Edit: riri_1127
Chương 54: Gả cho anh
Nghê Thường cùng Viêm Trì mới vừa xuống xe ở đầu ngõ, liền nhận được điện thoại.
Hai người lại lập tức gọi xe đi đến bệnh viện.
Chuyện kế tiếp Nghê Thường tựa hồ đều nhớ không rõ lắm. Cô giống như một người ngoài cuộc, đờ đẫn nhìn bác sĩ và cảnh sát đi tới đi lui.
Như thể có ai cầm một cái lồng thủy tinh chụp lên đầu cô, khiến hết thảy thanh âm xung quanh đều trở nên không rõ ràng, đầu cô càng lúc càng ong ong.
Các thủ tục điều tra liên quan cũng như tang lễ của Trần Chí đều do Viêm Trì lo liệu. *người đàn ông tuyệt vời huhu, kp ai cũng lo cho bạn gái đc đến thế này.
Khi lên đến nam lăng viên, Nghê Thường mới tính là có một ít phản ứng. Cô chọn vị trí sau bia mộ của mẹ.
Hãy để ông ta đứng sau lưng mẹ cô, rất gần, nhưng sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Đợi cho tất cả mọi việc đều xong xuôi, về lại nhà cổ đã là buổi tối hôm sau. Viêm Trì lại đi một chuyến bệnh viện, khi trở về, trong tay xách theo túi du lịch màu đen.
Anh đặt chiếc túi xách trước mặt cô.
"Nói là để lại cho em."
Nghê Thường nhìn túi du lịch, chợt nhớ tới bộ dáng Trần Chí đang ngồi trên giường bệnh, vất vả lôi nó từ dưới giường ra. . . . . .
Cô rũ mắt, kéo dây kéo mở ra. Bên trong đồ đạc ít hơn cô nghĩ. Không có gì ngoài quần áo và đồ dùng cần thiết hàng ngày, bên trên còn có một phong bì giấy.
Nghê Thường mở nó ra và thấy một xấp tiền. Từ những tờ tiền một trăm tệ màu hồng cho đến hàng chục tờ, mới có cũ có được bó lại.
Cô chợt nhớ rằng khi còn nhỏ, bố mẹ cô đã cãi nhau rất nhiều về chuyện tiền bạc. Thực ra nhà cô không thiếu tiền, dù sao thợ may cũng không thể chết đói. Mẹ sẽ nhận đơn hàng làm sườn xám từ thái gia gia và đôi khi ông cũng sẽ bí mật giúp đỡ thêm.
"Chính anh không dùng cũng không sao, nhưng tiểu Niên thì không được!" , mấy lời đó Trần Chí căn bản không phản bác nổi.
Nghê Thường còn nhớ rõ có một lần, hẳn là lúc cô sáu bảy tuổi, Trần Chí uống rượu và ôm cô khóc, ông nói: tiểu Niên con đừng xem thường bố nhé, bố chỉ biết làm âm nhạc, nhưng về sau, nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền cho con. . . . .
(có lẽ lý do Trần Chí phát điên là vì bao năm ông ấy rời đi chỉ với mong muốn và sống với hy vọng kiếm tiền cho con gái, như một sự bù đắp trước lỗi lầm đã gây ra. Cho nên khi Nghê tỷ bảo không có quan hệ và đổi họ rồi, ông ta sẽ cảm thấy mọi thứ mình cố gắng trở thành công cốc, cộng thêm tâm lý bất ổn của một người bệnh ung thư và nghiện ma túy thì bộc phát bạo lực là rất có thể.)
Tình cờ nhặt một cái băng từ mở ra. Nhìn thấy bức ảnh trên trang bìa, cô sững sờ, không thể liên hệ người trong bức ảnh này với Trần Chí, người mà cô đã nhìn thấy ngày hôm qua. Lúc này cô mới ý thức được, thì ra đã qua lâu như vậy, lâu đến mức cô đã quên ông ấy trước kia có bộ dạng ra sao, đã quên mất khi còn bé, cô thực sự thích bố đến họp phụ huynh hơn là mẹ.
Mẹ cũng từng ghen tị hỏi vì sao muốn để bố đi, cô liền nói bởi vì bố rất đẹp trai! Các bạn cùng lớp, bao gồm cả giáo viên, đều khen bố đẹp trai, nói rằng mái tóc dài của ông rất đẹp và khí chất. . . . . .
Nghê Thường buông băng từ, cầm lấy CD
Bìa không còn hình ảnh, chỉ in một chữ lớn màu xanh lam: Nhiễm
Lật lại xem các bài hát, tổng cộng có mười bài. Tất cả đều là những bản tình ca mà ông viết cho mẹ cô.
Nghê Thường khẽ thở dài, tay kia lấy ra một đĩa CD khác.
Trên tấm bìa trắng, có vẽ phác họa đường nét của một cô bé. Cô bé cười toe toét dễ thương và có hai bím tóc trên đầu.
Tên của album này là "tiểu Niên". Ngày sản xuất và phát hành là ngày cô sinh ra cách đây 23 năm trước.
Cô chưa từng biết ông ấy đã thu âm một album như vậy. . . . . .
Thấy cô nhìn chằm chằm đĩa CD nửa ngày không nói lời nào, Viêm Trì ra tiếng thử hỏi: "Anh mang đầu đĩa đến nhé?"
Nghê Thường lắc đầu: "Không."
"Em không muốn nghe." Cô cất mọi thứ lại vào túi xách.
"Anh giúp em cất đi được không?"
Nghê Thường nói với bạn trai, cô cúi đầu rũ mi, "Không cần nói cho em biết anh để chỗ nào . . . . . ."
Có lẽ, đây là dấu vết cuối cùng ông ấy để lại trên đời này. Cô không thể tiêu hủy, nhưng cũng không muốn nhìn lại. . . . . .
Viêm Trì xách túi đi ra nhà chính. Trong chốc lát anh lại trở về, thấy Nghê Thường ôm hai chân ngồi trên sô pha. Cô dùng ánh mắt ngây ngất nhìn xuống sàn nhà.
Anh đi qua ngồi bên cạnh, một cánh tay mạnh mẽ quàng qua vai kéo cô vào lòng. Anh cũng không nói gì, cứ như vậy mà ôm cô.
Trong phòng đặc biệt im lặng, ngoại trừ tiếng tích tắc của đồng hồ.
Nghê Thường mở miệng nói rất nhẹ: "Hình như em không buồn."
Bố ruột của cô đã tự tử, đáng lý ra cô nên buồn. Nhưng hôm nay, cô không rơi một giọt nước mắt nào.
"Qua ngần ấy năm, em chưa bao giờ nghĩ rằng ông ấy sẽ quay lại." Nghê Thường ngẩng mặt lên, cằm đặt trên ngực anh.
Từ góc độ này, cô có thể nhìn hàng mi của anh cùng đôi mắt đen sâu thẳm, anh đang nhìn cô đầy dịu dàng và ôn nhu. Đón nhận ánh mắt như vậy, cô có thể tận tình thổ lộ.
"Em một mực nghĩ rằng ông ấy đã chết. Nhớ tới chuyện ông ấy làm với mẹ, em liền hy vọng ông ấy sớm chết đi."
Ở trước mặt anh, cô đem ra những suy nghĩ âm u khó nói.
"Hiện tại thật sự đã chết." Nghê Thường dừng lại, nhếch khóe miệng mỉa mai, "Nhưng hình như em cũng không vui. . . . ."
Viêm Trì không nói gì, chỉ nghiêng đầu hôn lên thái dương cô như đáp lại.
Cô thu mình lại trong vòng tay anh và thì thầm như một chú mèo con: "Em không biết bây giờ em đang nghĩ gì. . . . . ."
Tâm tình cùng ý nghĩ của cô phức tạp chưa từng có.
Viêm Trì siết chặt vòng tay.
"Vậy thì đừng nghĩ về nó nữa."
"Trước không cần suy nghĩ, về sau hãy nhớ đến."
"Khi nào?" Nghê Thường hỏi.
"Chờ đến khi nhớ tới em sẽ không vui cũng không buồn."
Anh nhíu mi suy nghĩ một lát, hoãn thanh: "Đợi đến khi em có thể bình thản, cũng đủ sáng suốt."
Nghê Thường chớp chớp mắt chậm rãi nói ". . . . . . Được sao ?"
Anh cười trầm mặc: "Đó không phải là chuyện của anh, anh không thể đoán trước được giúp em."
Viêm Trì giơ tay lên, đặt lòng bàn tay áp lên đầu gối phải co quắp của cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve vết sẹo dưới lớp vải.
Những vết sẹo trên cơ thể không thể biến mất, nhưng những vết sẹo trong tim thì có thể.
Viêm Trì nghiêng đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu bạn gái, chậm rãi nhắm mắt lại, thanh âm trầm thấp mà kiên định: "Bé con."
"Anh sẽ yêu em thật tốt!"
Anh nguyện dùng tình yêu chân thành và lâu dài của mình để xóa bỏ mọi ác mộng và vết sẹo của cô.
Nghê Thường mắt chuyển động, khóe mắt khô cạn một ngày đột nhiên đong đầy nước mắt. Cô ôm lấy thắt lưng anh, nước mắt lăn dài nhưng khóe miệng cùng gò má lại đang không ngừng giơ lên.
Nếu hiện tại không có anh, cô đã sớm gục ngã từ lâu rồi.
Tình yêu của anh nắm lấy khi cô đang rơi xuống và cũng nhẹ nhàng nâng cô lên đài cao . . . . .
Viêm Trì nở nụ cười, nhướng mi: "Mới thế này đã thỏa mãn sao?"
"Để theo đuổi được em ấy mà." Anh búng cằm cô và hôn lên nốt ruồi đỏ nhỏ dưới mắt.
"Lão tử còn có thể liều mạng mà thương em, đến khi em nguyện ý thì thôi."
Nghê Thường mỉm cười, quàng tay lên cổ bạn trai rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em mới không cần anh liều mạng đâu."
Em muốn anh sống đến trăm tuổi, cùng em đến lâu dài.
Cô ôm cổ anh, nâng thân trên lên, chủ động chu môi hôn anh. Con ngươi Viêm Trì hơi chuyển, anh đặt tay lên gáy cô cúi đầu tiếp tục nụ hôn. Anh không hôn sâu, môi, lưỡi và thậm chí cả những ngón tay luồn vào tóc, chỉ mang ý tứ xoa dịu nhẹ nhàng.
Khi hai người rời ra, Viêm Trì vỗ nhẹ lên đùi bạn gái.
"Đi ngủ đi."
Nghê Thường ôm cổ anh bất động: "Vậy còn anh?"
Viêm Trì nghiêng đầu nhìn xung quanh. Hôm qua họ vội vã rời đi, để lại sân trong một mớ hỗn độn.
"Anh sẽ dọn dẹp rồi mới ngủ."
"Để em làm đi" Trước khi anh kịp phản đối, cô đã giơ tay chọc vào ngực anh, nhẹ giọng ra lệnh, "Anh đi nghỉ ngơi đi!"
Hôm nay căn bản anh bận và mệt hơn cô nhiêu.
Cô cũng sẽ cảm thấy đau lòng cho người đàn ông của mình.
Nghê Thường đứng dậy khỏi vòng tay anh và vào bếp trước tiên thay vì dọn dẹp sân trước. Mọi thứ trong bếp đã dừng lại vào lúc bà nội bước ra ngoài.
Dầu trong nồi đã nguội, thịt heo chiên giòn đặt trên giấy thấm dầu đã mềm nhũn từ lâu.
Trên bàn bếp có sáu món mặn và một món canh, màu sắc và hương vị đều chẳng còn nữa. Trên thớt còn có mì cuộn, cải dầu, ớt, thịt thái mỏng được bày ra đĩa bên cạnh, còn mì trường thọ mà bà đã chuẩn bị cho cô và món thịt đặc biệt dành cho cả anh nữa . . . . .
Viêm Trì đẩy cửa phòng bếp đi đến.
Lần này, anh không có ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, mà lại đi thu dọn sân trước, trên người còn mang theo hơi lạnh sương đêm khuya khoắt.
Nhìn thức ăn thịnh soạn chưa được động đũa trong bếp, Viêm Trì nói: "Chờ ngày mai đón bà nội từ bệnh viện về, liền tổ chức sinh nhật cho em một lần nữa."
Anh vô cùng thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt cô, an ủi: "Ca ca làm đồ ăn ngon cho em nhé?"
Nghê Thường gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu rầu rĩ "Nhưng đây là sinh nhật đầu tiên em và anh bên nhau. . . . . ."
Thật là châm chọc khi nghĩ về điều đó, ngày hôm qua, cô đã nghĩ rằng mình sẽ có một sinh nhật hoàn hảo.
—— ai biết giây tiếp theo một trò hề bất ngờ không kịp đề phòng đã ập tới.
Cô chậm rãi nhún vai: "Đây là lần sinh nhật đầu tiên với anh, cũng là lần sinh nhật cuối cùng ở nhà cổ. Em nghĩ nó rất có ý nghĩa, nhưng cuối cùng. . . . . ."
Cô hy vọng về sau, khi bọn họ nghĩ đến ngày sinh nhật này sẽ nghĩ đến những kỷ niệm ấm áp và đẹp đẽ.
Chứ không phải. . . . . .kỷ niệm đêm qua ở bệnh viện.
Viêm Trì nhìn vẻ mặt mất mát của bạn gái, khẽ liếm môi, hỏi lại: "Vậy làm sao bây giờ?"
Cô thở dài "Đã như vậy rồi thì cũng không có biện pháp . . . . . ."
"Nếu không thì ——"
Lông mày anh nhướng nhẹ: "Bây giờ anh bổ sung cho em một chút nhé?"
Nghê Thường ngước mắt nhìn bạn trai: "Bổ sung thế nào?"
Anh cong môi, đưa tay vào túi áo lấy ra một món đồ.
—— là một hộp nhung đen tròn rất tinh tế.
Nghê Thường giật mình.
Cơ thể cô dường như phản ứng nhanh hơn lý trí, hô hấp ngưng trệ, toàn thân run rẩy yếu ớt.
Hộp trang sức được mở ra, chiếc nhẫn bên trong sáng lấp lánh.
Người đàn ông cao lớn trước mặt quỳ một gối xuống, ánh mắt nhìn cô còn sáng hơn cả kim cương.
"Nghê Thường, em gả cho anh nhé?"
—-------------------------------
Hôm nay là anniversary 3 năm của tui và cũng là đêm giao thừa, nên up 3 chương liền kề luônnn.
Mọi người đọc vui vẻ nha😻