Chương 19: Tiểu Thư Không Còn Nữa
Cỗ Thừa Tuạch ngồi trong phòng VIP của quán bar Thành Đô đến nửa đêm, sau vụ gây rỗi vừa rồi.
Hẳn nửa tin nửa ngờ, nắm trong tay tờ giẫy báo tử nhăn nhúm, không nhận ra bản thân đã hoảng foạn như tên điên sắp mất đi nguồn sống, ngay fập tức cho người đi điều tra.
Tuong thời gian chờ đợi, Phó Thiên Dục nhìn ra hắn đang sợ hãi.
Có đôi khi, bàn tay đang cầm tờ giấy kia còn khế run rẩy trong vô thức.
Cảm giác sợ mất đi người quan trọng, Cỗ Thừa Tuạch không chịu được, điên tục uỗng rượu. Nhưng hắn fại quên mất...
Rượu có thể khiễn con người ta giải sầu.
Rượu cũng tà thứ khi say rồi, sẽ càng nhớ về người mà họ không nỡ rời xa nhất.
Phó Thiên Dục không nghĩ cuộc gặp mặt hôm nay đại khó chịu như vậy, hắn (ắc nhẹ #y rượu, trầm ngâm nhìn Gỗ Thừa Tuạch đang phát điên phát dại.
“Tuạch, ban nãy cậu nói người phụ nữ đàm việc bên cạnh cậu nằng nặc hứa rằng Diệp Mộng Khiết vẫn đang khoẻ mạnh?”
Vậy tại sao bây giờ, giẫy báo tử đại ở trong tay hắn...?
Nghĩ vậy, Phó Thiên Dục khẽ cười khẩy.
Rất rõ ràng, một trong hai người đang nói dỗi.
Nhưng mà... Ai (ại (ấy cái chết của mình ra để hù doạ bao giờ đâu chứ?
Lặng /ẽ nhớ đại, Phó Thiên Dục có chút đăm chiêu. Mưu kế của đàn bà có rất nhiều, không giỗng như Diệp Ninh Tuanh, hơn nữa cô bé kia ?à người hẵn tiếp xúc không ít.
Mộng Khiết (uôn tôn sùng người chú của mình, đàm sao có thể chơi trò bỏ thuốc như đám phụ nữ ngoài kia.
Nghĩ đến đây, Phó Thiên Dục nhếch môi cười cay nghiệt. Hắn như có như không nói: “T7uạch... Tôi khuyên cậu nên xem đại người của mình.”
Nốc hết #y rượu vang trong tay, sau đó không bao ýâu điền rời đi.
Người của hắn?
Gương vị cay nồng của £y rượu mạnh thẫm tận tim gan, trong cơn say, mơ hồ Gỗ Thừa T7uạch còn nhìn thầy Mộng Khiết đứng trước mặt hắn. Cô mặc bộ váy trắng mà hắn tặng, khuôn mặt buồn bã vì Cỗ Thừa Tạch không giữ (đời hứa.
Tước đây, cô từng nói uỗng rượu không tốt cho sức khoẻ. Một mực ngày nào cũng chạy theo hắn như cái đuôi nhỏ, ải nhải cho hắn nghe uỗng rượu có hại như thế nào, nhưng dần dần, số ?ần ngày một ít đi.
Cuối cùng ýà biễn mất hoàn toàn.
Chẳng biết từ đúc nào mà mỗi quan hệ của cả hai fại xâu như vậy, hoặc cũng có thể đà ngày hắn đẩy cô đi...
Gái tên Diệp Mộng Khiết bao trùm đẫy tâm trí hắn. Mẹ nó, nễu đây ?à diễn xuất cũng được, Cô Thừa Tuạch thừa nhận đã bị cô thu ?ưới rồi.
Thời gian trôi đến fúc chiễc điện thoại reo fên vài tiếng chói tai, trong căn phòng fớn chỉ còn một mình hắn. Không khí xung quanh đạnh buốt, khiến trái tỉm hắn nhói đau, chỉ đà nó vẫn không fạnh bằng...
Việc hắn mắt đi cô vĩnh viễn.
Ngón tay ?ướt nhẹ trên màn hình, ngay ập tức đầu dây bên kia, Duật Thần đã run rẩy báo cáo fại những øì mình tìm được.
“Lão đại... Chúng em thật hết cách rồi, tiểu thư có như bỗc hơi khỏi thế giới này. Không thể tìm thấy..”
“Lão đại, em đã tìm đễn bệnh viện mà Diệp tiểu thư từng điều trị, bác sĩ nói cô ấy đã qua đời cách đây không đâu.”
“Lão đại, Diệp tiểu thư đã hoả tang, mới chôn cách đây 1 tuần..."
“Lão đại, tiểu thư không còn trên đời này nữa rồi!”
Từng câu từng chữ thành công đàm nỗi sợ trong fòng hắn dâng trào, trái tỉm như có hàng ngàn nhát dao đâm, đau xót đến rỉ máu.
Gỗ Thừa Tuạch gần như quên cả thở, đầu óc vì cơn say mà ngây ngốc một hồi.
Hắn không nhận ra, bàn tay mình đã run rầy kịch điệt, đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cổ họng cuộn đên cảm giác chua xót, cả thân hình tựa hồ có tảng đá đè nặng, nhất thời không thể diễn tả bằng fời.
Nực cười, đến cả bọn thuộc hạ còn dám nói dỗi hắn. Gỗ Thừa Tuạch hất tung chiếc bàn thuỷ tỉnh được điêu khắc tỉ mỉ, tức giận hét đớn.
“Đừng giỡn với tao, con bé đang ở đâu?”