Mọi người đều phải kiếm tiền, ai cũng không cao quý hơn ai.

••

Chương 9: Cạnh tranh thất bại

Truyện chỉ được post tại 2 🍌🌼 nơi

🍌. Wordpress: thiennhacat.wordpress.com

🌼. Wattpad: cucbaydaytroi

Những nơi khác có cùng nội dung đều là ĂN CẮP liuliu

- -

La Kiêu ngồi xổm trước công ty Phượng Hoàng Hồ, canh chừng liên tục ba ngày đều không được đón tiếp(*), sau đó, đến ánh mắt của vị tiểu thư ở quầy tiếp tân nhìn cậu cũng mang theo chút đồng tình.

(*)Nguyên văn "ăn bế môn canh" 吃闭门羹

Ngày đầu tiên, tới cửa thăm hỏi trực tiếp bị cự tuyệt.

Ngày thứ hai, vì lý do giám đốc đi công tác trực tiếp tống cổ.

Ngày thứ ba, La Kiêu nhìn thời gian, hiện tại là ba giờ chiều, cậu đã bị phơi ở chỗ này suốt hai giờ.

“La tiên sinh, ngượng ngùng, giám đốc tạm thời có việc, anh lần sau lại đến đi.” Người phụ trách phòng mua bán vòng đến trước quầy tiếp tân, nói với La Kiêu.

La Kiêu đứng dậy, cũng không tức giận, bình tĩnh cười nói, “Thành ý của tôi tin rằng quý công ty đã nhìn thấy, rượu Du Hương cũng xem như xếp hạng trong top 10 ở Diệp Hải, trải qua cải tiến mấy năm nay, rượu càng chất lượng, hương thơm thuần túy, chúng tôi có thể bảo đảm cung cấp đủ, mở công ty vốn là vì kiếm tiền, cái gọi là hàng hóa so với ba nhà (*), phiền cô nhắn lại một câu, tôi tin chắc sau khi giám đốc gặp tôi, sẽ thay đổi chủ ý.”

(*) Nguyên văn "hóa so tam gia" 货比三家: Một thành ngữ thường được sử dụng cho người mua, có nghĩa là người mua nên tham quan nhiều của hàng và so sánh chất lượng giá cả từ nhiều nguồn khác nhau để mua được hàng giá tốt chất lượng cũng tốt.

Cậu nói rất tự tin, mà lời này cũng làm Trình Thiến có chút tâm động, nhưng tâm động thì tâm động, cô không có quyền quyết định.

Hơn nữa, lần hợp tác với Du Viên này, cô nhiều ít cũng biết một chút trong đó. Rất nhiều chuyện không phải đơn giản như bên ngoài đã thấy.

“La tiên sinh, tôi khuyên anh vẫn là đừng tới, giám đốc có ý hợp tác với Du Viên, nhưng… Anh đã tới chậm một bước.” Trình Thiến cố tình hạ giọng.

La Kiêu khó hiểu, “Du Viên đúng là phái hai nghiệp vụ viên phụ trách, nhưng lúc tôi đến, anh ta vẫn chưa đến, sao tôi lại muộn?”

Trình Thiến lắc đầu, không khỏi bật cười, “La tiên sinh, trước hay sau cũng không thể tính như vậy, anh ngẫm lại đi, cụ thể tôi cũng không thể nói nhiều.”

“Tôi đã biết, cảm ơn cô.” La Kiêu vội vàng nói lời cảm ơn, tuy Trình Thiến không giúp gì, nhưng lời này của cô vẫn hữu dụng, tóm lại, đối phương đã lựa chọn không nói gì, cậu hiện tại giống như ruồi nhặng không đầu chờ ở đây, dù có ngồi canh xuyên suốt, cũng không đợi được vị giám đốc kia.

Trong phòng nghiệp vụ, quy tắc ngầm rất nhiều, nhân mạch cũng cực kỳ quan trọng, La Kiêu vốn dĩ mới đến, không có quan hệ nhân mạch, tựa như lần này, cậu trừ bỏ chờ ở đây cũng không có biện pháp nào khác, còn Cao Phong, thứ anh ta có thể lợi dụng quá nhiều.

La Kiêu cảm thấy, cậu cần phải hỏi thăm quan hệ giữa Cao Phong và Phượng Hoàng Hồ một chút, lại áp dụng sách lược khác.

Dùng nửa giờ, La Kiêu thành công nói chuyện với nhân viên tiếp tân, rất may mắn, cậu gặp được một vị biết rõ tình huống, Đỗ Trình Trình, năm nay hai mươi lăm tuổi, tới công ty Phượng Hoàng Hồ đã ba năm, cô tính cách hoạt bát rộng rãi, quan hệ với đồng nghiệp công ty rất tốt, hơn nữa còn rất thích bát quái.

Theo như lời cô nói.

Cao Phong đến đây hôm qua, thẳng một đường đi tới văn phòng giám đốc phòng mua bán, sau đó, anh ta ngây người ở phòng giám đốc bốn năm giờ, cụ thể nói cái gì cũng không rõ, khi Cao Phong rời đi giám đốc còn tự mình ra tiễn, hai người trò chuyện với nhau rất vui.

Lại nói tiếp, Cao Phong với Phượng Hoàng Hồ cũng rất sâu —— xác thực mà nói, là quan hệ của anh ta và giám đốc phòng mua bán Hoàng Đan Tề.

Đoạn bát quái này 70% là Đỗ Trình Trình chấp vá lung tung mà ra, 30% trực tiếp xuất phát từ não bổ, tính chân thật không thể tra xét!

Nghe nói, giám đốc phòng thu mua Hoàng Đan Tề đến nay chưa lập gia đình, gã năm nay ba mươi lăm tuổi, bởi vì diện mạo lão thành, khiến cho gã thoạt nhìn như 55 tuổi, tóc thưa thớt giống như bị hói đầu, tính cách táo bạo không theo lẽ thường, ở Phượng Hoàng Hồ không ít người từng bị gã mắng, Đỗ Trình Trình nhắc tới gã cũng tức giận bất bình.

Người mắt cao hơn đầu vậy mà cố tình lại coi trọng biểu tỷ của Cao Phong, đáng tiếc người ta vẫn luôn đối gã xa cách, Hoàng Đan Tề chính là lì lợm la liếm, lại tặng hoa hồng rồi lại bữa tối dưới ánh nến, hiện tại hai bên đang trong mối quan hệ ái muội không rõ ràng.

Loại quan hệ này đối với Cao Phong quả thực như mặt trời ban trưa.

Chuyện này trong công ty truyền đi đến ồn ào huyên náo, phiên bản nào cũng có, lúc mấu chốt, vừa vặn đụng phải kỳ nghiệp vụ viên của Du Viên cạnh tranh, có người cảm thấy Hoàng Đan Tề sẽ công bằng công chính, trước tiên phân biệt phán đoán năng lực của hai nghiệp vụ viên rồi đưa ra lựa chọn, cũng có người cảm thấy lần cạnh tranh này căn bản thắng bại đã định, Cao Phong nắm chắc thắng lợi.

Thế cục mấy ngày nay, hiển nhiên càng có khuynh hướng nghiêng về người sau.

“Chuyện này anh cũng không thể truyền loạn, bọn họ mà biết là tôi nói sẽ tiêu đời.” Đỗ Trình Trình nói xong, trộm đánh giá chung quanh, kề sát vào La Kiêu thấp giọng dặn dò.

La Kiêu lập tức gật đầu, nghiêm túc bảo đảm: “Cô yên tâm đi, chuyện này dù là ai tôi cũng sẽ không nói.”

Đỗ Trình Trình lúc này mới yên tâm, nhìn La Kiêu cười cười, cái gì cũng chưa kịp nói, đã bị đống tư liệu dùng sức đặt lên quầy đánh gãy, tươi cười của cô cương ở khóe môi, mơ hồ cảm giác được một mảnh hắc ám tới gần, lập tức thả chân gác trên ghế xuống, sau đó đoan đoan chính chính ngồi thẳng lưng, bày ra bộ dáng nghiêm túc làm việc.

“Tiểu Trình, công việc quá nhàn rỗi đúng không! Đi đem tư liệu này sao chép hai phần đưa vào phòng họp.” Tư liệu nghiêng lệch trải trên mặt bàn, Đỗ Trình Trình một bên thu thập, một bên dùng ánh mắt ý bảo La Kiêu rời đi.

La Kiêu biết tình huống, cũng không nghĩ ở lâu, nhìn vị chủ quản kia gật đầu cười cười rồi trực tiếp rời đi.

Cậu mang một cái ba lô màu đen, bên trong để mấy loại rượu ở Du Viên, nhiều ít cũng có trọng lượng.

Cao Phong cùng Hoàng Đan Tề có tầng quan hệ này cậu không nghĩ tới, như vậy xem ra, bản thân mình còn chưa bắt đầu đã mất tiên cơ, chuyện này hiện tại nhớ tới cảm thấy rất buồn cười, La Kiêu vẫn cho rằng giám đốc Hoàng không gặp mình là bởi vì thành ý không đủ, cho nên cậu nguyện ý đợi, lại không dự đoán được ở thời điểm mình ngồi chờ, người khác đã trực tiếp chạy đến trước, cứng rắn kéo dài khoảng cách giữa cả hai.

Hiện tại, cậu cảm thấy đây là thời điểm nên chủ động xuất kích, lại cái gì cũng không chiếm được.

Văn phòng giám đốc phòng mua bán.

La Kiêu sửa sang lại bề ngoài xong, mới thành khẩn gõ cửa, cậu vừa nãy đã hỏi qua những người khác, giám đốc Hoàng ở trong văn phòng.

“Mời vào.” Quả nhiên, trong văn phòng lập tức có người lên tiếng.

La Kiêu đẩy cửa vào, Hoàng Đan Tề đang nhàn nhã ngồi trên ghế, trong tay bưng ly cà phê nóng, máy tính trên mặt bàn lúc cậu tiến vào đã bị tắt, nhưng La Kiêu vẫn thấy, Hoàng Đan Tề thực hiển nhiên đang chơi game.

Chính mình bị phơi ở trước cửa mấy giờ, cái gọi là có việc của vị giám đốc Hoàng này chính là ở đây chơi game!

La Kiêu như đánh đòn cảnh cáo, cứng rắn ngăn chặn tức giận trong lòng, miễn cưỡng kéo ra tươi cười hoàn mỹ nhìn không chút sơ hở, “Giám đốc Hoàng, xin chào, tôi là nghiệp vụ viên của công ty Du Viên La Kiêu.”

Vui giận không hiện ra trên mặt, La Kiêu làm rất xuất sắc, đây cũng là kỹ năng cần thiết mà nghiệp vụ viên phải học.

Hoàng Đan Tề ngẩng đầu liếc mắt một cái, hoàn toàn không lưu tình cả giận nói: “Ai cho cậu tiến vào, không phải đã nói với cậu tôi rất bận không có thời gian rảnh à!”

La Kiêu thái độ thực hữu hảo, mỉm cười nói: “Giám đốc Hoàng, thực xin lỗi không được sự cho phép của anh, nhưng tôi đã đợi ba ngày, tôi rất có thành ý hợp tác với anh, rượu Du Hương tôi có mang theo mấy bình, anh có thể nếm thử trước, nếu cảm thấy hương vị tốt chúng ta có thể lại……”

Cậu lựa chọn trực tiếp nói vào chủ đề, Hoàng Đan Tề hiện tại nhìn qua rất không kiên nhẫn, La Kiêu chắc chắn, chính mình còn nói thêm một câu vô nghĩa sẽ trực tiếp bị mời ra khỏi văn phòng.

Chỉ tiếc, cậu thẳng thắn vào chủ đề cũng không làm tình huống chuyển biến tốt đẹp.

Nói đến một nửa, đã bị Hoàng Đan Tề cứng rắn đánh gãy, “Không cần, tôi đã quyết định cùng Du Viên hợp tác.”

La Kiêu đang đem rượu Du Hương ra khỏi balo, nghe vậy ngẩng đầu nhìn gã, khi cậu nói chuyện tràn ngập chờ mong, làm người khác không có cách nào cự tuyệt, “Giám đốc Hoàng, vậy anh lựa chọn ai đảm đương nghiệp vụ ở Phượng Hoàng Hồ?”

Đáng tiếc Hoàng Đan Tề chủ ý đã định, ngay từ đầu gã còn tính toán làm dáng, phân biệt nghe phương án đẩy mạnh tiêu thụ của cả hai, lại chọn lý do lựa chọn Cao Phong, nhưng sau đó Cao Phong trực tiếp tìm tới biểu tỷ của hắn, nữ thần trong lòng chỉ đơn giản nói một câu, đã làm gã thần hồn điên đảo, lập tức vỗ bàn quyết định cùng Cao Phong hợp tác, không chút do dự đem La Kiêu đá ra.

“Tôi đã quyết định cùng Cao Phong hợp tác, cậu không cần nói nữa, kỳ thật việc này cũng không có quan hệ gì, nghiệp vụ viên các cậu không phải đều vì ích lợi công ty sao, nếu cuối cùng mục đích đều đã nhất trí, lựa chọn ai đảm đương nghiệp vụ này có quan hệ gì đâu.” Hoàng Đan Tề nói không chút để ý, tựa như việc này căn bản không đáng giá nhắc tới.

La Kiêu bị nghẹn nói không nên lời, cậu thật sự rất muốn cười to, loại đường hoàng làm chuyện ma quỷ này ai mà không thể nói, nhưng ai có thể chân chính làm được! Nếu đi làm không có tiền anh sẽ đi làm sao? Nếu tiền lương không cao anh còn sẽ ngoan ngoãn vì sếp bán mạng?

Nếu đến bản thân cũng không nuôi sống được, còn có tư cách gì nói ích lợi công ty!

“Giám đốc Hoàng, lời này cũng không thể nói như vậy, tôi hy vọng có thể nói cụ thể với anh hạng mục công việc hợp tác, tuy là cùng công ty, cũng tồn tại việc cạnh tranh.” La Kiêu tận dụng khả năng nói chuyện uyển chuyển, làm ngữ khí của mình nghe ra không có cảm giác sắc nhọn.

Ngón tay Hoàng Đan Tề ấn trên con chuột, đang chơi quét mìn trên máy tính, nghe thấy lời này, đột nhiên đập bàn, nổi giận đùng đùng quát: “Còn chưa đủ! Tôi đã nói hạng mục hợp tác đã bàn xong rồi, cậu muốn dây dưa cũng không thay đổi được sự thật! Cậu tên nghiệp vụ viên này cũng thật là, nên làm thì không đi làm, đã biết không thể còn lì lợm la liếm, sếp của các cậu dạy các cậu như vậy sao! Khi tôi còn chưa gọi điện thoại kêu bảo vệ vào, cậu tự đi ra đi, về sau đừng đến nữa, tôi không rảnh cùng cậu nói nhảm.”

Ngữ khí của gã bén nhọn lạnh nhạt, mang theo khí thế phẫn nộ kiêu ngạo, hơn nữa động tác dùng sức đập bàn công tác, hoàn toàn tuyên cáo việc này không có nửa cơ hội xoay chuyển.

La Kiêu cảm thấy bản thân không có cách nào tiếp tục chịu đựng.

“Giám đốc Hoàng, tất cả mọi người đều phải kiếm tiền, ai cũng không cao quý hơn ai, bởi vì anh là khách hàng, tôi mới có thể nhường nhịn, nhưng hiện tại chỉ bằng loại thái độ này của anh, tôi cũng hoàn toàn không có ý hợp tác, tạm biệt!” La Kiêu lạnh lùng mở miệng, mặt không biểu tình đem rượu để lại vào balo màu đen, sắc mặt khó coi ra khỏi văn phòng, mạnh tay đóng lại cửa!

Mấy năm nay cậu không ít lần gặp phải khách hàng khó chơi, có ngang ngược vô lý, có khinh thường người, nhưng trực tiếp tiến hành công kích bản thân như Hoàng Đan Tề vậy, đích xác là lần đầu tiên.

Cậu cũng không có khiêm tốn đến mức đem tôn nghiêm ném trên mặt đất cho người khác dẫm.

La Kiêu mang ba lô giận dữ rời khỏi Phượng Hoàng Hồ.

Mà cùng lúc đó, văn phòng tầng cao nhất của Phượng Hoàng Hồ.

Tất Lăng Phong mặc tây trang cắt may khéo léo vừa người, anh đứng trước cửa sổ to rộng sát đất, ánh mắt hứng thú dừng trên người La Kiêu.

“Cậu đoán xem tôi gặp ai?” Đối với di động, Tất Lăng Phong thần bí cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện