“KHÔNG ĐƯỢC gây ra tiếng động lớn đấy,” Gabriel thì thầm vào tai nàng.
Venetia thấy nhẹ nhõm đến nhũn cả người, nàng gật lấy gật để và thả tay khỏi chiếc gắp.
Chàng nới tay ra khỏi miệng nàng và xoay người nàng lại. Trong bóng đen của căn phòng tối chàng trông thật to lớn và cũng rất bực bội.
“Nàng nghĩ mình đang làm cái quỷ gì ở đây thế?” chàng hỏi bằng giọng quá đỗi dịu dàng. “Ta tưởng cả ngày nay nàng ở hiệu ảnh cơ đấy.”
Nàng cố hết sức trấn tĩnh lại. “Tôi phải hỏi ngài câu này mới đúng. Tôi nhớ là hình như sáng nay ngài định đi hỏi han một thành viên lão thành của Hội Arcane cơ mà.”
“Ta đã nói chuyện với ông Montrose rồi. Đang trên đường quay về ngõ Sutton thì ta quyết định tạt vào đây cái đã.”
“Ngài trông chờ phát hiện ra thứ gì ở đây kia?” nàng cảnh giác hỏi.
“Ta chỉ tò mò muốn biết thêm về gã Burton thôi.”
“Vì Chúa, tại sao cơ chứ? Rõ ràng cái chết của hắn đâu có liên hệ gì đến phương thuốc bị đánh cắp kia đâu.”
Gabriel chẳng nói gì.
Da nàng chợt nhộn nhạo. “Đúng không?”
“Lời đáp cho câu hỏi ấy có lẽ là không,” chàng thừa nhận.
Venetia hắng giọng. “Tôi không thể không để ý thấy rằng cụm có lẽ không ấy có chừa chỗ cho đôi chút lập lờ.”
“Phu nhân này, nàng thật vô cùng sâu sắc, như mọi khi.” Chàng liếc về phía chiếc rương gỗ. “Ta thấy là nàng đã tìm ra phim âm bản các bức ảnh hắn chụp nàng.”
“Vâng.”
“Ta đã xem qua cả rồi. Ngoại trừ một tấm bia có khắc tên nàng, còn lại tất thảy đều có vẻ vô hại. Toàn những bức chụp nàng đang bước ra khỏi hiệu bánh mì hay trên đường đi đến hiệu ảnh hay đang tán chuyện cùng khách hàng, đại loại thế.”
Venetia rùng mình. “Lòng đố kỵ của Burton hẳn đã khiến hắn nảy sinh một kiểu ám ảnh quái gỡ về tôi.”
“Còn ta lại bắt đầu thắc mắc liệu có thật là hắn bị ám ảnh về nàng đến thế hay không,” Gabriel bảo.
“Ý ngài là sao?”
“Ta thấy chuyện bấy lâu nay Burton cứ theo dõi nàng suốt rồi cuối cùng lại khiến mình bị sát hại ở nơi gần nàng tối qua đúng là có vấn đề, ít nhất là thế.”
“Gì chứ?” Ngụ ý trong lời chàng đổ sập lên đầu nàng. “Gượm đã nào, thưa ngài. Có phải ngài đang nói là cái chết của gã Burton có thể có liên quan đến tôi chăng?”
“Đấy là một khả năng mà ta không thể loại trừ nếu không có thêm bằng chứng xác thực khác.”
“Tôi không muốn phải nhắc cho ngài nhớ, thưa ngài, nhưng đến lúc này tôi là người duy nhất mà hai ta biết lại có động cơ sát hại gã Burton khốn khổ. Căn cứ vào sự thật rằng tôi không làm chuyện này, chúng ta phải kết luận rằng có kẻ khác đã giết hại hắn vì lý do nào đấy hoàn toàn không liên đới.”
“Có lẽ.”
“Lại dùng từ ấy nữa,” nàng kêu lên. “Xin vui lòng nói xem, đâu là sơ hở trong luận điểm của tôi chứ?”
“Lý giải của nàng xuất sắc lắm, nàng yêu dấu, nhưng lời ấy lại dựa vào một sự trùng hợp đáng ngại. Ta chẳng khi nào yêu thích những kiểu lý giải như thế cả.”
Nghe chàng nhơn nhơn gọi mình là nàng yêu dấu như vậy, Venetia đâm ra cáu tiết. Cứ như thể mối quan hệ giữa họ đã tiến triển đến mức sự suồng sã ấy là đương nhiên vậy.
Chàng đưa mắt nhìn nàng. “Nàng vẫn chưa nói cho ta biết sáng nay vì sao nàng lại muốn ghé qua chỗ này và còn phạm tội đột nhập trái phép nữa chứ.”
Nàng nghiến chặt răng. “Thật ra tôi không phạm cái gì cả. Tôi vừa mới táy máy một chút với cái ghim tóc thì cánh cửa bỗng mở ra đấy chứ.” Nàng chợt ngưng lời. “Ngài vào bằng cách nào thế?”
“Ta cũng táy máy một chút ấy mà.” Chàng hất hàm về phía cánh cửa kia. “Nhưng ta đã cẩn thận đặt lại khóa sau khi vào đây để ngăn chặn khả năng có ai đó bất ngờ bước vào bắt gặp ta.”
“Lo xa đấy,” nàng bảo, chợt sáng ra với chân lý ấy. “Sau này tôi phải khắc cốt ghi tâm mới được.”
“Sau này,” Gabriel thong thả bảo, “thì nàng sẽ phải thảo luận về bất cứ kế hoạch nào liên quan đến những hành động kiểu này với ta trước khi ra tay.”
“Sao tôi lại phải làm thế chứ?” nàng hỏi lại. “Chắc chắn ngài sẽ ra sức ngăn tôi chứ gì.”
“Phòng trường hợp nàng chưa nhận thấy nhé, phu nhân Jones này, đây là cách hay hớm nhất để khiến nàng bị bắt đấy. Tay thanh tra đã thẩm vấn chúng ta đêm qua không có khuynh hướng xem nàng là một nghi phạm trong cái chết của Burton, nhưng quan điểm của ông ta có thể đổi hướng nếu nàng bị phát hiện trong hoàn cảnh này.”
“Tôi đã rất cẩn thận để không bị ai nhìn thấy rồi. Để giải đáp cho câu hỏi của ngài, tôi đến đây" bởi vì tôi sợ là có khả năng Burton đã chụp nhiều hình khác của tôi và chỉnh sửa đi, nếu chúng lọt vào tay các đối thủ của tôi thì tôi còn mặt mũi nào đây.”
“Ta cũng từng nghĩ đến điều ấy,” chàng nói. “Ngoài những phim âm bản rõ là vô hại trong chiếc rương gỗ kia, ta không tìm được bức hình nào khác của nàng cả.”
“Tạ ơn Chúa.” Nàng liếc mắt lên trần nhà. “Thế còn chỗ ở của hắn thì sao?”
“Trên ấy cũng không có gì đáng quan tâm cả.” Chàng bê chiếc rương gỗ lên và bước ra khỏi phòng tối. “Đi nào, chúng ta sẽ đem chỗ ảnh này đi và xem xét kỹ càng hơn khi cả hai đã an toàn tránh xa nơi này.”
Nàng lẽo đẽo theo sau chàng, định đi theo ra đến cửa hậu. Nàng ngừng bước khi nhận ra một hộp kính ảnh khô đặt trên chiếc bàn gần đấy. Tên nhà sản xuất nghe quen quen. Nàng cũng đặt hàng kính từ hãng đó.
“A, chuyện này thú vị đây,” nàng lào bào.
Một tay đã đặt lên nắm cửa, Gabriel quay lại quan sát nàng từ đầu kia căn phòng. “Gì thế?”
“Theo mọi nhẽ, Burton đang chật vật lắm mới kiếm sống được từ việc chụp ảnh, ấy thế mà các dụng cụ trong phòng tối lại mới và đắt tiền. Còn nữa, hộp kính ảnh khô kia là cỡ lớn nhất mà hãng sản xuất có được. Loại ấy đáng bộn tiền đấy.”
“Rõ là Burton rất nghiêm túc với công việc. Chắc hẳn hắn đã đầu tư số tiền còm kiếm được vào dụng cụ và nguyên vật liệu.”
“Từ những lời đồn thổi mà tôi nghe được thì hắn không kiếm được một nguồn thu đủ để chi trả cho loại hàng đắt đỏ này đâu.” Nàng nhịp nhịp mũi giày xuống sàn nhà và nhìn quanh căn phòng. “Tôi tự hỏi không biết hắn có mua máy ảnh mới không nhỉ?”
“Có một cái đang gắn trên chân máy trong căn phòng kia kìa,” Gabriel đáp. “Ta không nhìn kỹ lắm.”
Venetia đi qua căn phòng trước trong cửa hiệu. Burton có sắp xếp một chiếc ghế cùng một bức phông nền đơn giản để tranh thủ chút ánh sáng ít ỏi rọi vào từ những khung cửa sổ bám bụi. Chỉ cần liếc một lần qua chiếc máy ảnh cồng kềnh là quá đủ.
“Đây nhất định là mấy loại cũ,” nàng vừa bảo vừa đi vòng ra sau quầy. “Hẳn là hắn không kiếm đủ tiền để sắm máy mới.”
Nàng đứng sững lại khi nhìn thấy chiếc mũ đặt trên kệ sau quầy.
“Venetia này, đừng chần chừ ở đây thêm nữa,” Gabriel giục. “Đáng lẽ hai chúng ta phải rời khỏi nơi này lâu rồi đấy.”
“Một phút nữa thôi, tôi chỉ cần có thế.” Nàng cầm chiếc mũ lên. Nó nặng hơn bất kỳ loại mũ bình thường nào khác.
“Nàng đang làm cái quái gì với nó thế?” Gabriel hỏi, nghe chừng cũng không nén nổi tò mò.
“Thi thoảng tôi bắt gặp Burton theo dõi mình, hắn có mang theo chiếc mũ này. Nhưng hắn luôn cắp dưới tay. Tôi chưa bao giờ thấy hắn đội lên đầu cả.” Nàng lật ngược chiếc mũ và mỉm cười mãn nguyện. “Và đây là lý do vì sao.”
“Nàng tìm thấy gì trong ấy thế?”
“Một cái máy ảnh được giấu kín.” Nàng giơ cao chiếc mũ cho chàng nhìn thấu vật bên trong. “Khá mới. Hãng Crowder sản xuất. Hắn dùng loại ống kính tuyệt hảo. Cái này đắt lắm đây.”
“Quỷ thật.” Gabriel đặt lại chiếc rương gỗ xuống đón lấy chiếc mũ có giấu máy ảnh từ tay nàng. Chàng cẩn thận săm soi. “Ta chưa từng trông thấy món nào như thế này.”
“Trong nghề chúng tôi gọi những thứ này là camera thám tử. Chúng được lắp đặt theo nhiều cách bí mật khác nhau. Tôi từng trông thấy những camera được giấu bên trong bình hoa và va li hành lý hay nhiều vật khác nữa.”
“Vậy ra đây là cách hắn chụp ảnh nàng mà nàng không hề hay biết đấy ư?”
“Phải.”
Gabriel đặt chiếc mũ có gắn camera xuống kệ, bê rương gỗ lên đi tiếp ra phía cửa sau. “Việc bí mật chụp ảnh mang lại nhiều tiền lắm phải không?”
“Vâng,” nàng vừa đáp vừa đi theo chàng. “Mà, dùng camera thám tử tuy vẫn còn là chuyện hiếm, nhưng tôi tin rằng, theo thời gian, việc này sẽ phát triển thành một phần quan trọng trong ngành đấy.”
“Ai sẽ trả tiền để chụp những bức ảnh bí mật ấy kia chứ?”
“Hãy cứ nghĩ đến những khả năng thôi nào, ngài Jones à. Hãy tưởng tượng các bà vợ sẽ trả tiền nhiều đến mức nào để có được ảnh ông chồng trăng hoa của mình khi ông ta đang ở bên mấy ả nhân tình. Rồi lại nghĩ xem, nếu ngài muốn, đến mọi đức ông chồng đa nghi luôn sợ là vợ mình biết đâu lại cặp kè với những người đàn ông khác. Tiềm năng tài chính ở đây gần như là vô hạn.”
“Phu nhân Jones này, đã có ai bảo với nàng rằng quả là nàng sở hữu một quan điểm chua chát về hôn nhân chưa thế?”
“Tôi thích nghĩ rằng mình sở hữu quan điểm thực tế hơn.” Nàng ngưng lại. “Nhưng ít ra thì tôi đã giải đáp được một điều vẫn khiến tôi thắc mắc về gã Burton này.”
“Giờ thì nàng biết làm cách nào hắn lại có thể sắm được những dụng cụ và vật liệu đắt tiền.”
“Phải. Hắn đã dấn thân vào ngành camera thám tử.”
TRỞ VỀ căn nhà nhỏ tại ngõ Sutton, Venetia đặt tấm phim âm bản cuối cùng vào lại chiếc rương gỗ. Nàng ngồi tựa ra ghế sau bàn giấy và ngước nhìn Gabriel.
“Ngài đã nói đúng,” nàng bảo. “Ngoại trừ bản âm về bức đã được chỉnh sửa, còn thì số ảnh còn lại chẳng có gì đáng quan tâm.”
“Ngoại trừ việc chúng ghi lại chính xác thời điểm nàng đi ra đi vào và những người nàng từng gặp trong nhiều ngày qua,” Gabriel lặng lẽ nói. “Hoặc là tay Burton quả thật đã nảy sinh một kiểu ám ảnh quái gở về nàng, hoặc có kẻ nào đó đã thuê hắn theo dõi nàng.”
Venetia thấy nhẹ nhõm đến nhũn cả người, nàng gật lấy gật để và thả tay khỏi chiếc gắp.
Chàng nới tay ra khỏi miệng nàng và xoay người nàng lại. Trong bóng đen của căn phòng tối chàng trông thật to lớn và cũng rất bực bội.
“Nàng nghĩ mình đang làm cái quỷ gì ở đây thế?” chàng hỏi bằng giọng quá đỗi dịu dàng. “Ta tưởng cả ngày nay nàng ở hiệu ảnh cơ đấy.”
Nàng cố hết sức trấn tĩnh lại. “Tôi phải hỏi ngài câu này mới đúng. Tôi nhớ là hình như sáng nay ngài định đi hỏi han một thành viên lão thành của Hội Arcane cơ mà.”
“Ta đã nói chuyện với ông Montrose rồi. Đang trên đường quay về ngõ Sutton thì ta quyết định tạt vào đây cái đã.”
“Ngài trông chờ phát hiện ra thứ gì ở đây kia?” nàng cảnh giác hỏi.
“Ta chỉ tò mò muốn biết thêm về gã Burton thôi.”
“Vì Chúa, tại sao cơ chứ? Rõ ràng cái chết của hắn đâu có liên hệ gì đến phương thuốc bị đánh cắp kia đâu.”
Gabriel chẳng nói gì.
Da nàng chợt nhộn nhạo. “Đúng không?”
“Lời đáp cho câu hỏi ấy có lẽ là không,” chàng thừa nhận.
Venetia hắng giọng. “Tôi không thể không để ý thấy rằng cụm có lẽ không ấy có chừa chỗ cho đôi chút lập lờ.”
“Phu nhân này, nàng thật vô cùng sâu sắc, như mọi khi.” Chàng liếc về phía chiếc rương gỗ. “Ta thấy là nàng đã tìm ra phim âm bản các bức ảnh hắn chụp nàng.”
“Vâng.”
“Ta đã xem qua cả rồi. Ngoại trừ một tấm bia có khắc tên nàng, còn lại tất thảy đều có vẻ vô hại. Toàn những bức chụp nàng đang bước ra khỏi hiệu bánh mì hay trên đường đi đến hiệu ảnh hay đang tán chuyện cùng khách hàng, đại loại thế.”
Venetia rùng mình. “Lòng đố kỵ của Burton hẳn đã khiến hắn nảy sinh một kiểu ám ảnh quái gỡ về tôi.”
“Còn ta lại bắt đầu thắc mắc liệu có thật là hắn bị ám ảnh về nàng đến thế hay không,” Gabriel bảo.
“Ý ngài là sao?”
“Ta thấy chuyện bấy lâu nay Burton cứ theo dõi nàng suốt rồi cuối cùng lại khiến mình bị sát hại ở nơi gần nàng tối qua đúng là có vấn đề, ít nhất là thế.”
“Gì chứ?” Ngụ ý trong lời chàng đổ sập lên đầu nàng. “Gượm đã nào, thưa ngài. Có phải ngài đang nói là cái chết của gã Burton có thể có liên quan đến tôi chăng?”
“Đấy là một khả năng mà ta không thể loại trừ nếu không có thêm bằng chứng xác thực khác.”
“Tôi không muốn phải nhắc cho ngài nhớ, thưa ngài, nhưng đến lúc này tôi là người duy nhất mà hai ta biết lại có động cơ sát hại gã Burton khốn khổ. Căn cứ vào sự thật rằng tôi không làm chuyện này, chúng ta phải kết luận rằng có kẻ khác đã giết hại hắn vì lý do nào đấy hoàn toàn không liên đới.”
“Có lẽ.”
“Lại dùng từ ấy nữa,” nàng kêu lên. “Xin vui lòng nói xem, đâu là sơ hở trong luận điểm của tôi chứ?”
“Lý giải của nàng xuất sắc lắm, nàng yêu dấu, nhưng lời ấy lại dựa vào một sự trùng hợp đáng ngại. Ta chẳng khi nào yêu thích những kiểu lý giải như thế cả.”
Nghe chàng nhơn nhơn gọi mình là nàng yêu dấu như vậy, Venetia đâm ra cáu tiết. Cứ như thể mối quan hệ giữa họ đã tiến triển đến mức sự suồng sã ấy là đương nhiên vậy.
Chàng đưa mắt nhìn nàng. “Nàng vẫn chưa nói cho ta biết sáng nay vì sao nàng lại muốn ghé qua chỗ này và còn phạm tội đột nhập trái phép nữa chứ.”
Nàng nghiến chặt răng. “Thật ra tôi không phạm cái gì cả. Tôi vừa mới táy máy một chút với cái ghim tóc thì cánh cửa bỗng mở ra đấy chứ.” Nàng chợt ngưng lời. “Ngài vào bằng cách nào thế?”
“Ta cũng táy máy một chút ấy mà.” Chàng hất hàm về phía cánh cửa kia. “Nhưng ta đã cẩn thận đặt lại khóa sau khi vào đây để ngăn chặn khả năng có ai đó bất ngờ bước vào bắt gặp ta.”
“Lo xa đấy,” nàng bảo, chợt sáng ra với chân lý ấy. “Sau này tôi phải khắc cốt ghi tâm mới được.”
“Sau này,” Gabriel thong thả bảo, “thì nàng sẽ phải thảo luận về bất cứ kế hoạch nào liên quan đến những hành động kiểu này với ta trước khi ra tay.”
“Sao tôi lại phải làm thế chứ?” nàng hỏi lại. “Chắc chắn ngài sẽ ra sức ngăn tôi chứ gì.”
“Phòng trường hợp nàng chưa nhận thấy nhé, phu nhân Jones này, đây là cách hay hớm nhất để khiến nàng bị bắt đấy. Tay thanh tra đã thẩm vấn chúng ta đêm qua không có khuynh hướng xem nàng là một nghi phạm trong cái chết của Burton, nhưng quan điểm của ông ta có thể đổi hướng nếu nàng bị phát hiện trong hoàn cảnh này.”
“Tôi đã rất cẩn thận để không bị ai nhìn thấy rồi. Để giải đáp cho câu hỏi của ngài, tôi đến đây" bởi vì tôi sợ là có khả năng Burton đã chụp nhiều hình khác của tôi và chỉnh sửa đi, nếu chúng lọt vào tay các đối thủ của tôi thì tôi còn mặt mũi nào đây.”
“Ta cũng từng nghĩ đến điều ấy,” chàng nói. “Ngoài những phim âm bản rõ là vô hại trong chiếc rương gỗ kia, ta không tìm được bức hình nào khác của nàng cả.”
“Tạ ơn Chúa.” Nàng liếc mắt lên trần nhà. “Thế còn chỗ ở của hắn thì sao?”
“Trên ấy cũng không có gì đáng quan tâm cả.” Chàng bê chiếc rương gỗ lên và bước ra khỏi phòng tối. “Đi nào, chúng ta sẽ đem chỗ ảnh này đi và xem xét kỹ càng hơn khi cả hai đã an toàn tránh xa nơi này.”
Nàng lẽo đẽo theo sau chàng, định đi theo ra đến cửa hậu. Nàng ngừng bước khi nhận ra một hộp kính ảnh khô đặt trên chiếc bàn gần đấy. Tên nhà sản xuất nghe quen quen. Nàng cũng đặt hàng kính từ hãng đó.
“A, chuyện này thú vị đây,” nàng lào bào.
Một tay đã đặt lên nắm cửa, Gabriel quay lại quan sát nàng từ đầu kia căn phòng. “Gì thế?”
“Theo mọi nhẽ, Burton đang chật vật lắm mới kiếm sống được từ việc chụp ảnh, ấy thế mà các dụng cụ trong phòng tối lại mới và đắt tiền. Còn nữa, hộp kính ảnh khô kia là cỡ lớn nhất mà hãng sản xuất có được. Loại ấy đáng bộn tiền đấy.”
“Rõ là Burton rất nghiêm túc với công việc. Chắc hẳn hắn đã đầu tư số tiền còm kiếm được vào dụng cụ và nguyên vật liệu.”
“Từ những lời đồn thổi mà tôi nghe được thì hắn không kiếm được một nguồn thu đủ để chi trả cho loại hàng đắt đỏ này đâu.” Nàng nhịp nhịp mũi giày xuống sàn nhà và nhìn quanh căn phòng. “Tôi tự hỏi không biết hắn có mua máy ảnh mới không nhỉ?”
“Có một cái đang gắn trên chân máy trong căn phòng kia kìa,” Gabriel đáp. “Ta không nhìn kỹ lắm.”
Venetia đi qua căn phòng trước trong cửa hiệu. Burton có sắp xếp một chiếc ghế cùng một bức phông nền đơn giản để tranh thủ chút ánh sáng ít ỏi rọi vào từ những khung cửa sổ bám bụi. Chỉ cần liếc một lần qua chiếc máy ảnh cồng kềnh là quá đủ.
“Đây nhất định là mấy loại cũ,” nàng vừa bảo vừa đi vòng ra sau quầy. “Hẳn là hắn không kiếm đủ tiền để sắm máy mới.”
Nàng đứng sững lại khi nhìn thấy chiếc mũ đặt trên kệ sau quầy.
“Venetia này, đừng chần chừ ở đây thêm nữa,” Gabriel giục. “Đáng lẽ hai chúng ta phải rời khỏi nơi này lâu rồi đấy.”
“Một phút nữa thôi, tôi chỉ cần có thế.” Nàng cầm chiếc mũ lên. Nó nặng hơn bất kỳ loại mũ bình thường nào khác.
“Nàng đang làm cái quái gì với nó thế?” Gabriel hỏi, nghe chừng cũng không nén nổi tò mò.
“Thi thoảng tôi bắt gặp Burton theo dõi mình, hắn có mang theo chiếc mũ này. Nhưng hắn luôn cắp dưới tay. Tôi chưa bao giờ thấy hắn đội lên đầu cả.” Nàng lật ngược chiếc mũ và mỉm cười mãn nguyện. “Và đây là lý do vì sao.”
“Nàng tìm thấy gì trong ấy thế?”
“Một cái máy ảnh được giấu kín.” Nàng giơ cao chiếc mũ cho chàng nhìn thấu vật bên trong. “Khá mới. Hãng Crowder sản xuất. Hắn dùng loại ống kính tuyệt hảo. Cái này đắt lắm đây.”
“Quỷ thật.” Gabriel đặt lại chiếc rương gỗ xuống đón lấy chiếc mũ có giấu máy ảnh từ tay nàng. Chàng cẩn thận săm soi. “Ta chưa từng trông thấy món nào như thế này.”
“Trong nghề chúng tôi gọi những thứ này là camera thám tử. Chúng được lắp đặt theo nhiều cách bí mật khác nhau. Tôi từng trông thấy những camera được giấu bên trong bình hoa và va li hành lý hay nhiều vật khác nữa.”
“Vậy ra đây là cách hắn chụp ảnh nàng mà nàng không hề hay biết đấy ư?”
“Phải.”
Gabriel đặt chiếc mũ có gắn camera xuống kệ, bê rương gỗ lên đi tiếp ra phía cửa sau. “Việc bí mật chụp ảnh mang lại nhiều tiền lắm phải không?”
“Vâng,” nàng vừa đáp vừa đi theo chàng. “Mà, dùng camera thám tử tuy vẫn còn là chuyện hiếm, nhưng tôi tin rằng, theo thời gian, việc này sẽ phát triển thành một phần quan trọng trong ngành đấy.”
“Ai sẽ trả tiền để chụp những bức ảnh bí mật ấy kia chứ?”
“Hãy cứ nghĩ đến những khả năng thôi nào, ngài Jones à. Hãy tưởng tượng các bà vợ sẽ trả tiền nhiều đến mức nào để có được ảnh ông chồng trăng hoa của mình khi ông ta đang ở bên mấy ả nhân tình. Rồi lại nghĩ xem, nếu ngài muốn, đến mọi đức ông chồng đa nghi luôn sợ là vợ mình biết đâu lại cặp kè với những người đàn ông khác. Tiềm năng tài chính ở đây gần như là vô hạn.”
“Phu nhân Jones này, đã có ai bảo với nàng rằng quả là nàng sở hữu một quan điểm chua chát về hôn nhân chưa thế?”
“Tôi thích nghĩ rằng mình sở hữu quan điểm thực tế hơn.” Nàng ngưng lại. “Nhưng ít ra thì tôi đã giải đáp được một điều vẫn khiến tôi thắc mắc về gã Burton này.”
“Giờ thì nàng biết làm cách nào hắn lại có thể sắm được những dụng cụ và vật liệu đắt tiền.”
“Phải. Hắn đã dấn thân vào ngành camera thám tử.”
TRỞ VỀ căn nhà nhỏ tại ngõ Sutton, Venetia đặt tấm phim âm bản cuối cùng vào lại chiếc rương gỗ. Nàng ngồi tựa ra ghế sau bàn giấy và ngước nhìn Gabriel.
“Ngài đã nói đúng,” nàng bảo. “Ngoại trừ bản âm về bức đã được chỉnh sửa, còn thì số ảnh còn lại chẳng có gì đáng quan tâm.”
“Ngoại trừ việc chúng ghi lại chính xác thời điểm nàng đi ra đi vào và những người nàng từng gặp trong nhiều ngày qua,” Gabriel lặng lẽ nói. “Hoặc là tay Burton quả thật đã nảy sinh một kiểu ám ảnh quái gở về nàng, hoặc có kẻ nào đó đã thuê hắn theo dõi nàng.”
Danh sách chương