“TAI HỌA ĐẾN NƠI rồi,” Venetia hiên ngang bước qua đầu kia căn phòng làm việc nhỏ bé. Đến chỗ kệ sách chắn ngang trước mặt, nàng quay mình bước ngược lại hướng mình vừa đến. “Họa tày đình.”
Gabriel đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ quan sát nàng, trong đầu toan tính cách đối phó với tình huống. Lúc này trong nhà đã lắng xuống im lặng vì bố mẹ chàng đã quay về căn nhà trên phố, nhưng tâm trạng của Venetia lại biến đổi khôn lường đến độ nguy hiểm. Chàng quyết định sử dụng lý lẽ và lập luận.
“Nàng hãy nhìn vào khía cạnh tích cực đi nào,” chàng ngỏ ý.
Nàng quẳng cho chàng cái quắc mắt gay gắt. “Làm gì có khía cạnh tích cực nào.”
“Thì cứ cân nhắc xem nào, nàng yêu dấu. Không cần thiết phải đưa dì Beatrice, Amelia, Edward và ông Montrose ra khỏi thành phố nữa. Lúc nãy ta có trao đổi với bố ta khi tiễn xe về. Ta có giải thích cho ông biết chuyện gì đã xảy ra. Bố ta và ta đồng ý rằng tất cả mọi người cứ dọn đến căn nhà trên phố và ở lại đấy cho đến khi vụ phương thuốc bị đánh cắp được giải quyết.”
Venetia thất kinh. “Chàng định cho gia đình em dọn vào nhà của bố mẹ chàng à?”
“Mọi người sẽ được an toàn tuyệt đối, ta cam đoan đấy,” chàng bảo. “Như cha ta đã nói, nơi ấy có một lực lượng người làm đồ sộ coi sóc mọi chuyện. Những gia nhân này đã theo cha mẹ ta từ đời thuở nào rồi. Họ là những con người trung thành và được đào tạo kỹ lưỡng. Nàng không thể tìm đâu ra những người lính gác tốt hơn đâu.”
Điều này làm nàng ngưng lại suy nghĩ. Chàng không ngạc nhiên gì. Sự an nguy của gia đình nàng, suy cho cùng, vô cùng quan trọng với nàng.
“Nhưng còn chúng ta thì sao?” Nàng chắp hai tay sau lưng và tiếp tục sải bước. “Bố mẹ chàng tin là chúng ta đã kết hôn. Chàng đã nghe mẹ chàng nói rồi đấy thôi. Phu nhân đang lên kế hoạch cho buổi tiệc chiêu đãi kia kìa, Chúa ạ.”
Chàng duỗi chân ra săm soi mũi đôi ủng. “Trưa nay ta sẽ thông báo cho cha mẹ ta biết. Họ sẽ hiểu rằng sách lược kết hôn giả là cần thiết.”
Nàng cau mày. “Em không chắc về chuyện này lắm đâu.”
“Tin ta đi, cha ta rất mong muốn lấy lại được phương thuốc bị đánh cắp. Ông sẽ chấp nhận bất cứ chiến lược cần thiết nào.”
“Ông ấy cũng tỏ ra rất mong chàng lập gia đình. Cả mẹ ngài cũng thế.”
Chàng nhún vai. “Ta sẽ ứng phó với họ.”
Nàng đi thêm một vòng quanh phòng rồi ngồi phịch xuống ghế sau bàn làm việc.
“Ôi lại biết bao lọc lừa dối trá rồi đấy,” nàng vừa than vừa nhịp nhịp mấy đầu ngón tay.
Chàng mỉm cười. “Cũng may là, cả gia đình của ta lẫn của nàng đều là chuyên gia trong lĩnh vực cất giấu bí mật.”
Gabriel đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ quan sát nàng, trong đầu toan tính cách đối phó với tình huống. Lúc này trong nhà đã lắng xuống im lặng vì bố mẹ chàng đã quay về căn nhà trên phố, nhưng tâm trạng của Venetia lại biến đổi khôn lường đến độ nguy hiểm. Chàng quyết định sử dụng lý lẽ và lập luận.
“Nàng hãy nhìn vào khía cạnh tích cực đi nào,” chàng ngỏ ý.
Nàng quẳng cho chàng cái quắc mắt gay gắt. “Làm gì có khía cạnh tích cực nào.”
“Thì cứ cân nhắc xem nào, nàng yêu dấu. Không cần thiết phải đưa dì Beatrice, Amelia, Edward và ông Montrose ra khỏi thành phố nữa. Lúc nãy ta có trao đổi với bố ta khi tiễn xe về. Ta có giải thích cho ông biết chuyện gì đã xảy ra. Bố ta và ta đồng ý rằng tất cả mọi người cứ dọn đến căn nhà trên phố và ở lại đấy cho đến khi vụ phương thuốc bị đánh cắp được giải quyết.”
Venetia thất kinh. “Chàng định cho gia đình em dọn vào nhà của bố mẹ chàng à?”
“Mọi người sẽ được an toàn tuyệt đối, ta cam đoan đấy,” chàng bảo. “Như cha ta đã nói, nơi ấy có một lực lượng người làm đồ sộ coi sóc mọi chuyện. Những gia nhân này đã theo cha mẹ ta từ đời thuở nào rồi. Họ là những con người trung thành và được đào tạo kỹ lưỡng. Nàng không thể tìm đâu ra những người lính gác tốt hơn đâu.”
Điều này làm nàng ngưng lại suy nghĩ. Chàng không ngạc nhiên gì. Sự an nguy của gia đình nàng, suy cho cùng, vô cùng quan trọng với nàng.
“Nhưng còn chúng ta thì sao?” Nàng chắp hai tay sau lưng và tiếp tục sải bước. “Bố mẹ chàng tin là chúng ta đã kết hôn. Chàng đã nghe mẹ chàng nói rồi đấy thôi. Phu nhân đang lên kế hoạch cho buổi tiệc chiêu đãi kia kìa, Chúa ạ.”
Chàng duỗi chân ra săm soi mũi đôi ủng. “Trưa nay ta sẽ thông báo cho cha mẹ ta biết. Họ sẽ hiểu rằng sách lược kết hôn giả là cần thiết.”
Nàng cau mày. “Em không chắc về chuyện này lắm đâu.”
“Tin ta đi, cha ta rất mong muốn lấy lại được phương thuốc bị đánh cắp. Ông sẽ chấp nhận bất cứ chiến lược cần thiết nào.”
“Ông ấy cũng tỏ ra rất mong chàng lập gia đình. Cả mẹ ngài cũng thế.”
Chàng nhún vai. “Ta sẽ ứng phó với họ.”
Nàng đi thêm một vòng quanh phòng rồi ngồi phịch xuống ghế sau bàn làm việc.
“Ôi lại biết bao lọc lừa dối trá rồi đấy,” nàng vừa than vừa nhịp nhịp mấy đầu ngón tay.
Chàng mỉm cười. “Cũng may là, cả gia đình của ta lẫn của nàng đều là chuyên gia trong lĩnh vực cất giấu bí mật.”
Danh sách chương