- -

Chiều hôm đó, cậu ở phòng bệnh của Đoàn Dịch Phong ba giờ, Húc Húc ngồi ở bàn bên cạnh làm bài tập, La Kiêu ngồi cạnh bé, ngẫu nhiên Húc Húc sẽ hỏi cậu vài vấn đề, cậu sẽ nghiêm túc trả lời, hoặc là lúc gặp phải một ít vấn đề kỳ quái khó hiểu, Húc Húc cũng sẽ chạy tới hỏi Đoàn Dịch Phong, lúc đó, Đoàn Dịch Phong sẽ tập trung tinh thần giảng giải, sự kiên nhẫn ấy vượt quá tưởng tượng của hắn.

Hắn đã nhận ra, nếu muốn chiếm một vị trí trong lòng La Kiêu, thì sự yêu thích của Húc Húc là cực kỳ quan trọng.

Hơn nữa tuy rằng rất mỏng manh, nhưng Đoàn Dịch Phong vẫn cảm giác được La Kiêu luôn cố hết sức tránh việc tiếp xúc giữa hắn và Húc Húc, hắn nghĩ nát óc cũng không ra.

Hay là La Kiêu đã biết trước? Đã dự đoán được kế hoạch của hắn?

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, La Kiêu đang đứng ở một bên xem Húc Húc làm thủ công, cậu nhìn hiển thị thông tin cuộc gọi, cố ý đi đến bên cửa sổ mới nhận điện thoại.

Húc Húc cầm bài thủ công vẫn chưa làm xong chạy vội tới mép giường, sau đó ném hết mọi thứ lên giường, Đoàn Dịch Phong cố nén cảm giác kháng nghị mãnh liệt nhìn lá cây, nhánh cây, nhựa cao su lung tung rối loạn trên giường, Húc Húc nhăn cái mũi kéo Đoàn Dịch Phong, "Chú Đoàn, chú giúp con làm thủ công đi!"

"Không được, giáo viên đã nói phải tự mình làm mà?" Đoàn Dịch Phong quả quyết cự tuyệt, hắn cũng không dám đối nghịch với La Kiêu.

"Chỉ là con không làm được!" Húc Húc oan ức nói.

Đoàn Dịch Phong một bên ứng phó Húc Húc, một bên nghiêm túc nghe La Kiêu nói chuyện điện thoại, La Kiêu cũng không cố ý tránh hắn, nên cậu nói hắn đều nghe được.

"Alo, Du đại ca, có việc gì sao?"

Bên phía Du Ngô có chút ồn ào, "Em ở đâu? Còn chưa về nhà à?"

La Kiêu cười nói: "Em ở bên ngoài, sắp về đây, anh không phải đang tăng ca sao?"

"Chuyện đã giải quyết xong, nên anh tan tầm sớm, em ở đâu? Anh tới đón em."

La Kiêu nhìn căn phòng, uyển chuyển cự tuyệt, "Không cần, em ngồi xe buýt về là được, cũng không xa lắm." Cậu không muốn Du Ngô và Đoàn Dịch Phong gặp lại, cho dù chỉ nhìn từ một phía.

La Kiêu không dám thả lỏng cảnh giác, tiền lệ của Đoàn Dịch Phong quá nhiều, nếu Du Ngô bị kéo vào chuyện này, cậu rất áy náy.

Cậu chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, cậu không có năng lực càng không đủ bản lĩnh chống lại Đoàn Dịch Phong.

—— Về điểm này, cậu rất tự hiểu lấy mình.

"Anh đã quay ra rồi, em cứ nói đi, chưa thấy ai ngốc như vậy, có xe miễn phí còn muốn đi xe buýt?" Du Ngô ở bên kia cười trộm.

La Kiêu bất đắc dĩ đỡ trán, biết sẽ như vậy mà! Cậu dứt khoát báo địa chỉ bệnh viện, sau đó lại hỏi: "Anh khi nào đến?"

"Hơn mười phút, em không sao chứ? Sao lại ở bệnh viện?" Du Ngô khẩn trương hỏi, hơi thở thoáng hỗn loạn.

"Em không có việc gì, một người bạn bị bệnh, em đến thăm hắn thôi." Nói đến hai chữ bạn bè, La Kiêu theo bản năng đè thấp giọng.

"Ừ! Vậy là tốt rồi!" Du Ngô rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cúp điện thoại, tâm tình La Kiêu có chút phức tạp, cậu vừa xoay người liền thấy Húc Húc ghé vào trên giường cùng Đoàn Dịch Phong làm thủ công, Đoàn Dịch Phong phụ trách chỉ dạy, thao tác cụ thể do Húc Húc tự mình động thủ, hai người hết sức tập trung, không khí hài hòa tốt đẹp làm La Kiêu có chút không đành lòng quấy rầy.

Bài tập thủ công là dùng lá cây chế tác thành tranh dán tường, trước khi tới bệnh viện La Kiêu đã dẫn theo Húc Húc đi nhặt lá cây và nhánh cây. Thứ Húc Húc phải chế tác chính là chim lớn, trên nhánh cây vẫn giữ lại vài miếng lá, còn chú chim thì đứng trên nhánh cây, thân thể của chú chim dùng loại lá cây phiến to màu sẫm, còn cái đuôi thì dùng loại lá thon dài, phần đầu chú chim được tỉ mỉ cắt tỉa, mỏ chim dùng phần đuôi nhọn của lá cây, một tác phẩm đã chế tác hoàn thành.

Lúc La Kiêu đến gần thì bài thủ công đã gần kết thúc, Húc Húc vừa hưng phấn vừa thật cẩn thận nâng tác phẩm của mình lên, dán hai mắt đã cắt xong vào phần đầu làm bằng lá cây, trên giấy vẫn còn lưu lại mùi của lá, làm người ta có cảm giác gần gũi với tự nhiên.

"Ba ba, đẹp không? Chú Đoàn giúp con làm á!" Húc Húc giơ bài thủ công ra khoe La Kiêu.

"Đẹp!" La Kiêu gật gật đầu, sau đó nói: "Húc Húc, mau đi thu dọn đồ đạc, chúng ta phải về nhà."

Nụ cười trên mặt Húc Húc cứng đờ, bé nhìn nhìn Đoàn Dịch Phong, một hồi lâu mới mất mác hỏi: "Ba ba, chú Du sẽ đến đón chúng ta à?"

—— Chú Du?! Lòng Đoàn Dịch Phong lộp bộp một tiếng.

La Kiêu không ngờ Húc Húc sẽ vô tình nhắc tới, căng da đầu gật gật đầu, "Ừ."

"Ồ!" Húc Húc yếu ớt đáp một tiếng, sau đó không tình nguyện chạy tới thu dọn đồ đạc, La Kiêu vừa muốn đi giúp đỡ, đã nghe thấy Đoàn Dịch Phong ở bên cạnh trầm thấp nghiêm túc hỏi: "Bây giờ em sống chung với anh ta?"

Có chút do dự, cuối cùng La Kiêu cũng gật đầu nói: "Phải."

"Vì sao?" Đoàn Dịch Phong mím môi cắn răng hỏi, giọng hắn trầm xuống, ngón tay nắm chặt, trong ánh mắt tràn ngập giãy giụa và sợ hãi.

"Việc này không liên quan đến anh." La Kiêu lãnh đạm mở miệng, sau đó xoay người dắt Húc Húc đi.

Đoàn Dịch Phong chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xâm nhập thân thể, như muốn đóng băng người hắn, mà chỗ nào đó trong cơ thể lại nóng bức kinh người. Mấy năm nay, La Kiêu vẫn không ở cùng ai, vì vậy hắn có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Hắn tin tưởng La Kiêu vẫn để ý hắn, ít nhất ở đáy lòng cậu có một chút như vậy, nhưng mà bây giờ.

Cậu vậy mà ở chung với người đàn ông khác?!

Đoàn Dịch Phong rất rõ ràng bản thân hắn bây giờ không thể làm gì, cho dù ghen ghét muốn chết cũng phải nhịn xuống. Nếu không kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, La Kiêu chắc chắn không thích cách làm của hắn 5 năm trước, hắn thề, nhất định sẽ nỗ lực trở thành người mà La Kiêu thích, ít nhất, là loại hình mà cậu thích.

Mà căn cứ vào điều tra của hắn, rất nguy hiểm! Loại người mà La Kiêu thích vừa vặn chính là loại như Du Ngô, ôn văn nho nhã, hiền lành, có tài học, mà hắn lại không phải như thế!

Đoàn Dịch Phong học không nổi, hắn chỉ có thể cố gắng đối xử tốt với La Kiêu, cố gắng giúp đỡ cậu, cho dù một chút hồi báo cũng không có.

Hắn không thể phủ nhận, giờ phút này bản thân ghen ghét sắp phát điên lên rồi!

Chuyện liên quan đến La Kiêu, hắn luôn không thể lạnh nhạt hờ hững đối mặt.

"Chú Đoàn con phải đi rồi, tạm biệt!" Húc Húc bước tới cửa, lại không nỡ đi, vẫy tay với Đoàn Dịch Phong, bé không vui, sau này không thể tới thăm chú Đoàn nữa..

Bé đã hứa với ba ba rồi! Nhưng mà chú Đoàn tốt như vậy, vì sao ba ba lại không thích?

Đoàn Dịch Phong dựa vào trên giường, hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm La Kiêu, ánh mắt nhàn nhạt cũng không có cảm giác áp bách, nơi bị bỏng đau đớn lan tràn ra toàn thân.

Dù La Kiêu có lạnh nhạt hay châm chọc cũng không bằng những lời đả thương người như câu này, suy nghĩ của hắn có chút hỗn loạn, ở chung? Đã ở chung rồi sao? Hắn không nghĩ ra, một hồi lâu mới nỗ lực nói với bản thân, việc đó cũng không thể đại biểu cho gì cả, không phải sao? Chỉ là...... Ở chung mà thôi.

La Kiêu cảm thấy lời nói kia không hề có lực sát thương nhưng ánh mắt đó làm cho cậu tâm phiền ý loạn, nếu không muốn để ý vậy cứ đơn giản bỏ qua.

—— Ánh mắt như vậy, giống như người bị hại thật sự chính là hắn.

La Kiêu nắm tay Húc Húc rời đi, cửa phòng bệnh đóng lại, Đoàn Dịch Phong trừng mắt nhìn chằm chằm, hận không thể trực tiếp chọc ra một cái động trên cửa.

Một lúc lâu, hắn gọi một cuộc điện thoại, toàn thân tản ra hàn khí, giọng lạnh băng nói ra một, "Giúp tôi điều tra tư liệu của Du Ngô càng tỉ mỉ càng tốt."

La Kiêu dừng lại một lát, Đoàn Dịch Phong hắn nhẫn nhịn rất khó chịu ha, từ đầu đến cuối vậy mà một câu cũng không nói! Nếu như vậy có thể thoát khỏi hắn, cậu không ngại dùng thêm vài lần, chỉ là cậu còn chút do dự, đây là một canh bạc, chơi không tốt sẽ mất tất cả.

Huống chi, việc này cũng đã làm trái ý định ban đầu là không cuốn Du Ngô vào!

La Kiêu dẫn Húc Húc xuống lầu, vừa đến cửa bệnh viện liền thấy Du Ngô, đối phương mặc trang phục giản dị, khăn quàng cổ màu trắng đơn giản quấn quanh cổ, tô điểm thêm dáng người cao lớn thon dài, trên mặt trước sau mang đều theo nụ cười nhạt, cho dù cách khá xa, cũng có thể cảm giác được hơi thở ấm áp kia.

Húc Húc bởi vì chuyện của Đoàn Dịch Phong nên có vẻ uể oải ỉu xìu, cũng không nhào đến Du Ngô như mọi ngày.

"Húc Húc, làm sao vậy? Có phải lại chọc ba ba tức giận hay không?" Du Ngô đến gần, cười đùa Húc Húc.

"Mới không phải!" Húc Húc gân cổ phản bác, "Con hôm nay rất nghe lời! Còn tự mình hoàn thành bài thủ công!"

"Vậy sao lại không vui?" Du Ngô khom lưng, cầm tay Húc Húc dỗ dành, "Cười cái nào, nhăn mặt rất khó coi, chú Du chở con đi ăn được không?"

Húc Húc có chút động dung.

"Vẫn là về nhà đi, ra ngoài ăn làm gì, cũng không phải là ngày lễ gì." La Kiêu đứng bên cạnh mở miệng.

Du Ngô ngẩn ra, bị chọc cười, "Ai quy định chỉ có ngày lễ mới có thể ra ngoài ăn, anh biết một nhà hàng lẩu thịt nai mới khai trương, mùi vị cũng không tệ, hôm nay vừa lúc ở bên ngoài, cùng đi nếm thử đi."

La Kiêu nghĩ nghĩ, nghiêm túc cường điệu: "Ăn cơm có thể, nhưng phải để em trả." Mỗi lần đều là Du Ngô cướp trước, cậu cảm thấy da mặt của mình sắp đâm không thủng rồi.

"Được! Được! Em muốn trả thì cho em trả." Du Ngô rất sảng khoái, nói xong vỗ vỗ vai La Kiêu, thúc giục cậu, "Đừng đứng ở đây nữa, lên xe đi, người ta đang nhìn kìa."

La Kiêu quét mắt bốn phía, quả nhiên phát hiện có người đang nhìn qua đây, cậu dứt khoát nhìn chằm chằm lại người nọ vài lần, sau đó mới cùng Húc Húc lên xe.

Du Ngô đóng cửa, lúc ngồi dậy đột nhiên cảm giác có người nhìn mình, cái loại cảm giác mãnh liệt này làm anh không thể bỏ qua, anh như có cảm ứng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh băng xám xịt trên lầu một bện viện, trong đó còn có lẫn sát khí lạnh thấu xương.

Anh lạnh lùng nhìn lại, đột nhiên nghĩ tới gì đó, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng cười cười.

Đoàn Dịch Phong cắn răng, tay phải nện một cú thật mạnh lên bệ cửa, hắn âm trầm nhìn ô tô dần dần đi xa, nếu không nhìn lầm, Du Ngô vừa nãy là đang hướng mình khiêu khích?

—— Cái này thật là, quá có ý tứ!

Du Ngô nói nhà hàng lẩu thịt nai cách bệnh viện không xa, sau khi nhân viên bưng nồi lẩu lên thì lực chú ý của Húc Húc toàn bộ đều ở trên bàn cơm, thịt nai cắt miếng đặt trong mâm, thoạt nhìn rất ngon miệng, khách trong tiệm rất đông, sau khi nước lẩu sôi, thả thịt nai cùng với rau dưa vào nồi, Húc Húc nhìn chằm chằm cái lẩu không chớp mắt, không lâu sau đã giơ đôi đũa muốn vớt đồ ăn.

Nếu cửa hàng mới khai trương, tất nhiên chủ nhà hàng sẽ đến kính rượu từng bàn, cũng coi như làm quen với mọi người, đến phiên bàn của La Kiêu, chủ nhà hàng không hàn huyên, trực tiếp hỏi: "Sao muộn như vậy mới đến?"

Du Ngô chỉ La Kiêu, "Đón một người bạn, hôm nay khách rất đông."

"Đều là bạn cũ hoặc người quen thôi." Chủ tiệm gật đầu với La Kiêu, ánh mắt lại dừng trên người Húc Húc, "Đây là?"

"Con trai của tôi." La Kiêu vỗ vỗ Húc Húc, "Húc Húc, đừng lo ăn, mau gọi chú."

"Chào chú ạ!" Húc Húc miệng đầy mỡ ngẩng đầu, gọi xong lại cúi đầu ăn.

"Ừ, chào con!" Chủ tiệm nâng ly rượu, cười nói: "Hôm nay người nhiều, tôi cũng không tiện trò chuyện, các cậu ăn đi, đồ ăn không đủ thì cứ gọi phục vụ."

"Không có việc gì, cậu lo công việc đi." Ba người chạm cốc, Du Ngô mở miệng nói.

Sau khi chủ nhà hàng rời đi, La Kiêu hỏi Du Ngô, "Các anh quen biết?"

"Không quen biết sao có thể ăn miễn phí?" Du Ngô cười cười, sau đó rất có hứng thú thưởng thức biểu tình của La Kiêu.

"A? Miễn phí?" La Kiêu kinh ngạc.

Vậy lúc nãy cậu còn cố ý cường điệu mình trả tiền không phải trò đùa à!

Du Ngô gắp miếng thị nai đã chín bỏ vào miệng, rất có cảm giác sung sướng khi thực hiện được mưu kế.

_____HẾT CHƯƠNG 19

Chú Du phúc hắc ghê =))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện