"......"
Đầu kia di động truyền đến tiếng loảng xoảng thật lớn, tựa như nắm đấm nện mạnh lên cửa sắt. Du Ngô thở hổn hển, đè nặng táo bạo lẫn áy náy trong lòng, rồi giải thích: "Lúc đi đến sân bay, vợ trước của anh gọi điện thoại đến nói Thần Thần -- chính là con trai của anh, nó vô tình rơi xuống hố. Anh cho rằng có thể giải quyết sớm, không ngờ nó bị thương rất nặng, vào phòng cấp cứu rất lâu, anh tính chờ nó tỉnh lại sẽ bay sang Mỹ, nhưng vừa nãy bác sĩ nói...... Họ nói chân Thần Thần bị gãy, sau này...... sau này có thể sẽ......"
Ngữ khí của anh dồn dập, trộn lẫn giữa nôn nóng, bất an và áy náy mãnh liệt. La Kiêu siết chặt di động, cố để bản thân duy trì bình tĩnh.
"Anh --" Mở miệng lại là một đơn âm sắc bén, La Kiêu bỗng dừng lại, ho nhẹ vài tiếng thả lỏng thần kinh căng chặt, mới nói tiếp: "...... Anh không nói với em anh đã từng kết hôn."
Du Ngô cũng ngẩn ra một chút: "Tính cách bọn anh không hợp, sau khi ly hôn với cô ấy thì anh đi du lịch, mới có cơ hội gặp em."
"Anh cũng chưa nói anh có con trai."
"Việc này rất quan trọng sao? A Kiêu, anh ly hôn với cô ấy, cho nên không còn quan hệ gì nữa."
Đám người rộn ràng nhốn nháo, La Kiêu lại cảm thấy chung quanh mình vắng vẻ. Lời Du Ngô nói tựa như một cây chủy thủ bọc đầy đường cắm vào trái tim, đau đớn rồi lại không thể phản bác, đường dần dần tan đi, đau đớn cũng trở nên kịch liệt.
"...... Anh thật sự cảm thấy không quan trọng sao?"
"A Kiêu, em đừng nóng giận, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, anh không phải cố ý, em về trước đi? Anh sẽ giải quyết sớm chuyện này, anh bảo đảm chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa!" Lời nói lạnh nhạt của La Kiêu khiến Du Ngô có chút nôn nóng, anh cố gắng khuyên nhủ.
La Kiêu rất thất vọng, cậu cũng không rõ ràng ngọn nguồn của sự thất vọng này, có lẽ là do Du Ngô tự chủ trương quyết định chuyện của cậu, có lẽ là do anh cố tình giấu diếm. Dù có ly hôn, đứa con trai kia vẫn chảy cùng dòng máu với anh, Du Ngô thật sự cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng? Cũng vì chuyện này, khiến La Kiêu nghiêm túc tự hỏi suy nghĩ của bản thân cậu, vì sự áy náy với Du Ngô mà đồng ý cùng anh, cậu thật sự làm đúng sao?
Lần đầu tiên, cậu phát hiện bản thân cũng không hiểu Du Ngô, quá khứ của anh, chuyện trước đây của anh, cậu hoàn toàn không biết gì cả. Cho dù cậu có hỏi, anh cũng sẽ nói không quan trọng, hai người sắp mãi mãi ở bên nhau, mà ngay cả chuyện này cũng không thể thẳng thắn thành khẩn sao?
"A Kiêu? A Kiêu em còn đang nghe không?" La Kiêu im lặng, Du Ngô vội vàng hỏi.
"Em ở đây." La Kiêu hít sâu một hơi, đột nhiên chuyển biến thái độ, nghiêm túc xin lỗi, "Du đại ca, chuyện này em cũng không đúng, em không nên gạt anh." Dừng một chút, cậu lại mở miệng, cân nhắc từng câu từng chữ: "Em đối với anh vẫn chỉ có sự tôn kính."
"Alo alo --" Du Ngô gọi vài tiếng, tín hiệu bắt đầu yếu đi, anh sốt ruột quát: "A Kiêu? Em nói gì vậy? Anh nghe không rõ lắm...... Alo --"
Tín hiệu di động bị gián đoạn, La Kiêu nghe tiếng báo bận trong ống nghe, do dự một lúc, sau đó làm ra quyết định. Cậu không thể miễn cưỡng ở cùng với Du Ngô như vậy, nếu không có tình yêu, vậy ở chung với nhau chính là một loại thương tổn.
Cậu cố gắng giấu diếm con người thật của mình với anh, mà anh lại biểu hiện một mặt tốt đẹp nhất ở trước mặt cậu, ngụy trang như vậy thật sự rất mệt.
Du Ngô khác Đoàn Dịch Phong, chỉ cần mình rời khỏi, anh có thể tìm được người thích hợp hơn.
Húc Húc đã ngủ rồi, lông mi thật dài rũ xuống. Như thể đang chìm trong mộng đẹp, bé đưa ngón tay vào miệng, trên mặt còn nở nụ cười đáng yêu. La Kiêu cẩn thận thay đổi tư thế, một nửa cánh tay đã tê cứng, ghế bên cạnh chất đầy đồ ăn vặt, cậu dọn dồ ăn lại, sau đó ôm Húc Húc kéo vali ra ngoài.
Lúc trên máy bay cậu không ngủ, bây giờ bả vai và cổ đều đau nhức, hơn nữa nhìn Húc Húc ngủ ngọt ngào như vậy, La Kiêu tính tìm khách sạn ngủ một giấc thật ngon trước.
Chờ ngày mai thức dậy thì mua vé máy bay về nước!
Nhưng sự thật chứng minh, có đôi khi người xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc răng.
New York rạng sáng bốn giờ, đường phố rất vắng vẻ, La Kiêu ôm Húc Húc kéo vali đi dọc theo tuyến đường chính của thành phố tìm khách sạn. Sau khi đi qua một cái quảng trường không rộng lắm, đột nhiên từ hai bên lao ra mười mấy thanh niên nhuộm tóc, cầm gậy sắt, hai bên cẩn thận giằng co, mà La Kiêu đang đứng giữa hai bên.
Khoảnh khắc đó, hồn La Kiêu thiếu chút nữa đã bị dọa chạy. Cậu buông tay đang ôm Húc Húc ra, Húc Húc duỗi tay nắm lấy La Kiêu mới không bị ném xuống đất, mắt mơ màng có chút sợ hãi nhìn La Kiêu.
"Ba ba, sao vậy?"
"-- Đừng nói chuyện!" La Kiêu hạ giọng, toàn thân căng cứng, tinh thần khẩn trương cao độ, đứng ở giữa không dám cử động.
Nếu chỉ có mình cậu thì tốt, Húc Húc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Hai bên đang kịch liệt cãi nhau gì đó, La Kiêu nghe không hiểu, mơ hồ cảm giác đề tài ở trên người mình. Sau đó không đợi cậu lấy lại tinh thần, số lớn cảnh sát liền vọt ra, bao vây lấy mười mấy thanh niên này, đương nhiên, cũng bao gồm La Kiêu.
Tới cục cảnh sát, La Kiêu từ một người cảnh sát tinh thông Hán ngữ biết được tình huống. Nhóm người này là một đám thanh niên bất lương địa phương, chuyên đánh nhau ẩu đả, cảnh sát theo dõi họ đã lâu, hôm nay được tin họ sẽ giao thủ ở quảng trường, vì thế đã sớm trước đó mai phục ở đó, chờ họ xuất hiện là xông ra tóm gọn.
Sự xuất hiện của La Kiêu khiến họ nghĩ lầm tình huống bại lộ, cho nên mới gấp không chờ nổi vọt ra.
"Nếu các cô không ở đó, chúng tôi sẽ thế nào?" La Kiêu nghĩ lại mà sợ, nhịn không được hỏi.
Nữ cảnh sát ngồi đối diện La Kiêu, gương mặt cô đúng tiêu chuẩn người phương Tây, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, phát âm tiếng Hán khá trúc trắc: "Đám người này gần đây đánh nhau làm không ít người qua đường bị thương, nếu chúng tôi không đến...... Các anh bị thương... Thậm chí có thể chết."
Húc Húc vùi trong ngực La Kiêu, chớp chớp mắt mềm mại nói: "Chị, họ là người xấu."
Nữ cảnh sát vốn đứng đắn nghiêm túc, vừa thấy tiểu khả ái Húc Húc hai mắt lập tức tỏa sáng, khuôn mặt phấn nộn nộn mềm mềm kia siêu muốn xoa bóp, cô ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dịu lại.
"Người xấu đã bị bắt, bây giờ không có việc gì nữa."
"Dạ!" Húc Húc ngoan ngoãn gật đầu, đứng lên khỏi ngực La Kiêu, chỉ túm tay cậu.
La Kiêu trấn an xoa xoa đầu Húc Húc, cậu nhìn nữ cảnh sát miễn cưỡng cười: "Vậy bây giờ chúng tôi có thể đi rồi sao?"
Nữ cảnh sát gật gật đầu: "Có thể, chuyện này chúng tôi đã điều tra xong, không liên quan đến anh."
Rời khỏi cục cảnh sát, Húc Húc vẫn luôn siết chặt tay La Kiêu, sắc mặt La Kiêu không tốt lắm, tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng chuyện này vẫn làm cậu sinh ra cảm giác nguy cơ.
Đột nhiên bị thả vào hoàn cảnh lạ lẫm, nếu xảy ra chuyện gì, bản thân cậu ngay cả một người xin giúp đỡ cũng tìm không thấy.
Gió đêm mang theo khí lạnh nhập vào tận xương, lại như lưỡi dao cắt ngang làn da, bốn phía ánh đèn sáng lập loè. La Kiêu đứng trên đường phố, lấy tờ giấy kia ra, phía trên có một dãy số điện thoại, cậu cầm di động do dự thật lâu cũng không gọi đi.
Gọi tới sẽ khiến đối phương cảm thấy bối rối, dù sao cũng không phải người rất quen thuộc.
Thả tờ giấy lại trong túi, La Kiêu vừa định nắm tay Húc Húc đi tìm khách sạn, di động đột nhiên vang lên, ở hoàn cảnh an tĩnh có vẻ khá dồn dập.
La Kiêu ma xui quỷ khiến lập tức nghe máy.
"-- La Kiêu!" Giọng nói táo bạo của Đoàn Dịch Phong đột nhiên truyền đến từ trong điện thoại.
La Kiêu đứng trong gió lạnh đột nhiên rùng mình một cái, thoáng dời di động nhìn màn hình, Đoàn Dịch Phong dùng dãy số lạ.
"...... Ừ."
Đoàn Dịch Phong nghe rất phẫn nộ, cổ hơi thở thô bạo đó đến La Kiêu cũng phát hiện, ngữ khí cũng rất không ổn: "Ừ cái gì mà ừ, vì sao em không nghe điện thoại của anh? Em đi đâu? Sao không ở thành phố Diệp Hải, còn từ chức nữa, em lại muốn chạy trốn sao?"
La Kiêu cúi đầu, thấy hai mắt Húc Húc sáng lấp lánh nhìn mình, im lặng một lúc mới nói: "Tôi ở nước Mỹ."
Đoàn Dịch Phong yên tĩnh một lúc, sau đó ầm một tiếng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "La Kiêu em hận anh như vậy đúng không! Em với Du Ngô chạy đến nước Mỹ? Hai người đến nước Mỹ làm gì? Anh nói cho em biết, em dám kết hôn với thằng đó --!"
"La Kiêu, em cho rằng Du Ngô yêu em sao? Ai có thể giống anh mỗi ngày bày ra vẻ mặt đáng thương với em, em kết hôn với thằng đó sớm muộn gì cũng hối hận! Không...... Em không thể kết hôn với thằng đó! Em mà kết anh chắc chắn khiến em ly!"
Đoàn Dịch Phong lớn tiếng rít gào, trong lúc đó còn ném không ít đồ, La Kiêu nghe tiếng vang bên kia, đứng tại chỗ không nói nên lời.
"Ba ba, là điện thoại của chú Đoàn sao?" Húc Húc kéo La Kiêu.
La Kiêu gật gật đầu, cưỡng bách mình bình tĩnh lại: "Chỉ có tôi với Húc Húc."
"Vậy anh ta đâu? Anh ta không ở đó em mới nhận điện thoại của anh?!" Đoàn Dịch Phong căm giận nói xong mới đột nhiên phản ứng lại, khó tin quát: "Thằng đó ném hai người ở nước Mỹ?! La Kiêu đầu óc của em bị heo ăn à, em liền ngoan ngoãn mang Húc Húc sang Mỹ?! Thật sự -- em thật là --"
"Tôi đang tìm khách sạn." La Kiêu cắt ngang lời hắn.
"Em không lập tức trở về tìm cái khách sạn chó má gì!"
La Kiêu hít sâu một hơi, tâm tình bực bội: "Dù sao tôi cũng không thể ngủ ở sân bay chứ, huống chi mua vé cũng phải đợi ngày mai."
Đoàn Dịch Phong lúc này mới nhớ đến chuyện lệch múi giờ, không phân cao thấp với La Kiêu nữa, trực tiếp hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"
La Kiêu còn chưa nói, hắn lại thêm một câu: "Dù em không nói anh cũng có thể tra được."
"XX gần sân bay New York."
"Được, em tìm một chỗ đợi một chút, anh bảo người đến đón em."
"...... Thật ra......"
"Đừng có thật ra gì nữa, chắc chắn là anh không thích nghe, Húc Húc đâu? Để anh nói với con vài câu."
La Kiêu im lặng đưa điện thoại cho Húc Húc, Húc Húc cầm điện thoại ngoan ngoãn gọi: "Chú Đoàn, con là Húc Húc."
"Con không mệt, cũng không đói bụng, ba ba vừa mua cho con rất nhiều đồ ăn."
"Chú Đoàn, vừa rồi có rất nhiều người cầm gậy với dao bao vây con với ba ba, sau đó chú cảnh sát liền chạy tới mang chúng con đi." Húc Húc nói một hồi lại kể luôn chuyện lúc nãy, La Kiêu không kịp ngăn cản.
"Chúng con đều không sao, ba ba cũng không sao, nhưng mà ba ba rất không vui, ba ba không vui Húc Húc cũng không vui......" Húc Húc còn đang nói chuyện, điện thoại đã bị cúp, bé cầm điện thoại đưa La Kiêu, kỳ quái nói: "Ba ba, chú Đoàn cúp máy rồi."
La Kiêu cất điện thoại đi, cậu nhìn Húc Húc nhưng không nhẫn tâm trách móc bé.
Động tác Đoàn Dịch Phong rất nhanh, La Kiêu đi chưa được mấy bước đã nhận được điện thoại, bên kia nói đang trên đường đến, bảo cậu nói địa chỉ chính xác.
La Kiêu trực tiếp báo địa chỉ, sau đó tâm tình phức tạp cùng Húc Húc chờ đợi.
"Tôi đưa hai người đến khách sạn nghỉ ngơi trước." Nửa giờ sau, La Kiêu ôm Húc Húc ngồi trên xe, người đàn ông cầm tay lái có nề nếp nói.
"Cảm ơn."
"Đừng, muốn cám ơn thì nên cám ơn Đoàn thiếu, anh ta kiên quyết lôi tôi từ trên giường xuống, thúc giục tôi tới đón người, kêu gào như có ai muốn đào phần mộ tổ tiên nhà anh ta vậy, ha ha, đương nhiên chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra." Người đàn ông tự nói tự cười.
Đến khách sạn, La Kiêu được sắp xếp trong căn phòng dành cho khách, mãi đến khi người đàn ông nọ rời đi cũng không ai nhắc đến chuyện tiền phòng với cậu. La Kiêu chờ Húc Húc ngủ mới đi hỏi lễ tân, mới biết người vừa mới đưa cậu tới chính ông chủ của khách sạn này, tiền phòng được miễn.
La Kiêu không một hai phải trả tiền lại nữa, cậu kéo lê cả người mệt mỏi lên lầu ngủ.
Một giấc này ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại trời đã sáng trưng, ánh sáng chói mắt xuyên qua bức màn hơi hé rọi vào trong phòng, La Kiêu ngái ngủ liếc qua một cái, khóe mắt đột nhiên liếc đến một bóng hình quen thuộc.
Cậu nghiêm túc nhìn qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt kia, La Kiêu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu cũng chưa thốt ra được câu nào.
"Thế nào? Thấy anh ở đây lại ngạc nhiên như vậy?" Đoàn Dịch Phong đặt tờ báo trong tay qua một bên, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt, mỉm cười hỏi: "Dù sao cũng ở nước Mỹ rồi, xem thành ý anh suốt đêm ngồi máy bay đuổi tới đây, em có muốn suy xét cùng anh kết hôn hay không?"
- --Hết chương 44
Đầu kia di động truyền đến tiếng loảng xoảng thật lớn, tựa như nắm đấm nện mạnh lên cửa sắt. Du Ngô thở hổn hển, đè nặng táo bạo lẫn áy náy trong lòng, rồi giải thích: "Lúc đi đến sân bay, vợ trước của anh gọi điện thoại đến nói Thần Thần -- chính là con trai của anh, nó vô tình rơi xuống hố. Anh cho rằng có thể giải quyết sớm, không ngờ nó bị thương rất nặng, vào phòng cấp cứu rất lâu, anh tính chờ nó tỉnh lại sẽ bay sang Mỹ, nhưng vừa nãy bác sĩ nói...... Họ nói chân Thần Thần bị gãy, sau này...... sau này có thể sẽ......"
Ngữ khí của anh dồn dập, trộn lẫn giữa nôn nóng, bất an và áy náy mãnh liệt. La Kiêu siết chặt di động, cố để bản thân duy trì bình tĩnh.
"Anh --" Mở miệng lại là một đơn âm sắc bén, La Kiêu bỗng dừng lại, ho nhẹ vài tiếng thả lỏng thần kinh căng chặt, mới nói tiếp: "...... Anh không nói với em anh đã từng kết hôn."
Du Ngô cũng ngẩn ra một chút: "Tính cách bọn anh không hợp, sau khi ly hôn với cô ấy thì anh đi du lịch, mới có cơ hội gặp em."
"Anh cũng chưa nói anh có con trai."
"Việc này rất quan trọng sao? A Kiêu, anh ly hôn với cô ấy, cho nên không còn quan hệ gì nữa."
Đám người rộn ràng nhốn nháo, La Kiêu lại cảm thấy chung quanh mình vắng vẻ. Lời Du Ngô nói tựa như một cây chủy thủ bọc đầy đường cắm vào trái tim, đau đớn rồi lại không thể phản bác, đường dần dần tan đi, đau đớn cũng trở nên kịch liệt.
"...... Anh thật sự cảm thấy không quan trọng sao?"
"A Kiêu, em đừng nóng giận, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, anh không phải cố ý, em về trước đi? Anh sẽ giải quyết sớm chuyện này, anh bảo đảm chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa!" Lời nói lạnh nhạt của La Kiêu khiến Du Ngô có chút nôn nóng, anh cố gắng khuyên nhủ.
La Kiêu rất thất vọng, cậu cũng không rõ ràng ngọn nguồn của sự thất vọng này, có lẽ là do Du Ngô tự chủ trương quyết định chuyện của cậu, có lẽ là do anh cố tình giấu diếm. Dù có ly hôn, đứa con trai kia vẫn chảy cùng dòng máu với anh, Du Ngô thật sự cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng? Cũng vì chuyện này, khiến La Kiêu nghiêm túc tự hỏi suy nghĩ của bản thân cậu, vì sự áy náy với Du Ngô mà đồng ý cùng anh, cậu thật sự làm đúng sao?
Lần đầu tiên, cậu phát hiện bản thân cũng không hiểu Du Ngô, quá khứ của anh, chuyện trước đây của anh, cậu hoàn toàn không biết gì cả. Cho dù cậu có hỏi, anh cũng sẽ nói không quan trọng, hai người sắp mãi mãi ở bên nhau, mà ngay cả chuyện này cũng không thể thẳng thắn thành khẩn sao?
"A Kiêu? A Kiêu em còn đang nghe không?" La Kiêu im lặng, Du Ngô vội vàng hỏi.
"Em ở đây." La Kiêu hít sâu một hơi, đột nhiên chuyển biến thái độ, nghiêm túc xin lỗi, "Du đại ca, chuyện này em cũng không đúng, em không nên gạt anh." Dừng một chút, cậu lại mở miệng, cân nhắc từng câu từng chữ: "Em đối với anh vẫn chỉ có sự tôn kính."
"Alo alo --" Du Ngô gọi vài tiếng, tín hiệu bắt đầu yếu đi, anh sốt ruột quát: "A Kiêu? Em nói gì vậy? Anh nghe không rõ lắm...... Alo --"
Tín hiệu di động bị gián đoạn, La Kiêu nghe tiếng báo bận trong ống nghe, do dự một lúc, sau đó làm ra quyết định. Cậu không thể miễn cưỡng ở cùng với Du Ngô như vậy, nếu không có tình yêu, vậy ở chung với nhau chính là một loại thương tổn.
Cậu cố gắng giấu diếm con người thật của mình với anh, mà anh lại biểu hiện một mặt tốt đẹp nhất ở trước mặt cậu, ngụy trang như vậy thật sự rất mệt.
Du Ngô khác Đoàn Dịch Phong, chỉ cần mình rời khỏi, anh có thể tìm được người thích hợp hơn.
Húc Húc đã ngủ rồi, lông mi thật dài rũ xuống. Như thể đang chìm trong mộng đẹp, bé đưa ngón tay vào miệng, trên mặt còn nở nụ cười đáng yêu. La Kiêu cẩn thận thay đổi tư thế, một nửa cánh tay đã tê cứng, ghế bên cạnh chất đầy đồ ăn vặt, cậu dọn dồ ăn lại, sau đó ôm Húc Húc kéo vali ra ngoài.
Lúc trên máy bay cậu không ngủ, bây giờ bả vai và cổ đều đau nhức, hơn nữa nhìn Húc Húc ngủ ngọt ngào như vậy, La Kiêu tính tìm khách sạn ngủ một giấc thật ngon trước.
Chờ ngày mai thức dậy thì mua vé máy bay về nước!
Nhưng sự thật chứng minh, có đôi khi người xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc răng.
New York rạng sáng bốn giờ, đường phố rất vắng vẻ, La Kiêu ôm Húc Húc kéo vali đi dọc theo tuyến đường chính của thành phố tìm khách sạn. Sau khi đi qua một cái quảng trường không rộng lắm, đột nhiên từ hai bên lao ra mười mấy thanh niên nhuộm tóc, cầm gậy sắt, hai bên cẩn thận giằng co, mà La Kiêu đang đứng giữa hai bên.
Khoảnh khắc đó, hồn La Kiêu thiếu chút nữa đã bị dọa chạy. Cậu buông tay đang ôm Húc Húc ra, Húc Húc duỗi tay nắm lấy La Kiêu mới không bị ném xuống đất, mắt mơ màng có chút sợ hãi nhìn La Kiêu.
"Ba ba, sao vậy?"
"-- Đừng nói chuyện!" La Kiêu hạ giọng, toàn thân căng cứng, tinh thần khẩn trương cao độ, đứng ở giữa không dám cử động.
Nếu chỉ có mình cậu thì tốt, Húc Húc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Hai bên đang kịch liệt cãi nhau gì đó, La Kiêu nghe không hiểu, mơ hồ cảm giác đề tài ở trên người mình. Sau đó không đợi cậu lấy lại tinh thần, số lớn cảnh sát liền vọt ra, bao vây lấy mười mấy thanh niên này, đương nhiên, cũng bao gồm La Kiêu.
Tới cục cảnh sát, La Kiêu từ một người cảnh sát tinh thông Hán ngữ biết được tình huống. Nhóm người này là một đám thanh niên bất lương địa phương, chuyên đánh nhau ẩu đả, cảnh sát theo dõi họ đã lâu, hôm nay được tin họ sẽ giao thủ ở quảng trường, vì thế đã sớm trước đó mai phục ở đó, chờ họ xuất hiện là xông ra tóm gọn.
Sự xuất hiện của La Kiêu khiến họ nghĩ lầm tình huống bại lộ, cho nên mới gấp không chờ nổi vọt ra.
"Nếu các cô không ở đó, chúng tôi sẽ thế nào?" La Kiêu nghĩ lại mà sợ, nhịn không được hỏi.
Nữ cảnh sát ngồi đối diện La Kiêu, gương mặt cô đúng tiêu chuẩn người phương Tây, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, phát âm tiếng Hán khá trúc trắc: "Đám người này gần đây đánh nhau làm không ít người qua đường bị thương, nếu chúng tôi không đến...... Các anh bị thương... Thậm chí có thể chết."
Húc Húc vùi trong ngực La Kiêu, chớp chớp mắt mềm mại nói: "Chị, họ là người xấu."
Nữ cảnh sát vốn đứng đắn nghiêm túc, vừa thấy tiểu khả ái Húc Húc hai mắt lập tức tỏa sáng, khuôn mặt phấn nộn nộn mềm mềm kia siêu muốn xoa bóp, cô ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dịu lại.
"Người xấu đã bị bắt, bây giờ không có việc gì nữa."
"Dạ!" Húc Húc ngoan ngoãn gật đầu, đứng lên khỏi ngực La Kiêu, chỉ túm tay cậu.
La Kiêu trấn an xoa xoa đầu Húc Húc, cậu nhìn nữ cảnh sát miễn cưỡng cười: "Vậy bây giờ chúng tôi có thể đi rồi sao?"
Nữ cảnh sát gật gật đầu: "Có thể, chuyện này chúng tôi đã điều tra xong, không liên quan đến anh."
Rời khỏi cục cảnh sát, Húc Húc vẫn luôn siết chặt tay La Kiêu, sắc mặt La Kiêu không tốt lắm, tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng chuyện này vẫn làm cậu sinh ra cảm giác nguy cơ.
Đột nhiên bị thả vào hoàn cảnh lạ lẫm, nếu xảy ra chuyện gì, bản thân cậu ngay cả một người xin giúp đỡ cũng tìm không thấy.
Gió đêm mang theo khí lạnh nhập vào tận xương, lại như lưỡi dao cắt ngang làn da, bốn phía ánh đèn sáng lập loè. La Kiêu đứng trên đường phố, lấy tờ giấy kia ra, phía trên có một dãy số điện thoại, cậu cầm di động do dự thật lâu cũng không gọi đi.
Gọi tới sẽ khiến đối phương cảm thấy bối rối, dù sao cũng không phải người rất quen thuộc.
Thả tờ giấy lại trong túi, La Kiêu vừa định nắm tay Húc Húc đi tìm khách sạn, di động đột nhiên vang lên, ở hoàn cảnh an tĩnh có vẻ khá dồn dập.
La Kiêu ma xui quỷ khiến lập tức nghe máy.
"-- La Kiêu!" Giọng nói táo bạo của Đoàn Dịch Phong đột nhiên truyền đến từ trong điện thoại.
La Kiêu đứng trong gió lạnh đột nhiên rùng mình một cái, thoáng dời di động nhìn màn hình, Đoàn Dịch Phong dùng dãy số lạ.
"...... Ừ."
Đoàn Dịch Phong nghe rất phẫn nộ, cổ hơi thở thô bạo đó đến La Kiêu cũng phát hiện, ngữ khí cũng rất không ổn: "Ừ cái gì mà ừ, vì sao em không nghe điện thoại của anh? Em đi đâu? Sao không ở thành phố Diệp Hải, còn từ chức nữa, em lại muốn chạy trốn sao?"
La Kiêu cúi đầu, thấy hai mắt Húc Húc sáng lấp lánh nhìn mình, im lặng một lúc mới nói: "Tôi ở nước Mỹ."
Đoàn Dịch Phong yên tĩnh một lúc, sau đó ầm một tiếng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "La Kiêu em hận anh như vậy đúng không! Em với Du Ngô chạy đến nước Mỹ? Hai người đến nước Mỹ làm gì? Anh nói cho em biết, em dám kết hôn với thằng đó --!"
"La Kiêu, em cho rằng Du Ngô yêu em sao? Ai có thể giống anh mỗi ngày bày ra vẻ mặt đáng thương với em, em kết hôn với thằng đó sớm muộn gì cũng hối hận! Không...... Em không thể kết hôn với thằng đó! Em mà kết anh chắc chắn khiến em ly!"
Đoàn Dịch Phong lớn tiếng rít gào, trong lúc đó còn ném không ít đồ, La Kiêu nghe tiếng vang bên kia, đứng tại chỗ không nói nên lời.
"Ba ba, là điện thoại của chú Đoàn sao?" Húc Húc kéo La Kiêu.
La Kiêu gật gật đầu, cưỡng bách mình bình tĩnh lại: "Chỉ có tôi với Húc Húc."
"Vậy anh ta đâu? Anh ta không ở đó em mới nhận điện thoại của anh?!" Đoàn Dịch Phong căm giận nói xong mới đột nhiên phản ứng lại, khó tin quát: "Thằng đó ném hai người ở nước Mỹ?! La Kiêu đầu óc của em bị heo ăn à, em liền ngoan ngoãn mang Húc Húc sang Mỹ?! Thật sự -- em thật là --"
"Tôi đang tìm khách sạn." La Kiêu cắt ngang lời hắn.
"Em không lập tức trở về tìm cái khách sạn chó má gì!"
La Kiêu hít sâu một hơi, tâm tình bực bội: "Dù sao tôi cũng không thể ngủ ở sân bay chứ, huống chi mua vé cũng phải đợi ngày mai."
Đoàn Dịch Phong lúc này mới nhớ đến chuyện lệch múi giờ, không phân cao thấp với La Kiêu nữa, trực tiếp hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"
La Kiêu còn chưa nói, hắn lại thêm một câu: "Dù em không nói anh cũng có thể tra được."
"XX gần sân bay New York."
"Được, em tìm một chỗ đợi một chút, anh bảo người đến đón em."
"...... Thật ra......"
"Đừng có thật ra gì nữa, chắc chắn là anh không thích nghe, Húc Húc đâu? Để anh nói với con vài câu."
La Kiêu im lặng đưa điện thoại cho Húc Húc, Húc Húc cầm điện thoại ngoan ngoãn gọi: "Chú Đoàn, con là Húc Húc."
"Con không mệt, cũng không đói bụng, ba ba vừa mua cho con rất nhiều đồ ăn."
"Chú Đoàn, vừa rồi có rất nhiều người cầm gậy với dao bao vây con với ba ba, sau đó chú cảnh sát liền chạy tới mang chúng con đi." Húc Húc nói một hồi lại kể luôn chuyện lúc nãy, La Kiêu không kịp ngăn cản.
"Chúng con đều không sao, ba ba cũng không sao, nhưng mà ba ba rất không vui, ba ba không vui Húc Húc cũng không vui......" Húc Húc còn đang nói chuyện, điện thoại đã bị cúp, bé cầm điện thoại đưa La Kiêu, kỳ quái nói: "Ba ba, chú Đoàn cúp máy rồi."
La Kiêu cất điện thoại đi, cậu nhìn Húc Húc nhưng không nhẫn tâm trách móc bé.
Động tác Đoàn Dịch Phong rất nhanh, La Kiêu đi chưa được mấy bước đã nhận được điện thoại, bên kia nói đang trên đường đến, bảo cậu nói địa chỉ chính xác.
La Kiêu trực tiếp báo địa chỉ, sau đó tâm tình phức tạp cùng Húc Húc chờ đợi.
"Tôi đưa hai người đến khách sạn nghỉ ngơi trước." Nửa giờ sau, La Kiêu ôm Húc Húc ngồi trên xe, người đàn ông cầm tay lái có nề nếp nói.
"Cảm ơn."
"Đừng, muốn cám ơn thì nên cám ơn Đoàn thiếu, anh ta kiên quyết lôi tôi từ trên giường xuống, thúc giục tôi tới đón người, kêu gào như có ai muốn đào phần mộ tổ tiên nhà anh ta vậy, ha ha, đương nhiên chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra." Người đàn ông tự nói tự cười.
Đến khách sạn, La Kiêu được sắp xếp trong căn phòng dành cho khách, mãi đến khi người đàn ông nọ rời đi cũng không ai nhắc đến chuyện tiền phòng với cậu. La Kiêu chờ Húc Húc ngủ mới đi hỏi lễ tân, mới biết người vừa mới đưa cậu tới chính ông chủ của khách sạn này, tiền phòng được miễn.
La Kiêu không một hai phải trả tiền lại nữa, cậu kéo lê cả người mệt mỏi lên lầu ngủ.
Một giấc này ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại trời đã sáng trưng, ánh sáng chói mắt xuyên qua bức màn hơi hé rọi vào trong phòng, La Kiêu ngái ngủ liếc qua một cái, khóe mắt đột nhiên liếc đến một bóng hình quen thuộc.
Cậu nghiêm túc nhìn qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt kia, La Kiêu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu cũng chưa thốt ra được câu nào.
"Thế nào? Thấy anh ở đây lại ngạc nhiên như vậy?" Đoàn Dịch Phong đặt tờ báo trong tay qua một bên, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt, mỉm cười hỏi: "Dù sao cũng ở nước Mỹ rồi, xem thành ý anh suốt đêm ngồi máy bay đuổi tới đây, em có muốn suy xét cùng anh kết hôn hay không?"
- --Hết chương 44
Danh sách chương