Trên màn hình, viết rõ ràng –

Mười năm trước tai nạn xe cộ của Đồng gia, do Đường Tắc An đi ẩu trên đường núi, Đồng Định Hưng né tránh không kịp, xe va vào vách núi bị cháy, Đường Tắc An thấy chết mà không cứu được, lại hốt hoảng bỏ chạy!

Đây là giả! Là có người muốn hại Đường Tắc An, mới cố ý nói bậy bạ!

Cô toàn thân run rẩy, càng không ngừng nói với chính mình như vậy. Nhưng là những thứ Đường Tắc An giấu ở ngăn kéo, lại làm cho cô nhịn không được khả nghi.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Chuyện củ mười năm trước, vì sao hiện tại lại trở về gây sóng gió? Lúc đó rõ ràng là ngoài ý muốn…… Tất cả mọi người nói là ngoài ý muốn……

Cô khiếp sợ còn chưa hết, tin ngắn lại giống như u hồn, liên tiếp truyền đến.

Đường Tắc An bỗng nhiên cảm thấy thật không thích hợp.

Điện thoại của anh chỉ vang lên một tiếng liền ngừng, phía trên thông báo số gọi đến là sô máy bàn từ nhà.

Đồng Húc Hòa tìm anh sao? Cô như thế nào không cầm di động?

Mi nhíu lại, anh gọi cho cô, nhưng là điện thoại của cô không liên lạc được.

Không liên lạc được sao? Anh gọi về máy bàn, nhưng chờ nửa ngày, cũng không có người nghe.

Những suy nghĩ hỗn độn qua lại giống như lốc xoáy, đem cô hướng đến vực sâu đen u ám, tại đây gần như trong nháy mắt, cô mới biết được, loại cảm giác nội tâm không ngừng bị xé rách, giãy dụa, không có chỗ trốn, cảm giác khủng bố cùng giày vò thật thống khổ, đây mới chân chính là địa ngục……

Địa ngục theo như lời của Đường Tắc An!

Hắn là vì chuộc lỗi mới nhận nuôi ngươi, vì muốn tâm thanh thản mới cùng ngươi ở chung một chỗ.

Hắn đối với ngươi chỉ có đồng tình, không có yêu.

Ngươi có thể sống cùng với hung thủ đã giết cha mẹ ngươi sao? Ngươi nghĩ không làm thất vọng cha mẹ ngươi sao?

Từng chữ giống như đang bức cô đến đường cùng, cô sợ hãi đem pin điện thoại dỡ xuống, lao ra khỏi phòng, bất lực đứng ở giữa phòng khách, thở hổn hển, cảm xúc sôi trào, trong đầu không ngừng hồi tưởng tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tắc An.

Anh chủ động đến giáo đường tìm cô, bộ dáng giống như đã biết cô từ trước……

Anh nói anh gặp qua ba ba……

Anh trực tiếp xin thu dưỡng cô……

Khi đó…… Cô đã cảm thấy kỳ quái, vì sao là cô? Anh vì sao lại tìm tới cô?

Sau đó đi đến Đài Bắc, ngay tại này trong phòng khách này, anh nói với cô, anh thiếu nợ cô! Anh muốn đem những gì vốn là của cô hết thảy trả lại cho cô!

Những lời này, lúc ấy cô không rõ, hiện tại nhớ tới, cùng với những tin ngắn kia gắn kết lại rất hợp lý.

Đường Tắc An…… Thật sự…… Là hung thủ?

Thật sự…… Anh đối với cô chính là bồi thường? Cho nên…… Anh mới dùng mọi cách chữa khỏi mặt cho cô? Cho nên mới chiếu cố cô, cũng chỉ vì……

Giảm bớt cảm giác đắc tội của anh?

Này…… Trong tâm anh là một màu đen sao?

Cô trợn to hai mắt, mỗi hồi tưởng về từng lời nói của anh, anh vì nợ cô nên làm những chuyện như vậy, nước mắt chảy ra một lần so với một lần lại càng nhiều hơn.

Không phải…… Không phải như thế…… Cô sẽ không tin tưởng những lời này…… Tuyệt đối không tin……

"Mình hỏi Tắc An, hỏi rõ ràng……" Cô nắm lên điện thoại, ấn xuống điện thoại dãy số của anh, lại chỉ vang một tiếng chuông, cô đột nhiên dừng lại, vội vàng tắt máy.

Đường Tắc An từng nói qua, cô không thể yêu anh, nếu không, sẽ xuống địa ngục……

Anh…… Lý do cô không được yêu anh, chính là này sao?

Bởi vì, năm đó anh là người gây họa khiến cả nhà cô gặp chuyện không may sao?

Cô kinh ngạc thất thần, tâm như chịu hình phạt treo cổ, đau triệt nội tâm.

Quả thật là như vậy, cô nên như thế nào mở miệng hỏi anh?

Nên như thế nào hỏi anh, anh không phải là người giết cha mẹ cô sao?

Vạn nhất là thật? Vạn nhất, anh thừa nhận, cô chịu được sao?

Chính mình đã yêu nam nhân này sâu sắc, lại là hung thủ hại chết người nhà cô, mà cô, thẳng đến tối hôm qua, còn nằm trong lòng anh sinh tình ý……

Loại sự tình này, cô có thể thừa nhận sao?

Cô…… Có thể tha thứ được cho chính mình sao?

Cuồng loạn hai tay luồn vào tóc ôm đầu, cô toàn thân không còn sức lực, quỳ rạp trên mặt đất, thê thảm đau đớn kêu khóc.

"Làm sao bây giờ…… Mình nên làm cái gì bây giờ…… A……"

Những suy nghĩ hỗn độn qua lại giống như lốc xoáy, đem cô hướng đến vực sâu đen u ám, tại đây gần như trong nháy mắt, cô mới biết được, loại cảm giác nội tâm giãy dụa không ngừng bị xé rách, không có chỗ trốn, cảm giác khủng bố cùng giày vò, thống khổ, mới là địa ngục chân chính……

Địa ngục theo như lời của Đường Tắc An!

Đường Tắc An bỗng nhiên cảm thấy thật không thích hợp.

Điện thoại của anh chỉ vang lên một tiếng liền ngừng, phía trên thông báo số gọi đến là sô máy bàn từ nhà.

Đồng Húc Hòa tìm anh sao? Cô như thế nào không cầm di động?

Mi nhíu lại, anh gọi cho cô, nhưng là điện thoại của cô không liên lạc được.

Không liên lạc được sao? Anh gọi về máy bàn, nhưng chờ nửa ngày, cũng không có người nghe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện