Theo trên núi trở lại Đài Bắc, Đồng Húc Hòa không có việc gì, nhưng Đường Tắc An lại bị bệnh, bệnh cũng không hề nhẹ.

Liên tục sốt cao ba ngày, cả ngày mê man, đừng nói đi công ty, anh ngay cả xuống giường đều có vấn đề.

Này tình hình nhưng làm Đồng Húc Hòa sợ hãi, cho dù bác sĩ mời đến đã khám qua, cũng dặn dò, uống thuốc rồi, cô vẫn là lo lắng, cả ngày ở bên anh, ngay cả trường học cũng không muốn đi.

"Cô không đi, Đường tiên sinh lại càng không cao hứng, cậu ấy mất hứng, bệnh liền lại càng không dễ dàng tốt lên."

Trần tẩu cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục cô, vì thế, cô vẫn là ngoan ngoãn đến trường học, chẳng qua Đường Tắc An đã mời một người lái xe khác đưa đón cô, không hề cho Giang thư ký đưa đón một lần nào nữa.

Nhưng cô vừa tan học một chút liền khẩn cấp về nhà, sau khi Trần tẩu rời đi, tiếp nhận chiếu cố Đường Tắc An.

Cho dù ở trường học cả một ngày, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy mệt, bởi vì giúp anh lau mồ hôi, uống thuốc, hạ nhiệt độ, ban đêm canh giữ ở bên giường, nhìn anh an ổn đi vào giấc ngủ, đều làm cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Không ai có thể lý giải những rung động trong lòng cô, giống như giờ phút này, còn lại một ngọn đèn nhỏ, ở một bên nhìn, nghe anh nặng nề hít thở, lòng của cô sẽ tràn ngập khoái hoạt cùng thỏa mãn……

Ở chỗ này vài tháng, hiện tại cô rốt cục nhận định, nơi này chân chính là nhà của cô, mà Đường Tắc An, chính là người nhà của cô.

Cẩn thận lật trang sách, chính còn thật sự đọc tiếng Anh, sách giáo khoa đột nhiên rớt xuống hé ra một phong thư, cô sửng sốt một chút, nhặt lên vừa thấy, cư nhiên là lớp trưởng Tạ Tường Nghị viết thư cho cô.

Nếu học tập có vấn đề gì, có thể hỏi tôi, tôi sẽ cố gắng có khả năng giúp được bạn.

Cũng hy vọng bạn có thể khoái hoạt một chút, chờ mong sớm đến ngày nhìn thấy nụ cười của bạn.

*khoái hoạt là vui vẻ *

Tạ Tường Nghị

Cô mỉm cười, thầm nghĩ: Không biết vào thời điểm nào trộm đưa thư cho cô a? Tạ Tường Nghị là một nam sinh sáng sủa lại vững vàng, đối với cô thực chiếu cố, hơn nữa cái kia lúc cô trốn đi, hắn tựa hồ tự trách bản thân, bởi vậy luôn cố ý như vô tình mà đi theo phía sau cô, giống như sợ cô lại muốn trốn đi.

Cô kỳ thật thực cảm tạ hắn, ít nhiều hắn, cô dần dần có vẻ thích ứng với hoàn cảnh lớp học, cảm giác sợ hãi cũng giảm bớt không ít, tuy rằng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng đã muốn có thể ngẫu nhiên cùng các bạn học nói chuyện với nhau.

Đem phong thư đặt xuống, đang muốn đọc sách tiếp, vừa nhấc mắt, rõ ràng phát hiện Đường Tắc An không biết khi nào đã muốn thanh tỉnh, chính mình nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có tia ửng đỏ.

"A? Anh tỉnh rồi sao? Có hay không cảm thấy tốt hơn một chút? Muốn hay không uống nước?" Cô vội hỏi.

"Mấy giờ rồi? Em còn không đi ngủ, ở trong này làm gì?" Thanh âm của an vì yết hầu nhiễm trùng mà khàn khàn, cũng càng trầm thấp.

"Em còn không nghĩ ngủ……" Cô nói xong đứng dậy muốn rót nước, cuốn sách vừa vặn rơi xuống trên giường, bên trong phong thư đi theo lộ ra ngoài.

"Đây là cái gì?" Anh chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy phong thư, nhìn phía trên trung quy trung củ chữ viết cùng kí tên, mi nhíu lại một chút.

Tạ Tường Nghị? Này không phải là cái người tự tiện giúp Đồng Húc Hòa mở khóa trốn đi sao?

"Nga, đó là của lớp trưởng viết……" Cô đem cốc nước đưa cho anh.

"Hắn viết cái này cho em làm gì?" Anh hỏi ngữ khí không quá cao hứng.

"Đại khái là muốn giúp đỡ em đi." Cô đoán vậy.

"Hắn sẽ không phải muốn đuổi theo em đi?" Anh hừ lạnh, mồm há to đem nước uống hết, đem cái cốc cùng phong thư kia cùng nhau vứt thật mạnh xuống một bên giường.

*Chua qá Đường ca ạ! *

"A? Làm sao có thể……" Cô sửng sốt.

"Đưa em đến trường học là muốn cho em đọc sách, không phải đi yêu đương, phải đem tâm tư đặt ở trong sách vở." Anh nghiêm túc nói.

"Vâng, em biết." Cô cảm thấy anh thật sự là suy nghĩ nhiều quá, cô so với Tạ Tường Nghị còn lớn hơn một tuổi a!

"Biết cũng đừng cùng nam sinh thân thiết quá, phải bảo trì khoảng cách." Anh lại nói.

"Được, anh đừng quan tâm loại việc nhỏ này, nhanh chút nghỉ ngơi đi." Cô thầm cảm thấy buồn cười, bất quá là phong thư bị lộ ra, anh làm sao như vậy khẩn trương a?

"Em a, từ nhỏ đã không gia nhập cuộc sống trong một tập thể, rất đơn thuần lại rất thiên chân, người khác nói cái gì đừng tin tất cả, phải nhận biết cái gì là nói thật, cái gì là nói dối……"

*Tiện học luôn anh khi nào thì nói chua như vậy*

"Em không ngốc như vậy!" Cô tức giận nói.

"Hiểu hay không đạo lí đối nhân xử thế cùng ngu ngốc cũng không có quan hệ gì." Anh hừ nhẹ một tiếng. Cô không biết, kia vẻ mặt nhỏ nhắn cùng bộ dáng mềm mại của cô, thật khó bỏ qua mà khi dễ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện