Cô mê man hai ngày hai đêm, phải tiêm, phải truyền, vẫn là bất tỉnh, anh sốt ruột lần thứ hai mời bắc sĩ đến khám lại. Bác sĩ nói, cô bất tỉnh chìm vào trong giấc ngủ say trừ bỏ sinh bệnh, có một nửa là là do nhân tố tâm lý, có lẽ là chịu đả kích quá lớn nên không muốn tỉnh lại.

Đả kích quá lớn? Anh vô cùng lo lắng, lại hối hận tự trách, nhìn xem anh đã đem cô bức thành bộ dạng gì? "Thử gọi cô ấy xem, cứ không ngừng kêu tên cô ấy, cô ấy sẽ tỉnh lại thôi." Bác sĩ đề nghị như thế.

Y theo lới dặn của bác sĩ, anh cầm tay cô, không ngừng gọi tên cô, cùng cô nói chuyện, rốt cục đem cô tỉnh lại.

Ánh mắt Đồng Húc Hòa có chút nghi ngờ, cảm thấy không quá thích hợp, Đường Tắc An làm sao có thể ở bên cạnh cô?

Anh không phải muốn…… Không phải muốn…… Kết hôn sao?

Nhất tưởng đến kết hôn, cô dừng lại một chút, suy nghĩ nháy mắt liên kết đến tình cảnh lúc trước, Đường Tắc An nhẫn tâm trong lời nói, chính mình ở trước mặt rất nhiều người mà bất lực rồi ngã xuống, cô biến sắc, bỗng nhiên ngồi dậy, hoàn toàn thanh tỉnh.

"Làm sao vậy?" Anh đỡ lấy cô.

"Không đúng, anh…… Anh làm sao có thể ở trong này?" Cô tức giận đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghi ngờ vừa tức giận.

"Anh đưa em trở về, em bị bệnh, hơn nữa mê man đã hai ngày." Anh hồi tưởng lại một khắc kia khi cô té xỉu, tâm lại hơi hơi co rút đau đớn.

"Anh đưa tôi trở về? Kia…… Hôn lễ của anh đâu?" Cô kinh ngạc hỏi.

"Hủy bỏ." Anh nhìn cô chằm chằm.

"Hủy bỏ? Vì sao?" Cô ngây dại.

"Bởi vì, anh quyết định không trốn tránh nữa, quyết định đối mặt với tình cảm của chính mình, quyết định chính mình cùng người con gái mình yêu sẽ ở bên cạnh nhau." Anh ôn nhu vuốt mấy sợi tóc của cô, nhẹ giọng nói.

Anh quyết định? Lại là chỉ có chính anh quyết định? Chưa bao giờ hỏi một chút cảm nhận cùng suy nghĩ của cô, muốn yêu liền yêu, không yêu liền không yêu?

"Đừng chạm vào tôi!" Cô lại lần nữa đảy tay anh ra, oán hận gầm nhẹ:"Anh muốn đùa giỡn tôi sao? Mới nói không nghĩ gặp lại tôi, bảo tôi đi, hiện tại lại đột nhiên nói loại này…… Loại này nói……"

Anh đem cô trở thành cái gì? Nghĩ đến cô đã cố gắng đến, lại phải chịu tức là sao?

"Thực xin lỗi, anh biết anh làm em tổn thương quá sâu……" Đối với sự trách giận của cô, anh sớm đã chuẩn bị tâm lý.

"Anh cho tôi một đao, lại giải thích…… Anh nghĩ rằng tôi cứ như vậy chấp nhận sao?" Cô đỏ mắt, trừng anh.

Cô không hiểu được, anh cho cô một đao, chính anh cũng chịu một đao, cô có bao nhiêu đau, anh còn đau nhiều hơn nữa.

Trong lòng anh than nhẹ, cũng không nghĩ nhiều lời, chính là ôn nhu hỏi:"Như vậy, muốn như thế nào em mới có thể nhận giải thích của anh?"

"Anh không cần giải thích, bởi vì tôi đã muốn không có quan hệ với anh, không còn quan hệ gì……" Cô cắn môi dưới, chuyển đầ tài, không nghĩ nhìn ánh mắt thâm trầm của anh, sẽ làm cho chính mình lay động.

"Húc Hòa……"

"Không cần nói gì với tôi, anh đi đi!" Cô nhắm mắt lại, bối rối hô.

"Húc Hòa……"

"Tránh ra!"

"Anh yêu em, Húc Hòa." Anh nhẹ giọng nói.

Cô kinh ngạc mở mắt ra, nín thở.

Đường Tắc An nói…… Anh yêu cô…… Nói xong…… Câu này cô vẫn hy vọng có thể nghe miệng anh nói ra ba chữ đó chữ?

"Anh yêu em." Anh nói thêm một lần.

Chậm rãi, cô quay đầu lại đầu, nhìn anh, muốn xác nhận không phải cô nghe nhầm, mà là thật sự anh đang nói với cô……

Ánh mắt anh chân thành tha thiết mà chắc chắn, vẻ mặt của anh như là hạ một quyết tâm đau đớn, làm lòng của cô toàn bộ nhảy lên.

Không phải không hề có cảm giác, không phải không hề bị anh kích động, nhưng là nước mắt lại không chịu thua kém, ở trong mắt đảo quanh.

Vì sao mỗi lần đối mặt anh, cô đều là người thua? Là vì cô yêu quá nhiều, liền mất đi lợi thế chuyển bại thành thắng sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện