HAI NGÀY SAU ông Hippolyte dõng dạc bước vào trong phòng đọc sách nơi căn nhà trên phố, tay ve vẩy một đống bài.
“Ta vừa thua mất gần hai mươi bảng cho Amelia và nhóc Edward,” ông gầm lên.
Đang đọc báo, Gabriel ngẩng nhìn lên. “Con đã cảnh báo cha đừng có chơi bài với hai nhóc ấy mà lại.”
Ông Hippolyte cười rạng rỡ, vẻ hài lòng cuồn cuộn lan tỏa từ ông. “Tại sao con không nói cho cha biết là cả hai chúng nó đều thể hiện các năng lực tâm linh vậy?”
“Con biết là cha sẽ chóng nhận ra thôi mà.”
“Tất nhiên, cha nhận thấy ngay khi ngồi xuống chơi bài với hai đứa nó.” Ông Hippolyte cười khùng khục. “Ta có thể cảm nhận được luồng năng lượng quanh bàn. Thật kinh ngạc làm sao. Cô bé Amelia đã rất mạnh rồi. Nhóc Edward thì chỉ mới bắt đầu phát tiết. Ta chưa rõ thằng bé có được năng khiếu gì, nhưng rồi sẽ rất thú vị khi phát hiện ra đây.”
“Hướng dẫn cho hai nhóc ấy phát triển các kỹ năng tâm linh sẽ cho cha việc để làm trong thời gian rỗi.” Gabriel lật trang báo. “Giờ hết việc làm mai rồi thì cha sẽ cần phải có thú tiêu khiển mới đấy.”
Venetia bước vào phòng đọc sách, tay cầm bức ảnh. “Xin chào buổi chiều, thưa các quý ngài. Các ngài có muốn xem tấm mới nhất vửa được thêm vào loạt ảnh Những người đàn ông trong kịch Shakespeare không? Tôi nghĩ rằng Cacsar sẽ rất được chuộng đấy.”
Gabriel đứng dậy chào đón nàng. Chàng nhìn xuống bức ảnh Cacsar. Người đàn ông trong hình tóc vàng rực và mang những đường nét người ta vẫn bảo là các quý bà quý cô rất thích ở đàn ông. Người mẫu này cũng thật cơ bắp vạm vỡ. Phần lớn các cơ bắp ấy đều được trưng cả ra.
“Anh ta đang mặc cái quỷ gì thế này?” Gabriel hỏi.
“Áo choàng thời La Mã chứ còn gì nữa,” Venetia đáp. “Cacsar thì có thể mặc gì khác nữa chứ?”
“Chúa ôi, Venetia này, anh này phải trần truồng đến phân nửa rồi đấy.”
“Đấy là loại phục trang kinh điển thời La Mã mà lại.”
“Quỷ thật. Nàng thật sự chụp ảnh một người đàn ông không mặc gì ngoài một tấm áo choàng mỏng tang thế này ư?”
“Chàng yêu, nhớ này, nhiếp ảnh là một loại hình nghệ thuật. Những người bán khỏa thân, mà đúng ra, những người hoàn toàn khỏa thân là điều rất phổ biến trong nghệ thuật đấy.”
“Nhưng nhất định họ không được trở thành điều phổ biến trong môn nghệ thuật của nàng.”
“Này, Gabriel này...”
Ông Hippolyte đằng hắng. “Ta tin là ta nên để cho hai con bàn luận riêng về những điểm tinh tế trong nghệ thuật nhiếp ảnh nhé. Nhóc Edward và ta sẽ mang diều của cậu bé ra công viên đây.”
“Ta vừa thua mất gần hai mươi bảng cho Amelia và nhóc Edward,” ông gầm lên.
Đang đọc báo, Gabriel ngẩng nhìn lên. “Con đã cảnh báo cha đừng có chơi bài với hai nhóc ấy mà lại.”
Ông Hippolyte cười rạng rỡ, vẻ hài lòng cuồn cuộn lan tỏa từ ông. “Tại sao con không nói cho cha biết là cả hai chúng nó đều thể hiện các năng lực tâm linh vậy?”
“Con biết là cha sẽ chóng nhận ra thôi mà.”
“Tất nhiên, cha nhận thấy ngay khi ngồi xuống chơi bài với hai đứa nó.” Ông Hippolyte cười khùng khục. “Ta có thể cảm nhận được luồng năng lượng quanh bàn. Thật kinh ngạc làm sao. Cô bé Amelia đã rất mạnh rồi. Nhóc Edward thì chỉ mới bắt đầu phát tiết. Ta chưa rõ thằng bé có được năng khiếu gì, nhưng rồi sẽ rất thú vị khi phát hiện ra đây.”
“Hướng dẫn cho hai nhóc ấy phát triển các kỹ năng tâm linh sẽ cho cha việc để làm trong thời gian rỗi.” Gabriel lật trang báo. “Giờ hết việc làm mai rồi thì cha sẽ cần phải có thú tiêu khiển mới đấy.”
Venetia bước vào phòng đọc sách, tay cầm bức ảnh. “Xin chào buổi chiều, thưa các quý ngài. Các ngài có muốn xem tấm mới nhất vửa được thêm vào loạt ảnh Những người đàn ông trong kịch Shakespeare không? Tôi nghĩ rằng Cacsar sẽ rất được chuộng đấy.”
Gabriel đứng dậy chào đón nàng. Chàng nhìn xuống bức ảnh Cacsar. Người đàn ông trong hình tóc vàng rực và mang những đường nét người ta vẫn bảo là các quý bà quý cô rất thích ở đàn ông. Người mẫu này cũng thật cơ bắp vạm vỡ. Phần lớn các cơ bắp ấy đều được trưng cả ra.
“Anh ta đang mặc cái quỷ gì thế này?” Gabriel hỏi.
“Áo choàng thời La Mã chứ còn gì nữa,” Venetia đáp. “Cacsar thì có thể mặc gì khác nữa chứ?”
“Chúa ôi, Venetia này, anh này phải trần truồng đến phân nửa rồi đấy.”
“Đấy là loại phục trang kinh điển thời La Mã mà lại.”
“Quỷ thật. Nàng thật sự chụp ảnh một người đàn ông không mặc gì ngoài một tấm áo choàng mỏng tang thế này ư?”
“Chàng yêu, nhớ này, nhiếp ảnh là một loại hình nghệ thuật. Những người bán khỏa thân, mà đúng ra, những người hoàn toàn khỏa thân là điều rất phổ biến trong nghệ thuật đấy.”
“Nhưng nhất định họ không được trở thành điều phổ biến trong môn nghệ thuật của nàng.”
“Này, Gabriel này...”
Ông Hippolyte đằng hắng. “Ta tin là ta nên để cho hai con bàn luận riêng về những điểm tinh tế trong nghệ thuật nhiếp ảnh nhé. Nhóc Edward và ta sẽ mang diều của cậu bé ra công viên đây.”
Danh sách chương