Chương 4
Sáng sớm, thời điểm Tống Tâm Nhiên tỉnh dậy. Anh khốn đốn mở to hai mắt, tầm nhìn đối diện một khối giường đệm đang nhô lên phập phồng theo tiết tấu. Chăn kéo kín mít chỉ lộ ra một chỏm sợi tóc đen nhánh.
Anh ngồi dậy, duỗi tay lấy di động qua. Ngày hôm qua sau lúc anh xúc động cúp điện thoại, Vu Văn đã nhắn tin lại cho anh, nhưng mà lần này anh lại không muốn trả lời.
Mà Thi Dật bị anh lừa gạt vây ở chỗ này thật sự có ý gì sao. Anh chỉ cảm thấy tâm mệt, tối hôm qua Thi Dật đưa ra lý luận chia tay làm anh thực sự có chút giật mình. Lập tức liền không nói gì, chỉ là vội vàng ném xuống một câu:" anh nói bậy gì đó."
Liền bước nhanh trở về khách sạn, trong lòng nghĩ, hay là dứt khoát liền nói ra chân tướng, để Thi Dật trở về thân phận Quách Dật, nhưng như thế cũng là biểu đạt anh đã thua hoàn toàn.
Vu Văn sẽ thấy anh thế nào, anh không chịu nổi ánh mắt Vu Văn thương tâm thất vọng đặc biệt là đối với anh. Ngón tay không tự giác hoạt động, liền nhìn thấy một tin nhắn gửi đến lúc nửa đêm.
Đó là một tin nhắn bằng hình ảnh, trên ảnh chụp ánh lửa pháo hoa đem mặt anh chiếu sáng thật nhu hòa, lúc đó khóe mắt anh hơi rũ, trên khóe môi cũng đang mang ý cười thoạt nhìn rất ấm áp.
Rõ ràng tối hôm qua lúc phóng pháo hoa tâm tình anh không được tốt lắm. Kết quả là ở thời điểm mình không biết đã cười ấm áp như vậy sao.
Tống Tâm Nhiên mắt nhìn tin nhắn, là dãy số của Thi Dật, chỉ có đơn giản hai tin nhắn ngủ ngon.
Không biết là với tâm tình như thế nào, anh nhìn bức ảnh nghĩ nghĩ, lại nhìn đến Thi Dật trên giường, lột cái chăn đang che kín mít ra, định chụp một tấm ảnh Thi Dật đang ngủ thật xấu xí.
Nhưng mà Tống Tâm Nhiên thất vọng rồi, đối phương mặc dù là ngủ một đêm, buổi sáng làn da thoạt nhìn vẫn không tồi, tùy tiện chụp một bức ảnh cũng đã rất đẹp.
Anh cau mày, không hài lòng loại hiệu quả này, liền một tay cầm di động, một tay vươn qua muốn véo mặt Thi Dật, định chụp mộ bức ảnh cái mặt đối phương đang nhe răng trợn mắt.
Kết quả tay còn chưa kịp chụp, Thi Dật liền mơ màng nhắm mắt lại, bắt lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình lôi kéo.
"Đừng nghịch......"
"!!!"
Tống Tâm Nhiên vừa mới tỉnh dậy, lúc nghịch ngợm tư thế còn chưa vững vàng, anh vốn là đang cong eo bị người không nặng không nhẹ kéo như vậy, liền quỳ sụp xuống mặt còn ngã úp xuống bên gối Thi Dật.
Một phen động tĩnh lớn như vậy, Thi Dật bị cường ngạnh đánh thức. Hắn mới vừa mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt Tống Tâm Nhiên phóng đại ở trước mặt, vẻ mặt còn dữ tợn dọa hắn hít một hơi khí lạnh, lập tức ngồi thẳng dậy.
Thi Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn tư thế Tống Tâm Nhiên, dựa vào đầu giường ôm chăn nửa ngày mới nói: " mới có sáng sớm, bảo bối, em hà tất phải lại đây quỳ thỉnh an."
"Quỳ cái đầu anh, tôi đây là đau đầu gối..."
"Bằng không anh là muốn đánh lén tôi sao?"
"......" Tống Tâm Nhiên thế nhưng đúng là không có gì để nói.
Thấy Tống Tâm Nhiên che lại đầu gối không ngừng kêu đau. Thi Dật liền buông chăn ra, duỗi tay đỡ lấy người. Ai biết Tống Tâm Nhiên đột nhiên túm chặt tay hắn, đem người hướng dưới giường kéo xuống.
Tống Tâm Nhiên vốn dĩ tính toán làm cho hắn đau đớn một chút, kết quả phản xạ thần kinh của Thi Dật cũng không tồi, làm mấy động tác liền hai người họ song song lăn trên mặt đất. Tống Tâm Nhiên còn làm đệm cho người ta, bị đè lên thiếu chút nữa ruột cũng muốn phun ra ngoài.
Đầu óc choáng váng, vất vả lắm mới phục hồi lại tinh thần, lại nhìn thấy thần sắc quái dị trên mặt Thi Dật.
Anh đột nhiên cảm nhận được không thích hợp, chậm rãi chậm rãi nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy một tảng lớn làn da bánh mật bại lộ ở trong không khí.
Trên người tên khốn kiếp này thế mà chưa mặc cái gì cả!!!
Hai người hai mặt nhìn nhau, thời gian phảng phất yên lặng. Hơn nửa ngày Thi Dật mới hồi phục tinh thần lại nói một câu.
"Tâm nhiên, anh không cần gấp gáp như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý cho thật tốt"
"......"
Thi Dật trong miệng nhét đầy bọt biển, hắn má trái má lại bị cào ba đạo dấu vết, cùng bên phải ba đạo hoàn toàn đối xứng. Chậm rì rì đánh răng, một bên cảm thán Tống Tâm Nhiên xấu tính, một bên cảm thán mặc dù là như vậy nhìn chính mình trong gương vẫn đẹp trai ngời ngời, ngon nghẻ cuồng dã, trách không được Tống Tâm Nhiên cơ khát như sói đói chụp mồi, cuối cùng còn thẹn quá thành giận.
Phiên tâm lý này nếu để Tống Tâm Nhiên nghe thấy, liền có thể một chưởng đập chết hắn luôn. Để tránh đi tìm chết, nhất định phải mang tên hỗn đản tự luyến này từ trên du thuyền ném xuống thôi.
Hai người ở trong phòng thu thập đồ đạc, Thi Dật xách theo quần áo, không quan tâm gì nhét vào rương hành lý. Tống Tâm Nhiên thì cẩn thận cầm quần áo xếp thành hình chữ nhật, cuốn từng cái xếp lên.
Rương hành lý của hai người nhìn vào chính là tiên minh đối lập của gay và thẳng nam, liếc mắt một cái liền rõ ràng. Tống Tâm Nhiên thu thập xong, nhìn cái rương hành lý chỉnh tề ngồi dậy vừa lòng thở dài. Thi Dật dùng sức đem cái rương ấn xuống, ai nha một tiếng, quay đầu hướng Tống Tâm Nhiên vẻ mặt vô tội nói: "Tâm nhiên, không khép được, haizz, rõ ràng lúc mới tới, quần áo cũng nhiều như vậy."
Tống Tâm Nhiên làm lơ ý xin giúp đỡ trong lời nói của đối phương, vẻ mặt cười dữ tợn nói: "Không khép được anh liền khiêng trở về đi, lớn lên cao lớn cường tráng như vây, làm chút việc nặng chẳng phải rất dễ dàng hay sao."
"......"
Thời điểm đi đến là dùng du thuyền, lúc trở về là ngồi máy bay. Sân bay người đến người đi, rất nhiều ánh mắt kinh dị đều hướng bên người Tống Tâm Nhiên nhìn lại.
Thi Dật không chịu mặc quần cộc họa tiết hoa hòe mà Tống Tâm Nhiên chuẩn bị cho, chính mình tự chọn một kiện áo đen cao bồi cùng quần thể thao nhẹ nhàng ra trận. Đôi tay ôm chặt rương hành lý không khép lại được, phía trên còn đơn giản dùng dây thừng buộc chặt lại, nghiễm nhiên một bộ dáng phải khiêng một đường dài. Khuôn mặt tuấn tú mặt vô biểu tình, thoạt nhìn cấm dục cực kỳ.
Tống Tâm Nhiên ở một bên cảm thấy thật mất mặt, từ trong túi móc ra khẩu trang đeo lên, lại không hề biết rằng phối hợp như vậy, nhìn hai người bọn họ lại càng thêm quái dị.
Thẳng đến lúc gửi rương hành lý vào khu vận chuyển, nhân viên không vụ vẻ mặt ôn nhu cự tuyệt rương hành lý của Thi Dật, Tống Tâm Nhiên xoay người muốn chạy,kết quả Thi Dật một tay ôm rương hành lý, một tay nhéo Tống Tâm Nhiên nói: " Bảo bối, anh sai rồi, buổi sáng không nên trách em gấp gáp, anh về sau sẽ cẩn thận phối hợp, em liền giúp anh thu thập một chút cái này đi".
Tống Tâm Nhiên hóa đá tại chỗ, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhân viên không vụ cùng với người đi đường phía sau dùng ánh nhìn nóng rực ngắm nhìn mình. Khuôn mặt Tống Tâm Nhiên nhanh chóng đỏ lên.
Quá mất mặt! Quá mẹ nó mất mặt! Anh đây là đầu óc có hố mới có thể đem tên nghiệp chướng Thi Dật này nhặt về nhà, hiện tại trả hàng có còn được hay không.
Vô luận trong lòng có bao nhiêu oán niệm, vì phòng ngừa Thi Dật lại vô cớ gây rối. Tống Tâm Nhiên chỉ có thể xách theo hắn đến một bên đem rương hành lý của đối phương thu thập cẩn thận, mới đưa hành lý gửi vận chuyển thành công.
Lại sau đó... Thi Dật phát hiện Tống Tâm Nhiên không để ý tới hắn. Một đường trưng bản mặt muộn tao đi tới, ngay cả khi Thi Dật cố ý kéo vạt áo
cũng mặc kệ.
Tống Tâm Nhiên kỳ thật vẫn luôn tự hỏi, đem Thi Dật đưa trở về sẽ có hậu quả như thế nào, liền không thèm để ý Thi Dật vẫn luôn làm ầm ĩ đi phía sau.
Bỗng nhiên bước chân bị ngăn lại, bởi vì Thi Dật duỗi tay lại đem eo anh gắt gao ôm lấy, vẻ mặt khó xử nhanh chóng xáp lại gần ở trên mặt anh như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái.
Tống Tâm Nhiên hai mắt dại ra, cả người cứng đơ. Trong lúc hồn phi thiên ngoại ( dái khái như là hồn lìa khỏi xác) còn nghe tiện nhân Thi Dật một bộ dáng anh đang chiếm tiện nghi của hắn nói:" được rồi đừng giận nữa, chúng ta hòa hảo đi."
Tên khốn kiếp nhà anh hòa hảo là dùng hôn? Không không đúng... Bọn họ hiện tại là người yêu, hôn là chuyện bình thường... bình thường... bình thường em gái anh... Tống Tâm Nhiên không cách nào thuyết phục chính mình, anh lại càng thêm cảm thấy vừa mới bắt đầu nói dối liền biến thành một cái thiên la đại võng đem anh bắt giữ, chậm rãi quấn chặt.
Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bừa, Tống Tâm Nhiên đã hiểu rõ hoàn toàn.
Máy bay chậm rãi cất cánh, sau khi nút bịt tai bịt tai lại Tống Tâm Nhiên ngã đầu liền ngủ. Lúc anh ngồi máy bay, màng tai sẽ đặc biệt đau đớn, lần nào cũng thế. Vậy nên anh có thói quen mang nút bịt tai khi ngủ.
Thi Dật ở một bên nhàm chán chống cằm,cầm ipad cứng nhắc tìm một hồi phim truyền hình liền thả tay xuống, quay đầu nhìn Tống Tâm Nhiên vẫn luôn ngủ say. Hắn duỗi tay, ở trên mũi Tống Tâm Nhiên sờ sờ, thấy người không có động tĩnh liền sờ một chút, lại một chút, sờ đến bút máy trên ngực Tống Tâm Nhiên thì dừng lại.
Từ chối cơm trưa tiếp viên hàng không đẩy tới, hắn hướng nữ sinh bên cạnh xin một tờ giấy. Kéo mở bàn nhỏ, vặn bút máy ở chỗ trống thử thử độ ẩm, sau đó từng chút một bắt đầu vẽ.
Hắn chuyên tâm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tống Tâm Nhiên, bôi bôi vẽ vẽ trên giấy. Nữ sinh tò mò đem đầu duỗi lại:" anh vẽ thật là đẹp, bạn anh tỉnh lại nhất định sẽ rất vui."
Thi Dật ngẩng đầu nhìn cô cười: "Không, anh ta hẳn là sẽ tức giận."
Nữ sinh không rõ nghiêng nghiêng đầu, liền nhìn thấy giây tiếp theo Thi Dật đề bút vẽ lên trán người trong tranh một cái xoáy. Nháy mắt người trong tranh biến thành một bộ dáng đáng yêu. Thi Dật càng xem càng vui vẻ, lại vẽ thêm lên gương mặt vài cái râu mèo.
Nữ sinh xấu hổ, không nghĩ tới vị soái ca này lại thú vị như vậy. Thi Dật vẽ xong ở phía dưới góc tờ giấy ghi lại ngày tháng. Đóng nắp bút lại đang định đem bút trả về, Tống Tâm Nhiên lại giật giật thân mình tỉnh dậy.
Tống Tâm Nhiên vừa mở mắt ra nhìn thấy Thi Dật cầm bút trong tay định nhét vào túi anh. Sắc mặt liền biến đổi, một tay đem bút giựt về, buột miệng thốt ra:" ai cho anh chạm vào!"
Lỗ tai Tống Tâm Nhiên còn đang nhét bịt tai, nên khó khống chế âm lượng của chính mình, âm điệu cứ thế cao vút lên. Nhất thời bốn phía người người đều sôi sục nhìn qua đây.
Thấy Thi Dật hai mắt hơi mở có chút kinh ngạc nhìn mình. Tống Tâm Nhiên mới hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, hiểu được bản thân vừa mới làm chuyện ngu xuẩn gì. Anh lấy nút bịt tai ra, sờ sờ mặt thấp giọng nói thực xin lỗi sau đó liền cởi bỏ đai an toàn đứng dậy đi đến WC.
Thi Dật nhìn nhìn bút trong tay, trầm mặc nhíu mày. Buông bút xuống, cầm lấy tờ giấy trên bàn gấp bỏ vào trong túi. Nữ sinh bên cạnh có chút cẩn thận hỏi:" anh không cho anh ấy xem một chút sao?"
Thi Dật lắc lắc đầu, ngược lại nghiên cứu chữ in nổi trên thân bút. Hắn ở trong tay cẩn thận thưởng thức, rốt cuộc ở chỗ nắp bút thấy được hai chữ cái tiếng anh được in hoa màu tối, YW.
Hắn nhìn hai chữ cái tiếng anh kia, biểu tình hơi hoang mang, hai chữ tiếng anh này, sao lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc... chẳng lẽ là mình thiết kế? Nhưng thái độ Tâm Nhiên vừa mới như vậy hẳn là không phải.
Nhưng sao lại quen thuộc như vậy? đang lúc hoang mang, Tống Tâm Nhiên trở lại chỗ ngồi, thái dương còn mang theo hơi nước ướt át xem ra là rửa mặt ở trong buồng vệ sinh.
Tống Tâm Nhiên có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Thi Dật, lại thấy đối phương biểu tình tự nhiên đem bút đưa cho anh.Tống Tâm Nhiên ấp úng tiếp nhận bút, có chút chần chờ nói: "Vừa mới......"
Thi Dật đem bàn nhỏ khép lại: "Là tôi sai, chưa hỏi ý kiến của anh đã cầm bút."
Tống Tâm Nhiên cứng họng, nhìn đối phương tiếp tục dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, dáng vẻ không muốn tiếp tục đối thoại cùng với anh, thầm nghĩ: Quả nhiên là giận rồi,trước đây đều là được một tấc lại muốn một thước, hiện tại lại khách khí như vậy làm trong lòng anh cảm thấy không thoải mái. Trong khi anh đang không biết nên làm như thế nào, nữ sinh ngồi bên cạnh đột nhiên nói một câu:" vừa nãy anh ấy là tự mình vẽ chân dung anh đó, nên mới dùng đến bút của anh."
Thi Dật mở bừng mắt có chút bất đắc dĩ nhìn nữ sinh kia. Nữ sinh đối với thi Dật vẫn rất có hảo cảm, liền cầm lòng không đậu xen vào việc người khác.
Trong lòng Tống Tâm nhiên lại càng thêm không thoải mái, anh nhìn Thi Dật ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Đúng không, cho tôi nhìn một chút."
"Không vẽ, em ấy lừa anh thôi"
"......"
Quỷ hẹp hòi, Tống Tâm Nhiên mím môi, đem nút bịt tai chậm rãi mang lên. Rốt cuộc lại ngủ không được, anh làm sao biết được, có một ngày anh lưu lạc đến nỗi phải dỗ Thi Dật đừng nóng giận. Rõ ràng là trước đây thích nhất là xem Quách Dật nghẹn khuất cơ mà. Aiii, sai đọa sa đọa.
———————————————————————————
Yan: Chương này mình để Thi Dật lâu lâu lại dùng bảo bối, xưng anh gọi em với Tâm nhiên là vì cảm thấy tình cảm của anh có chút biến hoá, và những lúc ấy là đang cố tình dỗ Tâm Nhiên nữa nhé.
Sáng sớm, thời điểm Tống Tâm Nhiên tỉnh dậy. Anh khốn đốn mở to hai mắt, tầm nhìn đối diện một khối giường đệm đang nhô lên phập phồng theo tiết tấu. Chăn kéo kín mít chỉ lộ ra một chỏm sợi tóc đen nhánh.
Anh ngồi dậy, duỗi tay lấy di động qua. Ngày hôm qua sau lúc anh xúc động cúp điện thoại, Vu Văn đã nhắn tin lại cho anh, nhưng mà lần này anh lại không muốn trả lời.
Mà Thi Dật bị anh lừa gạt vây ở chỗ này thật sự có ý gì sao. Anh chỉ cảm thấy tâm mệt, tối hôm qua Thi Dật đưa ra lý luận chia tay làm anh thực sự có chút giật mình. Lập tức liền không nói gì, chỉ là vội vàng ném xuống một câu:" anh nói bậy gì đó."
Liền bước nhanh trở về khách sạn, trong lòng nghĩ, hay là dứt khoát liền nói ra chân tướng, để Thi Dật trở về thân phận Quách Dật, nhưng như thế cũng là biểu đạt anh đã thua hoàn toàn.
Vu Văn sẽ thấy anh thế nào, anh không chịu nổi ánh mắt Vu Văn thương tâm thất vọng đặc biệt là đối với anh. Ngón tay không tự giác hoạt động, liền nhìn thấy một tin nhắn gửi đến lúc nửa đêm.
Đó là một tin nhắn bằng hình ảnh, trên ảnh chụp ánh lửa pháo hoa đem mặt anh chiếu sáng thật nhu hòa, lúc đó khóe mắt anh hơi rũ, trên khóe môi cũng đang mang ý cười thoạt nhìn rất ấm áp.
Rõ ràng tối hôm qua lúc phóng pháo hoa tâm tình anh không được tốt lắm. Kết quả là ở thời điểm mình không biết đã cười ấm áp như vậy sao.
Tống Tâm Nhiên mắt nhìn tin nhắn, là dãy số của Thi Dật, chỉ có đơn giản hai tin nhắn ngủ ngon.
Không biết là với tâm tình như thế nào, anh nhìn bức ảnh nghĩ nghĩ, lại nhìn đến Thi Dật trên giường, lột cái chăn đang che kín mít ra, định chụp một tấm ảnh Thi Dật đang ngủ thật xấu xí.
Nhưng mà Tống Tâm Nhiên thất vọng rồi, đối phương mặc dù là ngủ một đêm, buổi sáng làn da thoạt nhìn vẫn không tồi, tùy tiện chụp một bức ảnh cũng đã rất đẹp.
Anh cau mày, không hài lòng loại hiệu quả này, liền một tay cầm di động, một tay vươn qua muốn véo mặt Thi Dật, định chụp mộ bức ảnh cái mặt đối phương đang nhe răng trợn mắt.
Kết quả tay còn chưa kịp chụp, Thi Dật liền mơ màng nhắm mắt lại, bắt lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình lôi kéo.
"Đừng nghịch......"
"!!!"
Tống Tâm Nhiên vừa mới tỉnh dậy, lúc nghịch ngợm tư thế còn chưa vững vàng, anh vốn là đang cong eo bị người không nặng không nhẹ kéo như vậy, liền quỳ sụp xuống mặt còn ngã úp xuống bên gối Thi Dật.
Một phen động tĩnh lớn như vậy, Thi Dật bị cường ngạnh đánh thức. Hắn mới vừa mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt Tống Tâm Nhiên phóng đại ở trước mặt, vẻ mặt còn dữ tợn dọa hắn hít một hơi khí lạnh, lập tức ngồi thẳng dậy.
Thi Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn tư thế Tống Tâm Nhiên, dựa vào đầu giường ôm chăn nửa ngày mới nói: " mới có sáng sớm, bảo bối, em hà tất phải lại đây quỳ thỉnh an."
"Quỳ cái đầu anh, tôi đây là đau đầu gối..."
"Bằng không anh là muốn đánh lén tôi sao?"
"......" Tống Tâm Nhiên thế nhưng đúng là không có gì để nói.
Thấy Tống Tâm Nhiên che lại đầu gối không ngừng kêu đau. Thi Dật liền buông chăn ra, duỗi tay đỡ lấy người. Ai biết Tống Tâm Nhiên đột nhiên túm chặt tay hắn, đem người hướng dưới giường kéo xuống.
Tống Tâm Nhiên vốn dĩ tính toán làm cho hắn đau đớn một chút, kết quả phản xạ thần kinh của Thi Dật cũng không tồi, làm mấy động tác liền hai người họ song song lăn trên mặt đất. Tống Tâm Nhiên còn làm đệm cho người ta, bị đè lên thiếu chút nữa ruột cũng muốn phun ra ngoài.
Đầu óc choáng váng, vất vả lắm mới phục hồi lại tinh thần, lại nhìn thấy thần sắc quái dị trên mặt Thi Dật.
Anh đột nhiên cảm nhận được không thích hợp, chậm rãi chậm rãi nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy một tảng lớn làn da bánh mật bại lộ ở trong không khí.
Trên người tên khốn kiếp này thế mà chưa mặc cái gì cả!!!
Hai người hai mặt nhìn nhau, thời gian phảng phất yên lặng. Hơn nửa ngày Thi Dật mới hồi phục tinh thần lại nói một câu.
"Tâm nhiên, anh không cần gấp gáp như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý cho thật tốt"
"......"
Thi Dật trong miệng nhét đầy bọt biển, hắn má trái má lại bị cào ba đạo dấu vết, cùng bên phải ba đạo hoàn toàn đối xứng. Chậm rì rì đánh răng, một bên cảm thán Tống Tâm Nhiên xấu tính, một bên cảm thán mặc dù là như vậy nhìn chính mình trong gương vẫn đẹp trai ngời ngời, ngon nghẻ cuồng dã, trách không được Tống Tâm Nhiên cơ khát như sói đói chụp mồi, cuối cùng còn thẹn quá thành giận.
Phiên tâm lý này nếu để Tống Tâm Nhiên nghe thấy, liền có thể một chưởng đập chết hắn luôn. Để tránh đi tìm chết, nhất định phải mang tên hỗn đản tự luyến này từ trên du thuyền ném xuống thôi.
Hai người ở trong phòng thu thập đồ đạc, Thi Dật xách theo quần áo, không quan tâm gì nhét vào rương hành lý. Tống Tâm Nhiên thì cẩn thận cầm quần áo xếp thành hình chữ nhật, cuốn từng cái xếp lên.
Rương hành lý của hai người nhìn vào chính là tiên minh đối lập của gay và thẳng nam, liếc mắt một cái liền rõ ràng. Tống Tâm Nhiên thu thập xong, nhìn cái rương hành lý chỉnh tề ngồi dậy vừa lòng thở dài. Thi Dật dùng sức đem cái rương ấn xuống, ai nha một tiếng, quay đầu hướng Tống Tâm Nhiên vẻ mặt vô tội nói: "Tâm nhiên, không khép được, haizz, rõ ràng lúc mới tới, quần áo cũng nhiều như vậy."
Tống Tâm Nhiên làm lơ ý xin giúp đỡ trong lời nói của đối phương, vẻ mặt cười dữ tợn nói: "Không khép được anh liền khiêng trở về đi, lớn lên cao lớn cường tráng như vây, làm chút việc nặng chẳng phải rất dễ dàng hay sao."
"......"
Thời điểm đi đến là dùng du thuyền, lúc trở về là ngồi máy bay. Sân bay người đến người đi, rất nhiều ánh mắt kinh dị đều hướng bên người Tống Tâm Nhiên nhìn lại.
Thi Dật không chịu mặc quần cộc họa tiết hoa hòe mà Tống Tâm Nhiên chuẩn bị cho, chính mình tự chọn một kiện áo đen cao bồi cùng quần thể thao nhẹ nhàng ra trận. Đôi tay ôm chặt rương hành lý không khép lại được, phía trên còn đơn giản dùng dây thừng buộc chặt lại, nghiễm nhiên một bộ dáng phải khiêng một đường dài. Khuôn mặt tuấn tú mặt vô biểu tình, thoạt nhìn cấm dục cực kỳ.
Tống Tâm Nhiên ở một bên cảm thấy thật mất mặt, từ trong túi móc ra khẩu trang đeo lên, lại không hề biết rằng phối hợp như vậy, nhìn hai người bọn họ lại càng thêm quái dị.
Thẳng đến lúc gửi rương hành lý vào khu vận chuyển, nhân viên không vụ vẻ mặt ôn nhu cự tuyệt rương hành lý của Thi Dật, Tống Tâm Nhiên xoay người muốn chạy,kết quả Thi Dật một tay ôm rương hành lý, một tay nhéo Tống Tâm Nhiên nói: " Bảo bối, anh sai rồi, buổi sáng không nên trách em gấp gáp, anh về sau sẽ cẩn thận phối hợp, em liền giúp anh thu thập một chút cái này đi".
Tống Tâm Nhiên hóa đá tại chỗ, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhân viên không vụ cùng với người đi đường phía sau dùng ánh nhìn nóng rực ngắm nhìn mình. Khuôn mặt Tống Tâm Nhiên nhanh chóng đỏ lên.
Quá mất mặt! Quá mẹ nó mất mặt! Anh đây là đầu óc có hố mới có thể đem tên nghiệp chướng Thi Dật này nhặt về nhà, hiện tại trả hàng có còn được hay không.
Vô luận trong lòng có bao nhiêu oán niệm, vì phòng ngừa Thi Dật lại vô cớ gây rối. Tống Tâm Nhiên chỉ có thể xách theo hắn đến một bên đem rương hành lý của đối phương thu thập cẩn thận, mới đưa hành lý gửi vận chuyển thành công.
Lại sau đó... Thi Dật phát hiện Tống Tâm Nhiên không để ý tới hắn. Một đường trưng bản mặt muộn tao đi tới, ngay cả khi Thi Dật cố ý kéo vạt áo
cũng mặc kệ.
Tống Tâm Nhiên kỳ thật vẫn luôn tự hỏi, đem Thi Dật đưa trở về sẽ có hậu quả như thế nào, liền không thèm để ý Thi Dật vẫn luôn làm ầm ĩ đi phía sau.
Bỗng nhiên bước chân bị ngăn lại, bởi vì Thi Dật duỗi tay lại đem eo anh gắt gao ôm lấy, vẻ mặt khó xử nhanh chóng xáp lại gần ở trên mặt anh như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái.
Tống Tâm Nhiên hai mắt dại ra, cả người cứng đơ. Trong lúc hồn phi thiên ngoại ( dái khái như là hồn lìa khỏi xác) còn nghe tiện nhân Thi Dật một bộ dáng anh đang chiếm tiện nghi của hắn nói:" được rồi đừng giận nữa, chúng ta hòa hảo đi."
Tên khốn kiếp nhà anh hòa hảo là dùng hôn? Không không đúng... Bọn họ hiện tại là người yêu, hôn là chuyện bình thường... bình thường... bình thường em gái anh... Tống Tâm Nhiên không cách nào thuyết phục chính mình, anh lại càng thêm cảm thấy vừa mới bắt đầu nói dối liền biến thành một cái thiên la đại võng đem anh bắt giữ, chậm rãi quấn chặt.
Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bừa, Tống Tâm Nhiên đã hiểu rõ hoàn toàn.
Máy bay chậm rãi cất cánh, sau khi nút bịt tai bịt tai lại Tống Tâm Nhiên ngã đầu liền ngủ. Lúc anh ngồi máy bay, màng tai sẽ đặc biệt đau đớn, lần nào cũng thế. Vậy nên anh có thói quen mang nút bịt tai khi ngủ.
Thi Dật ở một bên nhàm chán chống cằm,cầm ipad cứng nhắc tìm một hồi phim truyền hình liền thả tay xuống, quay đầu nhìn Tống Tâm Nhiên vẫn luôn ngủ say. Hắn duỗi tay, ở trên mũi Tống Tâm Nhiên sờ sờ, thấy người không có động tĩnh liền sờ một chút, lại một chút, sờ đến bút máy trên ngực Tống Tâm Nhiên thì dừng lại.
Từ chối cơm trưa tiếp viên hàng không đẩy tới, hắn hướng nữ sinh bên cạnh xin một tờ giấy. Kéo mở bàn nhỏ, vặn bút máy ở chỗ trống thử thử độ ẩm, sau đó từng chút một bắt đầu vẽ.
Hắn chuyên tâm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tống Tâm Nhiên, bôi bôi vẽ vẽ trên giấy. Nữ sinh tò mò đem đầu duỗi lại:" anh vẽ thật là đẹp, bạn anh tỉnh lại nhất định sẽ rất vui."
Thi Dật ngẩng đầu nhìn cô cười: "Không, anh ta hẳn là sẽ tức giận."
Nữ sinh không rõ nghiêng nghiêng đầu, liền nhìn thấy giây tiếp theo Thi Dật đề bút vẽ lên trán người trong tranh một cái xoáy. Nháy mắt người trong tranh biến thành một bộ dáng đáng yêu. Thi Dật càng xem càng vui vẻ, lại vẽ thêm lên gương mặt vài cái râu mèo.
Nữ sinh xấu hổ, không nghĩ tới vị soái ca này lại thú vị như vậy. Thi Dật vẽ xong ở phía dưới góc tờ giấy ghi lại ngày tháng. Đóng nắp bút lại đang định đem bút trả về, Tống Tâm Nhiên lại giật giật thân mình tỉnh dậy.
Tống Tâm Nhiên vừa mở mắt ra nhìn thấy Thi Dật cầm bút trong tay định nhét vào túi anh. Sắc mặt liền biến đổi, một tay đem bút giựt về, buột miệng thốt ra:" ai cho anh chạm vào!"
Lỗ tai Tống Tâm Nhiên còn đang nhét bịt tai, nên khó khống chế âm lượng của chính mình, âm điệu cứ thế cao vút lên. Nhất thời bốn phía người người đều sôi sục nhìn qua đây.
Thấy Thi Dật hai mắt hơi mở có chút kinh ngạc nhìn mình. Tống Tâm Nhiên mới hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, hiểu được bản thân vừa mới làm chuyện ngu xuẩn gì. Anh lấy nút bịt tai ra, sờ sờ mặt thấp giọng nói thực xin lỗi sau đó liền cởi bỏ đai an toàn đứng dậy đi đến WC.
Thi Dật nhìn nhìn bút trong tay, trầm mặc nhíu mày. Buông bút xuống, cầm lấy tờ giấy trên bàn gấp bỏ vào trong túi. Nữ sinh bên cạnh có chút cẩn thận hỏi:" anh không cho anh ấy xem một chút sao?"
Thi Dật lắc lắc đầu, ngược lại nghiên cứu chữ in nổi trên thân bút. Hắn ở trong tay cẩn thận thưởng thức, rốt cuộc ở chỗ nắp bút thấy được hai chữ cái tiếng anh được in hoa màu tối, YW.
Hắn nhìn hai chữ cái tiếng anh kia, biểu tình hơi hoang mang, hai chữ tiếng anh này, sao lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc... chẳng lẽ là mình thiết kế? Nhưng thái độ Tâm Nhiên vừa mới như vậy hẳn là không phải.
Nhưng sao lại quen thuộc như vậy? đang lúc hoang mang, Tống Tâm Nhiên trở lại chỗ ngồi, thái dương còn mang theo hơi nước ướt át xem ra là rửa mặt ở trong buồng vệ sinh.
Tống Tâm Nhiên có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Thi Dật, lại thấy đối phương biểu tình tự nhiên đem bút đưa cho anh.Tống Tâm Nhiên ấp úng tiếp nhận bút, có chút chần chờ nói: "Vừa mới......"
Thi Dật đem bàn nhỏ khép lại: "Là tôi sai, chưa hỏi ý kiến của anh đã cầm bút."
Tống Tâm Nhiên cứng họng, nhìn đối phương tiếp tục dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, dáng vẻ không muốn tiếp tục đối thoại cùng với anh, thầm nghĩ: Quả nhiên là giận rồi,trước đây đều là được một tấc lại muốn một thước, hiện tại lại khách khí như vậy làm trong lòng anh cảm thấy không thoải mái. Trong khi anh đang không biết nên làm như thế nào, nữ sinh ngồi bên cạnh đột nhiên nói một câu:" vừa nãy anh ấy là tự mình vẽ chân dung anh đó, nên mới dùng đến bút của anh."
Thi Dật mở bừng mắt có chút bất đắc dĩ nhìn nữ sinh kia. Nữ sinh đối với thi Dật vẫn rất có hảo cảm, liền cầm lòng không đậu xen vào việc người khác.
Trong lòng Tống Tâm nhiên lại càng thêm không thoải mái, anh nhìn Thi Dật ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Đúng không, cho tôi nhìn một chút."
"Không vẽ, em ấy lừa anh thôi"
"......"
Quỷ hẹp hòi, Tống Tâm Nhiên mím môi, đem nút bịt tai chậm rãi mang lên. Rốt cuộc lại ngủ không được, anh làm sao biết được, có một ngày anh lưu lạc đến nỗi phải dỗ Thi Dật đừng nóng giận. Rõ ràng là trước đây thích nhất là xem Quách Dật nghẹn khuất cơ mà. Aiii, sai đọa sa đọa.
———————————————————————————
Yan: Chương này mình để Thi Dật lâu lâu lại dùng bảo bối, xưng anh gọi em với Tâm nhiên là vì cảm thấy tình cảm của anh có chút biến hoá, và những lúc ấy là đang cố tình dỗ Tâm Nhiên nữa nhé.
Danh sách chương