Dù khổ, anh vẫn muốn yêu cô……

Nghe lời nói thâm tình của anh, nước mắt của cô tuôn rơi như đê vỡ.

Anh là thật sự yêu cô! Thật sự thực yêu cô……

Cô làm sao lại không tin chứ? Nhưng mà, bọn họ càng yêu nhau, cô liền càng hận chính mình, hận chính mình không thể hận anh, hận chính mình không thể không thương anh, cứ như vậy đi xuống, cô nhất định sẽ điên mất……

"Không cần nói, càng yêu nhiều, càng không giảm bớt được tội lỗi của chúng ta……" Cô khóc nức nở.

"Em không có tội, Húc Hòa. Người có tội là anh, em muốn anh làm như thế nào, em cứ nói, có lẽ thời hạn truy tố đã qua, nhưng nếu em muốn anh sẽ đi tự thú……" Anh thà rằng cô đem hết thảy đỗ tội lỗi đổ lên trên người anh, cũng không cần cô tự trách.

"Tự thú? Anh hiện tại đi tự thú có ích lợi gì? Cha mẹ tôi có thể sống lại sao?" Cô tức giận nói.

"Như vậy, anh nên làm như thế nào? Em nói cho anh biết." Anh nhíu mi, chờ đợi cô xử lý.

"Anh cái gì cũng không cần làm, anh đi đi!" Cô lau đi nước mắt, nản lòng thoái chí nói.

"Em muốn anh đi? Vậy còn em? Em tính ở trong này làm cái gì?" Anh nghiêm nghị nhìn thẳng cô.

"Tôi muốn ở trong này…… Yên lặng một chút…… Suy nghĩ một chút……" Cô quay đầu, không nhìn hắn.

"Em hãy cùng anh xuống núi, tại đỉnh núi nhiệt độ không đến ba độ, em sẽ bị đông cứng mà chết mất!" Anh thấp giọng.

"Đông chết…… Cũng không sai, nghe nói sẽ không cảm thấy đau, giống như đang ngủ thôi……" Cô nói giống như đang nói mê.

Anh sắc mặt đại biến, tiến lên trước, nắm lấy tay cô kéo đi.

"Em đang suy nghĩ cái gì? Anh không cho phép em như vậy, theo anh trở về." Anh cường thế kéo cô hướng xe anh đi đến.

"Không cần! Anh buông! Tôi không đi xuống!" Cô giãy dụa thét chói tai.

Anh xanh mặt, đơn giản đem cô khiêng lên, quăng vào bên trong xe, lại nhanh chóng ngồi vào vị trí điều khiển, đem cửa xe khóa lại.

"Đường Tắc An! Tôi muốn xuống xe! Thả tôi xuống!" Cô phát cuồng liều mình đưa tay đánh anh.

Anh nhanh chóng chế trụ cổ tay nàng cô, không cho cô lộn xộn.

Cô cúi xuống, hung hăng cắn hướng tay anh.

Anh lẳng lặng bất động, chờ cho cắn cái đủ.

Vài giây sau, cô ngẩng đầu, nhìn trên tay anh có hai dấu răng rõ rệt lại có cả máu, rốt cục không thể làm gì.

"Tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh……" Cô lớn tiếng khóc rống lên, điên cuồng gào thét.

"Hận đi! Dùng sức hận anh đi!" Anh thân thủ đem cô ôm chặt lấy, hốc mắt cũng đỏ.

Cô ở trong lòng anh khóc, không ngừng run, khóc thật tuyệt vọng.

Như thế nào, hận thế nào? Cô là như thế yêu anh, cho dù biết anh là hung thủ, cho dù biết anh giấu diếm cô sự thật, cũng không làm giảm đi tình yêu của cô đối với anh.

Cho nên, người thực sự không thể tha thứ được, là cô, cô thực xin lỗi cha mẹ, cô, mới là người nên bị trừng phạt……

Không biết qua bao lâu, lệ của cô ngừng chảy, anh mới phát động xe, hướng xuống núi.

Trên đường, hai người trầm mặc, không khí lạnh như băng.

"Sau khi xuống núi, anh vẫn nên thả tôi đi đi, chúng ta…… Không nên ở cùng một chỗ……" Cô nhìn phía trước, đờ đẫn nói.

"Rời anh đi…… Em sẽ vui vẻ, hạnh phúc sao?" Anh hỏi.

"Sẽ không hạnh phúc, có lẽ sẽ càng thống khổ……"

"Nếu như vậy, anh và em vẫn nên sống cùng nhau."

"Anh muốn sống cùng tôi? Thật vậy chăng? Vô luận tôi sẽ làm gì?" Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia hoang mang quái dị.

"Đúng."

"Nếu tôi nghĩ đi tìm chết thì sao?" Cô không hề chớp mắt nhìn thẳng anh.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên nở nụ cười, cười đến không hề vướng bận.

"Vậy cùng nhau chết đi!" Nói xong, anh nhấn mạnh ga, hai tay buông tay lái.

Cô kinh hãi, không nghĩ tới anh thật sự muốn chết cùng cô!

Anh…… Cũng giống như cô, thống khổ đến mức muốn giải thoát sao?

Hoặc là, từ đầu tới cuối, Đường Tắc An mới là người đáng thương nhất……

Phía trước bên trái mới là đường, xe lại thẳng tắp phía trước mà phóng đi, mắt thấy xe sẽ vọt vào sơn cốc, Đường Tắc An vẫn là quyết tâm bất động, cô đột nhiên sợ hãi, lý trí trỗi dậy, hoảng sợ kêu to:"Không –"

Thân thủ xoay lại tay lái, vội vàng chuyển hướng sang bên trái, lại bởi vì dùng lực quá mức (tức là xoay tay lái quá lớn), toàn bộ xe hướng đến vách núi bên trái, va đập thật mạnh làm cho hai người trong xe bị va chạm kịch liệt, xe thậm chí còn ma sát với vách núi một lúc mới dừng lại.

Cô một trận choáng váng, đầu tựa hồ va vào cái gì mà đau đớn không thôi, lòng vẫn còn sợ hãi ngẩng đầu, đang muốn hỏi một chút Đường Tắc An có hay không bị thương, liền rõ ràng phát hiện anh đã té xỉu ở vị trí điều khiển xe.

"Tắc An!" Nàng sợ hãi gọi một tiếng, vội vàng cởi bỏ dây an toàn, vươn người ra nhìn anh.

Bên trái đầu anh bị mấy mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, máu không ngừng chảy ra, che kín khuôn mặt bên trái của anh.

"Không…… Không…… Tắc An, anh tỉnh đi, Tắc An……" Cô bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ôm lấy đầu anh, càng không ngừng run.

Gió núi vốn rất lạnh, so với máu bị đông trong giờ phút này lại không lạnh bằng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện