn yêu kiều hấp dẫn hơn hình ảnh chàng vẫn gặp trong giấc mơ suốt mấy tháng qua. Bộ váy đen được cắt may hợp mốt mà nàng đang mặc chắc chắn là để dựng nên hàng rào cấm cản mọi sự gần gũi thân mật nào, nhưng trong trí óc chàng bộ váy ấy lại tạo ra một hiệu ứng xuân tình đến kinh động.
Phần thân áo bó chẽn được cắt theo khuôn cổ vuông viền lấy vun ngực nàng duyên dáng. Sự vừa vặn khít khao ấy làm tôn lên những đường cong nuột nà, lôi cuốn từ eo và hông nàng. Phần chân váy được đính ngược lên, thấp thoáng để lộ phần cổ chân. Chiếc khung váy phồng thanh nhã điểm tô thêm nét khêu gợi kín đáo.
Gabriel nhận ra rằng, dù sở hữu cảm quan nhạy bén của một nghệ sĩ nhiếp ảnh, nhưng nàng lại vô cùng không ý thức được vẻ quyến rũ, gợi tình khiêu khích mà nàng phơi bày ra khi khoác vào mình những sắc màu của bóng đêm.
Có lẽ một số tên đàn ông sẽ bị vẻ kiên định đầy nữ tính mà nàng đang phát tỏa ra ngoài ấy làm cho chùn bước, chàng thầm nghĩ. Nhưng chính những nét ấy cũng như hình ảnh cái cổ chân nhỏ nhắn thon thả kia lại khiến chàng rạo rực xuân tình.
“Công cuộc truy tìm tên trộm của ngài tiến triển đến đâu rồi?” nàng hỏi.
Trong việc này rõ ràng nàng rất hồ nghi khả năng của chàng rồi, Gabriel tự nhủ.
“Tiếc là giờ đây so với đêm mà tên trộm định đánh cắp chiếc hòm khỏi trụ sở Hội thì ta vẫn chẳng tiến gần được hơn đến giải pháp là mấy,” chàng thú thật.
Venetia khép hờ mi. “Tôi e là thế đấy.”
“Trong ba tháng qua tôi cùng cậu em họ điều tra theo hướng giả thuyết rằng ý định trộm cắp kia được thực hiện bởi một thành viên giấu mặt của Hội Arcane. Nhưng giờ đây ta đã bắt đầu thấy hoài nghi cả đến suy luận cơ bản đó. Rủi thay, nếu có dính dáng đến kẻ ở ngoài Hội, thì ta đang phải đối phó với một nhóm nghi phạm đông hơn nhiều.”
“Nhưng không thể lớn lắm đâu. Tôi không nghĩ rằng có nhiều người thậm chí biết về nhà giả kim của các ngài, chứ đừng nói đến chuyện biết rằng phòng luyện kim của ông ta đã được tìm thấy và khai quật. Mà số người chịu bỏ ra dù chỉ một xu để lấy một cuốn sổ hai trăm năm tuổi ấy còn ít hơn nữa ấy chứ.”
“Ta chỉ hy vọng là nàng nói đúng.” Gabriel nhìn chăm chú vào mắt nàng, lòng những muốn nàng hiểu được tính chất nghiêm trọng của tình hình. “Venetia này, ta phải nói rằng ta không vui vẻ chút nào khi biết nàng đã phải dính dáng đến chuyện này.”
“Bản thân tôi cũng không thích thú gì với thông tin ấy cả. Rồi ngài sẽ thấy, tôi còn có công việc kinh doanh phải theo đuổi nữa, ngài Jones ạ. Tôi không thể để mình bị vướng vào một vụ tai tiếng liên quan đến thuật giả kim, đến án mạng lẫn một người chồng đã khuất lại chọn cách tệ hại là chui lên khỏi mồ. Tôi có thể bị hủy hoại. Mà nếu tôi bị hủy hoại, thì cả gia đình tôi cũng thế. Ngài có hiểu lời tôi không thưa ngài?”
“Có. Ta cam đoan rằng ta sẽ nỗ lực hết sức bảo vệ danh tiếng của nàng cho đến khi vấn đề này được giải quyết, nhưng đừng yêu cầu ta rời khỏi nàng hay căn nhà này. Nguy hiểm lắm rồi đấy.”
“Chính xác là, tại sao tôi lại bị nguy hiểm chứ?” nàng chất vấn, rõ là đã điên tiết lắm rồi.
“Bởi vì nàng chọn cách xuất hiện trong xã hội thượng lưu với tư cách là người vợ góa của Gabriel Jones.”
“Nếu ngài không nói năng gì với tay phóng viên ấy…”
“Venetia này, ta nói chuyện với tay phóng viên ấy vì ta phải hành động nhanh chóng. Khi ý thức được nàng vừa gây ra chuyện gì, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài cách ra tay ngay lập tức để bảo vệ nàng.”
“Khỏi ai mới được chứ?” nàng hỏi lại.
“Khỏi ké đã đánh cắp phương thuốc và cố trộm luôn chiếc hòm sắt.”
“Kẻ ấy quan tâm đến tôi làm gì?”
“Bởi vì,” Gabriel nói cẩn trọng từng chữ, “ nếu hắn biết đến nàng và liên kết nàng với ta, rất có khả năng hắn sẽ nghi ngờ rằng mọi chuyện không chỉ có thế. Chắc chắn hắn sẽ bắt đầu thắc mắc liệu hắn có còn bị săn đuổi hay không.”
Chân mày nàng nhíu lại duyên dáng. “Bị săn đuổi ư? Thật là một kiểu lựa chọn từ ngữ kỳ lạ.”
Gabriel thấy hàm mình nghiến lại. “Từ ngữ không quan trọng. Ý của ta là chúng ta phải nghĩ rằng sớm muộn gì rồi nàng cũng sẽ lôi kéo sự chú ý của kẻ thủ ác. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Quá nhiều manh mối.”
“Hắn muốn gì ở tôi chứ? Tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia thôi mà.”
“Một nhiếp ảnh gia đã chụp lại ảnh cho những cổ vật tại trụ sở Hội Arcane,” Gabriel thong thả nói thêm. “Nhiếp ảnh gia tự cho là đã kết hôn với ta.”
Hai mắt Venetia mở lớn. “Tôi vẫn không hiểu.”
Nhưng nàng thực sự đang dần hiểu ra rồi đấy, Gabriel thầm nhủ. Chàng có thể thấy được điều ấy trong mắt nàng.
“Kẻ thủ ác muốn có được hòm sắt vì lý do nào đó,” chàng nói tiếp. “Hắn biết rằng sau vụ đánh chiếc hòm tại trụ sở Hội bất thành, thì giờ đây chắc là hòm đã được giữ an toàn trong Hầm Lớn. Hắn phải nhận thấy rằng ngay lúc này hắn không thể mó tay vào nó được. Nhưng hắn cũng sẽ biết rằng có khả năng còn tồn tại một tấm ảnh của chiếc hòm ấy.”
Venetia đằng hắng. “Tôi hiểu rồi.”
“Một khi xác định được nàng chính là nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh cho các cổ vật, hắn cũng sẽ kết luận rằng nàng đang giữ những tấm phim âm bản. Đa số các nhiếp ảnh gia, như nàng đã từng bảo, thường giữ lại âm bản các tác phẩm của mình.”
“Trời đất ơi.”
“Giờ thì nàng đã thấy vì sao nàng đang thật sự nằm trong vòng nguy hiểm chưa vậy, phu nhân Jones?”
“Thấy rồi,” Nàng siết chặt cây bút. “Nhưng ngài định tính thế nào?”
“Nếu tên trộm quyết định lén lút theo sát gót nàng, như ta trù liệu, thì rất có khả năng hắn đang quanh quẩn đâu đó gần nàng, cố xác định xem liệu nàng có thực sự là vợ góa của ta không hay liệu ta có còn sống hay chăng?”
“Sao ngài có thể biết được chứ?”
“Nếu là hắn thì đấy là việc ta sẽ làm.”
Hai mắt Venetia mở lớn.
Chàng phớt lờ vẻ kinh ngạc của nàng. “Dù gì đi nữa, nếu cách lý luận của ta là đúng, thì biết đâu ta lại có thể nhận diện được kẻ thủ ác trước khi hắn kịp gây thêm trò tai quái nào khác.”
“Rồi ngài sẽ làm gì đây, thưa ngài? Cho người đến đứng canh gác ngoài cửa trước lẫn cửa sau chăng? Thẩm vấn từng khách hàng muốn đến chụp ảnh chân dung chăng? Trời ạ, rõ ràng ngài có thể thấy được rằng những hành động như thế sẽ đưa đường dẫn lối cho đủ kiểu suy diễn lẫn đồn đại hoang đường nhất. Cơ bản là tôi không thể kham nổi kiểu tai tiếng ấy đâu.”
“Ta dự định sử dụng phương pháp tinh tế hơn nhiều.”
“Ngài gọi cái kiểu thông báo với cảnh báo về chuyến trở về đầy choáng váng lẫn lòng hăm hở nhiệt thành khi sắp được đoàn tụ cùng tân nương là một ví dụ cho phương thức tinh tế đó sao?”
“Ta phải nhắc nàng nhớ rằng chính nàng là người đã dồn cả hai chúng ta vào tình huống này đấy.”
“À há. Đừng có cố mà đổ vẩy chuyện này cho tôi nhé ngài. Làm sao mà tôi biết được rằng ngài đã giả mạo cái chết của chính mình cơ chứ?” Venetia đứng phắt dậy, đối mặt với chàng bên kia bàn. “Ngài có khi nào buồn gửi cho tôi dù chỉ là một lá thư hay bức điện tín để tôi biết rằng ngài vẫn còn sống tốt và khỏe mạnh không, hử?”
Gabriel chợt ngộ ra rằng nàng đang phẫn nộ.
“Venetia…”
“Ngài nghĩ tôi cảm thấy như thế nào khi nhặt tờ báo lên đọc được mẩu tin rằng ngài đã chết ấy?”
“Ta không muốn nàng phải dính vào chuyện này,” chàng điềm tĩnh đáp. “Ta không liên lạc với nàng vì ta nghĩ như thế sẽ an toàn hơn cho nàng.”
Venetia ưỡn thẳng lưng. “Lý do nhạt thếch.”
Gabriel bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh. “Nàng mới chính là người tuyên bố không muốn ai biết đến cái đêm chúng ta bên nhau tại trụ sở Hội Arcane kia mà. Kế hoạch của nàng, theo như ta nhớ, là muốn có cuộc tình một đêm rồi không bao giờ quay đầu nhìn lại.”
Miệng nàng mím chặt. Nàng ngồi sụp xuống ghế. “Chuyện này mới trái khoáy làm sao. Tôi không thể tin được là chúng ta đang cãi nhau về việc ngài vẫn còn sống.”
Gabriel lưỡng lự, thận trọng đề phòng tâm trạng của nàng. “Ta hiểu là nàng đang bị sốc.”
Venetia khoanh tay lại nhìn lên chàng. “Chính xác thì, ngài muốn điều gì ở tôi vậy, ngài Jones?”
“Cứ diễn tiếp vai trò mà nàng đã tự dựng nên ấy. Giới thiệu cho cả thế giới biết ta là chồng của nàng.”
Venetia nín bặt. Nàng chỉ ngồi đấy, quan sát chàng như thể chàng đang phát điên.
“Đây là một kế hoạch đơn giản, dễ dàng,” chàng trấn an nàng. “Chẳng có gì phức tạp cả. Báo chí đã loan tin ta vừa thực hiện một chuyến trở về khó tin. Nàng chỉ cần ủng hộ câu chuyện đó thôi. Với tư cách là chồng nàng, ta sẽ ở trong vị thế cực kỳ thuận lợi không những chỉ để bảo vệ cho nàng mà còn có thể săn lùng tên trộm có khả năng đang lởn vởn gần nàng.”
“Điều này thì không có gì phức tạp cả.” Nàng nhăn mặt. “Nói cho tôi biết xem nào, thưa ngài, làm thế nào một người lại có thể giả vờ như mình đang có một đức ông chồng còn sống khi mà người đó đã vật vã hết sức để bảo đảm với cả thế giới rằng ông chồng ấy đã chết vậy?”
“Đơn giản vô cùng. Ta sẽ đến ở đây cùng nàng và gia đình. Sẽ chẳng có ai đặt nghi vấn về việc chúng ta sống chung đâu.”
Venetia chớp chớp mắt. “Ngài định chuyển đến ở trong nhà này ư?”
“Tin hay không thì tùy, nhưng thực tế là có những kẻ sẽ cho rằng chuyện này thật bất thường, thật choáng váng, nếu nàng cứ một mực bắt chồng mình phải cư ngụ ở một nơi khác trong thành phố.”
Nàng đỏ mặt. “À, phài, trong tình huống này, tôi không thấy có thể làm được gì khác. Ngài không thể dọn đến đây được đâu thưa ngài.”
“Suy nghĩ hợp lý chút đi, phu nhân Jones. Nàng biết là thế nào mà, ngôi nhà của một người đàn ông cũng là pháo đài của anh ta vân vân và vân vân. Cả xã hội sẽ thấy ghê tởm nếu nàng bắt ta sống ở nơi nào khác.”
“Ngôi nhà này chẳng giống một pháo đài nào đâu,” nàng đáp. “Đúng ra thì chừng này người chúng tôi đã quá đông đúc rồi. Phòng ngủ nào cũng đều đã có người ở.”
“Thế còn gia nhân thì sao? Bọn họ ngủ ở đâu?”
“Gia nhân duy nhất, bà quản gia, là bác Trench. Bác ấy có một phòng ở nhỏ ngay bên ngoài phòng bếp. Ngài không thể bảo tôi bắt bác ấy rời khỏi căn phòng đó được. Bác ấy sẽ xin thôi việc ngay tắp lự. Ngài có biết khó khăn đến dường nào mới tìm được một quản gia giỏi không vậy?”
“Hẳn phải có chỗ nào để ta có thể ngủ lại. Ta cam đoan với nàng, ta không phải người kén chọn. Ta đã dành phần lớn cuộc đời lấy trời làm màn, lấy chiếu làm đất. Ta quen với việc sinh sống kham khổ rồi.”
Nàng nhìn chàng chăm chăm một đỗi.
“Thôi, có một phòng còn chưa có ai ở,” rốt cuộc nàng cũng nói.
“Ta chắc chắn rằng phòng ấy sẽ tốt thôi.” Chàng nhìn ra cửa. “Còn bây giờ, có lẽ nàng nên giới thiệu ta cho những thành viên trong gia đình nàng. Ta tin họ đang đứng sẵn ngoài sảnh kia rồi. Chắc chắn là họ đang rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đang diễn ra trong này đấy.”
Venetia cau mày. “Làm sao ngài biết họ đang ở ngoài kia? Mà thôi bỏ đi.”
Nàng đứng dậy, đi vòng qua bàn băng ngang phòng. Nàng vừa mở cửa ra, Gabriel đã nhìn thấy những gương mặt lo lắng đang châu vào nhau. Này là bà quản gia, một người phụ nữ lớn tuổi mang vẻ một bà cô già chưa chồng, một thiếu nữ xinh đẹp tầm mười sáu tuổi và cậu bé con chừng chín mười tuổi.
“Đây là ngài Jones,” Venetia cất lời. “Ngài ấy sẽ ở cùng chúng ta một thời gian.”
Đám người trong sảnh nhìn chằm chằm vào Gabriel với vẻ mặt từ kinh ngạc đến tò mò.
“Đây là dì tôi, dì Sawyer,” Venetia giới thiệu. “Em gái tôi, Amelia; em trai tôi, Edward; và quản gia của chúng tôi, bác Trench.”
“Xin chào quý bà quý cô.” Gabriel lễ độ cúi chào. Đoạn chàng mỉm cười với Edward, cậu bé đang nắm chặt con dao nhà bếp bằng cả hai tay với vẻ ác ý. “À, có một cậu bé đang muốn lấy mạng ta đây.”
Đôi mày nàng nhíu lại, “Em họ của ngài đâu rồi, cái người đã phụ giúp ngài trong cuộc khai quật ấy?”
“Caleb đã được triệu về từ đường để giải quyết một số việc gia đình quan trọng. Ta e là chỉ còn mình ta hoàn thành sứ mạng truy tim cho ra cả cuốn sổ lẫn kẻ đã đánh cắp nó.”
Venetia hắng giọng. “Nói khí không phải chứ, thưa ngài, nhưng trước nay ngài đã từng có kinh nghiệm trong việc như thế này chưa vậy?”
“Cũng không nhiều nhặn gì. Những việc như thế này không xảy ra quá thường xuyên tại trụ sở Hội. Ta được đào tạo để làm một học giả và nhà khảo cứu, chứ không phải làm thám tử.”
Nàng thở dài. “Tôi hiểu.”
Thật mãn nguyện làm sao khi được ở gần nàng, Gabriel tự nhủ. Nàng trông còn yêu kiều hấp dẫn hơn hình ảnh chàng vẫn gặp trong giấc mơ suốt mấy tháng qua. Bộ váy đen được cắt may hợp mốt mà nàng đang mặc chắc chắn là để dựng nên hàng rào cấm cản mọi sự gần gũi thân mật nào, nhưng trong trí óc chàng bộ váy ấy lại tạo ra một hiệu ứng xuân tình đến kinh động.
Phần thân áo bó chẽn được cắt theo khuôn cổ vuông viền lấy vun ngực nàng duyên dáng. Sự vừa vặn khít khao ấy làm tôn lên những đường cong nuột nà, lôi cuốn từ eo và hông nàng. Phần chân váy được đính ngược lên, thấp thoáng để lộ phần cổ chân. Chiếc khung váy phồng thanh nhã điểm tô thêm nét khêu gợi kín đáo.
Gabriel nhận ra rằng, dù sở hữu cảm quan nhạy bén của một nghệ sĩ nhiếp ảnh, nhưng nàng lại vô cùng không ý thức được vẻ quyến rũ, gợi tình khiêu khích mà nàng phơi bày ra khi khoác vào mình những sắc màu của bóng đêm.
Có lẽ một số tên đàn ông sẽ bị vẻ kiên định đầy nữ tính mà nàng đang phát tỏa ra ngoài ấy làm cho chùn bước, chàng thầm nghĩ. Nhưng chính những nét ấy cũng như hình ảnh cái cổ chân nhỏ nhắn thon thả kia lại khiến chàng rạo rực xuân tình.
“Công cuộc truy tìm tên trộm của ngài tiến triển đến đâu rồi?” nàng hỏi.
Trong việc này rõ ràng nàng rất hồ nghi khả năng của chàng rồi, Gabriel tự nhủ.
“Tiếc là giờ đây so với đêm mà tên trộm định đánh cắp chiếc hòm khỏi trụ sở Hội thì ta vẫn chẳng tiến gần được hơn đến giải pháp là mấy,” chàng thú thật.
Venetia khép hờ mi. “Tôi e là thế đấy.”
“Trong ba tháng qua tôi cùng cậu em họ điều tra theo hướng giả thuyết rằng ý định trộm cắp kia được thực hiện bởi một thành viên giấu mặt của Hội Arcane. Nhưng giờ đây ta đã bắt đầu thấy hoài nghi cả đến suy luận cơ bản đó. Rủi thay, nếu có dính dáng đến kẻ ở ngoài Hội, thì ta đang phải đối phó với một nhóm nghi phạm đông hơn nhiều.”
“Nhưng không thể lớn lắm đâu. Tôi không nghĩ rằng có nhiều người thậm chí biết về nhà giả kim của các ngài, chứ đừng nói đến chuyện biết rằng phòng luyện kim của ông ta đã được tìm thấy và khai quật. Mà số người chịu bỏ ra dù chỉ một xu để lấy một cuốn sổ hai trăm năm tuổi ấy còn ít hơn nữa ấy chứ.”
“Ta chỉ hy vọng là nàng nói đúng.” Gabriel nhìn chăm chú vào mắt nàng, lòng những muốn nàng hiểu được tính chất nghiêm trọng của tình hình. “Venetia này, ta phải nói rằng ta không vui vẻ chút nào khi biết nàng đã phải dính dáng đến chuyện này.”
“Bản thân tôi cũng không thích thú gì với thông tin ấy cả. Rồi ngài sẽ thấy, tôi còn có công việc kinh doanh phải theo đuổi nữa, ngài Jones ạ. Tôi không thể để mình bị vướng vào một vụ tai tiếng liên quan đến thuật giả kim, đến án mạng lẫn một người chồng đã khuất lại chọn cách tệ hại là chui lên khỏi mồ. Tôi có thể bị hủy hoại. Mà nếu tôi bị hủy hoại, thì cả gia đình tôi cũng thế. Ngài có hiểu lời tôi không thưa ngài?”
“Có. Ta cam đoan rằng ta sẽ nỗ lực hết sức bảo vệ danh tiếng của nàng cho đến khi vấn đề này được giải quyết, nhưng đừng yêu cầu ta rời khỏi nàng hay căn nhà này. Nguy hiểm lắm rồi đấy.”
“Chính xác là, tại sao tôi lại bị nguy hiểm chứ?” nàng chất vấn, rõ là đã điên tiết lắm rồi.
“Bởi vì nàng chọn cách xuất hiện trong xã hội thượng lưu với tư cách là người vợ góa của Gabriel Jones.”
“Nếu ngài không nói năng gì với tay phóng viên ấy…”
“Venetia này, ta nói chuyện với tay phóng viên ấy vì ta phải hành động nhanh chóng. Khi ý thức được nàng vừa gây ra chuyện gì, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài cách ra tay ngay lập tức để bảo vệ nàng.”
“Khỏi ai mới được chứ?” nàng hỏi lại.
“Khỏi ké đã đánh cắp phương thuốc và cố trộm luôn chiếc hòm sắt.”
“Kẻ ấy quan tâm đến tôi làm gì?”
“Bởi vì,” Gabriel nói cẩn trọng từng chữ, “ nếu hắn biết đến nàng và liên kết nàng với ta, rất có khả năng hắn sẽ nghi ngờ rằng mọi chuyện không chỉ có thế. Chắc chắn hắn sẽ bắt đầu thắc mắc liệu hắn có còn bị săn đuổi hay không.”
Chân mày nàng nhíu lại duyên dáng. “Bị săn đuổi ư? Thật là một kiểu lựa chọn từ ngữ kỳ lạ.”
Gabriel thấy hàm mình nghiến lại. “Từ ngữ không quan trọng. Ý của ta là chúng ta phải nghĩ rằng sớm muộn gì rồi nàng cũng sẽ lôi kéo sự chú ý của kẻ thủ ác. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Quá nhiều manh mối.”
“Hắn muốn gì ở tôi chứ? Tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia thôi mà.”
“Một nhiếp ảnh gia đã chụp lại ảnh cho những cổ vật tại trụ sở Hội Arcane,” Gabriel thong thả nói thêm. “Nhiếp ảnh gia tự cho là đã kết hôn với ta.”
Hai mắt Venetia mở lớn. “Tôi vẫn không hiểu.”
Nhưng nàng thực sự đang dần hiểu ra rồi đấy, Gabriel thầm nhủ. Chàng có thể thấy được điều ấy trong mắt nàng.
“Kẻ thủ ác muốn có được hòm sắt vì lý do nào đó,” chàng nói tiếp. “Hắn biết rằng sau vụ đánh chiếc hòm tại trụ sở Hội bất thành, thì giờ đây chắc là hòm đã được giữ an toàn trong Hầm Lớn. Hắn phải nhận thấy rằng ngay lúc này hắn không thể mó tay vào nó được. Nhưng hắn cũng sẽ biết rằng có khả năng còn tồn tại một tấm ảnh của chiếc hòm ấy.”
Venetia đằng hắng. “Tôi hiểu rồi.”
“Một khi xác định được nàng chính là nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh cho các cổ vật, hắn cũng sẽ kết luận rằng nàng đang giữ những tấm phim âm bản. Đa số các nhiếp ảnh gia, như nàng đã từng bảo, thường giữ lại âm bản các tác phẩm của mình.”
“Trời đất ơi.”
“Giờ thì nàng đã thấy vì sao nàng đang thật sự nằm trong vòng nguy hiểm chưa vậy, phu nhân Jones?”
“Thấy rồi,” Nàng siết chặt cây bút. “Nhưng ngài định tính thế nào?”
“Nếu tên trộm quyết định lén lút theo sát gót nàng, như ta trù liệu, thì rất có khả năng hắn đang quanh quẩn đâu đó gần nàng, cố xác định xem liệu nàng có thực sự là vợ góa của ta không hay liệu ta có còn sống hay chăng?”
“Sao ngài có thể biết được chứ?”
“Nếu là hắn thì đấy là việc ta sẽ làm.”
Hai mắt Venetia mở lớn.
Chàng phớt lờ vẻ kinh ngạc của nàng. “Dù gì đi nữa, nếu cách lý luận của ta là đúng, thì biết đâu ta lại có thể nhận diện được kẻ thủ ác trước khi hắn kịp gây thêm trò tai quái nào khác.”
“Rồi ngài sẽ làm gì đây, thưa ngài? Cho người đến đứng canh gác ngoài cửa trước lẫn cửa sau chăng? Thẩm vấn từng khách hàng muốn đến chụp ảnh chân dung chăng? Trời ạ, rõ ràng ngài có thể thấy được rằng những hành động như thế sẽ đưa đường dẫn lối cho đủ kiểu suy diễn lẫn đồn đại hoang đường nhất. Cơ bản là tôi không thể kham nổi kiểu tai tiếng ấy đâu.”
“Ta dự định sử dụng phương pháp tinh tế hơn nhiều.”
“Ngài gọi cái kiểu thông báo với cảnh báo về chuyến trở về đầy choáng váng lẫn lòng hăm hở nhiệt thành khi sắp được đoàn tụ cùng tân nương là một ví dụ cho phương thức tinh tế đó sao?”
“Ta phải nhắc nàng nhớ rằng chính nàng là người đã dồn cả hai chúng ta vào tình huống này đấy.”
“À há. Đừng có cố mà đổ vẩy chuyện này cho tôi nhé ngài. Làm sao mà tôi biết được rằng ngài đã giả mạo cái chết của chính mình cơ chứ?” Venetia đứng phắt dậy, đối mặt với chàng bên kia bàn. “Ngài có khi nào buồn gửi cho tôi dù chỉ là một lá thư hay bức điện tín để tôi biết rằng ngài vẫn còn sống tốt và khỏe mạnh không, hử?”
Gabriel chợt ngộ ra rằng nàng đang phẫn nộ.
“Venetia…”
“Ngài nghĩ tôi cảm thấy như thế nào khi nhặt tờ báo lên đọc được mẩu tin rằng ngài đã chết ấy?”
“Ta không muốn nàng phải dính vào chuyện này,” chàng điềm tĩnh đáp. “Ta không liên lạc với nàng vì ta nghĩ như thế sẽ an toàn hơn cho nàng.”
Venetia ưỡn thẳng lưng. “Lý do nhạt thếch.”
Gabriel bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh. “Nàng mới chính là người tuyên bố không muốn ai biết đến cái đêm chúng ta bên nhau tại trụ sở Hội Arcane kia mà. Kế hoạch của nàng, theo như ta nhớ, là muốn có cuộc tình một đêm rồi không bao giờ quay đầu nhìn lại.”
Miệng nàng mím chặt. Nàng ngồi sụp xuống ghế. “Chuyện này mới trái khoáy làm sao. Tôi không thể tin được là chúng ta đang cãi nhau về việc ngài vẫn còn sống.”
Gabriel lưỡng lự, thận trọng đề phòng tâm trạng của nàng. “Ta hiểu là nàng đang bị sốc.”
Venetia khoanh tay lại nhìn lên chàng. “Chính xác thì, ngài muốn điều gì ở tôi vậy, ngài Jones?”
“Cứ diễn tiếp vai trò mà nàng đã tự dựng nên ấy. Giới thiệu cho cả thế giới biết ta là chồng của nàng.”
Venetia nín bặt. Nàng chỉ ngồi đấy, quan sát chàng như thể chàng đang phát điên.
“Đây là một kế hoạch đơn giản, dễ dàng,” chàng trấn an nàng. “Chẳng có gì phức tạp cả. Báo chí đã loan tin ta vừa thực hiện một chuyến trở về khó tin. Nàng chỉ cần ủng hộ câu chuyện đó thôi. Với tư cách là chồng nàng, ta sẽ ở trong vị thế cực kỳ thuận lợi không những chỉ để bảo vệ cho nàng mà còn có thể săn lùng tên trộm có khả năng đang lởn vởn gần nàng.”
