Anh sửng sốt, hôm nay…… Là ngày sinh nhật của anh? "Bằng không em chọn riêng hôm nay trở về làm gì? Làm sao muốn anh trực tiếp tới đón em? Vì muốn cùng anh chúc mừng sinh nhật a!" Cô cười, sau đó đứng dậy vươn qua cái bàn, lớn mật nâng lên mặt anh, cho anh một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt.

Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, có điểm chống đỡ không được loại hành vi lớn mật này của cô."Tốt lắm! Đây là đang ở nơi công cộng……"

"Có cái gì quan hệ? Chúng ta là người yêu a……" Cô mới không sợ người khác xem đâu!

"Em a, vẫn đều là lớn như vậy mà tính điềm đạm……" Anh nhìn cô, cười khổ.

(Ý anh ấy là một chút điềm đạm, kiềm chế đều không có)

Lí Thụy Vân vừa nhìn thật đúng là người minh diễm, tự nhiên hào phóng, đối với mọi việc đều chủ động tích cực, mà……

Đồng Húc Hòa lại luôn co rúm khiếp sợ, tự ti tiêu cực, luôn…… Làm anh không an tâm……

Vừa nghĩ đến cô, theo bản năng, anh lại nhìn đồng hồ một chút.

"Đừng nhìn đồng hồ nữa! Em sẽ tức giận a!" Cô trừng mi nũng nịu.

"Được, không nhìn." Anh bất đắc dĩ cười.

"Đến, đây là quà sinh nhật." Cô từ trong bao da lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho anh.

"Đây là cái gì……" Anh tò mò mở ra, phút chốc, cả người ngây dại.

Trong hộp, một pho tượng tiểu cô nương được khắc bằng đá đặt nằm, công pháp thuần khiết cổ sơ, đơn giản tạc khắc, liền đem dáng điệu tiểu cô nương thơ ngây ngủ gà ngủ gật đang ghé vào trên một tảng đá lớn, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, kia bộ dáng đáng yêu đúng là chân thật ấm áp, làm cho người xem không khỏi yêu mến cùng sủng nịnh mà mỉm cười.

Nhưng Đường Tắc An cười không nổi, trái lại, sắc mặt anh còn tại nháy mắt biến thành một mảnh trắng bệch.

"Em mua ở một cửa hàng thủ công mĩ nghệ ở Canada, sau khi mua mới nghe nói là tác phẩm của một điêu khắc sư người Đài Loan, cái kia điêu khắc sư tên gọi là gì…… Cái gì…… Đồng cái gì? Ai, em quên mất……" Lí Thụy Vân không phát hiện anh không thoải mái, vẫn là hồi tưởng tên của nhà điêu khắc.

Đồng Định Hưng!

Là như thế nào một cái châm chọc trùng hợp? Lí Thụy Vân xa tận Canada vội mang về quà tặng cho anh…… Lại đúng là tác phẩm của cha Đồng Húc Hòa!

Tay anh run nhè nhẹ, cơ hồ có thể đoán ra, bức tượng thạch điệu nghệ màu đen trong tay này, chính là Đồng Húc Hòa khi còn nhỏ, bởi vì Đồng Định Hưng sở hữu tác phẩm, tất cả đều lấy con gái làm chủ thể……

"Chủ cửa hàng nói, điêu khắc sư này kỳ thật không có danh tiếng gì, tác phẩm cũng không nhiều, bất quá em thấy tiểu cô nương này rất đáng yêu, liền nhịn không được nghĩ mua đến đưa anh……" Lí Thụy Vân cười ngẩng đầu nhìn anh.

Đây là ông trời đang ám chỉ cái gì sao? Vẫn là Đồng Định Hưng ở minh minh bên trong, tìm tới anh?

Vừa nghĩ đến vậy, cả ngườia anh phát lạnh, tay vừa trượt, pho tượng thiếu chút nữa té rớt.

"Tắc An? Anh làm sao vậy?" Lí Thụy Vân kinh hô thân thủ giúp anh bình ổn.

"Không có việc gì……" Cầm chắc pho tượng, anh thấp suyễn hít một ngụm khí to.

"Anh…… Không thích món quà này sao?" Cô bất an hỏi.

"Không, anh rất thích……" Là thật thích, chẳng qua, thích, lại sợ hãi……

Đóng lại nắp hộp, anh chính là lo sợ hết sức, di động đột nhiên vang, vừa thấy dãy số hiện lên, đúng là Đồng Húc Hòa gọi tới, trong lòng xuất hiện một tia rung động kỳ diệu, anh lập tức mở ra tiếp điẹn thoại.

"Uy? Hú……" Thiếu chút nữa liền trực tiếp gọi tên Húc Hòa, may mà dừng lại đúng lúc, nhưng vẫn là đổi lấy ánh mắt nghi hoặc của Lí Thụy Vân.

"Uy? Xin hỏi…… Anh là người nhà của Đồng Húc Hòa sao?" Bên kia di động là một giọng nam trẻ tuổi.

Anh ngẩn ngơ, điện thoại của cô…… Làm sao có thể là người khác sử dụng?

"Là, ta là người giám hộ của Húc Hòa…… Ngươi là ai?" Anh nhíu mi.

"Tôi là bạn học cùng lớp của cô ấy. Tôi nghĩ muốn hỏi…… Đồng Húc Hòa có hay không về nhà?" Giọng nam có chút lo lắng hỏi.

"Về nhà? Cô ấy hiện tại hẳn là ở trường học đi!" Anh giật mình kinh ngạc.

"Không, cô ấy không có. Tiết thứ hai trong giờ học cô ấy khóc trong phòng học, người cũng trở nên có điểm kỳ quái, tôi vốn muốn đưa cô ấy đến phòng y tế nghỉ ngơi, nhưng cô ấy nói cô ấy nghĩ đi ra khỏi đây, tôi thấy bộ dáng cô ấy giống như rất khó chịu, liền mang cô ấy từ cửa sau đi ra ngoài……"

"Ngươi nói cái gì?" Mặt anh đột nhiên biến sắc. Đồng Húc Hòa khóc? Hơn nữa đã rời khỏi trường học?

"Tôi nghĩ cô ấy chỉ đi một chút sẽ trở về, bởi vì túi sách của cô ấy còn tại trong phòng học, nhưng là…… Mãi cho đến hiện tại cô ấy đều không có xuất hiện……"

"Ta lập tức đến đó." Đường Tắc An không có nghe hết đã đem di động cắt đứt.

"Tắc An, phát sinh chuyện gì……" Lí Thụy Vân ngạc nhiên nói.

"Em về nhà trước, anh có việc cần xử lý." Dứt lời, anh cũng không thèm nhìn tới cô liếc mắt một cái, lập tức lao ra khỏi nhà ăn.

Lí Thụy Vân hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại dù rất muốn rõ ràng, liền chỉ biết ngu ngốc giương mắt nhìn anh rời đi.

"Rốt cuộc…… Là chuyện gì lại khẩn cấp như vậy a?" Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Đường Tắc An như vậy kích động cùng lo lắng, hơn nữa anh lại càng chưa từng khi cùng cô ăn cơm chung có thể không lịch sự đứng dậy lao ra đường.

Là ai điện đến? Là ai…… Có thể làm cho nam nhân này trước nay cảm xúc luôn thủy chung không có nhiều lắm dao động ở trước mặt cô, như thế nào lại trở nên thất thường? Thậm chí còn đã quên mang đi qùa tặng của cô đưa……

Một mình ngồi ở nhà ăn, nhìn món quà sinh nhật bị bỏ lại, Lí Thụy Vân mặt cười hơi hơi trầm xuống.

Đường Tắc An vừa lên xe liền gọi điện thoại về nhà, Trần tẩu lại nói Đồng Húc Hòa không trở về, anh nhíu chặt mi, một cỗ bất an xoay mình quặc trụ trong lòng.

Kia bạn học nói cô khóc, vì sao khóc? Chẳng lẽ là bạn học khi dễ cô? Vẫn là đã bị thầy giáo mắng đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện