Verena trằn trọc mãi đến nửa đêm, nàng không sao ngủ được khi nghĩ đến sáng mai mình sẽ phải giải thích sao với công tước... và rồi nàng ngủ thiếp đi Sáng mai nàng đã quên hết những suy đoán tối qua ngay khi thấy cặp ngựa màu hạt dẻ đang kéo cỗ xe song mã. Trước đây nàng chưa bao giờ được trông thấy 1 đôi ngựa như thế cả và nàng thầm ước ao mình thuyết phục chàng cho phép mình điều khiển chúng dù 1 đoạn đường thôi Công tước đang nói chuyện với phu nhân Bingley cam đoan với bà là cỗ xe chở phu nhân Edith Sheraton đang trên đường đến đây, và chỉ vài phút sau, chàng đã tháp tùng Verena xuống cầu thang. Ở cạnh chàng Verena lại có cảm giác xấu hổ vì nhớ lại cách chàng hôn lên các ngón tay của mình. Nhưng cảm giác bối rối biến mất ngay khi họ ra khỏi LD
- Đôi ngựa này thật là tuyệt vời, nàng thốt lên, tôi không tin được là mình lại có thể đi nhanh được như thế
- Tôi sẽ cho chúng chạy nhanh hơn chút nữa khi đường vắng Mắt chàng chợt gặp mắt Verena và ánh nhìn khiến nàng vội quay đầu đi, tim đâp nhanh đến độ khó hiểu Phu nhân Bingley đã nói cho Verena biết trước là lâu đài Selchester chỉ khoảng 2h đi từ LD
- Trước đây đức vua từng là 1 vị khách thường xuyên của lâu đài Selchester khi ngài còn là nhiếp chính và mẹ thường nghe kể về những buổi tiệc nguy nga, lộng lẫy mà công tước tổ chức để mời hoàng tử. Phu nhân Bingley thuật lại
- Ai là nữ chủ nhân buổi tiệc khi ông ấy chưa có vợ hả mẹ, Verena hỏi
- Mẹ đoán là chị hay bà nội của ông ấy, nhưng mẹ cam đoan với con, con gái yêu quý ạ, là khi 1 người đàn ông quan trọng hấp dẫn như công tước thì không bao giờ thiếu những phu nhân đáng yêu sẵn sàng đóng vai nữ chủ nhân cho các bữa tiệc của ngài đâu. Phu nhân phá lên cười.
- Con cũng cho là thế, Verena trả lời và chợt có cảm giác thất vọng Trong bóng tối của căn phòng ngủ, nàng phải nhìn nhận là nàng yêu công tước vô cùng.
- Em yêu chàng, nàng thì thầm, em yêu chàng, em yêu chàng
Nàng biết chắc mình đã yêu chàng, yêu ngay từ giây phút gặp chàng, chỉ có điều nàng không nhận ra điều đó thôi. Nàng chỉ biết chàng là 1 người đàn ông thú vị nhất mà nàng từng gặp.
Khi chàng bị thương nàng đã ngồi cạnh giường giúp chàng vui vẻ, cố làm chàng quên đi cơn đau, nàng đã biết 1 hạnh phúc không thể kiềm chế được, nhưng nàng lúc đó lại quá ngây thơ, ngây thơ đến độ không nhận ra đó là tình yêu. Chỉ đến khi mắt chàng gặp mắt nàng, nàng mới cảm thấy như bị nghẹt thở đến khó hiểu, cổ họng như chợt thắt lại
- Ta yêu chàng, nàng nói lớn và hơi ngạc nhiên vì câu nói đó có vẻ khác rất nhiều với những gì nàng đã từng nói trước đây
- Làm sao ta có thể ngốc nghếch đến thế nhỉ. Làm sao mà có lúc ta đã từng cảm thấy yêu Giles chứ, yêu Giles ở cái gì? Nàng biết lúc đó mình chỉ bị lừa dối bởi những lời tâng bốc nịnh hót của hắn thôi và giờ đây nàng đã hiểu và thấy rõ sự xảo trá và phản bội của hắn. Nàng nhớ lại hắn đã tỏ ra như thế nào khi biết ông nội quyết định để lại cho Verena mọi thứ. Hắn đã thay đổi hẳn thái độ từ lúc ông đuổi hắn đi và cấm hắn không bao giờ trở lại nữa. Làm sao nàng có thể ngu ngốc và trẻ con đến độ tin vào giây phút hắn thành khẩn với nàng, tin vào giây phút hắn hỏi nàng làm vợ
- Ngu ơi là ngu, nàng thì thầm, giận dữ với chính mình vì đã dễ dàng bị đánh lừa. Có lúc nàng cảm thấy vừa lòng trước sự quan tâm săn sóc của hắn, được tâng bốc bị lôi kéo đến bên cuộc hôn nhân bởi 1 gã đàn ông đầy kinh nghiệm
- Làm sao ta có thể lấy hắn được nhỉ? Verena đã tự hỏi như thế cả hàng ngàn lần. Ý nghĩ tay hắn, môi hắn đã từng chạm vào tay, môi mình khiến nàng cảm thấy ghê tởm
- Ta không thể chịu đựng nổi... ta không thể để... ôi Chúa ơi hãy giúp con, nàng cầu nguyện 1 cách tuyệt vọng
Rồi nàng khóc lớn
- Ta phải làm gì đây, ta phải làm gì đây? Đến khi bình minh lên, nàng vẫn không tìm ra câu trả lời. Giờ này ngồi bên công tước, nàng cảm thấy thật là an toàn và không còn lo lắng nữa. Dù nàng luôn dặn dò chính mình đây không phải là cơ sở thực tế, nhưng chỉ cần được ngồi cạnh chàng, được đắm mình trong thiên đường không có thật, nàng lại ước mong sao thời gian đi từ LD đến Selchester sẽ kéo dài mãi mãi Trên suốt đường đi họ nói chuyện rất ít, công tước luôn bận rộn với 2 con ngựa còn Verena lại đắm mình trong những suy nghĩ mông lung và luôn có ý thức là Fowler đang ngồi cạnh và nghe những gì họ nói. Họ đi qua cánh cổng đá hoa cương lớn rồi đi xuống 1 lối đi dài, rộng 2 bên đường, dẫn vào toà nhà là những hàng lá chanh lá cam, lúc này công tước quay đầu lại nói.
- Xin hoan nghênh Verena đã đến nhà tôi rồi
- Tôi rất mong được ngắm ngôi nhà, nàng trả lời, cảm thấy tim như muốn bật tung lồng ngực lên vì giọng nói của chàng thật trìu mến
Cỗ xe đi hết con đường thì toà lâu đài cũng hiện dần ra. Phía trước là dòng sông được 1 cây cầu lớn bắc ngang. Toà lâu đài thật đồ sộ nguy nga, có 1 vẻ vừa uy nghi vừa xin đẹp đến độ Verena không thể nào mô tả được. Những đợt gió từ rừng thông liện tiếp thổi vào làm không khí bên trong toà lâu đào lúc nào cũng mát rượi. Thoạt nhìn khó ai có thể thu vào mắt mình tất cả hình ảnh của toà lâu đài mà chỉ có thể nhận thức được 1 cái gì đó thật độc đáo, thật xinh đẹp Verena từ ngạc nhiên đến sững sờ, mãi mới thốt được.
- Ôi toà lâu đài của ông lộng lẫy quá.
- Cảm ơn, công tước trả lời Họ đi qua chiếc cầu bắc ngang dòng nước lấp lánh, đang bình yên trôi bên dưới rồi chậm chậm trên lối đi rải sỏi cong cong kéo dài đến những bậc thang vào lâu đài, những người hầu từ trong nhà vội vàng chạy ra, tất cả đều mặc chế phục. Công tước lấy chiếc đồng hồ vàng từ trong túi ra - 1h54' Fowler chàng nhận xét, không nhanh như chúng ta muốn, nhưng chạy vẫn rất tốt chứ
- Vâng thưa ngài, cặp ngựa hạt dẻ này đã chứng tỏ được giá trị của chúng rồi đấy
- Tôi rất hài lòng về chúng, công tước nói lộ vẻ thõa mãn
Chàng bước ra khỏi cỗ xe song mã, giơ 2 tay về phía Verena. Một thoáng, nàng nhìn chàng, có 1cái gì đó rất lôi cuốn trong cách chàng nắm tay nàng và cả trong đôi mắt biết nói của chàng khiến nàng không thốt ra được lời nào, dẫu biết mọi lời nói lúc này là vô nghĩa. Công tước giúp nàng bước xuống xe, viên quản gia cúi chào họ khi 2 người bước qua đại sảnh rộng, vào phòng khách có nhiều cửa sổ lớn hướng ra khu vườn bên hông Verena hơi lo sẽ phải ở lại 1 mình với công tước, phải trả lời những câu hỏi của chàng. Khi bước vào căn phòng có đặt 1 chiếc bàn nhỏ trên là 1 khay bạc đựng đầy bánh sandwith và 1 số món ăn khác. - Một li rượu hay 1 tách chocolate, còn nếu cô thích, Verena người hầu của tôi sẽ chỉ đường lên lầu để cô có thể trang điểm sửa soạn lại
- Vậy thì tôi muốn sửa soạn lại 1 chút, Verena trả lời nhanh, và thầm nghĩ mình trông chắc bơ phờ lắm, gió từ cửa sổ thổi vào làm rối tung mái tóc dù mình có đội chiếc mũ bê rê Một người hầu lớn tuổi đeo xâu chìa khoá ở eo dẫn Verena đến 1 căn phòng lộng lẫy
- Đây là 1 trong những phòng khách đặc biệt đấy thưa tiểu thư, người hầu giải thích, ông chủ đã yêu cầu dành riêng cho cô, vì phòng này trước kia là của hoàng hậu và hoàng hậu nào khi đến đây cũng đều ở phòng này
- Thế đã có bao nhiêu nữ hoàng ở đây rồi? Verena hỏi
- Theo tôi biết thì nữ hoàng Anna là người cuối cùng, thưa tiểu thư, nhưng trước đó còn nhiều người nữa cơ Verena phải mất 1 lúc nhìn những đồ quý trong phòng rồi mới lấy chiếc bere xuống cho người hầu gái sửa lại mái tóc cho nàng. Nửa giờ sau Verena bước xuống lầu đã thấy những người hầu lăng xăng trước cửa và nàng nhận ra cỗ xe của công tước đã chở phu nhân Bingley và Edith Sheraton đến Họ không đi 1 mình đúng như Verena đã đoán trước, bên cạnh họ còn có con trai của phu nhân Edith, đại úy Henry Sheraton.
- Rất hân hạnh được gặp tiẻu thư, tiểu thư Winchcombe, Henry nói khi họ được giới thiệu với nhau. Tôi thường nghe Theron nói nhiều về cô với thái độ khâm phục. Mắt anh lấp lánh và Verena ngay lập tức cảm thấy thích người đàn ông trẻ ưa nói vắn tắt để có những lúc nàng phải phá lên cười với cách anh diễn đạt ý mình
- Tôi rất làm tiếc cho 2 vị khách tôi mời, ông anh và em họ của chúng ta tối nay mới tới nơi, Verena. Theo tôi biết đại úy Winchcombe Smyth hôm nay có phiên trực và Jasper có nói là Giles sẽ đến bằng cỗ xe song mã của anh ấy luôn.
Verena nhìn công tước chằn chằm, nàng tự hỏi là sao công tước lại đưa ra 1 ý kiến như vậy chứ. Vậy là cỗ xe song mã của em họ chàng sẽ rất khác xe của người khác. Chàng có vẻ rất chủ tâm khi báo cho nàng biết là Jasper Royd sẽ đến lâu đài Selchester bằng cỗ xe riêng nhưng có thể nàng lầm lẫn vì đơn giản là chàng chỉ mời anh họ nàng tới vì nàng thôi. Chàng không có gì gắn bó với họ ngoài việc 2 tháng trước Giles đã từng phục vụ trong trung đoàn của chàng Vậy thì còn Jasper Royd tại sao hắn cũng đến lâu đài Selchester, tại sao hắn lại nhận lời mời của công tước khi đã lâu rồi họ không gặp nhau Verena nghĩ chỉ có 1 lí do duy nhất là sau lần thất bại giết anh họ mình nên hắn quyết tâm thực hiện lần nữa, nhưng bằng cách nào chứ Chỉ có 1 thứ duy nhất hết sức rõ ràng là mọi việc xảy ra đều được gã "thần ác" tính toán hết sức kĩ lưỡng và khôn ngoan Bề ngoài hắn chẳng có vẻ gì dính líu đến những tên cướp vàng cả. Công tước đã bị những tên tạm gọi là cướp đường bắn ở Hamstead Heath và không ai ngoài Hickson, người có thể dính líu đến Jasper Royd với cách tấn công hèn nhát như thế cả, Verena tự hỏi rồi Hickson sẽ tồn tại được bao lâu khi Jasper Royd không còn cần đến hắn nữa. Thật là đáng sợ Lúc này đây Verena đang ở trong lâu đài của công tước nói cười với bất cứ chuyện gì Henry Sheraton nói, nhưng nàng vẫn thấy công tước đứng trước lò sưởi, mỉm cười, đôi vai rộng dô cao đến mức có cảm tưởng căn phòng nhỏ bé hẳn đi. Buổi chiều trôi qua mọi chuyện đều suôn sẻ, nhóm khách khứa kéo nhau đi thăm các chuồng ngựa, những ao cá vàng trong vườn và vòi phun nước.
Họ còn được xem sân chơi tennis nơi công tước đã cùng Henry thách đố nhau và công tước thường là người chiến thắng. Và dĩ nhiên công tước còn dẫn họ đi xem phòng trưng bày tranh với những bức hoạ tuyệt vời nổi tiếng từng là tài sản của toà lâu đài và gia đình chàng từ nhiều thế hệ nay, cả những bức hoạ từ Hà Lan, Pháp và Ý đã được sưu tầm qua nhiều thế kỉ, cùng những bức hoạ cổ của các hoạ sĩ Anh nổi danh.
- Còn nguy nga lộng lẫy hơn những gì mẹ từng nghĩ nữa, phu nhân Bingley nói khi bà cùng Verena xuống lầu chuẩn bị dùng bữa tối
- Mẹ có thích ở đây không Verena hỏi
- Ai mà lại không thích vui chơi ở 1 nơi như thế này hả con gái bé bỏng, phu nhân trả lời, từ khi con đến ở với mẹ, cuộc sống của mẹ cứ như có 1 đôi đũa thần khuấy lên vậy
Bà siết chặt tay Verena rồi tiếp.
- Mẹ đã sống 1 quãng thời gian quá buồn bã, chán nản, mẹ từng cảm thấy cô đơn, u sầu và rồi con đến ... cuộc sống mẹ thay đổi thật nhiều, mẹ được gặp những người, những người mẹ luôn khao khát được tiếp xúc, những cuộc gặp gỡ này làm mẹ nhớ tới tuổi trẻ của mình và nó khiến mẹ có cảm giác như mình đang trẻ lại vậy - Phu nhân Edith đẹp thật mẹ nhỉ?
- Cả con trai bà ấy cũng thế, phu nhân trả lời, khẽ liếc nhìn Verena. Cậu ấy là 1 người đàn ông trẻ, còn độc thân, đủ tư cách đấy con gái Thật là lạ Verena nghĩ, mẹ đỡ đầu của nàng chưa bao giờ nghĩ là công tước thích nàng và nàng chợt cảm thấy chán nản. Nhưng ta vẫn yêu chàng, Verena nghĩ khi đứng từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra bãi cỏ
Nàng yêu chàng không vì tài sản hay những gì chàng được thừa hưởng, cũng chẳng vì chàng là 1 công tước, thật sự theo nàng, đó là 1 bất lợi đối với nàng. Nàng yêu chàng vì chàng là 1 người đàn ông, vì chàng đã từng là 1 người lính và vì ông nàng nếu còn sống chắc chắn sẽ chấp nhận nàng. Nhưng trên hết nàng yêu chàng vì trái tim nàng cứ rộn lên mỗi khi thấy chàng, chỉ cần được ở cạnh chàng là nàng đã cảm thấy hạnh phúc và có cảm giác như đang có 1 lực nào đó kéo nàng về phía chàng, phải khó khăn nàng mới ghìm mình không được đưa tay ra chạm vào chàng. Nàng chỉ muốn tin chắc là chàng vẫn ở bên nàng thôi. Nàng tự thay trang phục, 1 chiếc áo dài xinh nhất mà nàng đã mua ở tiệm của bà Bertin, chuẩn bị dùng bữa tối. Nàng hi vọng là công tước sẽ ngắm nàng thích thú trong bộ áo dài này, nàng biết là lớp vải màu hồng mềm mại, được tô điểm những đóa hồng xinh xinh sẽ làm nàng trông trẻ trung hơn, sang trọng hơn
- Chàng chỉ ngắm ta 1 chút thôi sao? Nàng tự hỏi khi nhìn vào gương Nhưng khi nàng bước xuống phòng khách trước khi dùng bữa tối, chàng không ở đó 1 mình mà còn có cả Giles và Jasper, cả 3 đang cầm li trên tay và khi người hầu mở cửa nàng nghe tiếng cười của Giles vang lên: âm thanh tiếng cười chói tai khiến nàng sợ hãi khựng lại ngay Nàng đứng 1 lúc ở khung cửa, công tước thấy nàng trước vội nói
- À cô đây rồi Verena, các ông anh, em họ của chúng ta đã từ LD tới rất bình yên - Ngài còn mong gì nữa sao? Giles hỏi, và phá lên cười dù nàng thấy là chẳng có gì đáng cười cả. Đường đi thì bọn tôi đã quen quá rồi, và chúng tôi chẳng bị bọn cướp đường làm phiền gì cả.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
- Thế ra ngài được chúng tước 1 cái gì đó sao? công tước hỏi Khi chàng hỏi Verena nhận ra gã "thần ác" và Giles khẽ liếc nhìn nhau, nàng nhớ là không ai trong chúng biết bất cứ chuyện gì không may xảy ra với công tước và nàng trên đường họ về nhà hôm qua
Nàng không thấy Giles kể lại cho chàng nghe gì cả và công tước cũng không gặp Jasper em họ chàng Giles từ nãy giờ đang cợt nhả, cũng chợt thấy mình lỡ lời và hắn vội vàng biện minh
- Ồ dĩ nhiên là không rồi, tôi chỉ nói đùa thôi mà, bọn cướp đường giờ đã là 1 chuyện của quá khứ rồi - Hi vọng đó là sự thật, công tước nói nhanh, sau bữa tối tôi sẽ kể cho 2 người nghe 1 cuộc phiêu lưu rất lạ đã xảy ra với tôi tối qua khi tôi ghé thăm bà nội
- Một sự việc bất ngờ đối với bà nội à? Jasper Royd ngắt lời
- May mắn là bà không bị dính dáng gì cả, nhưng Verena thì có và cô ấy đang cố quên đi 1 tình tiết không mấy vui vẻ đó nên giờ tốt nhất ta sẽ không nói gì về chuyện này nữa
Mắt gã đại úy liếc nhìn Jasper Royd chưa ai kịp nói gì thì Henry Sheraton bước vào tham gia cuộc trò chuyện, theo ngay sau là mẹ anh và phu nhân Bingley Buổi tối diễn ra vui vẻ và khi các phu nhân rút ra khỏi phòng khách thì 15' sau các quý ông đã kéo vào phòng trò chuyện với các bà. Verena tự hỏi, liệu người ta sẽ nói cái gì nhỉ, nhưng rõ ràng là chẳng có gì làm Jasper Royd phải phiền lòng hay nghi ngờ gì cả Một người hầu mang thêm thức uống vào phòng khách, Verena thấy công tước đang 2 phu nhân có tuổi, em họ chàng Jasper và gã đại úy đang đánh bài Rồi chàng cứ cố nài Henry chơi với Verena 1 ván
- Anh chơi giỏi hơn tôi đấy Henry, nhưng tôi sẽ đánh cuộc tiền của tôi cho Verena, về vấn đề này thì cô ấy là 1 chuyên gia đấy. Công tước nói
- Trong trường hợp có rượu Champage ở đây thì tôi sẽ đánh bại cô ấy ngay cho mà xem, Henry trả lời nhanh, nếu không theo đúng phép lịch sự: không cho phép phụ nữ là người chiến thắng Mắt anh sáng lên lấp lánh nhưng Verena lập tức bênh vực anh.
- Không cần phải trêu tức tôi đâu, nàng nói, tôi sẽ đánh bài ăn 1 cách công bằng cho mà xem, nếu vận may còn ở trong tay tôi
- Đấy, đừng trách là tôi không cảnh báo anh đấy nhé, Verena không chỉ mê tín mà còn là 1 người nhìn thấu suốt được những thứ vô hình nữa đấy. Sẽ chẳng có trò chơi công bằng ở đây đâu ông bạn Henry tội nghiệp của tôi ạ, cô ấy sẽ dùng mọi mưu mẹo thần bí cho mà xem, công tước nói và mỉm cười.
- Tôi cứ tưởng là ngài không tin vào điềm báo trước của tôi chứ, Verena nói nhìn công tước.
- Giờ thì tôi tin rồi, chàng trả lời nhanh và chợt vui lên khi hiểu nàng đang ám chỉ gì Buổi tối trôi qua thật nhanh và đến khi về phòng Verena thầm hỏi mình phải chăng những điều khủng khiếp của đêm trước đã thực sự xảy ra Nhưng có 1 thứ duy nhất mà nàng tin chắc là nàng yêu công tước hơn mỗi khi được gần chàng. Mỗi khi nàng nhìn chàng, đôi mắt chàng sáng lên, lấp lánh làm tim nàng rộn lên trong lồng ngực. Mỗi khi chàng chạm vào tay nàng, khi họ chúc nhau trước khi đi ngủ, lúc ấy nàng như muốn bỏ mặc tất cả, lao vào vòng tay chàng, nói cho chàng nghe là cuộc sống của chàng đang gặp nguy hiểm Nhưng rồi lòng kiêu hãnh đã ngăn nàng lại, nàng quyết định sẽ không bao giờ cho chàng biết tình yêu của nàng cả, chàng không bao giờ đoán ra là khi chàng hôn tay nàng, nàng đã khao khát đến tuyệt vọng được chàng hôn lên môi Nàng trở mình trằn trọc mãi không sao ngủ được, có lúc nàng run lên trước tình yêu, nhưng có lúc nàng sợ hãi tột độ khi nghĩ là công tước sẽ bị chết dưới tay của "thần ác" Sáng hôm sau Verena vừa bước xuống cầu thang đã thấy anh họ nàng và Jasper đứng gần nhau trong đại sảnh. “Thần ác” tay cầm 1 bức điện nhỏ, dĩ nhiên là 1 người hầu vừa chuyển cho hắn, Jasper mở thư ra và đọc chậm rãi, Verena vừa bước xuống thang, tiếng động từ đôi giày của nàng và nàng nghe gã đại úy nói - Ổn chứ - Ổn, gã thần ác trả lời giọng lộ vẻ thoã mãn rồi xé bức thư thành nhiều mảnh nhỏ, và nàng nghe hắn nói láng thoáng
- Chúng ta sẽ chuồn ngay khi có cơ hội
Hắn vừa nói vừa bước đến lò sưởi lớn dù đang mùa hè lửa vẫn cháy đỏ rực, hắn ném những mảnh giấy vào trong lò sưởi. gã đại úy liếc nhìn lên và thấy Verena xuống cầu thang
- Xin chào em Verena, hắn nói, em dậy sớm thế, anh không nghĩ là sẽ gặp em cho đến khi cả thế giới thức dậy
- Anh quên em là cô gái của thôn quê rồi sao? Sáng nay chúng ta sẽ cưỡi ngựa chứ Verena trả lời
- Tôi định để chuyện đó cho chương trình chiều nay, giọng công tước vanmg lên từ phía sau lưng nàng
Nàng quay nhanh lại nhìn chàng, ánh nhìn dè dặt. Hôm nay chàng mặc chiếc áo vest xám cùng chiếc quần màu rượu champage nhạt, caravat thắt khéo léo không đeo kim gài Đại úy trái lại, ăn mặc sặc sỡ y như con vẹt từ Tây Ấn bay sang. Giles tỏ ý muốn xem đàn ngựa của công tước. Thế là 1 lần nữa họ lại rảo bước đi thăm chuồng ngựa. Verena phải khó khăn lắm mới chịu đựng được những lời bình phẩm ngu ngốc của hắn cùng kiểu khoe khoang khoác lác về con ngựa của mình Tuy vậy công tước vẫn cư xử với anh họ nàng thật lịch sự làm nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng vì biết chắc chàng có thể dễ dàng làm cho hắn bị mất mặt. Còn Jasper Royd có lẽ giờ chẳng chú ý gì đến cuộc thảo luận của họ đâu, bởi hắn đang lo tính toán, suy nghĩ đến kho của cải mà 1 ngày không xa sẽ là của hắn
Dĩ nhiên gã “thần ác” đang rất mong được xem phòng sơ đồ để có thể tận mắt quan sát trên bản đồ. Mô hình về toà lâu đài cùng những toà nhà quanh nó được đặt trên 1 chiếc bàn rộng: Verena như 1 đứa bé bị thôi miên trước vẻ đẹp thanh tú, không thốt lên được lời nào cả
- Khi còn bé tôi rất thích chơi với nó nhưng tôi chưa bao giờ được phép làm thế cả. Có lẽ như thế cũng tốt và nếu không, nó đâu có được tồn tại đến bây giờ. Mô hình này được tạo ra cách đây 1 thế kỉ và mọi chi tiết đều hoàn toàn chính xác Verena nhìn vào dòng sông, trong xanh uốn lượn quanh những cánh đồng, qua khu đầm lầy và chảy ngang qua trước mặt toà lâu đài
- Cái này là cái gì vậy, nàng hỏi và chỉ vào 1 chấm nhỏ trên hòn đảo giữa dòng sông
- Ả đó là ngôi đền, ông nội tôi đã cho dựng lên đấy, chàng trả lời. Ông đã đem nó từ Hi Lạp về rồi lắp ráp ở đây. Nó có vẻ không hợp lắm ở 1 vùng đất của Anh nhưng trông cũng đẹp đấy chứ
- Thế còn cái này, nàng hỏi và chỉ vào 1 cái nhà nhỏ nằm cách xa dòng sông
- Đó là Old Mill, chàng trả lời, có 1cây cầu bắc ngang qua dòng sông, đi lên 1 con đường nữa rồi ra 1 con đường chính. Toà nhà này đã lâu rồi không được sử dụng nhưng hồi Jasper và tôi còn là 2 chú nhóc chúng tôi thường đến đây để quan sát cái bánh xe lớn chạy vòng vòng và nước chảy ra từ nó
- Nếu mô hình này được xây dựng theo kiểu mới nhất thì anh sẽ phải mở rộng khu chuồng ngựa ra nữa đấy, Theron, em họ chàng nhận xét
- Trông chúng có vẻ nhỏ thật, chàng trả lời, vừa bước tới phần cấu trúc khác, nhưng tôi tin ông nội của chúng ta cũng đã nhốt gần 200 con ngựa trong những toà nhà này đấy
- Nhưng đến giờ thì không còn đủ rộng đâu, cả ông và anh cũng sẽ phải nhìn nhận điều đó thôi.
- Không, thật đấy Chàng quay lưng đi nhưng Verena nhận thấy cặp mắt em họ cứ dán chặt lấy chàng và nàng, thấy lộ rõ lòng căm thù đến lạ lùng
- Hắn thật là 1 tên cướp nguy hiểm, 1 con thú hoang dã, nàng nghĩ thầm Nàng biết rồi sẽ đến lúc mình cũng sẽ phải kể cho công tước nghe sự thật. Nàng không thể để chàng tiếp tục hiểu về em họ mình như thế này được, nàng phải cho chàng biết ý định của gã “thần ác”. Nếu tiếp tục tránh né sợ chàng tự ái, thì chính nàng là người đặt dây thòng lọng qua cổ chàng "Hãy cứu lấy chàng, con xin Chúa hãy cứu lấy chàng" nàng thầm cầu nguyện
- Tôi cần xếp đặt lại mấy con ngựa độ 2 tiếng, công tước nói khi họ dùng bữa trưa. Tôi có 1 cảm giác thưa phu nhân, chàng nói với phu nhân Bingley là phu nhân và phu nhân Edith thích có 1 giấc ngủ trưa yên tĩnh sau bữa ăn trưa hơn
- Ngài thật là tử tế, phu nhân Bingley trả lời và sự thật thì tôi cũng tin là cả phu nhân Edith lẫn tôi sẽ lấy lại sự sáng suốt để thách đố những tay chơi cờ đầy kinh nghiệm tối nay
- Phu nhân không có ý nói là các bà đang quyết tâm đối chọi lại các quý ông ở bàn cờ tối nay chứ? công tước hỏi
- Chúng tôi định làm thế thật đấy, phu nhân Bingley trả lời
- Tối nay vận may của chúng tôi sẽ thay đổi, Giles tiên đoán và kết thúc câu nói bằng 1 chuỗi cười Verena lên lầu khi bữa ăn kết thúc để thay đồ đi ngựa, nàng đã mua bộ đồ này ở đường Bond, bộ đồ nhung màu ngọc lục bảo được viền đen cùng những hàng nút lấp lánh. Chiếc nón cao hợp thơi trang rất khác với chiếc nón 3 sừng cũ Sau khi thay trang phục nàng đứng chờ bữa tiệc tàn, và công tước theo sau là Giles Jasper, họ đến cạnh nàng thì viên quản gia loan báo:
- Thưa ngài, ngài công sứ ở Hungary và và phu nhân Zazeli Muzisescu ... Công tước quay lại ngạc nhiên reo lên nho nhỏ 1 cách sung sướng Đây là lần đầu tiên Verena gặp người đàn bà có đôi mắt sẫm long lanh cặp môi đỏ thắm mời mọc và 1 thân hình với những đường cong khêu gợi lộ ra dưới lớp vải silk đỏ thắm của chiếc áo choàng cùng chiếc mũ be re bằng lông cùng màu
- Mon Brave ngài ngạc nhiên lắm khi gặp tôi sao? Tôi thấy lá cờ bay phấp phới trên toà lâu đài khi tôi với Victo đi ngang qua. "Ôi ngài ấy đây rồi, tôi đã thốt lên, ngài công tước đáng yêu hay lảng tránh này đã rời LD ngay khi tôi đến"
- Thật là 1 bất ngờ, công tước nói Zazeli níu sát vào cánh tay chàng, sôi nổi mãnh liệt như bình thường mà chẳng hề tỏ ra xấu hổ
- Ngài khỏe chú Victo? công tước hỏi chồng nàng, 1 người đàn ông khá đẹp trai và phong cách ngoại giao hết sức khéo léo đang quan sát cuộc gặp gỡ giữa vợ mình và công tước với 1 thái độ thích thú
- Rất hân hạnh được gặp ngài, ngài đại sứ trả lời, nhưng hãy tha thứ cho sự đường đột của chúng tôi, Zazeli cứ quả quyết ngài đang ở nhà và hơn nữa ai mà từ chối Zazeli được cơ chứ
- Phải rồi, công tước trả lời. Hãy để tôi giới thiệu các bạn của tôi đã
- Nhưng tôi đã biết Henry rồi. Zazeli la lên đưa tay cho Henry, nhưng tay kia vẫn giữ lấy tay công tước
- Phu nhân cần gì? Hỡi người đàn bà tinh quái, Henry hỏi hôn lên găng tay và nhìn vào mắt nàng chế diễu
- Tôi cần gì à, Helas. Đúng là Ăng lê có khác, thật là 1 câu hỏi vô vị, Zazeli trả lời. Tôi đang nhắc đến ngài công tước tồi tệ của ông đấy, cư xử như thế với 1 người yêu mình thì quả là hổ thẹn. Nếu chúng tôi có thời gian tôi sẽ nói Victo cho mời ngài ấy ra Mais Alors. Tối nay chúng tôi có 1 tiệc chiêu đãi ở LD nên không ở đây lâu được
- Ồ không, bà phải ở lại ít nhất là sau khi được chúc mừng sức khoẻ của mình đã chứ. Còn giờ để tôi giới thiệu tiếp, tiểu thư Winchcombe, em họ tôi Jasper Royd và đại úy Giles Winchcombe Smyth Verena khẽ nhún gối nhưng vẫn nhận thức rõ là đôi mắt đẹp Hungary chỉ hơi bối rối và gật đầu chiếu lệ thôi Bà phu nhân tỏ vẻ rất hồ hởi với Jasper còn Giles nhận được nụ cười hết sức quyến rũ và dĩ nhiên đã đánh gục gã trong trạng thái ngất ngây Rượu champage được mang ra nhưng chẳng ai đụng tới vì mải hào hứng nói chuyện với Zazeli, bà này vẫn còn bỡn cợt thái quá với công tước trong khi làm cho những người đàn ông còn lại phải chú ý đến lời nói của mình Bà ta làm cho họ cười, còn công tước thì liên tục phải xin lỗi những việc mà chàng thề là chàng đã không làm và bầu không khí dường như rộn hẳn lên vì những trò đùa vì tính cách sôi động của bà Một lúc sau Verena lẫn ra ngoài, nàng đang ghen, ghen đến tuyệt vọng và nàng phải thẳng thắn nhìn nhận điều này
Nàng không thể chịu đựng nổi khi thấy 1 phụ nữ hấp dẫn xinh đẹp, như 1 con chim nơi thiên đường cứ nhìn vào mắt công tước hay quan sát cách chàng biểu lộ tình cảm. Theo bản năng Verena biết người phụ nữ đáng yêu này và công tước đã từng là tình nhân, và có lẽ chàng vẫn còn yêu bà ta. Làm sao nàng có thể biết được? Nàng chỉ biết là nỗi đau trong ngực nàng ngày 1 dâng lên làm nàng khổ sở, nỗi khổ sở mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ biết đến Nàng muốn chạy đi thật xa, muốn trốn đi và muốn khóc cho thật to nhưng mắt nàng vẫn cứ ráo hoảnh Khó khăn lắm nàng mới nhận ra mình làm gì, nàng bước ra khỏi phòng khách, rồi đứng đó 1 chút, cố kiềm chế mình vì nàng không thể chịu đựng được khi nghĩ tới công tước Nàng phải cưỡi Assaye nàng phải ra khỏi toà lâu đài này ngay Lũ ngựa đã được chuẩn bị đang chờ ngoài cửa mỗi con có 1 người giữ ngựa đứng kèm Vừa bước xuống bậc thang nàng thấy con đường băng qua cây cầu bắc qua sông, 1 cỗ xe song mã trên xe có 2 người đàn ông Nàng nhận ra ai ngay khi thấy họ, khi nàng rời phòng khách, Jasper và anh họ nàng cũng đã đi ra ngay. Đây là cơ hội mà chúng đã mong, giây phút chúng chờ đợi đã đến. Công tước không thể để mặc ngài đại sứ và vợ ông ta còn Henry sẽ phải ở lại với chàng. Và rồi nàng quyết định nhanh. Rảo bước về phía Assaye, như bình thường con ngựa hí lên nho nhỏ khi thấy chủ. Không quên vỗ nhẹ lưng Assaye, nàng nhờ người giữ ngựa phụ nàng gắn yên cương - Tiểu thư có định chờ mọi người cùng đi luôn không, người hầu hỏi - Không tôi sẽ đi 1 mình ra bãi đất. Verena trả lời rồi vội cho Assaye đi nước kiệu và nàng chợt nhận ra cỗ xe song mã đã mất hút rồi. Nhưng chỉ 1' sau, dưới những bóng râm của các cây chanh lá cam Assaye phi nước đại, nàng cũng nhanh chóng thấy lại cỗ xe Cỗ xe quẹo vào 1 cổng lớn không cách xa Verena lắm, nhưng khi nàng vừa đến con đường chính thì cỗ xe cũng đã mất hút để lại sau lưng 1 lớp bụi mù mịt Nàng hơi do dự 1 chút khi nghĩ tới tầm nhìn con đường không còn bị che nữa thì chúng sẽ nghĩ gì khi nhìn ra sau và thấy nàng. Cỗ xe song mã đã quẹo vào trong bãi đất Nàng đoán ngay ra Jasper đang định đi đâu - Old Mill Theo giác quan nhạy bén verena hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra Mỗi buổi sáng 1 chiếc xe chở vàng dừng lại trên đường Dover, bức thư mà Hickson chuyển đến và rồi “thần ác” hủy đi đã báo cho hắn biết vàng đánh cướp đang được dấu ở 1 nơi an toàn. Và nơi an toàn nhất mà không 1 ai thèm quan tâm đến chính là Old Mill
Một vị trí đáp ứng được mọi yêu cầu thần ác đòi hỏi: xa đường lộ, gần sông để ném các vỏ thùng đi khi vàng ở bên trong đã được lấy ra và sẽ chẳng ai có thể đoán ra được 1 kho chứa như thế cả. Verena cho Assaye quay lại. Nàng không nên quá lộ liễu khi đi tiếp trên đường lộ, những tán lá 2 bên đường sẽ giúp nàng khỏi bị phát hiện Nàng cho ngựa phi nhanh lên 1 chút và thấy cỗ xe song mã đang hướng xuống 1 con đường khác và ở 1 khoãng cách rất xa, ngoài tầm nhìn của toà lâu đài, hoàn toàn ẩn mình trong những tán thông rậm rạp là Old Mill Khi thấy cỗ xe song mã băng qua 1 cây cầu dẫn vào Old Mill, Verena mới hơi khựng lại, không biết có nên quay về lâu đài, báo cho công tước nghe những gì đang xảy ra hay không Và rồi nàng biết mình không thể kể gì cho chàng nghe khi người phụ nữ Hungary vẫn còn ở cạnh chàng. Nàng có thể tưởng tượng ra những tiếng cười, những lời nói bóng gió của những người ăn mặc sang trọng nhắm vào chàng nếu nàng bước vào phòng khách và muốn nói chuyện riêng với chàng Nàng biết chắc là bây giờ không còn thời gian để đi tìm công tước rồi quay lại đây bắt Jasper và anh họ nàng, Giles nữa Chúng sẽ không mất nhiều thời gian để chuyển những hộp vàng rỗng ra đâu, chỉ cần 15' sau là tất cả những thùng rỗng sẽ được quẳng xuống sông rồi cả 2, Jasper và Giles sẽ trở về lâu đài và xin lỗi vì đã hấp tấp bỏ đi Không nàng phải tự lo cho mình, và điều tra nếu chúng dấu vàng cướp được trong cỗ xe song mã. Nàng có thể báo cho công tước sau cũng được, nhưng nàng sẽ làm gì nếu Jasper thay đổi kế hoạch Lần trước hắn đã dấu vàng trong cỗ xe ngựa nhưng biết đâu giờ hắn đã thay đổi kế ohạch rồi. Ai có thể biết được hắn còn nghĩ ra trò gì nữa chứ Nàng cưỡi ngựa mỗi lúc 1 gần Old Mill, Verena ghìm cương cho Assaye chạy chậm lại, nàng chợt nảy ra 1 ý định táo bạo, nàng sẽ cho Assaye quay về 1 mình và hi vọng là công tước sẽ hiểu ngay ra chuyện gì đang xảy ra khi thấy con ngựa trở về 1 mình ... rồi chàng sẽ đến tìm nàng Chàng sẽ nhớ chắc chắn là chàng sẽ nhớ ra, là chàng chỉ cần nói Assaye đi tìm nàng là con ngựa sẽ đi ngay như nó đã từng làm trước kai khi còn là 1 chú ngựa con Nếu công tước đến Jasper và anh họ nàng đã đi khỏi và không bằng chứng gì về chúng thì nàng có thể biện minh là đã bị té ngựa rằng Assaye đã vấp phải đá và phi nước đại về nhà 1 mình Công tước sẽ không tin 1 câu chuyện như thế nhưng chàng sẽ không gặng hỏi nàng trước mặt mọi người và đến khi chỉ còn mình chàng, nàng có thể kể cho chàng nghe những gì nàng đã nghi ngờ Verena nhảy xuống lưng Assaye vỗ nhẹ và nói vào tai con ngựa
- Về nhà đi Assaye, về nhà ngay, về nhanh lên cậu bé của ta
Assaye cạ cạ mõm vào má nàng rồi ngoan ngoãn đi ngay, bàn đạp 2 bên hông vỗ nhè nhẹ, Verena chờ cho đến khi nàng có thể chắc là Assaye sẽ hướng về toà lâu đài rồi mới nhẹ nhàng đi tới, băng qua cầu Bên cạnh OLD Mill có 1 lùm cây và nàng tính thầm mình có thể nấp trong đó lắng nghe những gì xảy ra bên trong. Cỗ xe song mã của Jasper đang đậu bên ngoài, 2 con ngựa bị cột chặt vào 1 cây cột, cửa chính chỉ khép 1 cánh và verena hi vọng tìm ra được cửa sổ như thế nàng có thể quan sát mà không bị phát hiện Nàng rón rén lại gần cánh cửa và nghe giọng Giles nói - Không phải là 1 mẻ lớn lắm
- Khoảng 5000 bảng, tao nghĩ thế, gã “thần ác” trả lời, nhưng cũng đáng giá chứ, sẽ rất uổng nếu ta bỏ món này
- Ừ đúng đấy, sớm mai sẽ có gấp đôi gấp 3 thế này mà
- Tao rất biết ơn cái ngân hàng Canterbury. Jasper trả lời, tao không rộng miệng như mày đâu, Giles, tao rất cảm ơn cái may mắn nhỏ bé này
- Tao cũng vậy, Giles tán thành quá háo hức. Verena nghĩ thầm, hắn có vẻ cố làm cho người khác yêu mến mình. Tao thành thật xin lỗi mày vì chiến lợi phẩm không lớn lắm
- Mày không cần phải xin lỗi, mày đã giải quyết rất gọn với lũ lính gác
Tiếng xủng xoảng của những đồng tiền vang lên và Verena biết chúng đang bỏ tiền vào bao tải mà nàng đã từng thấy “thần ác” làm trước đó. Nàng nhích thêm 1 chút lại gần cửa ra vào Khi di chuyển nàng dẫm lên hòn sỏi và gây ra 1 tiếng động nhỏ Verena nín thở, câu chuyện hơi ngừng lại 1 chút rồi gã “thần ác” lại tiếp:
- Không ai nhanh bằng Hickson khi giải quyết những kẻ không ưa thích
- Ờ phải chính hắn đã dàn xếp những gì xảy ra ở Hamstead Heath không? Giles hỏi
- Không, không đến nỗi thế đâu, gã “thần ác” trả lời, Hickson rất tháo vát và biết xoay sở, Giles thân mến ạ, chúng ta chẳng cần phải lo lắng gì cả, tuy vậy cũng có 1 tình huống khó khăn có thể xảy ra hay dù gì đi nữa thì chúng ta có thể sẽ phải....
Verena chợt thét lên, tiếng thét dội vào cửa nơi nàng đang cúi người nghe ngóng, 1 bàn tay giơ ra chộp lấy cổ nàng Quá đột ngột và bất ngờ đến độ nàng không thể chống trả, vùng vẫy được hay quay bỏ chạy thoát khỏi những ngón tay siết chặt lấy cái cổ trắng ngần lôi nàng vào trong
- À thật là ngạc nhiên, gã thần ác bình luận, còn ai ngoài cô vợ tương lai của mày nữa, Giles, Verena bé bỏng ngây thơ đang theo dõi chúng ta này
- Đôi ngựa này thật là tuyệt vời, nàng thốt lên, tôi không tin được là mình lại có thể đi nhanh được như thế
- Tôi sẽ cho chúng chạy nhanh hơn chút nữa khi đường vắng Mắt chàng chợt gặp mắt Verena và ánh nhìn khiến nàng vội quay đầu đi, tim đâp nhanh đến độ khó hiểu Phu nhân Bingley đã nói cho Verena biết trước là lâu đài Selchester chỉ khoảng 2h đi từ LD
- Trước đây đức vua từng là 1 vị khách thường xuyên của lâu đài Selchester khi ngài còn là nhiếp chính và mẹ thường nghe kể về những buổi tiệc nguy nga, lộng lẫy mà công tước tổ chức để mời hoàng tử. Phu nhân Bingley thuật lại
- Ai là nữ chủ nhân buổi tiệc khi ông ấy chưa có vợ hả mẹ, Verena hỏi
- Mẹ đoán là chị hay bà nội của ông ấy, nhưng mẹ cam đoan với con, con gái yêu quý ạ, là khi 1 người đàn ông quan trọng hấp dẫn như công tước thì không bao giờ thiếu những phu nhân đáng yêu sẵn sàng đóng vai nữ chủ nhân cho các bữa tiệc của ngài đâu. Phu nhân phá lên cười.
- Con cũng cho là thế, Verena trả lời và chợt có cảm giác thất vọng Trong bóng tối của căn phòng ngủ, nàng phải nhìn nhận là nàng yêu công tước vô cùng.
- Em yêu chàng, nàng thì thầm, em yêu chàng, em yêu chàng
Nàng biết chắc mình đã yêu chàng, yêu ngay từ giây phút gặp chàng, chỉ có điều nàng không nhận ra điều đó thôi. Nàng chỉ biết chàng là 1 người đàn ông thú vị nhất mà nàng từng gặp.
Khi chàng bị thương nàng đã ngồi cạnh giường giúp chàng vui vẻ, cố làm chàng quên đi cơn đau, nàng đã biết 1 hạnh phúc không thể kiềm chế được, nhưng nàng lúc đó lại quá ngây thơ, ngây thơ đến độ không nhận ra đó là tình yêu. Chỉ đến khi mắt chàng gặp mắt nàng, nàng mới cảm thấy như bị nghẹt thở đến khó hiểu, cổ họng như chợt thắt lại
- Ta yêu chàng, nàng nói lớn và hơi ngạc nhiên vì câu nói đó có vẻ khác rất nhiều với những gì nàng đã từng nói trước đây
- Làm sao ta có thể ngốc nghếch đến thế nhỉ. Làm sao mà có lúc ta đã từng cảm thấy yêu Giles chứ, yêu Giles ở cái gì? Nàng biết lúc đó mình chỉ bị lừa dối bởi những lời tâng bốc nịnh hót của hắn thôi và giờ đây nàng đã hiểu và thấy rõ sự xảo trá và phản bội của hắn. Nàng nhớ lại hắn đã tỏ ra như thế nào khi biết ông nội quyết định để lại cho Verena mọi thứ. Hắn đã thay đổi hẳn thái độ từ lúc ông đuổi hắn đi và cấm hắn không bao giờ trở lại nữa. Làm sao nàng có thể ngu ngốc và trẻ con đến độ tin vào giây phút hắn thành khẩn với nàng, tin vào giây phút hắn hỏi nàng làm vợ
- Ngu ơi là ngu, nàng thì thầm, giận dữ với chính mình vì đã dễ dàng bị đánh lừa. Có lúc nàng cảm thấy vừa lòng trước sự quan tâm săn sóc của hắn, được tâng bốc bị lôi kéo đến bên cuộc hôn nhân bởi 1 gã đàn ông đầy kinh nghiệm
- Làm sao ta có thể lấy hắn được nhỉ? Verena đã tự hỏi như thế cả hàng ngàn lần. Ý nghĩ tay hắn, môi hắn đã từng chạm vào tay, môi mình khiến nàng cảm thấy ghê tởm
- Ta không thể chịu đựng nổi... ta không thể để... ôi Chúa ơi hãy giúp con, nàng cầu nguyện 1 cách tuyệt vọng
Rồi nàng khóc lớn
- Ta phải làm gì đây, ta phải làm gì đây? Đến khi bình minh lên, nàng vẫn không tìm ra câu trả lời. Giờ này ngồi bên công tước, nàng cảm thấy thật là an toàn và không còn lo lắng nữa. Dù nàng luôn dặn dò chính mình đây không phải là cơ sở thực tế, nhưng chỉ cần được ngồi cạnh chàng, được đắm mình trong thiên đường không có thật, nàng lại ước mong sao thời gian đi từ LD đến Selchester sẽ kéo dài mãi mãi Trên suốt đường đi họ nói chuyện rất ít, công tước luôn bận rộn với 2 con ngựa còn Verena lại đắm mình trong những suy nghĩ mông lung và luôn có ý thức là Fowler đang ngồi cạnh và nghe những gì họ nói. Họ đi qua cánh cổng đá hoa cương lớn rồi đi xuống 1 lối đi dài, rộng 2 bên đường, dẫn vào toà nhà là những hàng lá chanh lá cam, lúc này công tước quay đầu lại nói.
- Xin hoan nghênh Verena đã đến nhà tôi rồi
- Tôi rất mong được ngắm ngôi nhà, nàng trả lời, cảm thấy tim như muốn bật tung lồng ngực lên vì giọng nói của chàng thật trìu mến
Cỗ xe đi hết con đường thì toà lâu đài cũng hiện dần ra. Phía trước là dòng sông được 1 cây cầu lớn bắc ngang. Toà lâu đài thật đồ sộ nguy nga, có 1 vẻ vừa uy nghi vừa xin đẹp đến độ Verena không thể nào mô tả được. Những đợt gió từ rừng thông liện tiếp thổi vào làm không khí bên trong toà lâu đào lúc nào cũng mát rượi. Thoạt nhìn khó ai có thể thu vào mắt mình tất cả hình ảnh của toà lâu đài mà chỉ có thể nhận thức được 1 cái gì đó thật độc đáo, thật xinh đẹp Verena từ ngạc nhiên đến sững sờ, mãi mới thốt được.
- Ôi toà lâu đài của ông lộng lẫy quá.
- Cảm ơn, công tước trả lời Họ đi qua chiếc cầu bắc ngang dòng nước lấp lánh, đang bình yên trôi bên dưới rồi chậm chậm trên lối đi rải sỏi cong cong kéo dài đến những bậc thang vào lâu đài, những người hầu từ trong nhà vội vàng chạy ra, tất cả đều mặc chế phục. Công tước lấy chiếc đồng hồ vàng từ trong túi ra - 1h54' Fowler chàng nhận xét, không nhanh như chúng ta muốn, nhưng chạy vẫn rất tốt chứ
- Vâng thưa ngài, cặp ngựa hạt dẻ này đã chứng tỏ được giá trị của chúng rồi đấy
- Tôi rất hài lòng về chúng, công tước nói lộ vẻ thõa mãn
Chàng bước ra khỏi cỗ xe song mã, giơ 2 tay về phía Verena. Một thoáng, nàng nhìn chàng, có 1cái gì đó rất lôi cuốn trong cách chàng nắm tay nàng và cả trong đôi mắt biết nói của chàng khiến nàng không thốt ra được lời nào, dẫu biết mọi lời nói lúc này là vô nghĩa. Công tước giúp nàng bước xuống xe, viên quản gia cúi chào họ khi 2 người bước qua đại sảnh rộng, vào phòng khách có nhiều cửa sổ lớn hướng ra khu vườn bên hông Verena hơi lo sẽ phải ở lại 1 mình với công tước, phải trả lời những câu hỏi của chàng. Khi bước vào căn phòng có đặt 1 chiếc bàn nhỏ trên là 1 khay bạc đựng đầy bánh sandwith và 1 số món ăn khác. - Một li rượu hay 1 tách chocolate, còn nếu cô thích, Verena người hầu của tôi sẽ chỉ đường lên lầu để cô có thể trang điểm sửa soạn lại
- Vậy thì tôi muốn sửa soạn lại 1 chút, Verena trả lời nhanh, và thầm nghĩ mình trông chắc bơ phờ lắm, gió từ cửa sổ thổi vào làm rối tung mái tóc dù mình có đội chiếc mũ bê rê Một người hầu lớn tuổi đeo xâu chìa khoá ở eo dẫn Verena đến 1 căn phòng lộng lẫy
- Đây là 1 trong những phòng khách đặc biệt đấy thưa tiểu thư, người hầu giải thích, ông chủ đã yêu cầu dành riêng cho cô, vì phòng này trước kia là của hoàng hậu và hoàng hậu nào khi đến đây cũng đều ở phòng này
- Thế đã có bao nhiêu nữ hoàng ở đây rồi? Verena hỏi
- Theo tôi biết thì nữ hoàng Anna là người cuối cùng, thưa tiểu thư, nhưng trước đó còn nhiều người nữa cơ Verena phải mất 1 lúc nhìn những đồ quý trong phòng rồi mới lấy chiếc bere xuống cho người hầu gái sửa lại mái tóc cho nàng. Nửa giờ sau Verena bước xuống lầu đã thấy những người hầu lăng xăng trước cửa và nàng nhận ra cỗ xe của công tước đã chở phu nhân Bingley và Edith Sheraton đến Họ không đi 1 mình đúng như Verena đã đoán trước, bên cạnh họ còn có con trai của phu nhân Edith, đại úy Henry Sheraton.
- Rất hân hạnh được gặp tiẻu thư, tiểu thư Winchcombe, Henry nói khi họ được giới thiệu với nhau. Tôi thường nghe Theron nói nhiều về cô với thái độ khâm phục. Mắt anh lấp lánh và Verena ngay lập tức cảm thấy thích người đàn ông trẻ ưa nói vắn tắt để có những lúc nàng phải phá lên cười với cách anh diễn đạt ý mình
- Tôi rất làm tiếc cho 2 vị khách tôi mời, ông anh và em họ của chúng ta tối nay mới tới nơi, Verena. Theo tôi biết đại úy Winchcombe Smyth hôm nay có phiên trực và Jasper có nói là Giles sẽ đến bằng cỗ xe song mã của anh ấy luôn.
Verena nhìn công tước chằn chằm, nàng tự hỏi là sao công tước lại đưa ra 1 ý kiến như vậy chứ. Vậy là cỗ xe song mã của em họ chàng sẽ rất khác xe của người khác. Chàng có vẻ rất chủ tâm khi báo cho nàng biết là Jasper Royd sẽ đến lâu đài Selchester bằng cỗ xe riêng nhưng có thể nàng lầm lẫn vì đơn giản là chàng chỉ mời anh họ nàng tới vì nàng thôi. Chàng không có gì gắn bó với họ ngoài việc 2 tháng trước Giles đã từng phục vụ trong trung đoàn của chàng Vậy thì còn Jasper Royd tại sao hắn cũng đến lâu đài Selchester, tại sao hắn lại nhận lời mời của công tước khi đã lâu rồi họ không gặp nhau Verena nghĩ chỉ có 1 lí do duy nhất là sau lần thất bại giết anh họ mình nên hắn quyết tâm thực hiện lần nữa, nhưng bằng cách nào chứ Chỉ có 1 thứ duy nhất hết sức rõ ràng là mọi việc xảy ra đều được gã "thần ác" tính toán hết sức kĩ lưỡng và khôn ngoan Bề ngoài hắn chẳng có vẻ gì dính líu đến những tên cướp vàng cả. Công tước đã bị những tên tạm gọi là cướp đường bắn ở Hamstead Heath và không ai ngoài Hickson, người có thể dính líu đến Jasper Royd với cách tấn công hèn nhát như thế cả, Verena tự hỏi rồi Hickson sẽ tồn tại được bao lâu khi Jasper Royd không còn cần đến hắn nữa. Thật là đáng sợ Lúc này đây Verena đang ở trong lâu đài của công tước nói cười với bất cứ chuyện gì Henry Sheraton nói, nhưng nàng vẫn thấy công tước đứng trước lò sưởi, mỉm cười, đôi vai rộng dô cao đến mức có cảm tưởng căn phòng nhỏ bé hẳn đi. Buổi chiều trôi qua mọi chuyện đều suôn sẻ, nhóm khách khứa kéo nhau đi thăm các chuồng ngựa, những ao cá vàng trong vườn và vòi phun nước.
Họ còn được xem sân chơi tennis nơi công tước đã cùng Henry thách đố nhau và công tước thường là người chiến thắng. Và dĩ nhiên công tước còn dẫn họ đi xem phòng trưng bày tranh với những bức hoạ tuyệt vời nổi tiếng từng là tài sản của toà lâu đài và gia đình chàng từ nhiều thế hệ nay, cả những bức hoạ từ Hà Lan, Pháp và Ý đã được sưu tầm qua nhiều thế kỉ, cùng những bức hoạ cổ của các hoạ sĩ Anh nổi danh.
- Còn nguy nga lộng lẫy hơn những gì mẹ từng nghĩ nữa, phu nhân Bingley nói khi bà cùng Verena xuống lầu chuẩn bị dùng bữa tối
- Mẹ có thích ở đây không Verena hỏi
- Ai mà lại không thích vui chơi ở 1 nơi như thế này hả con gái bé bỏng, phu nhân trả lời, từ khi con đến ở với mẹ, cuộc sống của mẹ cứ như có 1 đôi đũa thần khuấy lên vậy
Bà siết chặt tay Verena rồi tiếp.
- Mẹ đã sống 1 quãng thời gian quá buồn bã, chán nản, mẹ từng cảm thấy cô đơn, u sầu và rồi con đến ... cuộc sống mẹ thay đổi thật nhiều, mẹ được gặp những người, những người mẹ luôn khao khát được tiếp xúc, những cuộc gặp gỡ này làm mẹ nhớ tới tuổi trẻ của mình và nó khiến mẹ có cảm giác như mình đang trẻ lại vậy - Phu nhân Edith đẹp thật mẹ nhỉ?
- Cả con trai bà ấy cũng thế, phu nhân trả lời, khẽ liếc nhìn Verena. Cậu ấy là 1 người đàn ông trẻ, còn độc thân, đủ tư cách đấy con gái Thật là lạ Verena nghĩ, mẹ đỡ đầu của nàng chưa bao giờ nghĩ là công tước thích nàng và nàng chợt cảm thấy chán nản. Nhưng ta vẫn yêu chàng, Verena nghĩ khi đứng từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra bãi cỏ
Nàng yêu chàng không vì tài sản hay những gì chàng được thừa hưởng, cũng chẳng vì chàng là 1 công tước, thật sự theo nàng, đó là 1 bất lợi đối với nàng. Nàng yêu chàng vì chàng là 1 người đàn ông, vì chàng đã từng là 1 người lính và vì ông nàng nếu còn sống chắc chắn sẽ chấp nhận nàng. Nhưng trên hết nàng yêu chàng vì trái tim nàng cứ rộn lên mỗi khi thấy chàng, chỉ cần được ở cạnh chàng là nàng đã cảm thấy hạnh phúc và có cảm giác như đang có 1 lực nào đó kéo nàng về phía chàng, phải khó khăn nàng mới ghìm mình không được đưa tay ra chạm vào chàng. Nàng chỉ muốn tin chắc là chàng vẫn ở bên nàng thôi. Nàng tự thay trang phục, 1 chiếc áo dài xinh nhất mà nàng đã mua ở tiệm của bà Bertin, chuẩn bị dùng bữa tối. Nàng hi vọng là công tước sẽ ngắm nàng thích thú trong bộ áo dài này, nàng biết là lớp vải màu hồng mềm mại, được tô điểm những đóa hồng xinh xinh sẽ làm nàng trông trẻ trung hơn, sang trọng hơn
- Chàng chỉ ngắm ta 1 chút thôi sao? Nàng tự hỏi khi nhìn vào gương Nhưng khi nàng bước xuống phòng khách trước khi dùng bữa tối, chàng không ở đó 1 mình mà còn có cả Giles và Jasper, cả 3 đang cầm li trên tay và khi người hầu mở cửa nàng nghe tiếng cười của Giles vang lên: âm thanh tiếng cười chói tai khiến nàng sợ hãi khựng lại ngay Nàng đứng 1 lúc ở khung cửa, công tước thấy nàng trước vội nói
- À cô đây rồi Verena, các ông anh, em họ của chúng ta đã từ LD tới rất bình yên - Ngài còn mong gì nữa sao? Giles hỏi, và phá lên cười dù nàng thấy là chẳng có gì đáng cười cả. Đường đi thì bọn tôi đã quen quá rồi, và chúng tôi chẳng bị bọn cướp đường làm phiền gì cả.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
- Thế ra ngài được chúng tước 1 cái gì đó sao? công tước hỏi Khi chàng hỏi Verena nhận ra gã "thần ác" và Giles khẽ liếc nhìn nhau, nàng nhớ là không ai trong chúng biết bất cứ chuyện gì không may xảy ra với công tước và nàng trên đường họ về nhà hôm qua
Nàng không thấy Giles kể lại cho chàng nghe gì cả và công tước cũng không gặp Jasper em họ chàng Giles từ nãy giờ đang cợt nhả, cũng chợt thấy mình lỡ lời và hắn vội vàng biện minh
- Ồ dĩ nhiên là không rồi, tôi chỉ nói đùa thôi mà, bọn cướp đường giờ đã là 1 chuyện của quá khứ rồi - Hi vọng đó là sự thật, công tước nói nhanh, sau bữa tối tôi sẽ kể cho 2 người nghe 1 cuộc phiêu lưu rất lạ đã xảy ra với tôi tối qua khi tôi ghé thăm bà nội
- Một sự việc bất ngờ đối với bà nội à? Jasper Royd ngắt lời
- May mắn là bà không bị dính dáng gì cả, nhưng Verena thì có và cô ấy đang cố quên đi 1 tình tiết không mấy vui vẻ đó nên giờ tốt nhất ta sẽ không nói gì về chuyện này nữa
Mắt gã đại úy liếc nhìn Jasper Royd chưa ai kịp nói gì thì Henry Sheraton bước vào tham gia cuộc trò chuyện, theo ngay sau là mẹ anh và phu nhân Bingley Buổi tối diễn ra vui vẻ và khi các phu nhân rút ra khỏi phòng khách thì 15' sau các quý ông đã kéo vào phòng trò chuyện với các bà. Verena tự hỏi, liệu người ta sẽ nói cái gì nhỉ, nhưng rõ ràng là chẳng có gì làm Jasper Royd phải phiền lòng hay nghi ngờ gì cả Một người hầu mang thêm thức uống vào phòng khách, Verena thấy công tước đang 2 phu nhân có tuổi, em họ chàng Jasper và gã đại úy đang đánh bài Rồi chàng cứ cố nài Henry chơi với Verena 1 ván
- Anh chơi giỏi hơn tôi đấy Henry, nhưng tôi sẽ đánh cuộc tiền của tôi cho Verena, về vấn đề này thì cô ấy là 1 chuyên gia đấy. Công tước nói
- Trong trường hợp có rượu Champage ở đây thì tôi sẽ đánh bại cô ấy ngay cho mà xem, Henry trả lời nhanh, nếu không theo đúng phép lịch sự: không cho phép phụ nữ là người chiến thắng Mắt anh sáng lên lấp lánh nhưng Verena lập tức bênh vực anh.
- Không cần phải trêu tức tôi đâu, nàng nói, tôi sẽ đánh bài ăn 1 cách công bằng cho mà xem, nếu vận may còn ở trong tay tôi
- Đấy, đừng trách là tôi không cảnh báo anh đấy nhé, Verena không chỉ mê tín mà còn là 1 người nhìn thấu suốt được những thứ vô hình nữa đấy. Sẽ chẳng có trò chơi công bằng ở đây đâu ông bạn Henry tội nghiệp của tôi ạ, cô ấy sẽ dùng mọi mưu mẹo thần bí cho mà xem, công tước nói và mỉm cười.
- Tôi cứ tưởng là ngài không tin vào điềm báo trước của tôi chứ, Verena nói nhìn công tước.
- Giờ thì tôi tin rồi, chàng trả lời nhanh và chợt vui lên khi hiểu nàng đang ám chỉ gì Buổi tối trôi qua thật nhanh và đến khi về phòng Verena thầm hỏi mình phải chăng những điều khủng khiếp của đêm trước đã thực sự xảy ra Nhưng có 1 thứ duy nhất mà nàng tin chắc là nàng yêu công tước hơn mỗi khi được gần chàng. Mỗi khi nàng nhìn chàng, đôi mắt chàng sáng lên, lấp lánh làm tim nàng rộn lên trong lồng ngực. Mỗi khi chàng chạm vào tay nàng, khi họ chúc nhau trước khi đi ngủ, lúc ấy nàng như muốn bỏ mặc tất cả, lao vào vòng tay chàng, nói cho chàng nghe là cuộc sống của chàng đang gặp nguy hiểm Nhưng rồi lòng kiêu hãnh đã ngăn nàng lại, nàng quyết định sẽ không bao giờ cho chàng biết tình yêu của nàng cả, chàng không bao giờ đoán ra là khi chàng hôn tay nàng, nàng đã khao khát đến tuyệt vọng được chàng hôn lên môi Nàng trở mình trằn trọc mãi không sao ngủ được, có lúc nàng run lên trước tình yêu, nhưng có lúc nàng sợ hãi tột độ khi nghĩ là công tước sẽ bị chết dưới tay của "thần ác" Sáng hôm sau Verena vừa bước xuống cầu thang đã thấy anh họ nàng và Jasper đứng gần nhau trong đại sảnh. “Thần ác” tay cầm 1 bức điện nhỏ, dĩ nhiên là 1 người hầu vừa chuyển cho hắn, Jasper mở thư ra và đọc chậm rãi, Verena vừa bước xuống thang, tiếng động từ đôi giày của nàng và nàng nghe gã đại úy nói - Ổn chứ - Ổn, gã thần ác trả lời giọng lộ vẻ thoã mãn rồi xé bức thư thành nhiều mảnh nhỏ, và nàng nghe hắn nói láng thoáng
- Chúng ta sẽ chuồn ngay khi có cơ hội
Hắn vừa nói vừa bước đến lò sưởi lớn dù đang mùa hè lửa vẫn cháy đỏ rực, hắn ném những mảnh giấy vào trong lò sưởi. gã đại úy liếc nhìn lên và thấy Verena xuống cầu thang
- Xin chào em Verena, hắn nói, em dậy sớm thế, anh không nghĩ là sẽ gặp em cho đến khi cả thế giới thức dậy
- Anh quên em là cô gái của thôn quê rồi sao? Sáng nay chúng ta sẽ cưỡi ngựa chứ Verena trả lời
- Tôi định để chuyện đó cho chương trình chiều nay, giọng công tước vanmg lên từ phía sau lưng nàng
Nàng quay nhanh lại nhìn chàng, ánh nhìn dè dặt. Hôm nay chàng mặc chiếc áo vest xám cùng chiếc quần màu rượu champage nhạt, caravat thắt khéo léo không đeo kim gài Đại úy trái lại, ăn mặc sặc sỡ y như con vẹt từ Tây Ấn bay sang. Giles tỏ ý muốn xem đàn ngựa của công tước. Thế là 1 lần nữa họ lại rảo bước đi thăm chuồng ngựa. Verena phải khó khăn lắm mới chịu đựng được những lời bình phẩm ngu ngốc của hắn cùng kiểu khoe khoang khoác lác về con ngựa của mình Tuy vậy công tước vẫn cư xử với anh họ nàng thật lịch sự làm nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng vì biết chắc chàng có thể dễ dàng làm cho hắn bị mất mặt. Còn Jasper Royd có lẽ giờ chẳng chú ý gì đến cuộc thảo luận của họ đâu, bởi hắn đang lo tính toán, suy nghĩ đến kho của cải mà 1 ngày không xa sẽ là của hắn
Dĩ nhiên gã “thần ác” đang rất mong được xem phòng sơ đồ để có thể tận mắt quan sát trên bản đồ. Mô hình về toà lâu đài cùng những toà nhà quanh nó được đặt trên 1 chiếc bàn rộng: Verena như 1 đứa bé bị thôi miên trước vẻ đẹp thanh tú, không thốt lên được lời nào cả
- Khi còn bé tôi rất thích chơi với nó nhưng tôi chưa bao giờ được phép làm thế cả. Có lẽ như thế cũng tốt và nếu không, nó đâu có được tồn tại đến bây giờ. Mô hình này được tạo ra cách đây 1 thế kỉ và mọi chi tiết đều hoàn toàn chính xác Verena nhìn vào dòng sông, trong xanh uốn lượn quanh những cánh đồng, qua khu đầm lầy và chảy ngang qua trước mặt toà lâu đài
- Cái này là cái gì vậy, nàng hỏi và chỉ vào 1 chấm nhỏ trên hòn đảo giữa dòng sông
- Ả đó là ngôi đền, ông nội tôi đã cho dựng lên đấy, chàng trả lời. Ông đã đem nó từ Hi Lạp về rồi lắp ráp ở đây. Nó có vẻ không hợp lắm ở 1 vùng đất của Anh nhưng trông cũng đẹp đấy chứ
- Thế còn cái này, nàng hỏi và chỉ vào 1 cái nhà nhỏ nằm cách xa dòng sông
- Đó là Old Mill, chàng trả lời, có 1cây cầu bắc ngang qua dòng sông, đi lên 1 con đường nữa rồi ra 1 con đường chính. Toà nhà này đã lâu rồi không được sử dụng nhưng hồi Jasper và tôi còn là 2 chú nhóc chúng tôi thường đến đây để quan sát cái bánh xe lớn chạy vòng vòng và nước chảy ra từ nó
- Nếu mô hình này được xây dựng theo kiểu mới nhất thì anh sẽ phải mở rộng khu chuồng ngựa ra nữa đấy, Theron, em họ chàng nhận xét
- Trông chúng có vẻ nhỏ thật, chàng trả lời, vừa bước tới phần cấu trúc khác, nhưng tôi tin ông nội của chúng ta cũng đã nhốt gần 200 con ngựa trong những toà nhà này đấy
- Nhưng đến giờ thì không còn đủ rộng đâu, cả ông và anh cũng sẽ phải nhìn nhận điều đó thôi.
- Không, thật đấy Chàng quay lưng đi nhưng Verena nhận thấy cặp mắt em họ cứ dán chặt lấy chàng và nàng, thấy lộ rõ lòng căm thù đến lạ lùng
- Hắn thật là 1 tên cướp nguy hiểm, 1 con thú hoang dã, nàng nghĩ thầm Nàng biết rồi sẽ đến lúc mình cũng sẽ phải kể cho công tước nghe sự thật. Nàng không thể để chàng tiếp tục hiểu về em họ mình như thế này được, nàng phải cho chàng biết ý định của gã “thần ác”. Nếu tiếp tục tránh né sợ chàng tự ái, thì chính nàng là người đặt dây thòng lọng qua cổ chàng "Hãy cứu lấy chàng, con xin Chúa hãy cứu lấy chàng" nàng thầm cầu nguyện
- Tôi cần xếp đặt lại mấy con ngựa độ 2 tiếng, công tước nói khi họ dùng bữa trưa. Tôi có 1 cảm giác thưa phu nhân, chàng nói với phu nhân Bingley là phu nhân và phu nhân Edith thích có 1 giấc ngủ trưa yên tĩnh sau bữa ăn trưa hơn
- Ngài thật là tử tế, phu nhân Bingley trả lời và sự thật thì tôi cũng tin là cả phu nhân Edith lẫn tôi sẽ lấy lại sự sáng suốt để thách đố những tay chơi cờ đầy kinh nghiệm tối nay
- Phu nhân không có ý nói là các bà đang quyết tâm đối chọi lại các quý ông ở bàn cờ tối nay chứ? công tước hỏi
- Chúng tôi định làm thế thật đấy, phu nhân Bingley trả lời
- Tối nay vận may của chúng tôi sẽ thay đổi, Giles tiên đoán và kết thúc câu nói bằng 1 chuỗi cười Verena lên lầu khi bữa ăn kết thúc để thay đồ đi ngựa, nàng đã mua bộ đồ này ở đường Bond, bộ đồ nhung màu ngọc lục bảo được viền đen cùng những hàng nút lấp lánh. Chiếc nón cao hợp thơi trang rất khác với chiếc nón 3 sừng cũ Sau khi thay trang phục nàng đứng chờ bữa tiệc tàn, và công tước theo sau là Giles Jasper, họ đến cạnh nàng thì viên quản gia loan báo:
- Thưa ngài, ngài công sứ ở Hungary và và phu nhân Zazeli Muzisescu ... Công tước quay lại ngạc nhiên reo lên nho nhỏ 1 cách sung sướng Đây là lần đầu tiên Verena gặp người đàn bà có đôi mắt sẫm long lanh cặp môi đỏ thắm mời mọc và 1 thân hình với những đường cong khêu gợi lộ ra dưới lớp vải silk đỏ thắm của chiếc áo choàng cùng chiếc mũ be re bằng lông cùng màu
- Mon Brave ngài ngạc nhiên lắm khi gặp tôi sao? Tôi thấy lá cờ bay phấp phới trên toà lâu đài khi tôi với Victo đi ngang qua. "Ôi ngài ấy đây rồi, tôi đã thốt lên, ngài công tước đáng yêu hay lảng tránh này đã rời LD ngay khi tôi đến"
- Thật là 1 bất ngờ, công tước nói Zazeli níu sát vào cánh tay chàng, sôi nổi mãnh liệt như bình thường mà chẳng hề tỏ ra xấu hổ
- Ngài khỏe chú Victo? công tước hỏi chồng nàng, 1 người đàn ông khá đẹp trai và phong cách ngoại giao hết sức khéo léo đang quan sát cuộc gặp gỡ giữa vợ mình và công tước với 1 thái độ thích thú
- Rất hân hạnh được gặp ngài, ngài đại sứ trả lời, nhưng hãy tha thứ cho sự đường đột của chúng tôi, Zazeli cứ quả quyết ngài đang ở nhà và hơn nữa ai mà từ chối Zazeli được cơ chứ
- Phải rồi, công tước trả lời. Hãy để tôi giới thiệu các bạn của tôi đã
- Nhưng tôi đã biết Henry rồi. Zazeli la lên đưa tay cho Henry, nhưng tay kia vẫn giữ lấy tay công tước
- Phu nhân cần gì? Hỡi người đàn bà tinh quái, Henry hỏi hôn lên găng tay và nhìn vào mắt nàng chế diễu
- Tôi cần gì à, Helas. Đúng là Ăng lê có khác, thật là 1 câu hỏi vô vị, Zazeli trả lời. Tôi đang nhắc đến ngài công tước tồi tệ của ông đấy, cư xử như thế với 1 người yêu mình thì quả là hổ thẹn. Nếu chúng tôi có thời gian tôi sẽ nói Victo cho mời ngài ấy ra Mais Alors. Tối nay chúng tôi có 1 tiệc chiêu đãi ở LD nên không ở đây lâu được
- Ồ không, bà phải ở lại ít nhất là sau khi được chúc mừng sức khoẻ của mình đã chứ. Còn giờ để tôi giới thiệu tiếp, tiểu thư Winchcombe, em họ tôi Jasper Royd và đại úy Giles Winchcombe Smyth Verena khẽ nhún gối nhưng vẫn nhận thức rõ là đôi mắt đẹp Hungary chỉ hơi bối rối và gật đầu chiếu lệ thôi Bà phu nhân tỏ vẻ rất hồ hởi với Jasper còn Giles nhận được nụ cười hết sức quyến rũ và dĩ nhiên đã đánh gục gã trong trạng thái ngất ngây Rượu champage được mang ra nhưng chẳng ai đụng tới vì mải hào hứng nói chuyện với Zazeli, bà này vẫn còn bỡn cợt thái quá với công tước trong khi làm cho những người đàn ông còn lại phải chú ý đến lời nói của mình Bà ta làm cho họ cười, còn công tước thì liên tục phải xin lỗi những việc mà chàng thề là chàng đã không làm và bầu không khí dường như rộn hẳn lên vì những trò đùa vì tính cách sôi động của bà Một lúc sau Verena lẫn ra ngoài, nàng đang ghen, ghen đến tuyệt vọng và nàng phải thẳng thắn nhìn nhận điều này
Nàng không thể chịu đựng nổi khi thấy 1 phụ nữ hấp dẫn xinh đẹp, như 1 con chim nơi thiên đường cứ nhìn vào mắt công tước hay quan sát cách chàng biểu lộ tình cảm. Theo bản năng Verena biết người phụ nữ đáng yêu này và công tước đã từng là tình nhân, và có lẽ chàng vẫn còn yêu bà ta. Làm sao nàng có thể biết được? Nàng chỉ biết là nỗi đau trong ngực nàng ngày 1 dâng lên làm nàng khổ sở, nỗi khổ sở mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ biết đến Nàng muốn chạy đi thật xa, muốn trốn đi và muốn khóc cho thật to nhưng mắt nàng vẫn cứ ráo hoảnh Khó khăn lắm nàng mới nhận ra mình làm gì, nàng bước ra khỏi phòng khách, rồi đứng đó 1 chút, cố kiềm chế mình vì nàng không thể chịu đựng được khi nghĩ tới công tước Nàng phải cưỡi Assaye nàng phải ra khỏi toà lâu đài này ngay Lũ ngựa đã được chuẩn bị đang chờ ngoài cửa mỗi con có 1 người giữ ngựa đứng kèm Vừa bước xuống bậc thang nàng thấy con đường băng qua cây cầu bắc qua sông, 1 cỗ xe song mã trên xe có 2 người đàn ông Nàng nhận ra ai ngay khi thấy họ, khi nàng rời phòng khách, Jasper và anh họ nàng cũng đã đi ra ngay. Đây là cơ hội mà chúng đã mong, giây phút chúng chờ đợi đã đến. Công tước không thể để mặc ngài đại sứ và vợ ông ta còn Henry sẽ phải ở lại với chàng. Và rồi nàng quyết định nhanh. Rảo bước về phía Assaye, như bình thường con ngựa hí lên nho nhỏ khi thấy chủ. Không quên vỗ nhẹ lưng Assaye, nàng nhờ người giữ ngựa phụ nàng gắn yên cương - Tiểu thư có định chờ mọi người cùng đi luôn không, người hầu hỏi - Không tôi sẽ đi 1 mình ra bãi đất. Verena trả lời rồi vội cho Assaye đi nước kiệu và nàng chợt nhận ra cỗ xe song mã đã mất hút rồi. Nhưng chỉ 1' sau, dưới những bóng râm của các cây chanh lá cam Assaye phi nước đại, nàng cũng nhanh chóng thấy lại cỗ xe Cỗ xe quẹo vào 1 cổng lớn không cách xa Verena lắm, nhưng khi nàng vừa đến con đường chính thì cỗ xe cũng đã mất hút để lại sau lưng 1 lớp bụi mù mịt Nàng hơi do dự 1 chút khi nghĩ tới tầm nhìn con đường không còn bị che nữa thì chúng sẽ nghĩ gì khi nhìn ra sau và thấy nàng. Cỗ xe song mã đã quẹo vào trong bãi đất Nàng đoán ngay ra Jasper đang định đi đâu - Old Mill Theo giác quan nhạy bén verena hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra Mỗi buổi sáng 1 chiếc xe chở vàng dừng lại trên đường Dover, bức thư mà Hickson chuyển đến và rồi “thần ác” hủy đi đã báo cho hắn biết vàng đánh cướp đang được dấu ở 1 nơi an toàn. Và nơi an toàn nhất mà không 1 ai thèm quan tâm đến chính là Old Mill
Một vị trí đáp ứng được mọi yêu cầu thần ác đòi hỏi: xa đường lộ, gần sông để ném các vỏ thùng đi khi vàng ở bên trong đã được lấy ra và sẽ chẳng ai có thể đoán ra được 1 kho chứa như thế cả. Verena cho Assaye quay lại. Nàng không nên quá lộ liễu khi đi tiếp trên đường lộ, những tán lá 2 bên đường sẽ giúp nàng khỏi bị phát hiện Nàng cho ngựa phi nhanh lên 1 chút và thấy cỗ xe song mã đang hướng xuống 1 con đường khác và ở 1 khoãng cách rất xa, ngoài tầm nhìn của toà lâu đài, hoàn toàn ẩn mình trong những tán thông rậm rạp là Old Mill Khi thấy cỗ xe song mã băng qua 1 cây cầu dẫn vào Old Mill, Verena mới hơi khựng lại, không biết có nên quay về lâu đài, báo cho công tước nghe những gì đang xảy ra hay không Và rồi nàng biết mình không thể kể gì cho chàng nghe khi người phụ nữ Hungary vẫn còn ở cạnh chàng. Nàng có thể tưởng tượng ra những tiếng cười, những lời nói bóng gió của những người ăn mặc sang trọng nhắm vào chàng nếu nàng bước vào phòng khách và muốn nói chuyện riêng với chàng Nàng biết chắc là bây giờ không còn thời gian để đi tìm công tước rồi quay lại đây bắt Jasper và anh họ nàng, Giles nữa Chúng sẽ không mất nhiều thời gian để chuyển những hộp vàng rỗng ra đâu, chỉ cần 15' sau là tất cả những thùng rỗng sẽ được quẳng xuống sông rồi cả 2, Jasper và Giles sẽ trở về lâu đài và xin lỗi vì đã hấp tấp bỏ đi Không nàng phải tự lo cho mình, và điều tra nếu chúng dấu vàng cướp được trong cỗ xe song mã. Nàng có thể báo cho công tước sau cũng được, nhưng nàng sẽ làm gì nếu Jasper thay đổi kế hoạch Lần trước hắn đã dấu vàng trong cỗ xe ngựa nhưng biết đâu giờ hắn đã thay đổi kế ohạch rồi. Ai có thể biết được hắn còn nghĩ ra trò gì nữa chứ Nàng cưỡi ngựa mỗi lúc 1 gần Old Mill, Verena ghìm cương cho Assaye chạy chậm lại, nàng chợt nảy ra 1 ý định táo bạo, nàng sẽ cho Assaye quay về 1 mình và hi vọng là công tước sẽ hiểu ngay ra chuyện gì đang xảy ra khi thấy con ngựa trở về 1 mình ... rồi chàng sẽ đến tìm nàng Chàng sẽ nhớ chắc chắn là chàng sẽ nhớ ra, là chàng chỉ cần nói Assaye đi tìm nàng là con ngựa sẽ đi ngay như nó đã từng làm trước kai khi còn là 1 chú ngựa con Nếu công tước đến Jasper và anh họ nàng đã đi khỏi và không bằng chứng gì về chúng thì nàng có thể biện minh là đã bị té ngựa rằng Assaye đã vấp phải đá và phi nước đại về nhà 1 mình Công tước sẽ không tin 1 câu chuyện như thế nhưng chàng sẽ không gặng hỏi nàng trước mặt mọi người và đến khi chỉ còn mình chàng, nàng có thể kể cho chàng nghe những gì nàng đã nghi ngờ Verena nhảy xuống lưng Assaye vỗ nhẹ và nói vào tai con ngựa
- Về nhà đi Assaye, về nhà ngay, về nhanh lên cậu bé của ta
Assaye cạ cạ mõm vào má nàng rồi ngoan ngoãn đi ngay, bàn đạp 2 bên hông vỗ nhè nhẹ, Verena chờ cho đến khi nàng có thể chắc là Assaye sẽ hướng về toà lâu đài rồi mới nhẹ nhàng đi tới, băng qua cầu Bên cạnh OLD Mill có 1 lùm cây và nàng tính thầm mình có thể nấp trong đó lắng nghe những gì xảy ra bên trong. Cỗ xe song mã của Jasper đang đậu bên ngoài, 2 con ngựa bị cột chặt vào 1 cây cột, cửa chính chỉ khép 1 cánh và verena hi vọng tìm ra được cửa sổ như thế nàng có thể quan sát mà không bị phát hiện Nàng rón rén lại gần cánh cửa và nghe giọng Giles nói - Không phải là 1 mẻ lớn lắm
- Khoảng 5000 bảng, tao nghĩ thế, gã “thần ác” trả lời, nhưng cũng đáng giá chứ, sẽ rất uổng nếu ta bỏ món này
- Ừ đúng đấy, sớm mai sẽ có gấp đôi gấp 3 thế này mà
- Tao rất biết ơn cái ngân hàng Canterbury. Jasper trả lời, tao không rộng miệng như mày đâu, Giles, tao rất cảm ơn cái may mắn nhỏ bé này
- Tao cũng vậy, Giles tán thành quá háo hức. Verena nghĩ thầm, hắn có vẻ cố làm cho người khác yêu mến mình. Tao thành thật xin lỗi mày vì chiến lợi phẩm không lớn lắm
- Mày không cần phải xin lỗi, mày đã giải quyết rất gọn với lũ lính gác
Tiếng xủng xoảng của những đồng tiền vang lên và Verena biết chúng đang bỏ tiền vào bao tải mà nàng đã từng thấy “thần ác” làm trước đó. Nàng nhích thêm 1 chút lại gần cửa ra vào Khi di chuyển nàng dẫm lên hòn sỏi và gây ra 1 tiếng động nhỏ Verena nín thở, câu chuyện hơi ngừng lại 1 chút rồi gã “thần ác” lại tiếp:
- Không ai nhanh bằng Hickson khi giải quyết những kẻ không ưa thích
- Ờ phải chính hắn đã dàn xếp những gì xảy ra ở Hamstead Heath không? Giles hỏi
- Không, không đến nỗi thế đâu, gã “thần ác” trả lời, Hickson rất tháo vát và biết xoay sở, Giles thân mến ạ, chúng ta chẳng cần phải lo lắng gì cả, tuy vậy cũng có 1 tình huống khó khăn có thể xảy ra hay dù gì đi nữa thì chúng ta có thể sẽ phải....
Verena chợt thét lên, tiếng thét dội vào cửa nơi nàng đang cúi người nghe ngóng, 1 bàn tay giơ ra chộp lấy cổ nàng Quá đột ngột và bất ngờ đến độ nàng không thể chống trả, vùng vẫy được hay quay bỏ chạy thoát khỏi những ngón tay siết chặt lấy cái cổ trắng ngần lôi nàng vào trong
- À thật là ngạc nhiên, gã thần ác bình luận, còn ai ngoài cô vợ tương lai của mày nữa, Giles, Verena bé bỏng ngây thơ đang theo dõi chúng ta này
Danh sách chương