“Điều này thì không có gì phức tạp cả.” Nàng nhăn mặt. “Nói cho tôi biết xem nào, thưa ngài, làm thế nào một người lại có thể giả vờ như mình đang có một đức ông chồng còn sống khi mà người đó đã vật vã hết sức để bảo đảm với cả thế giới rằng ông chồng ấy đã chết vậy?”
“Đơn giản vô cùng. Ta sẽ đến ở đây cùng nàng và gia đình. Sẽ chẳng có ai đặt nghi vấn về việc chúng ta sống chung đâu.”
Venetia chớp chớp mắt. “Ngài định chuyển đến ở trong nhà này ư?”
“Tin hay không thì tùy, nhưng thực tế là có những kẻ sẽ cho rằng chuyện này thật bất thường, thật choáng váng, nếu nàng cứ một mực bắt chồng mình phải cư ngụ ở một nơi khác trong thành phố.”
Nàng đỏ mặt. “À, phài, trong tình huống này, tôi không thấy có thể làm được gì khác. Ngài không thể dọn đến đây được đâu thưa ngài.”
“Suy nghĩ hợp lý chút đi, phu nhân Jones. Nàng biết là thế nào mà, ngôi nhà của một người đàn ông cũng là pháo đài của anh ta vân vân và vân vân. Cả xã hội sẽ thấy ghê tởm nếu nàng bắt ta sống ở nơi nào khác.”
“Ngôi nhà này chẳng giống một pháo đài nào đâu,” nàng đáp. “Đúng ra thì chừng này người chúng tôi đã quá đông đúc rồi. Phòng ngủ nào cũng đều đã có người ở.”
“Thế còn gia nhân thì sao? Bọn họ ngủ ở đâu?”
“Gia nhân duy nhất, bà quản gia, là bác Trench. Bác ấy có một phòng ở nhỏ ngay bên ngoài phòng bếp. Ngài không thể bảo tôi bắt bác ấy rời khỏi căn phòng đó được. Bác ấy sẽ xin thôi việc ngay tắp lự. Ngài có biết khó khăn đến dường nào mới tìm được một quản gia giỏi không vậy?”
“Hẳn phải có chỗ nào để ta có thể ngủ lại. Ta cam đoan với nàng, ta không phải người kén chọn. Ta đã dành phần lớn cuộc đời lấy trời làm màn, lấy chiếu làm đất. Ta quen với việc sinh sống kham khổ rồi.”
Nàng nhìn chàng chăm chăm một đỗi.
“Thôi, có một phòng còn chưa có ai ở,” rốt cuộc nàng cũng nói.
“Ta chắc chắn rằng phòng ấy sẽ tốt thôi.” Chàng nhìn ra cửa. “Còn bây giờ, có lẽ nàng nên giới thiệu ta cho những thành viên trong gia đình nàng. Ta tin họ đang đứng sẵn ngoài sảnh kia rồi. Chắc chắn là họ đang rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đang diễn ra trong này đấy.”
Venetia cau mày. “Làm sao ngài biết họ đang ở ngoài kia? Mà thôi bỏ đi.”
Nàng đứng dậy, đi vòng qua bàn băng ngang phòng. Nàng vừa mở cửa ra, Gabriel đã nhìn thấy những gương mặt lo lắng đang châu vào nhau. Này là bà quản gia, một người phụ nữ lớn tuổi mang vẻ một bà cô già chưa chồng, một thiếu nữ xinh đẹp tầm mười sáu tuổi và cậu bé con chừng chín mười tuổi.
“Đây là ngài Jones,” Venetia cất lời. “Ngài ấy sẽ ở cùng chúng ta một thời gian.”
Đám người trong sảnh nhìn chằm chằm vào Gabriel với vẻ mặt từ kinh ngạc đến tò mò.
“Đây là dì tôi, dì Sawyer,” Venetia giới thiệu. “Em gái tôi, Amelia; em trai tôi, Edward; và quản gia của chúng tôi, bác Trench.”
“Xin chào quý bà quý cô.” Gabriel lễ độ cúi chào. Đoạn chàng mỉm cười với Edward, cậu bé đang nắm chặt con dao nhà bếp bằng cả hai tay với vẻ ác ý. “À, có một cậu bé đang muốn lấy mạng ta đây.”
Danh sách chương