“HAI NGƯỜI phát hiện ra xác của Burton tại sảnh triển lãm tối qua ư?” Dì Beatrice đặt một tay lên ngực rồi xoay mình trên ghế. “Cháu bảo có khả năng là hắn bị giết à? Trời đất quỷ thần ôi. Mấy dì cháu mình tiêu rồi.”
Sắc thái hoảng hốt kinh hoàng trong giọng bà dì làm Gabriel phải cất mắt khỏi đĩa cá hồi muối mà nhìn lên.
Chàng quan sát dì Beatrice, đang ngồi đối diện mình ở đầu kia chiếc bàn dài. Ngồi ngay đầu bàn không phải là ý của chàng nhưng bác Trench đã nói thẳng ra là rằng theo quan niệm của bác thì chàng phải ngồi vào chỗ mà xã hội thượng lưu đã quy định là vị trí thích hợp cho người chủ gia đình. Lúc, Venetia vừa bước qua cửa, mặc tuyền màu đen, ngay lập tức chàng nhận ra vẻ mặt của nàng rằng chàng đang ngồi ở chính chỗ bình thường nàng vẫn ngồi.
“Tôi không nghĩ sẽ như thế đâu,” Gabriel bảo. Chàng nhìn qua Edward. “Em lấy hộ anh lọ mứt dâu nhé?”
“Vâng ạ.” Edward đáp, miệng vẫn còn lúng búng đầy trứng rán bơ. Cậu bé chuyển ngay lọ mứt cho Gabriel. “Anh này, một người bị giết trông ra làm sao vậy ạ?”
“Này Edward,” dì Beatrice nói qua kẽ răng. “Đủ rồi đấy nhé. Không ai nói những chuyện như thế này bên bàn điểm tâm cả.”
“Nhưng mà, dì Beatrice, dì chính là người khơi ra chuyện này cơ mà.”
Dì Beatrice thở dài. “Ăn hết món trứng của cháu đi và đừng có nói leo khi người lớn đang nói chuyện nghe chưa.”
Edward cắm cúi quay lại với món trứng nhưng Gabriel biết thừa cậu bé đang nuốt lấy từng lời trò chuyện. Cái chủ đề ghê tởm về người bị sát hại sẽ không được cho qua đơn giản vậy đâu.
“Dì Beatrice ạ,” Venetia kiên quyết, “xin đừng bấn loạn lên như thế. Mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát cơ mà.”
“Cháu nói thế mà được à?” dì Beatrice quay sang nàng “Chúng ta đang nói đến một vụ tai tiếng lớn đấy. Sao ấy à, nếu cái tin cháu chính là người đã phát hiện ra xác chết tại buổi triển lãm tối qua mà lọt ra ngoài thì bia miệng cứ gọi là trăm năm chẳng mòn nhé.”
“Tin tức đã lọt ra rồi này, cháu e là thế.” Amelia đi vào phòng, vẫy vẫy tờ Người đưa tin bay. “Và mọi người sẽ không bao giờ đoán ra ai là kẻ đã viết mẩu tin ấy đâu nhé.”
Venetia nhăn mặt với tay lấy bình cà phê. “Gã Otford à?”
“Chính hắn.” Amelia ngồi xuống cạnh Edward. “Kể ra bài phê bình cũng khá thú vị. Em đồ là sáng nay tất cả mọi người sẽ đọc được bài này. Mấy khi tìm thấy xác chết tại một buổi triển lãm ảnh đâu nào.”
“Thôi xong,” dì Beatrice rên lên. “Chúng ta rồi sẽ bị buộc phải rời khỏi ngôi nhà đáng yêu này và đóng cửa hiệu ảnh mất thôi. Chúng ta sẽ mất trắng.”
Gabriel nhìn qua Amelia. “Sao em không đọc to bài báo cho mọi người nghe nhỉ?”
“Được thôi.” Amelia hắng giọng.
CHUYỆN CHẤN ĐỘNG TRIỂN LÃM ẢNH
Gilbert Otford ghi
Thi thể của một nhiếp ảnh gia đã được phát hiện tại triển lãm ảnh vào tối thứ Ba. Người quá cố được xác định là ông Harold Burton, ngụ tại ngõ Greenstone.
Được biết do không đạt được thành công trong lĩnh vực mình chọn, cộng với những thiệt hại tài chính gần đây lẫn tình trạng nợ nần chồng chất, ông Burton đã đi đến quyết định đau lòng uống kali xyanua.
Thi thể tình cờ được phát hiện bởi phu nhân Jones, nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Phu quân của bà, ngài Jones, đang ở cùng bà khi họ va phải xác chết. Quý vị độc giả của tờ báo này hẳn sẽ nhớ rằng ngài Jones chỉ vừa mới trở lại với Luân Đôn và với vòng tay yêu dấu của vị hôn thê sau khi được cho là đã chết suốt một năm.
Không cần phải bàn cải, việc phát hiện ra thi thể của ông Burton đã phủ một bức màn u ám lên toàn cuộc triển lãm. Phu nhân Jones, người có những bức ảnh ấn tượng đã chiếm được lòng ngưỡng mộ của tất cả những người hiện diện, trông có phần hoảng loạn. Nhiều người lo là bà sẽ ngất xỉu. Người ta trông thấy phu nhân được đức lang quân tận tâm dịu dàng dìu ra khỏi sảnh đường.
“Ôi trời đất ôi,” Venetia nổi đóa. “Tôi suýt ngất bao giờ hở trời.”
“Em nghĩ việc chị trông có phần hoảng loạn và đang được dịu dàng dìu ra khỏi sảnh đường lại là một nét chấm phá khá dễ thương ấy chứ,” Amelia vừa nhận xét vừa đặt tờ báo sang bên. “Em đồng ý với anh Jones. Em không nghĩ tin này sẽ gây ra vấn đề gì nghiêm trọng. Nói thật, em sẽ không ngạc nhiên nếu tin ấy còn thu hút thêm vài khách hàng. Người ta sẽ còn tò mò hơn bao giờ hết về nàng góa phụ nhiếp ảnh gia bí ẩn.”
“Từng là góa phụ thôi,” Gabriel nhẹ nhàng đính chính.
“À vâng, hẳn rồi.” Amelia vừa đáp vừa xúc trứng vào đĩa. “Thứ lỗi cho em nhé, đáng lẽ em không được quên chuyến quay về ngoạn mục của anh. Dẫu sao thì, đấy cũng là phần đóng góp mới nhất cho huyền thoại về phu nhân Jones huyền bí.”
“Rất vui được phục vụ,” Gabriel bảo.
Hai chân mày của dì Beatrice châu lại bối rối. “Ta không hiểu.” Bà quay sang Gabriel. “Ta nghĩ cậu bảo là gã Burton bị sát hại cơ mà.”
“Chắc chắn đấy là kết luận mà tôi và Venetia đã rút ra,” Gabriel đáp.
“Nhưng bài báo rõ ràng ám chỉ gã Burton đấy đã tự kết liễu đời mình.”
“Vâng, phải thế rồi, đúng không nào?” Gabriel nghiền ngẫm về thông tin này trong khi ăn thêm một miếng cá hồi. “Và cũng không thấy đề cập đến bóng dáng của kẻ đang lẩn đi mà Venetia đã nhìn thấy ngoài hành lang. Tôi không rõ có phải phía cảnh sát muốn giữ bí mật vài chi tiết với hy vọng kẻ sát nhân sẽ nghĩ rằng tội ác của hắn không bị phát giác, hay bọn họ thực lòng tin cái chết của Burton là vụ tự sát không nữa.”
“Có lẽ còn lời lý giải khác đấy,” Venetia nói. “Ngài Jones này, tối qua tôi và ngài chủ yếu chỉ quan tâm đến tình hình của chúng ta mà thôi. Chúng ta quên rằng trong tòa nhà còn có người có đủ lý do để cố đảm bảo rằng cuộc triển lãm không bị vấy bẩn bởi một vụ bê bối giết người.”
“Tất nhiên rồi,” dì Beatrice lập tức thốt lên. “Christopher Farley, người tài trợ cho cuộc triển lãm. Ngài Farley là một người có tầm ảnh hưởng lớn cả trong giới nghệ thuật lẫn xã hội thượng lưu. Ta sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu ông ấy có thể tạo chút sức ép với phía cảnh sát để buộc họ phải thông báo rằng có khả năng đấy là một vụ tự sát chứ không phải vụ giết người.”
Ngả nào đi nữa, Gabriel thầm nghĩ, thì hôm nay chàng lại bớt đi một rắc rối. Việc tay phóng viên không biết rằng Venetia đã nhìn thấy ai đó rời khỏi hiện trường tội ác nghĩa là có khả năng kẻ sát nhân cũng không biết nốt.
Venetia nhìn chàng với vẻ cân nhắc. “Kế hoạch ngày hôm nay của ngài là gì vậy, ngài Jones.”
Chàng tự hỏi không biết nàng còn định xưng hô với chàng theo lối trịnh trọng cứng nhắc ấy đến chừng nào đây.
“Tình cờ là ta có lập một danh sách rồi.” Chàng lấy từ trong túi ra một tập giấy và đặt xuống bàn. “Trước hết, ta sẽ phải đưa cho nàng phim âm bản của chiếc hòm sắt mà nàng đã chụp khi còn ở trụ sở Hội. Ta sẽ rất biết ơn nếu nàng rửa ảnh càng sớm càng tốt.”
Nàng nghiêng đầu. “Được thôi. Ngài sẽ làm gì với bức ảnh vậy?”
“Ta đã giải mã được đoạn văn viết bằng mật mã khắc trên nắp hòm rồi. Đấy chỉ là danh sách các loại dược thảo chẳng có nghĩa lý gì với ta hay với em họ ta cả. Ta không thể hiểu được danh sách ấy có thể quan trọng đến mức nào. Nhưng ở Luân Đôn này có một thành viên Hội Arcane từng nghiên cứu rất kỹ tài liệu của các nhà giả kim. Có lẽ ông ấy sẽ tìm được điều gì đấy xung quanh mấy cái tên của các loài thảo dược.”
“Anh định đưa ảnh chiếc hòm cho ông ta xem à?” Edward hỏi.
“Phải,” Gabriel đáp. “Nhưng để cho chắc ăn, phòng trường hợp ông Montrose, vốn đã luống tuổi, làm mất bức ảnh hay để nó lọt vào tay kẻ xấu, ta muốn bức ảnh được chỉnh sửa tí chút. Ta muốn đổi tên của một hai loài thảo dược. Liệu có được không?”
“Ta có thể làm được cho cậu đấy,” dì Beatrice đề xuất.
“Cảm ơn,” Gabriel bảo. “Tôi sẽ nói với ông Montrose món nào khuyết đi, tất nhiên, để ông ấy có được thông tin chính xác còn làm việc.”
Edward mặt ngời lên ngưỡng mộ. “Thông minh quá anh ơi.”
“Cứ cố vậy thôi,” Gabriel bảo. “Nhưng phải thú nhận là anh không hy vọng ông Montrose sẽ có thể nói cho anh biết được điều gì mà anh cùng em họ anh chưa luận ra được. Tuy nhiên, biết đâu ông ấy lại giúp anh làm sáng tỏ được khía cạnh khác trong cuộc tìm kiếm của mình.”
“Là khía cạnh gì vậy?” Venetia hỏi.
Chàng nhìn qua nàng. “Ông Montrose có nhiệm vụ lưu giữ hồ sơ các thành viên của Hội Arcane từ nhiều năm nay. Các ghi chép ấy không chỉ bao gồm tên của những người được đưa vào Hội mà còn có cả tên thân nhân của họ.”
Venetia thoáng cau mày. “Ngài nới rộng diện điều tra đến cả người nhà của các hội viên sao?”
“Phải.” Chàng ngả người ra sau, tay cầm tách cà phê. “Ta mở rộng phạm vi nghi phạm để gộp vào cả người thân của những hội viên có khả năng biết đến cuộc khai quật phòng luyện kim của nhà giả kim. Hơn nữa, ta đã ghi lại tên của vài người có mặt tại triển lãm tối qua. Ta đang tò mò muốn biết liệu có ai trong số ấy có bất cứ liên hệ nào đến Hội Arcane hay không.”
Vẻ mặt dì Beatrice sa sầm vì lo lắng. “Cậu tin chắc rằng tên trộm mà cậu đang tìm kiếm kia lâu nay đang theo dõi Venetia à?”
“Đúng vậy,” chàng đáp. “Rất tiếc khi phải nói thế, nhưng e là khả năng này rất cao. Đấy là lý do khiến tôi cảm thấy cần phải đội mồ sống dậy.”
“Có một điều quá rõ ràng,” dì Beatrice nhận xét với vẻ trầm ngâm. “Nếu kẻ thủ ác đang quanh quẩn gần Venetia, chắc chắn giờ đây cậu đã thu hút hết mọi sự chú ý của hắn rồi. Hắn phải biết cậu là ai.”
“Vâng,” Gabriel đáp. “Rất có thể vậy.”
Venetia đặt nĩa xuống. Nỗi thấu hiểu ưu sầu sáng lên trong mắt nàng. “Ngài nghĩ rằng ngài đã ở đây rồi thì kẻ thủ ác sẽ tập trung chú ý trở lại vào ngài sao. Ngài hy vọng có thể làm cho hắn không chú ý đến tôi nữa.”
Gabriel nhún vai, với tay lấy thêm một lát bánh mì nướng.
Đột nhiên dì Beatrice tươi tỉnh hẳn lên. “Phải, tất nhiên rồi. Như thế mới hoàn toàn hợp lý. Một mưu kế xuất sắc đấy cậu Jones. Kẻ thủ ác tại sao lại phải chú ý đến Venetia nữa khi mà giờ đây cậu lại xuất hiện kia chứ? Lẽ tự nhiên tên trộm sẽ nghĩ rằng nếu có ai biết được điều gì về mật mã trên chiếc hòm, thì người đó phải là cậu. Dầu sao thì Venetia chỉ là nhiếp ảnh gia thôi mà.”
“Đây là một kế hoạch đơn giản,” Gabriel thừa nhận. “Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, thì kế hoạch đơn giản thường là hiệu quả nhất.”
Venetia quay lại chú ý vào thức ăn của mình. Chàng để ý thấy nàng trông không hẳn là thoải mái khi nghe kết luận của dì Beatrice. Chàng băn khoăn không biết có nên hy vọng rằng thế tức là nàng đang lo cho sự an nguy của chính chàng hay không.
Tối qua nhìn theo nàng bước ra khỏi thư phòng thật không dễ chịu chút nào. Cõi lòng chàng chỉ ao ước muốn được giữ nàng lại bên mình. Nàng không hiểu rằng họ đã thuộc về nhau rồi ư? Nàng đã quên lời thề nàng thốt ra trong cơn đam mê giày xéo vào đêm cuối cùng tại trụ sở Hội Arcane ấy rồi ư? Em thuộc về chàng.
Sắc thái hoảng hốt kinh hoàng trong giọng bà dì làm Gabriel phải cất mắt khỏi đĩa cá hồi muối mà nhìn lên.
Chàng quan sát dì Beatrice, đang ngồi đối diện mình ở đầu kia chiếc bàn dài. Ngồi ngay đầu bàn không phải là ý của chàng nhưng bác Trench đã nói thẳng ra là rằng theo quan niệm của bác thì chàng phải ngồi vào chỗ mà xã hội thượng lưu đã quy định là vị trí thích hợp cho người chủ gia đình. Lúc, Venetia vừa bước qua cửa, mặc tuyền màu đen, ngay lập tức chàng nhận ra vẻ mặt của nàng rằng chàng đang ngồi ở chính chỗ bình thường nàng vẫn ngồi.
“Tôi không nghĩ sẽ như thế đâu,” Gabriel bảo. Chàng nhìn qua Edward. “Em lấy hộ anh lọ mứt dâu nhé?”
“Vâng ạ.” Edward đáp, miệng vẫn còn lúng búng đầy trứng rán bơ. Cậu bé chuyển ngay lọ mứt cho Gabriel. “Anh này, một người bị giết trông ra làm sao vậy ạ?”
“Này Edward,” dì Beatrice nói qua kẽ răng. “Đủ rồi đấy nhé. Không ai nói những chuyện như thế này bên bàn điểm tâm cả.”
“Nhưng mà, dì Beatrice, dì chính là người khơi ra chuyện này cơ mà.”
Dì Beatrice thở dài. “Ăn hết món trứng của cháu đi và đừng có nói leo khi người lớn đang nói chuyện nghe chưa.”
Edward cắm cúi quay lại với món trứng nhưng Gabriel biết thừa cậu bé đang nuốt lấy từng lời trò chuyện. Cái chủ đề ghê tởm về người bị sát hại sẽ không được cho qua đơn giản vậy đâu.
“Dì Beatrice ạ,” Venetia kiên quyết, “xin đừng bấn loạn lên như thế. Mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát cơ mà.”
“Cháu nói thế mà được à?” dì Beatrice quay sang nàng “Chúng ta đang nói đến một vụ tai tiếng lớn đấy. Sao ấy à, nếu cái tin cháu chính là người đã phát hiện ra xác chết tại buổi triển lãm tối qua mà lọt ra ngoài thì bia miệng cứ gọi là trăm năm chẳng mòn nhé.”
“Tin tức đã lọt ra rồi này, cháu e là thế.” Amelia đi vào phòng, vẫy vẫy tờ Người đưa tin bay. “Và mọi người sẽ không bao giờ đoán ra ai là kẻ đã viết mẩu tin ấy đâu nhé.”
Venetia nhăn mặt với tay lấy bình cà phê. “Gã Otford à?”
“Chính hắn.” Amelia ngồi xuống cạnh Edward. “Kể ra bài phê bình cũng khá thú vị. Em đồ là sáng nay tất cả mọi người sẽ đọc được bài này. Mấy khi tìm thấy xác chết tại một buổi triển lãm ảnh đâu nào.”
“Thôi xong,” dì Beatrice rên lên. “Chúng ta rồi sẽ bị buộc phải rời khỏi ngôi nhà đáng yêu này và đóng cửa hiệu ảnh mất thôi. Chúng ta sẽ mất trắng.”
Gabriel nhìn qua Amelia. “Sao em không đọc to bài báo cho mọi người nghe nhỉ?”
“Được thôi.” Amelia hắng giọng.
CHUYỆN CHẤN ĐỘNG TRIỂN LÃM ẢNH
Gilbert Otford ghi
Thi thể của một nhiếp ảnh gia đã được phát hiện tại triển lãm ảnh vào tối thứ Ba. Người quá cố được xác định là ông Harold Burton, ngụ tại ngõ Greenstone.
Được biết do không đạt được thành công trong lĩnh vực mình chọn, cộng với những thiệt hại tài chính gần đây lẫn tình trạng nợ nần chồng chất, ông Burton đã đi đến quyết định đau lòng uống kali xyanua.
Thi thể tình cờ được phát hiện bởi phu nhân Jones, nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Phu quân của bà, ngài Jones, đang ở cùng bà khi họ va phải xác chết. Quý vị độc giả của tờ báo này hẳn sẽ nhớ rằng ngài Jones chỉ vừa mới trở lại với Luân Đôn và với vòng tay yêu dấu của vị hôn thê sau khi được cho là đã chết suốt một năm.
Không cần phải bàn cải, việc phát hiện ra thi thể của ông Burton đã phủ một bức màn u ám lên toàn cuộc triển lãm. Phu nhân Jones, người có những bức ảnh ấn tượng đã chiếm được lòng ngưỡng mộ của tất cả những người hiện diện, trông có phần hoảng loạn. Nhiều người lo là bà sẽ ngất xỉu. Người ta trông thấy phu nhân được đức lang quân tận tâm dịu dàng dìu ra khỏi sảnh đường.
“Ôi trời đất ôi,” Venetia nổi đóa. “Tôi suýt ngất bao giờ hở trời.”
“Em nghĩ việc chị trông có phần hoảng loạn và đang được dịu dàng dìu ra khỏi sảnh đường lại là một nét chấm phá khá dễ thương ấy chứ,” Amelia vừa nhận xét vừa đặt tờ báo sang bên. “Em đồng ý với anh Jones. Em không nghĩ tin này sẽ gây ra vấn đề gì nghiêm trọng. Nói thật, em sẽ không ngạc nhiên nếu tin ấy còn thu hút thêm vài khách hàng. Người ta sẽ còn tò mò hơn bao giờ hết về nàng góa phụ nhiếp ảnh gia bí ẩn.”
“Từng là góa phụ thôi,” Gabriel nhẹ nhàng đính chính.
“À vâng, hẳn rồi.” Amelia vừa đáp vừa xúc trứng vào đĩa. “Thứ lỗi cho em nhé, đáng lẽ em không được quên chuyến quay về ngoạn mục của anh. Dẫu sao thì, đấy cũng là phần đóng góp mới nhất cho huyền thoại về phu nhân Jones huyền bí.”
“Rất vui được phục vụ,” Gabriel bảo.
Hai chân mày của dì Beatrice châu lại bối rối. “Ta không hiểu.” Bà quay sang Gabriel. “Ta nghĩ cậu bảo là gã Burton bị sát hại cơ mà.”
“Chắc chắn đấy là kết luận mà tôi và Venetia đã rút ra,” Gabriel đáp.
“Nhưng bài báo rõ ràng ám chỉ gã Burton đấy đã tự kết liễu đời mình.”
“Vâng, phải thế rồi, đúng không nào?” Gabriel nghiền ngẫm về thông tin này trong khi ăn thêm một miếng cá hồi. “Và cũng không thấy đề cập đến bóng dáng của kẻ đang lẩn đi mà Venetia đã nhìn thấy ngoài hành lang. Tôi không rõ có phải phía cảnh sát muốn giữ bí mật vài chi tiết với hy vọng kẻ sát nhân sẽ nghĩ rằng tội ác của hắn không bị phát giác, hay bọn họ thực lòng tin cái chết của Burton là vụ tự sát không nữa.”
“Có lẽ còn lời lý giải khác đấy,” Venetia nói. “Ngài Jones này, tối qua tôi và ngài chủ yếu chỉ quan tâm đến tình hình của chúng ta mà thôi. Chúng ta quên rằng trong tòa nhà còn có người có đủ lý do để cố đảm bảo rằng cuộc triển lãm không bị vấy bẩn bởi một vụ bê bối giết người.”
“Tất nhiên rồi,” dì Beatrice lập tức thốt lên. “Christopher Farley, người tài trợ cho cuộc triển lãm. Ngài Farley là một người có tầm ảnh hưởng lớn cả trong giới nghệ thuật lẫn xã hội thượng lưu. Ta sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu ông ấy có thể tạo chút sức ép với phía cảnh sát để buộc họ phải thông báo rằng có khả năng đấy là một vụ tự sát chứ không phải vụ giết người.”
Ngả nào đi nữa, Gabriel thầm nghĩ, thì hôm nay chàng lại bớt đi một rắc rối. Việc tay phóng viên không biết rằng Venetia đã nhìn thấy ai đó rời khỏi hiện trường tội ác nghĩa là có khả năng kẻ sát nhân cũng không biết nốt.
Venetia nhìn chàng với vẻ cân nhắc. “Kế hoạch ngày hôm nay của ngài là gì vậy, ngài Jones.”
Chàng tự hỏi không biết nàng còn định xưng hô với chàng theo lối trịnh trọng cứng nhắc ấy đến chừng nào đây.
“Tình cờ là ta có lập một danh sách rồi.” Chàng lấy từ trong túi ra một tập giấy và đặt xuống bàn. “Trước hết, ta sẽ phải đưa cho nàng phim âm bản của chiếc hòm sắt mà nàng đã chụp khi còn ở trụ sở Hội. Ta sẽ rất biết ơn nếu nàng rửa ảnh càng sớm càng tốt.”
Nàng nghiêng đầu. “Được thôi. Ngài sẽ làm gì với bức ảnh vậy?”
“Ta đã giải mã được đoạn văn viết bằng mật mã khắc trên nắp hòm rồi. Đấy chỉ là danh sách các loại dược thảo chẳng có nghĩa lý gì với ta hay với em họ ta cả. Ta không thể hiểu được danh sách ấy có thể quan trọng đến mức nào. Nhưng ở Luân Đôn này có một thành viên Hội Arcane từng nghiên cứu rất kỹ tài liệu của các nhà giả kim. Có lẽ ông ấy sẽ tìm được điều gì đấy xung quanh mấy cái tên của các loài thảo dược.”
“Anh định đưa ảnh chiếc hòm cho ông ta xem à?” Edward hỏi.
“Phải,” Gabriel đáp. “Nhưng để cho chắc ăn, phòng trường hợp ông Montrose, vốn đã luống tuổi, làm mất bức ảnh hay để nó lọt vào tay kẻ xấu, ta muốn bức ảnh được chỉnh sửa tí chút. Ta muốn đổi tên của một hai loài thảo dược. Liệu có được không?”
“Ta có thể làm được cho cậu đấy,” dì Beatrice đề xuất.
“Cảm ơn,” Gabriel bảo. “Tôi sẽ nói với ông Montrose món nào khuyết đi, tất nhiên, để ông ấy có được thông tin chính xác còn làm việc.”
Edward mặt ngời lên ngưỡng mộ. “Thông minh quá anh ơi.”
“Cứ cố vậy thôi,” Gabriel bảo. “Nhưng phải thú nhận là anh không hy vọng ông Montrose sẽ có thể nói cho anh biết được điều gì mà anh cùng em họ anh chưa luận ra được. Tuy nhiên, biết đâu ông ấy lại giúp anh làm sáng tỏ được khía cạnh khác trong cuộc tìm kiếm của mình.”
“Là khía cạnh gì vậy?” Venetia hỏi.
Chàng nhìn qua nàng. “Ông Montrose có nhiệm vụ lưu giữ hồ sơ các thành viên của Hội Arcane từ nhiều năm nay. Các ghi chép ấy không chỉ bao gồm tên của những người được đưa vào Hội mà còn có cả tên thân nhân của họ.”
Venetia thoáng cau mày. “Ngài nới rộng diện điều tra đến cả người nhà của các hội viên sao?”
“Phải.” Chàng ngả người ra sau, tay cầm tách cà phê. “Ta mở rộng phạm vi nghi phạm để gộp vào cả người thân của những hội viên có khả năng biết đến cuộc khai quật phòng luyện kim của nhà giả kim. Hơn nữa, ta đã ghi lại tên của vài người có mặt tại triển lãm tối qua. Ta đang tò mò muốn biết liệu có ai trong số ấy có bất cứ liên hệ nào đến Hội Arcane hay không.”
Vẻ mặt dì Beatrice sa sầm vì lo lắng. “Cậu tin chắc rằng tên trộm mà cậu đang tìm kiếm kia lâu nay đang theo dõi Venetia à?”
“Đúng vậy,” chàng đáp. “Rất tiếc khi phải nói thế, nhưng e là khả năng này rất cao. Đấy là lý do khiến tôi cảm thấy cần phải đội mồ sống dậy.”
“Có một điều quá rõ ràng,” dì Beatrice nhận xét với vẻ trầm ngâm. “Nếu kẻ thủ ác đang quanh quẩn gần Venetia, chắc chắn giờ đây cậu đã thu hút hết mọi sự chú ý của hắn rồi. Hắn phải biết cậu là ai.”
“Vâng,” Gabriel đáp. “Rất có thể vậy.”
Venetia đặt nĩa xuống. Nỗi thấu hiểu ưu sầu sáng lên trong mắt nàng. “Ngài nghĩ rằng ngài đã ở đây rồi thì kẻ thủ ác sẽ tập trung chú ý trở lại vào ngài sao. Ngài hy vọng có thể làm cho hắn không chú ý đến tôi nữa.”
Gabriel nhún vai, với tay lấy thêm một lát bánh mì nướng.
Đột nhiên dì Beatrice tươi tỉnh hẳn lên. “Phải, tất nhiên rồi. Như thế mới hoàn toàn hợp lý. Một mưu kế xuất sắc đấy cậu Jones. Kẻ thủ ác tại sao lại phải chú ý đến Venetia nữa khi mà giờ đây cậu lại xuất hiện kia chứ? Lẽ tự nhiên tên trộm sẽ nghĩ rằng nếu có ai biết được điều gì về mật mã trên chiếc hòm, thì người đó phải là cậu. Dầu sao thì Venetia chỉ là nhiếp ảnh gia thôi mà.”
“Đây là một kế hoạch đơn giản,” Gabriel thừa nhận. “Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, thì kế hoạch đơn giản thường là hiệu quả nhất.”
Venetia quay lại chú ý vào thức ăn của mình. Chàng để ý thấy nàng trông không hẳn là thoải mái khi nghe kết luận của dì Beatrice. Chàng băn khoăn không biết có nên hy vọng rằng thế tức là nàng đang lo cho sự an nguy của chính chàng hay không.
Tối qua nhìn theo nàng bước ra khỏi thư phòng thật không dễ chịu chút nào. Cõi lòng chàng chỉ ao ước muốn được giữ nàng lại bên mình. Nàng không hiểu rằng họ đã thuộc về nhau rồi ư? Nàng đã quên lời thề nàng thốt ra trong cơn đam mê giày xéo vào đêm cuối cùng tại trụ sở Hội Arcane ấy rồi ư? Em thuộc về chàng.
Danh sách chương