Sáng mùng một, Quý Biệt dậy rất sớm.

Thứ mà Đoạn Trục đưa cho cậu, cậu đặt ở đầu giường, vừa tỉnh giấc là đã quay đầu nhìn nó, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó giải quyết.

Quý Biệt vươn tay cầm lấy cái túi nhung, mở ra, lấy hạt châu ra xem.

Hạt châu rất lớn, tròn vành vạnh, có mùi gỗ đàn thoang thoảng, Quý Biệt nhìn một hồi, rồi lại cất nó đi, thầm nhủ Đoạn Trục nửa năm sau rõ ràng là sẽ đi học đại học rồi mà cứ luôn nói với cậu “năm sau năm sau”, “sau này sau này”, rốt cuộc có ý gì chứ.

Gần đây Quý Biệt thường cảm thấy giữa cậu và Đoạn Trục thật ra có một chút ngăn cách mà Đoạn Trục mặc nhận còn Quý Biệt thì không, điều này khiến Quý Biệt mỗi khi nhớ tới, cậu đều nơm nớp lo sợ, hít thở không thông.

Giữa hai người hình như cách nhau một tấm kính vẽ hoa, Đoạn Trục cách tấm kính hôn Quý Biệt, Quý Biệt đứng sau tấm kính nhìn mà lòng nóng như lửa đốt.

Cậu có thể mở miệng, nhưng không dám.

Buổi trưa lúc ăn cơm, người lớn đều không có mặt, bầu không khí thoải mái đi nhiều.

Đoạn Úy Nhiên lại ngồi bên cạnh Quý Biệt, hỏi cậu buổi chiều có dự định gì chưa.

Quý Biệt nói không có, Đoạn Úy Nhiên khẽ nói: “Đại thiếu gia phải tối mới về được, buổi chiều mình có hẹn với Đoạn Tiêu đi mua sách, không có ai khác nữa đâu, cậu đi chung không?”

Thấy Quý Biệt vẫn còn do dự, Đoạn Úy Nhiên nói tiếp: “Cậu hỏi đại thiếu gia coi có cho không.”

Đoạn Nguyên từ ngoài cửa đi vào, mặc bộ đồ thể thao, bên cạnh có một cậu bé nhặt bóng lưng đeo gậy đánh golf cho hắn.

Đoạn Nguyên lớn tiếng hỏi: “Đánh golf ở sân sau, ai tham gia?”

Mấy thằng con trai đều giơ tay bảo đi, hắn lại nhìn về phía Quý Biệt, hỏi Quý Biệt một cách kỳ quái: “Đi không?”

“Chiều Quý Biệt ra ngoài với bọn em rồi.” Đoạn Úy Nhiên nói.

Quý Biệt hết cách, đành gửi tin nhắn cho Đoạn Trục, nói: “Buổi chiều em có hai lựa chọn. 1, Đi mua sách với Đoạn Úy Nhiên; 2, Đánh golf với Đoạn Nguyên.”

Lát sau, Đoạn Trục mới ân chuẩn một cách không tình nguyện: “1.” Rồi nói tiếp, “Đừng đi lâu quá.”

Đoạn Tiêu là một cô nhóc thuộc họ hàng nhà họ Đoạn, mười lăm tuổi, rất điềm đạm.

Ba người ăn cơm xong thì lên xe ra ngoài.

Thành phố M có một hiệu sách rất lớn, bọn họ từ lầu một lượn tới lầu năm, mua được rất nhiều sách, sau đó ra ngoài tìm một tiệm cà phê, ngồi chơi một chút rồi chuẩn bị về nhà.

Đoạn Tiêu tình cờ gặp được một người bạn hồi còn đi du học, hai người sang một bên trò chuyện.

Chỉ còn Đoạn Úy Nhiên nhìn Quý Biệt nửa ngày trời, hỏi cậu: “Học kỳ sau Đoạn Trục đi rồi à?”

Quý Biệt gật đầu.

Đoạn Úy Nhiên nhìn cậu, hơi do dự nói: “Mình sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

Quý Biệt bật cười, cậu hỏi Đoạn Úy Nhiên: “Nói chuyện gì chứ?”

Quý Biệt cười lên trông rất hư, giống như đang lấp liếm hoặc là đùa cợt người ta, nhưng lại cực kỳ ưa nhìn, khiến người ta hết cách với cậu.

Đoạn Úy Nhiên giật mình, bất đắc dĩ nói: “Ây da… Thôi bỏ đi.”

“Cám ơn cậu.” Quý Biệt thu lại nụ cười, nói.

Đoạn Úy Nhiên nhìn Quý Biệt, đột nhiên nhịn không được hỏi cậu: “Cậu có thích anh ấy không?”

Chiều hôm qua nhìn thấy chuyện Đoạn Trục làm với Quý Biệt, Đoạn Úy Nhiên nói không hoảng hốt là điều không thể.

Cô chẳng qua cũng chỉ là một nữ sinh cấp ba bình thường có hảo cảm tình bạn thuần khiết với Quý Biệt mà thôi, sau khi cảm xúc bình tĩnh, cô vẫn muốn biết thái độ của Quý Biệt.

“Anh ấy không ép buộc cậu chứ?” Đoạn Úy Nhiên nhíu mày hỏi.

“Không có không có.” Quý Biệt cười đến mức bò ra bàn, phất tay với Đoạn Úy Nhiên, “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Cậu và Đoạn Trục là anh tình tôi nguyện, tự nhiên mà tới thôi.

Quý Biệt rất phóng khoáng, nếu không cũng sẽ không cùng với Đoạn Trục biến thành quan hệ như bây giờ, cậu cũng thích mỗi khi Đoạn Trục ôm mình, thích ở bên Đoạn Trục dù chẳng làm gì cả.

Nhưng khi mối quan hệ này vượt xa mong muốn, Quý Biệt cũng không thể nói rõ, nhưng cậu cảm thấy nó không ổn, cũng không đúng.

Mùng bốn bọn họ về nhà, Đoạn Nguyên lại không biết chạy đi đâu, Đoạn phu nhân ở nhà vài ngày cũng mất tăm mất tích.

Đoạn Trục bắt đầu bận rộn, anh thường không ở nhà, trong kỳ nghỉ Quý Biệt cũng có tham gia hoạt động của câu lạc bộ, hai người không dính với nhau cả ngày nữa, dây cung căng chặt trong lòng Quý Biệt lại được thả lỏng, thầm nghĩ, không cần biết như thế nào, trước tiên cứ ở bên cạnh Đoạn Trục —— nhưng mà ở bên cạnh thì được, chứ hạt châu kia quý lắm, vẫn nên tìm cơ hội trả lại cho anh.

Đã có suy nghĩ này trong đầu, Quý Biệt luôn mang nó bên người, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội mở miệng, vào một buổi tối đầu học kỳ, Đoạn Trục đột nhiên sang phòng Quý Biệt, đặt một xấp tài liệu trước mặt Quý Biệt.

Quý Biệt lật lật một hồi, đều là tài liệu về trường học, hỏi Đoạn Trục: “Đây là cái gì?”

“Những trường cấp ba tổ chức trao đổi trong năm nay, hai trường này cách trường đại học của anh khá gần, em chọn đi.” Đoạn Trục nói.

Quý Biệt ngây người, không biết phải nói cái gì.

Đoạn Trục chỉ vào một phần tài liệu, nói: “Trường này cũng được.”

“Em…” Quý Biệt bối rối mở miệng, Đoạn Trục bỗng nhiên có điện thoại gọi tới, liền nghe máy ngay trước mặt Quý Biệt.

Quý Biệt nhìn sườn mặt của Đoạn Trục, thấy hơi hoảng hốt.

Quý Biệt từ lâu đã có kế hoạch khác, cậu dốc lòng suy nghĩ, tỉ mỉ đến từng chi tiết, nhưng trong đó đều không có nguyên tố tên “Đoạn Trục”.

Cho nên Quý Biệt nhìn xấp tài liệu trường học do dự rất lâu.

Đến cả hành trình du lịch đến quê nhà của ba cậu vào một năm sau cậu cũng đã viết ra hết rồi, còn có trường đại học, và thành phố dự sẽ định cư sau này —— phải thay đổi hết sao? Dù cho sau khi thân mật thể xác, cũng có một khoảng thời gian rất dài Quý Biệt cho rằng mình và Đoạn Trục cùng lắm chỉ dừng ở loại quan hệ mà sau khi trưởng thành gặp lại nhau, cậu bắt chuyện với Đoạn Trục trước, Đoạn Trục cũng sẽ không làm lơ cậu.

Tốt xấu gì cũng từng ấy năm gặp nhau hàng ngày.

Đoạn Trục nghe điện thoại xong, phân tích giản lược điểm mạnh điểm yếu của từng trường.

Quý Biệt nhìn kĩ biểu cảm của Đoạn Trục, biểu cảm của anh rất vững vàng, giống như không hề có chút phòng bị nào với Quý Biệt, ngược lại khiến tim Quý Biệt chua xót.

Cậu muốn nói với Đoạn Trục: “Anh đừng tín nhiệm em như vậy, em không tốt như anh nghĩ đâu.”

Nhưng giây tiếp theo Đoạn Trục đã dán lên người Quý Biệt, hôn lên môi cậu, lời nói của Quý Biệt bị nuốt hết vào trong.

Tay Quý Biệt đặt trong túi, siết chặt cái túi nhung, cậu cũng không biết vì sao mình lại siết chặt như vậy, là muốn lấy nó ra, hay là vốn đã không muốn buông tay.

“Anh vẫn đang xem nhà.” Đoạn Trục thả cậu ra, nói, “Em muốn ở nhà như thế nào?”

Quý Biệt bị anh nhìn đến mức nóng hết cả mặt, thấp giọng nói: “Em không có hiểu biết mấy chuyện này.”

“Muốn ở nhà cao, hay là thấp.” Đoạn Trục nâng cằm Quý Biệt, nói, “Muốn ở nhà to hay là nhà nhỏ.”

Quý Biệt cuối cùng không phân vân nữa, ngẩng đầu hôn lên môi Đoạn Trục, nói: “Đừng quá to.”

“Muốn có hồ bơi không?” Đoạn Trục hỏi cậu.

“Đoạn Trục…” Quý Biệt mở miệng hỏi, “Anh dẫn em đi, thì anh nói với ba mẹ anh thế nào?”

Đoạn Trục cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: “Thì báo một tiếng thôi, tạm thời anh vẫn chưa nói quan hệ của chúng ta. Em cảm thấy có cần nói không?”

“Đừng.” Quý Biệt lắc đầu nguầy nguậy, “Khoan hẵng nói.”

“Anh định đợi em lớn hơn chút nữa rồi mới nói.” Đoạn Trục để Quý Biệt ngồi lên chân mình, “Cũng đợi anh lớn hơn chút nữa. Quý Biệt em có tin anh không?”

Quý Biệt thả lỏng tay để cho túi nhung nằm yên ổn trong túi áo cậu, tay vòng qua cổ Đoạn Trục, dịu dàng lấy lòng anh.

Quý Biệt nhớ thật kĩ lại, cũng không nghĩ ra mình có điểm nào xuất sắc để được Đoạn Trục ưu ái như vậy, chỉ biết hạt châu chưa trả lại được, mà người thì đã đi theo luôn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện