- -
Đoàn Dịch Phong ở văn phòng trầm tư suy nghĩ nên làm thế nào để La Kiêu suy nghĩ lại, thuận tiện chặt đứt hoàn toàn tâm tư của Du Ngô. Lúc hắn suy nghĩ đều thích động thủ bứt gai xương rồng, xương rồng trụi lủi đáng thương được đặt trên bàn, nhìn gai nhọn của bản thân nằm đầy bàn mà chảy nước mắt, Đoàn Dịch Phong chống đầu, lần sau nên nói Dư Ngôn đem nhiều xương rồng vào.
—— Trần Côn đánh giá: Đây là bệnh, phải trị!
Lúc Đoàn Hiểu Phi gọi điện thoại đến, còn chưa kịp mở miệng đã bị trực tiếp cắt ngang, Đoàn Dịch Phong cầm gai xương rồng chọc chọc cái bàn, không cho từ chối nói: "Nếu là đi đón Tống Tung, không bàn nữa!"
"A Phong anh quá thông minh rồi, sao sao ~ đừng từ chối nhanh như thế, làm vậy em rất đau lòng." Đoàn Hiểu Phi mỉm cười nói.
Đoàn Dịch Phong nhíu mày, "Em biết anh không thích con nít."
"Ơ, là vậy sao? Nhưng khoảng thời gian trước anh còn cướp việc đón con của em mà!" Đoàn Hiểu Phi trầm tư, sau đó kinh hãi, giống như phát hiện bí mật không thể tưởng tượng, "A Phong không phải anh coi trọng người phụ nữ có chồng nào rồi chứ? Sau đó lợi dụng con trai em đi tiếp cận đối phương?" Nói đến đây, Đoàn Hiểu Phi vỗ ngực, ra vẻ vô cùng đau đớn.
"...... Không còn chuyện gì khác anh cúp."
"Từ từ!" Đoàn Hiểu Phi vội vàng ngăn cản, ngữ khí hơi trầm xuống, nghiêm túc nói: "A Phong, hôm nay thật sự phải phiền anh giúp em đón Tống Tung, em không đi được."
"Không rảnh." Đoàn Dịch Phong không chút do dự từ chối.
Hắn trời sinh từ trường không hợp với con nít, hơn nữa cái loại đồ vật mềm mềm mại mại này thật sự quá dễ khóc, khóc lên rồi là tựa như không bao giờ nín, Đoàn Dịch Phong hai mươi mấy năm không tiếp xúc với con nít chỉ khi gặp Húc Húc mới bị phá vỡ, lại còn phải giả làm ông chú hiền lành dịu dàng, mỗi lần hắn nói chuyện với Húc Húc xong đều ra một thân mồ hôi.
Một khi bị con nít dùng đôi mắt màu đen lấp lánh ướt dầm dề sùng bái tín nhiệm nhìn mình, hắn chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, đến nói cũng không còn nhanh nhẹn.
"A Phong! Nhờ anh đó!" Đoàn Hiểu Phi cắn răng thật mạnh nói.
"Làm sao vậy?" Đoàn Dịch Phong cũng ý thức được không thích hợp, đồng tử hơi co lại, hắn lạnh lùng hỏi: "Có phải Tống Nguy hay không?"
"Không có việc gì! A Phong, anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ là có chút không thoải mái, việc đón Tống Tung nhờ anh!" Đoàn Hiểu Phi cắt ngang lời hắn.
Đoàn Dịch Phong trầm mặc, trực tiếp cúp điện thoại.
Nếu không phải Đoàn Hiểu Phi ngăn lại, loại người như Tống Nguy hắn đã sớm giáo huấn vô số lần! Hừ! Thật làm người khó chịu! Năm đó nếu không phải dựa vào Đoàn Hiểu Phi, một nhân viên công vụ nho nhỏ như gã có thể bước lên vị trí bộ trưởng Bộ giáo dục sao! Thấy lợi quên nghĩa, Tống Nguy làm cũng đủ tuyệt!
Tan tầm giờ cao điểm, tuyến đường chính của thành thị đều tắc nghẽn nghiêm trọng, Đoàn Dịch Phong không kiên nhẫn gõ tay lái, đèn đỏ phía trước có vẻ đặc biệt chói mắt.
Chờ hắn chạy tới nhà trẻ, trường học to như vậy đã vắng vẻ, Tống Tung và La Bác Húc ngồi dưới đất, lót balo dưới mông, hai đứa bé dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm ôm lấy khuôn mặt hồng hồng, mắt trông mong nhìn chằm chằm người đi đường, biểu cảm đáng thương thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đoàn Dịch Phong mặt không đổi sắc tới gần, mắt Tống Tung sáng lên, lập tức chạy tới, tay chống eo hùng hổ quát: "Cậu thật sự quá chậm! Con muốn cáo trạng với mẹ, cậu có phải muốn ném con ở chỗ này không!"
"Quỷ con, lại muốn bị đánh phải không?" Đoàn Dịch Phong liếc mắt, ngữ khí hơi trầm xuống, có tiếng mà không có miếng*.
*Bản gốc "Hư trương thanh thế": phô trương rầm rộ nhưng thực chất chẳng có gì.
Tống Tung theo bản năng che mông lại, trốn xa một chút, "Con muốn cáo trạng với mẹ! Cậu muốn xử phạt về thể xác! Cô giáo nói đó là phạm pháp!" Giọng điệu đủ cao nhưng tự tin lại không đủ.
Bé còn nhớ rất rõ lần trước bị cậu lột quần đét mông ở ngoài đường lớn, mất mặt muốn chết!
Húc Húc dùng tay nhỏ che lại mặt muốn lén lút chạy trốn, tròng mắt đen nhánh chuyển loạn qua khe hở bàn tay, Đoàn Dịch Phong nhìn thấy, duỗi tay qua muốn nắm lấy bé, Húc Húc tay chân đong đưa giãy giụa, bất đắc dĩ tay không đủ dài, căn bản không với tới Đoàn Dịch Phong, bé lay động một hồi, lại nghiêng đầu đưa tay che mặt lần nữa.
Đoàn Dịch Phong buông tay ra, không thể hiểu được đánh giá bé, hòa hoãn hỏi: "Húc Húc, sao nhìn thấy chú lại chạy?"
"Con không muốn gặp chú!" Húc Húc đúng lý hợp tình nói, nhân lúc Đoàn Dịch Phong không chú ý vùng ra chạy đi, balo của bé xách ở trên tay, chạy rất lao lực, mông uốn éo uốn éo.
Đoàn Dịch Phong còn duy trì tư thế nửa khom lưng, khóe miệng vô ý thức giật giật, sau một lúc lâu mới rút ra một hộp chocolate, hướng phía bóng dáng màu vàng nhạt dụ hoặc nói: "Húc Húc, có muốn ăn sô-cô-la không?"
Con nít không chịu nổi dụ hoặc của đồ ăn ngon, Húc Húc cũng như thế, bé lập tức dừng bước, xoay người cảnh giác nhìn chằm chằm hộp chocolate trong tay Đoàn Dịch Phong, do dự suy nghĩ có nên tới gần hay không.
Nhưng mà bé đã hứa với ba ba, không thể gặp lại chú Đoàn.
"Con không phải thích ăn sô-cô-la nhất sao? Chỗ của chú có rất nhiều." Đoàn Dịch Phong tăng lớn lực dụ hoặc.
Húc Húc nhìn chằm chằm chocolate, lại muốn tới gần lại không thể tới gần, bẹp miệng oan ức đem mặt bánh bao nhăn thành một nùi, mà đúng lúc này, Tống Tung đột nhiên đoạt lấy chocolate trong tay Đoàn Dịch Phong, sau đó chạy về phía Húc Húc, nhét chocolate vào trong tay Húc Húc, bật hình thức anh hùng quát: "Chạy mau!"
Húc Húc cầm chocolate xoay người chạy.
Đoàn Dịch Phong nhìn nhìn Húc Húc, lại nhìn nhìn Tống Tung, nháy mắt liền ngơ ngẩn, vừa mới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó!
"Cậu ơi, xin lỗi! Con sai rồi!" Tống Tung gục đầu xuống, hai tay ôm chặt lấy chân Đoàn Dịch Phong, ngữ điệu mang theo nức nở.
"Tống Tung! Việc này không có lần sau! Khuỷu tay của con hướng ra ngoài cũng quá nghiêm trọng rồi!" Đoàn Dịch Phong một bên lái xe, một bên hung hăng giáo huấn Tống Tung, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Tống Tung ngồi ở ghế phó lái, oan ức móc ngón tay, cậu thiệt hung dữ, trở về nhất định phải cáo trạng với mẹ!
Đưa Tống Tung tới Tống gia, Đoàn Dịch Phong gọi điện thoại cho Đoàn Hiểu Phi xong thì lái xe rời đi, hắn cùng Tống Nguy ai nhìn ai đều không vừa mắt, còn không bằng không gặp, huống chi, nhà trẻ cách Tống gia cũng không xa, hắn cảm thấy hiện tại quay trở lại, chắc còn có thể đuổi kịp Húc Húc, đi theo Húc Húc tự nhiên có thể nhìn thấy La Kiêu.
—— Có thể nhìn thấy cậu, nhịn không được đến máu cũng sôi trào!
Qua giờ cao điểm tan tầm, trạm chờ xe bus cũng không có nhiều người, Đoàn Dịch Phong đậu xe ở bên cạnh, rất thuận lợi nhìn thấy La Kiêu và Húc Húc, La Kiêu cầm balo chờ xe, Húc Húc hai tay kéo quần cậu, nhàm chán xoay quanh.
Hắn soi ngưng chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, lại sửa sửa tây trang, mới xuống xe đi thẳng đến chỗ La Kiêu, Húc Húc vòng quanh liếc một cái liền thấy hắn, trừng mắt rồi xoa xoa mắt như không thể tin nổi, sau đó dùng sức cọ đầu vào lòng La Kiêu.
"Làm sao vậy?" La Kiêu tò mò, mới vừa hỏi ra miệng liền nghe thấy Đoàn Dịch Phong nói chuyện.
"Lên xe đi, tôi đưa hai người về."
La Kiêu sắc mặt biến đổi, nghiêm trang trả lời: "Không cần." Đáng chết! Sao cứ đeo theo không dứt! Đi đến đâu cũng có thể gặp là sao!
Đoàn Dịch Phong ngữ khí vẫn thực ôn hòa, kiên nhẫn mười phần, "Chờ xe bus rất phiền toái, không phải ba mươi phút mới có một chuyến sao! Để tôi đưa hai người về, em yên tâm, tôi đưa hai người về nhà sẽ đi ngay." Vì biểu đạt thành ý, hắn còn cường điệu ở câu cuối cùng.
"Xin lỗi! Chúng ta hình như không quen biết." La Kiêu ngữ khí cứng rắn.
Đoàn Dịch Phong hơi nhíu mày, La Kiêu đối với hắn vẫn là thái độ không lạnh không nhạt này, ánh mắt cũng không chịu dừng lại trên người hắn nhiều hơn một giây, cho dù đã quen vẫn có chút đau lòng, nhưng bởi vì nói mấy câu liền lùi bước trước giờ không phải là tính cách của hắn, hắn chuẩn bị giở trò cũ lấy lui làm tiến.
"Húc Húc, chú Đoạn đưa con và ba ba về nhà được không?" Hắn nghiêng đầu, nhìn đứa bé cọ trong lòng La Kiêu chỉ chừa ra một con mắt dụ dỗ.
Chỉ tiếc, lần này không thể như nguyện.
Bạn nhỏ La Bác Húc đã sớm dưới dặn dò của La Kiêu định vị Đoàn Dịch Phong là người xấu, ba ba đã nói, không thể tùy tiện đi cùng người xấu, không thể nghe lời người xấu nói, cũng không thể ăn đồ người xấu cho!
—— À...... Sô-cô-la trong cặp nhất định không thể để ba ba biết!
"Không được! Con muốn ở với ba ba!" Húc Húc cọ quần áo La Kiêu, khi nói chuyện quai hàm động động, đôi mắt còn bởi vì chocolate mà chột dạ chớp a chớp.
Đoàn Dịch Phong có loại ảo giác bị phản bội, hắn trừng mắt nhìn Húc Húc, tầm mắt lại trở về trên người La Kiêu, trước mặt nhiều người, không thể nói quá ái muội, La Kiêu da mặt mỏng, chỉ sợ sẽ bạo phát tại chỗ.
Như vậy, nên áp dụng trò gì bây giờ?
La Kiêu toàn thân cứng đờ đứng ở tại chỗ, tốc độ lưu động máu trong cơ thể biến chậm, cố tình cảm giác tồn tại của Đoàn Dịch Phong rất mạnh, mạnh mẽ đến mức cậu hoàn toàn không thể bỏ qua, cậu không thể phủ nhận, bản thân cậu cũng không chán ghét Đoàn Dịch Phong hiện tại, hắn gần như đã thu hồi tất cả bén nhọn trên người hắn, nhưng mà, việc này cũng không thể đại biểu cái gì.
Những thứ cậu thấy đều là biểu hiện giả dối, bản tính Đoàn Dịch Phong vẫn không thay đổi, La Kiêu rất tin tưởng vững chắc điểm này, Du Ngô bị thương chính là chứng cứ có lợi nhất.
Cậu đã từng bỏ qua một lần, hiện tại há có thể lại sai.
"Lên xe của tôi đi, như vậy có thể trở về sớm một chút không phải sao?" Trầm mặc đứng một hồi, Đoàn Dịch Phong hạ giọng khẩn cầu, ở trước mặt La Kiêu tư thế hèn mọn nhất hắn cũng đã làm qua, hiện tại không coi là cái gì.
La Kiêu cũng không muốn dẫn người vây xem, cậu nhìn chăm chú vào phương hướng xe bus tới, cầu nguyện có thể nhanh chóng thoát khỏi người này.
Thời gian như thể kéo dài, xe bus vẫn thu hoạch lớn mà đến, chuyến xe bus La Kiêu lên đã đi qua nhiều trạm, vì thế số người trên xe cũng nhiều, Đoàn Dịch Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm bên trong xe bus, hoài nghi nhiều người như vậy chiếc xe này rốt cuộc là chứa như thế nào, mà tương phản hắn cũng rất vui vẻ, người nhiều không phải đại biểu cho khả năng hắn đưa La Kiêu về nhà lớn hơn sao?
"Đừng thương tổn Du Ngô lần nào nữa, nếu không...... Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" La Kiêu thanh âm trầm thấp như là từ trong gió bay tới, cũng không mang cảm giác sắc bén, Đoàn Dịch Phong lại đột nhiên chấn động, hắn biết, La Kiêu là có thể làm được.
"Từ từ! Chuyện này không phải như em nghĩ......" Đoàn Dịch Phong theo bản năng phản bác lại, quay đầu mới phát hiện La Kiêu cũng không ở bên cạnh.
La Kiêu nắm tay Húc Húc lên xe, Húc Húc giọng nói mềm mại làm không ít người yêu thích, trên xe bus sôi nổi nhường cho bọn họ một vị trí.
Đoàn Dịch Phong do dự một chút, cắn răng cũng đuổi theo xe bus, đáng tiếc thời vận hắn không tốt, trên xe bus vốn dĩ đã đầy tràn, hắn vừa lên đã khiến cho rất nhiều người bất mãn, Đoàn Dịch Phong mày nhăn gắt gao, loại cảm giác này quả thực sắp hít thở không thông.
Cuối cùng, hắn vẫn bất đắc dĩ bị buộc đi xuống, tâm sinh cảm khái: Xe bus quả thực không phải cho người ngồi!
Lẻ loi đứng trước trạm chờ xe bus, Đoàn Dịch Phong trơ mắt nhìn xe bus thong thả chạy đi, hắn đau đầu xoa xoa cái trán, quyết định dẹp đường hồi phủ bàn bạc kỹ hơn, đã đợi nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời không cần phải vội!
Chỉ là...... Gần đây càng ngày càng không thể khống chế!
Xe bus biến mất khỏi tầm nhìn, Đoàn Dịch Phong sải bước đi đến chiếc Lamborghini, ngón tay theo thói quen tính lấy chìa khóa lại đột nhiên không sờ được gì, hắn ngẩn ra, vội vàng sờ túi tiền, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi phát hiện bóp tiền, chìa khóa, di động tất cả đều mất tiêu!
Đoàn Dịch Phong sắc mặt âm trầm, toàn thân đều bị một luồng hơi thở xám xiyj bao phủ chặt chẽ.
Chết tiệt, ăn trộm!
Đoàn Dịch Phong ở văn phòng trầm tư suy nghĩ nên làm thế nào để La Kiêu suy nghĩ lại, thuận tiện chặt đứt hoàn toàn tâm tư của Du Ngô. Lúc hắn suy nghĩ đều thích động thủ bứt gai xương rồng, xương rồng trụi lủi đáng thương được đặt trên bàn, nhìn gai nhọn của bản thân nằm đầy bàn mà chảy nước mắt, Đoàn Dịch Phong chống đầu, lần sau nên nói Dư Ngôn đem nhiều xương rồng vào.
—— Trần Côn đánh giá: Đây là bệnh, phải trị!
Lúc Đoàn Hiểu Phi gọi điện thoại đến, còn chưa kịp mở miệng đã bị trực tiếp cắt ngang, Đoàn Dịch Phong cầm gai xương rồng chọc chọc cái bàn, không cho từ chối nói: "Nếu là đi đón Tống Tung, không bàn nữa!"
"A Phong anh quá thông minh rồi, sao sao ~ đừng từ chối nhanh như thế, làm vậy em rất đau lòng." Đoàn Hiểu Phi mỉm cười nói.
Đoàn Dịch Phong nhíu mày, "Em biết anh không thích con nít."
"Ơ, là vậy sao? Nhưng khoảng thời gian trước anh còn cướp việc đón con của em mà!" Đoàn Hiểu Phi trầm tư, sau đó kinh hãi, giống như phát hiện bí mật không thể tưởng tượng, "A Phong không phải anh coi trọng người phụ nữ có chồng nào rồi chứ? Sau đó lợi dụng con trai em đi tiếp cận đối phương?" Nói đến đây, Đoàn Hiểu Phi vỗ ngực, ra vẻ vô cùng đau đớn.
"...... Không còn chuyện gì khác anh cúp."
"Từ từ!" Đoàn Hiểu Phi vội vàng ngăn cản, ngữ khí hơi trầm xuống, nghiêm túc nói: "A Phong, hôm nay thật sự phải phiền anh giúp em đón Tống Tung, em không đi được."
"Không rảnh." Đoàn Dịch Phong không chút do dự từ chối.
Hắn trời sinh từ trường không hợp với con nít, hơn nữa cái loại đồ vật mềm mềm mại mại này thật sự quá dễ khóc, khóc lên rồi là tựa như không bao giờ nín, Đoàn Dịch Phong hai mươi mấy năm không tiếp xúc với con nít chỉ khi gặp Húc Húc mới bị phá vỡ, lại còn phải giả làm ông chú hiền lành dịu dàng, mỗi lần hắn nói chuyện với Húc Húc xong đều ra một thân mồ hôi.
Một khi bị con nít dùng đôi mắt màu đen lấp lánh ướt dầm dề sùng bái tín nhiệm nhìn mình, hắn chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, đến nói cũng không còn nhanh nhẹn.
"A Phong! Nhờ anh đó!" Đoàn Hiểu Phi cắn răng thật mạnh nói.
"Làm sao vậy?" Đoàn Dịch Phong cũng ý thức được không thích hợp, đồng tử hơi co lại, hắn lạnh lùng hỏi: "Có phải Tống Nguy hay không?"
"Không có việc gì! A Phong, anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ là có chút không thoải mái, việc đón Tống Tung nhờ anh!" Đoàn Hiểu Phi cắt ngang lời hắn.
Đoàn Dịch Phong trầm mặc, trực tiếp cúp điện thoại.
Nếu không phải Đoàn Hiểu Phi ngăn lại, loại người như Tống Nguy hắn đã sớm giáo huấn vô số lần! Hừ! Thật làm người khó chịu! Năm đó nếu không phải dựa vào Đoàn Hiểu Phi, một nhân viên công vụ nho nhỏ như gã có thể bước lên vị trí bộ trưởng Bộ giáo dục sao! Thấy lợi quên nghĩa, Tống Nguy làm cũng đủ tuyệt!
Tan tầm giờ cao điểm, tuyến đường chính của thành thị đều tắc nghẽn nghiêm trọng, Đoàn Dịch Phong không kiên nhẫn gõ tay lái, đèn đỏ phía trước có vẻ đặc biệt chói mắt.
Chờ hắn chạy tới nhà trẻ, trường học to như vậy đã vắng vẻ, Tống Tung và La Bác Húc ngồi dưới đất, lót balo dưới mông, hai đứa bé dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm ôm lấy khuôn mặt hồng hồng, mắt trông mong nhìn chằm chằm người đi đường, biểu cảm đáng thương thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đoàn Dịch Phong mặt không đổi sắc tới gần, mắt Tống Tung sáng lên, lập tức chạy tới, tay chống eo hùng hổ quát: "Cậu thật sự quá chậm! Con muốn cáo trạng với mẹ, cậu có phải muốn ném con ở chỗ này không!"
"Quỷ con, lại muốn bị đánh phải không?" Đoàn Dịch Phong liếc mắt, ngữ khí hơi trầm xuống, có tiếng mà không có miếng*.
*Bản gốc "Hư trương thanh thế": phô trương rầm rộ nhưng thực chất chẳng có gì.
Tống Tung theo bản năng che mông lại, trốn xa một chút, "Con muốn cáo trạng với mẹ! Cậu muốn xử phạt về thể xác! Cô giáo nói đó là phạm pháp!" Giọng điệu đủ cao nhưng tự tin lại không đủ.
Bé còn nhớ rất rõ lần trước bị cậu lột quần đét mông ở ngoài đường lớn, mất mặt muốn chết!
Húc Húc dùng tay nhỏ che lại mặt muốn lén lút chạy trốn, tròng mắt đen nhánh chuyển loạn qua khe hở bàn tay, Đoàn Dịch Phong nhìn thấy, duỗi tay qua muốn nắm lấy bé, Húc Húc tay chân đong đưa giãy giụa, bất đắc dĩ tay không đủ dài, căn bản không với tới Đoàn Dịch Phong, bé lay động một hồi, lại nghiêng đầu đưa tay che mặt lần nữa.
Đoàn Dịch Phong buông tay ra, không thể hiểu được đánh giá bé, hòa hoãn hỏi: "Húc Húc, sao nhìn thấy chú lại chạy?"
"Con không muốn gặp chú!" Húc Húc đúng lý hợp tình nói, nhân lúc Đoàn Dịch Phong không chú ý vùng ra chạy đi, balo của bé xách ở trên tay, chạy rất lao lực, mông uốn éo uốn éo.
Đoàn Dịch Phong còn duy trì tư thế nửa khom lưng, khóe miệng vô ý thức giật giật, sau một lúc lâu mới rút ra một hộp chocolate, hướng phía bóng dáng màu vàng nhạt dụ hoặc nói: "Húc Húc, có muốn ăn sô-cô-la không?"
Con nít không chịu nổi dụ hoặc của đồ ăn ngon, Húc Húc cũng như thế, bé lập tức dừng bước, xoay người cảnh giác nhìn chằm chằm hộp chocolate trong tay Đoàn Dịch Phong, do dự suy nghĩ có nên tới gần hay không.
Nhưng mà bé đã hứa với ba ba, không thể gặp lại chú Đoàn.
"Con không phải thích ăn sô-cô-la nhất sao? Chỗ của chú có rất nhiều." Đoàn Dịch Phong tăng lớn lực dụ hoặc.
Húc Húc nhìn chằm chằm chocolate, lại muốn tới gần lại không thể tới gần, bẹp miệng oan ức đem mặt bánh bao nhăn thành một nùi, mà đúng lúc này, Tống Tung đột nhiên đoạt lấy chocolate trong tay Đoàn Dịch Phong, sau đó chạy về phía Húc Húc, nhét chocolate vào trong tay Húc Húc, bật hình thức anh hùng quát: "Chạy mau!"
Húc Húc cầm chocolate xoay người chạy.
Đoàn Dịch Phong nhìn nhìn Húc Húc, lại nhìn nhìn Tống Tung, nháy mắt liền ngơ ngẩn, vừa mới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó!
"Cậu ơi, xin lỗi! Con sai rồi!" Tống Tung gục đầu xuống, hai tay ôm chặt lấy chân Đoàn Dịch Phong, ngữ điệu mang theo nức nở.
"Tống Tung! Việc này không có lần sau! Khuỷu tay của con hướng ra ngoài cũng quá nghiêm trọng rồi!" Đoàn Dịch Phong một bên lái xe, một bên hung hăng giáo huấn Tống Tung, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Tống Tung ngồi ở ghế phó lái, oan ức móc ngón tay, cậu thiệt hung dữ, trở về nhất định phải cáo trạng với mẹ!
Đưa Tống Tung tới Tống gia, Đoàn Dịch Phong gọi điện thoại cho Đoàn Hiểu Phi xong thì lái xe rời đi, hắn cùng Tống Nguy ai nhìn ai đều không vừa mắt, còn không bằng không gặp, huống chi, nhà trẻ cách Tống gia cũng không xa, hắn cảm thấy hiện tại quay trở lại, chắc còn có thể đuổi kịp Húc Húc, đi theo Húc Húc tự nhiên có thể nhìn thấy La Kiêu.
—— Có thể nhìn thấy cậu, nhịn không được đến máu cũng sôi trào!
Qua giờ cao điểm tan tầm, trạm chờ xe bus cũng không có nhiều người, Đoàn Dịch Phong đậu xe ở bên cạnh, rất thuận lợi nhìn thấy La Kiêu và Húc Húc, La Kiêu cầm balo chờ xe, Húc Húc hai tay kéo quần cậu, nhàm chán xoay quanh.
Hắn soi ngưng chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, lại sửa sửa tây trang, mới xuống xe đi thẳng đến chỗ La Kiêu, Húc Húc vòng quanh liếc một cái liền thấy hắn, trừng mắt rồi xoa xoa mắt như không thể tin nổi, sau đó dùng sức cọ đầu vào lòng La Kiêu.
"Làm sao vậy?" La Kiêu tò mò, mới vừa hỏi ra miệng liền nghe thấy Đoàn Dịch Phong nói chuyện.
"Lên xe đi, tôi đưa hai người về."
La Kiêu sắc mặt biến đổi, nghiêm trang trả lời: "Không cần." Đáng chết! Sao cứ đeo theo không dứt! Đi đến đâu cũng có thể gặp là sao!
Đoàn Dịch Phong ngữ khí vẫn thực ôn hòa, kiên nhẫn mười phần, "Chờ xe bus rất phiền toái, không phải ba mươi phút mới có một chuyến sao! Để tôi đưa hai người về, em yên tâm, tôi đưa hai người về nhà sẽ đi ngay." Vì biểu đạt thành ý, hắn còn cường điệu ở câu cuối cùng.
"Xin lỗi! Chúng ta hình như không quen biết." La Kiêu ngữ khí cứng rắn.
Đoàn Dịch Phong hơi nhíu mày, La Kiêu đối với hắn vẫn là thái độ không lạnh không nhạt này, ánh mắt cũng không chịu dừng lại trên người hắn nhiều hơn một giây, cho dù đã quen vẫn có chút đau lòng, nhưng bởi vì nói mấy câu liền lùi bước trước giờ không phải là tính cách của hắn, hắn chuẩn bị giở trò cũ lấy lui làm tiến.
"Húc Húc, chú Đoạn đưa con và ba ba về nhà được không?" Hắn nghiêng đầu, nhìn đứa bé cọ trong lòng La Kiêu chỉ chừa ra một con mắt dụ dỗ.
Chỉ tiếc, lần này không thể như nguyện.
Bạn nhỏ La Bác Húc đã sớm dưới dặn dò của La Kiêu định vị Đoàn Dịch Phong là người xấu, ba ba đã nói, không thể tùy tiện đi cùng người xấu, không thể nghe lời người xấu nói, cũng không thể ăn đồ người xấu cho!
—— À...... Sô-cô-la trong cặp nhất định không thể để ba ba biết!
"Không được! Con muốn ở với ba ba!" Húc Húc cọ quần áo La Kiêu, khi nói chuyện quai hàm động động, đôi mắt còn bởi vì chocolate mà chột dạ chớp a chớp.
Đoàn Dịch Phong có loại ảo giác bị phản bội, hắn trừng mắt nhìn Húc Húc, tầm mắt lại trở về trên người La Kiêu, trước mặt nhiều người, không thể nói quá ái muội, La Kiêu da mặt mỏng, chỉ sợ sẽ bạo phát tại chỗ.
Như vậy, nên áp dụng trò gì bây giờ?
La Kiêu toàn thân cứng đờ đứng ở tại chỗ, tốc độ lưu động máu trong cơ thể biến chậm, cố tình cảm giác tồn tại của Đoàn Dịch Phong rất mạnh, mạnh mẽ đến mức cậu hoàn toàn không thể bỏ qua, cậu không thể phủ nhận, bản thân cậu cũng không chán ghét Đoàn Dịch Phong hiện tại, hắn gần như đã thu hồi tất cả bén nhọn trên người hắn, nhưng mà, việc này cũng không thể đại biểu cái gì.
Những thứ cậu thấy đều là biểu hiện giả dối, bản tính Đoàn Dịch Phong vẫn không thay đổi, La Kiêu rất tin tưởng vững chắc điểm này, Du Ngô bị thương chính là chứng cứ có lợi nhất.
Cậu đã từng bỏ qua một lần, hiện tại há có thể lại sai.
"Lên xe của tôi đi, như vậy có thể trở về sớm một chút không phải sao?" Trầm mặc đứng một hồi, Đoàn Dịch Phong hạ giọng khẩn cầu, ở trước mặt La Kiêu tư thế hèn mọn nhất hắn cũng đã làm qua, hiện tại không coi là cái gì.
La Kiêu cũng không muốn dẫn người vây xem, cậu nhìn chăm chú vào phương hướng xe bus tới, cầu nguyện có thể nhanh chóng thoát khỏi người này.
Thời gian như thể kéo dài, xe bus vẫn thu hoạch lớn mà đến, chuyến xe bus La Kiêu lên đã đi qua nhiều trạm, vì thế số người trên xe cũng nhiều, Đoàn Dịch Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm bên trong xe bus, hoài nghi nhiều người như vậy chiếc xe này rốt cuộc là chứa như thế nào, mà tương phản hắn cũng rất vui vẻ, người nhiều không phải đại biểu cho khả năng hắn đưa La Kiêu về nhà lớn hơn sao?
"Đừng thương tổn Du Ngô lần nào nữa, nếu không...... Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" La Kiêu thanh âm trầm thấp như là từ trong gió bay tới, cũng không mang cảm giác sắc bén, Đoàn Dịch Phong lại đột nhiên chấn động, hắn biết, La Kiêu là có thể làm được.
"Từ từ! Chuyện này không phải như em nghĩ......" Đoàn Dịch Phong theo bản năng phản bác lại, quay đầu mới phát hiện La Kiêu cũng không ở bên cạnh.
La Kiêu nắm tay Húc Húc lên xe, Húc Húc giọng nói mềm mại làm không ít người yêu thích, trên xe bus sôi nổi nhường cho bọn họ một vị trí.
Đoàn Dịch Phong do dự một chút, cắn răng cũng đuổi theo xe bus, đáng tiếc thời vận hắn không tốt, trên xe bus vốn dĩ đã đầy tràn, hắn vừa lên đã khiến cho rất nhiều người bất mãn, Đoàn Dịch Phong mày nhăn gắt gao, loại cảm giác này quả thực sắp hít thở không thông.
Cuối cùng, hắn vẫn bất đắc dĩ bị buộc đi xuống, tâm sinh cảm khái: Xe bus quả thực không phải cho người ngồi!
Lẻ loi đứng trước trạm chờ xe bus, Đoàn Dịch Phong trơ mắt nhìn xe bus thong thả chạy đi, hắn đau đầu xoa xoa cái trán, quyết định dẹp đường hồi phủ bàn bạc kỹ hơn, đã đợi nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời không cần phải vội!
Chỉ là...... Gần đây càng ngày càng không thể khống chế!
Xe bus biến mất khỏi tầm nhìn, Đoàn Dịch Phong sải bước đi đến chiếc Lamborghini, ngón tay theo thói quen tính lấy chìa khóa lại đột nhiên không sờ được gì, hắn ngẩn ra, vội vàng sờ túi tiền, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi phát hiện bóp tiền, chìa khóa, di động tất cả đều mất tiêu!
Đoàn Dịch Phong sắc mặt âm trầm, toàn thân đều bị một luồng hơi thở xám xiyj bao phủ chặt chẽ.
Chết tiệt, ăn trộm!
Danh sách chương