Chú Đoàn chọc ba ba tức giận, muốn phạt chú Đoàn, ba ba, Húc Húc phạt chú Đoàn, ba đừng tức giận nữa có được không? - -

Đoàn Dịch Phong đến siêu thị ở giữa sườn núi mua đồ uống, vừa về liền thấy La Kiêu ôm Húc Húc ngồi ở trong đình xem lại ảnh chụp, hắn theo bản năng thả chậm bước chân, trong đình có không ít người, nhưng ánh mắt bình tĩnh của hắn chỉ dừng trên thân ảnh của một người duy nhất.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy La Kiêu, thiếu niên tự tin tỏa sáng như ánh mặt trời, mặt mày mang ý cười, cả người có vẻ ấm áp bình thản, nhưng chỉ có trong nháy mắt ở nhà ăn kia, vì thật lâu sau này trừ lạnh nhạt ra hắn đã không còn thấy biểu tình nào khác của La Kiêu.

Đoàn Dịch Phong rất rõ ràng, chỉ cần hắn không ở bên cạnh, lạnh nhạt trên người La Kiêu sẽ tiêu tán.

Giống như bây giờ, cậu ôm con trai vào lòng còn tay thì đỡ camera, đường cong khuôn mặt nhu hòa, ánh mắt ấm áp.

"Chú Đoàn, chú nhanh lên nào! Con với ba ba khát sắp chết rồi!" Húc Húc lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy Đoàn Dịch Phong đứng tại chỗ, lập tức thúc giục.

Đoàn Dịch Phong thu hồi suy nghĩ, đẩy nhanh tốc độ đi đến.

—— Thằng nhóc thối, nếu không phải dính ánh sáng của ba nhóc, chú đây sẽ nghe lời nhóc chạy xa như vậy mua mấy bình nước này chắc!

"Này là của con!" Húc Húc chạy tới chọn một chai trong tay Đoàn Dịch Phong.

Đoàn Dịch Phong không để ý tới Húc Húc, cầm đồ uống đi về phía La Kiêu, thấy hắn đi tới, La Kiêu lập tức đặt camera sang bên cạnh, không chạm vào nữa, Đoàn Dịch Phong liếc mắt nhìn camera, đưa đồ uống cho La Kiêu cũng cười nói: "Loại em thích, anh không nhớ lầm chứ?"

La Kiêu lấy chai nước, vặn nắp chai uống một ngụm, lãnh đạm nói: "Cảm ơn."

Đoàn Dịch Phong nhẹ nhàng cười, nhún nhún vai không tỏ ý kiến.

"Chú Đoàn! Con mở không ra!" Húc Húc đưa chai nước đén trước mặt Đoàn Dịch Phong, lớn tiếng oán giận nói.

Đoàn Dịch Phong liếc nhìn ánh mắt đương nhiên kia của bé, nghi ngờ bản thân bị thằng nhóc này lợi dụng, vừa muốn lên tiếng đã bị La Kiêu giành trước.

"Húc Húc, lấy lại đây ba ba giúp con."

"Không cần!" Húc Húc ôm chai nước, non nớt mà kiên định nói, "Chú Đoàn chọc ba ba tức giận, muốn phạt chú Đoàn, ba ba, Húc Húc phạt chú Đoàn, ba đừng tức giận nữa có được không?"

La Kiêu ngẩn ra, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Húc Húc, cười nói: "Ba ba không tức giận."

—— Không thể để Húc Húc vì thái độ của mình, mà sinh ra quá nhiều chú ý với Đoàn Dịch Phong.

"Vậy ba ba ơi chúng ta cùng chụp ảnh đi, chú Đoàn còn chưa chụp tấm nào đó!" Húc Húc ngửa đầu, chờ mong nhìn La Kiêu, trong mắt chứa đầy tia sáng.

La Kiêu nghĩ nghĩ, không cự tuyệt, "Được rồi, ba ba chụp giúp hai người."

"Không cần!" Húc Húc nhét chai nước vào tay Đoàn Dịch Phong, hai tay ôm chân La Kiêu làm nũng, "Ba ba chúng ta chụp chung với chú Đoàn đi, chú Đoạn ở bên cạnh nhìn rất đáng thương!"

Đáng thương?! Đoàn Dịch Phong như bị sét đánh, thiếu chút nữa đã ném chai nước xuống đất! Rất tốt! Lần đầu tiên có người nói hắn đáng thương! Loại cảm giác quỷ dị này a! Bình tĩnh một lúc, hắn lại không khỏi nghĩ, hắn nhìn qua thật sự rất đáng thương sao?

La Kiêu rất khó xử, cậu một chút cũng không muốn liên quan gì đến Đoàn Dịch Phong, nhưng nếu bây giờ cự tuyệt, Húc Húc khẳng định sẽ dây dưa không thôi, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Húc Húc, cậu cuối cùng cũng cố mà gật gật đầu.

Xem như là vì Húc Húc, lại nhịn một chút đi!

Đưa camera cho một dì trong đình, Húc Húc chạy như bay về bên cạnh hai người, La Kiêu làm theo yêu cầu của Húc Húc bế bé lên, Đoàn Dịch Phong bất đắc dĩ đứng bên cạnh, khoảng cách giữa hắn với La Kiêu cũng đủ nhét thêm một người trưởng thành.

"Ấy, hai người đứng gần chút nữa, như vậy sao chụp được!" Dì cầm camera khoa tay múa chân, lớn tiếng ồn ào.

"Ba ba ơi, ba đừng cách xa như vậy, camera sẽ chụp không được." Húc Húc túm quần áo La Kiêu.

La Kiêu cực kỳ không tình nguyện nhích qua bên cạnh một bước, mặt như tê liệt, thân thể cứng đờ.

"Gần thêm chút nữa! Cũng không phải cô gái nhỏ chụp hình kết hôn, đều là đại lão gia, xấu hổ cái gì!" Dì đó huơ tay, ý bảo La Kiêu lại gần chút nữa,

Sắc mặt La Kiêu lập tức trầm xuống, hình kết hôn! Cmn chứ hình kết hôn! Cậu nắm chặt tay, cắn chặt răng, Đoàn Dịch Phong thức thời bước qua một bước đứng bên cạnh La Kiêu, La Kiêu liếc mắt nhìn hắn, không tiếp tục nhích qua bên cạnh.

Không thể không nói, lời nói vô tâm kia của dì ấy làm cậu có chút để ý, bây giờ mà còn lui bước sẽ bị hiểu là thẹn thùng như ý của câu kia.

"Đúng...... Như vậy rất vừa vặn, ấy, tiên sinh ôm bé con kia cười lên đi chứ, xụ mặt chụp xong rất khó coi." Dì kia giơ camera nhìn chằm chằm vài giây, lại bất đắc dĩ mở miệng.

"Ba ba, cà tím!" Húc Húc cũng bất đắc dĩ.

"Đã biết." La Kiêu nỗ lực bỏ qua sự tồn tại của Đoàn Dịch Phong, cậu dùng sức hít sâu một hơi, khóe môi cong lên một độ cung thật nhạt..

"Tách! Tách! Tách!" Dì kia chụp liên tiếp vài tấm, sau khi chụp xong lại khen ảnh chụp đẹp, Đoàn Dịch Phong giành cầm camera trước, hắn xem ảnh chụp, cố ý dời một tấm trong đó sang nơi khác.

—— Bức ảnh kia, tay hắn đặt trên vai La Kiêu, giống như ôm cả cậu và bé con vào ngực.

Đó là khi La Kiêu không chú ý đặt lên, trên thực tế chỉ là để hờ, căn bản không đụng tới La Kiêu, nhưng lấy góc độ của ảnh chụp, nhìn như thật sự đặt lên, xét đến trình độ nào đó mà nói, bức ảnh này thoạt nhìn cực kỳ giống một nhà ba người.

Uống xong nước, lại nghỉ ngơi một lúc, ba người tiếp tục lên núi, đoạn đường hiện tại bọn họ đang đi này là một cái cầu làm bằng gỗ, hai bên đều có tay vịn, bên cạnh có không ít người dừng lại, có mệt mỏi ngồi tại tay vịn bằng gỗ nghỉ ngơi, cũng có dựa vào tay vịn ngắm phong cảnh.

Húc Húc thấy mấy bạn nhỏ khác đều là ba mẹ mỗi người nắm lấy một tay dẫn leo núi, cũng khăng khăng muốn La Kiêu với Đoàn Dịch Phong nắm tay bé, cũng may cầu rộng, dù nắm tay cũng không phải chen chúc, đến chỗ nhiều người sẽ một trước một sau đi qua.

Từ dưới chân núi đến nơi đây tốn hơn hai giờ, ba người đều ra một thân mồ hôi, áo khoác mặc bên ngoài sớm đã cởi xuống, việc nặng như ôm quần áo tất nhiên sẽ giao cho Đoàn Dịch Phong, La Kiêu vốn dĩ muốn tự mình ôm, kết quả bị một câu "Ba ba còn đang giận, còn phải tiếp tục trừng phạt chú Đoàn" của Húc Húc làm cho nghẹn họng, nửa ngày cũng không nói nổi một câu.

Đoàn Dịch Phong một bên oán giận trong lòng "Chú lại không nợ con cái gì đâu thằng nhóc thúi này"," Cho dù trừng phạt cũng không tới phiên con đâu" linh tinh, một bên lại rất ngoan ngoãn ôm quần áo, không có nửa câu oán hận.

Đi qua cầu thang bằng gỗ, La Kiêu chọn con đường khá yên tĩnh bằng phẳng, Húc Húc đã sớm mệt đến ôm bụng thở dốc, cậu cũng muốn mượn chỗ này nghỉ ngơi một lát, vì phía trước còn có một đoạn dài phải đi.

"Ba ba, con muốn đi tiểu." Mới vừa đi vài phút, Húc Húc đã nhăn mặt túm La Kiêu nhỏ giọng nói.

La Kiêu hắc tuyến, hơn mười phút trước, khi đi ngang qua một cái WC, cậu còn đặc biệt hỏi Húc Húc muốn đi WC hay không, kết quả đối phương khẳng định nói không cần, hiện tại chỗ này căn bản không có WC, cái gần nhất cũng phải đi lên hơn mười phút, quan trọng nhất chính là không muốn đi ngược về!

"Húc Húc! Ba ba vừa nãy không phải đã hỏi con rồi sao, con nói như thế nào?" Cậu nghiêm túc hỏi.

Húc Húc nghẹn mặt đỏ bừng, một tay che lại phía dưới, khó chịu nói: "Ba ba con không nín được!"

Vì để La Kiêu sinh ra ấn tượng tốt với mình, Đoàn Dịch Phong đúng lúc đứng dậy, "Tôi dẫn nó về chỗ lúc nãy." Hắn nhìn La Kiêu nói.

"Không cần." La Kiêu đi qua, "Tôi dẫn nó đi."

Cậu tuyệt đối sẽ không để Đoàn Dịch Phong có cơ hội ở riêng với Húc Húc!

"Vẫn là để tôi dẫn đi đi!" Đoàn Dịch Phong không cho cự tuyệt cầm quần áo đặt vào trong ngực La Kiêu, nắm Húc Húc tay nói với La Kiêu: "Em ngồi đây nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi sẽ nhanh quay về thôi, yên tâm đi, tôi sẽ coi chừng Húc Húc."

"Chú Đoàn ơi chú đừng lề mề nữa, con thật sự không nín được!" Húc Húc vẻ mặt đau khổ túm tay Đoàn Dịch Phong.

"Không nín được cũng phải cố hết sức nghẹn lại!" Đoàn Dịch Phong nghiêm khắc nói, nói xong lại ôn nhu cười cười với La Kiêu, sau đó mới quay đầu chạy về hướng WC.

La Kiêu đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở chỗ ngoặc, sau đó ôm quần áo đến ghế dựa ngồi xuống, con đường này không có nhiều du khách đi qua, vốn cũng không phải lối tắt lên núi.

Đoàn Dịch Phong cùng Húc Húc có tiếp xúc cậu cũng không nghĩ tới, cậu càng không nghĩ tới Tống Tung lại có quan hệ với Đoàn Dịch Phong! Bị đánh đến trở tay không kịp, còn phải ở trước mặt Húc Húc làm bộ không có việc gì.

La Kiêu tựa lưng vào ghế, có chút tâm phiền ý loạn, chuyện bảy năm trước vô luận làm thế nào cũng không thể quên được, một khi tới gần Đoàn Dịch Phong, những ký ức không có ánh sang đó sẽ hiện lên trong đầu cậu, Đoàn Dịch Phong cố tình lấy lòng cậu vẫn xem ở trong mắt, nhưng chỉ cảm thấy chán ghét và khó chịu.

Huỷ hoại thanh xuân của cậu, làm cậu giống nữ nhân sinh con cho hắn! Huỷ hoại tính hướng của cậu, làm cậu không có biện pháp đón nhận nữ nhân giống người bình thường!

Đoàn Dịch Phong hắn không phải chịu đựng gì cả, còn hủy diệt cả bản thân cậu, mà hiện tại lại muốn diễn chơi khổ tình gì đó! Hắn thật sự cho rằng hắn nắm tất cả trong tay sao! Muốn như thế nào sẽ như thế đó! Đáng chết!

La Kiêu đem vùi đầu trong quần áo, thống khổ nhíu mày, hung hăng nện một đấm lên lưng ghế, một trận đau nhức từ ngón tay truyền đến, cậu giống như không cảm thấy đau đớn, đột nhiên nghe thấy tiếng Đoàn Dịch Phong.

"Nếu muốn đánh thì đánh tôi, đừng làm bị thương bản thân, chỉ cần em có thể tha thứ cho tôi, muốn làm thế nào cũng được."

La Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, cậu hung tợn trừng mắt nhìn Đoàn Dịch Phong, ánh mắt đánh giá chung quanh, lạnh lùng hỏi: "Húc Húc đâu?"

Đoàn Dịch Phong hơi nhíu mày, ánh mắt hắn dừng trên bàn tay La Kiêu, nơi đó bởi vì dùng sức quá mạnh mà đỏ một mảng lớn, trong nháy mắt, hắn ghen ghét Húc Húc ghen ghét muốn chết.

"Nó nói không nín được, nên ở bên cạnh tìm chỗ giải quyết rồi, không có đi xa."

La Kiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm, thấy Đoàn Dịch Phong nhìn tay mình, liền thoải mái hào phóng đưa lên, châm chọc cười: "Làm sao vậy? À, tôi đã quên, anh trước kia đã nói qua, hết thảy trên người tôi đều là của anh, đôi tay này cho dù là trên thân thể của tôi thì tôi cũng không thể chạm vào."

La Kiêu luôn có thể đâm vào chỗ trí mạng của Đoàn Dịch Phong, Đoàn Dịch Phong ánh mắt ảm đạm, hắn bị thương cúi đầu, ngón tay bóp chặt lòng bàn tay, những chuyện thương tổn La Kiêu đó hắn vĩnh viễn không thể thay đổi được.

"Những chuyện đó...... Đều đã qua rồi!" Một lúc lâu, hắn nghẹn ngào thấp giọng nói.

"Qua rồi?" La Kiêu cười lạnh, "Chỉ cần anh biến mất, những chuyện đó với tôi mà nói mới thật sự qua rồi."

Đoàn Dịch Phong không nói một lời, hắn đột nhiên bắt lấy tay La Kiêu, La Kiêu kinh hãi lập tức dùng sức giãy giụa, vô dụng, phản kháng của cậu trước mặt Đoàn Dịch Phong căn bản là vô dụng, La Kiêu phòng bị nhìn chằm chằm hắn, mà Đoàn Dịch Phong lại chỉ nắm lấy tay của cậu, sau đó hung hăng dùng sức tát lên mặt hắn một cái.

"Giống như thế này, chỉ cần em có thể hả giận, muốn làm thế nào cứ tùy tiện, tôi tuyệt đối sẽ không đánh trả." Hắn buông tay ra, nhìn La Kiêu nghiêm túc nói.

La Kiêu cắn răng, "Anh cho rằng tôi thật sự không dám đánh anh?"

Bên mặt bị đánh hơi đỏ lên, Đoàn Dịch Phong vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm La Kiêu, cho thấy quyết tâm của mình, hắn sẽ không đánh trả.

"Bốp!" La Kiêu siết chặt nắm tay, dùng sức toàn lực đánh Đoàn Dịch Phong, chỗ bị đánh trước đó trong nháy mắt nóng rát, lại cắn chặt hàm răng.

Đoàn Dịch Phong hơi hơi lui ra phía sau một bước, chỗ bị đánh trúng rất nhanh sưng đỏ lên, nóng rát đau đớn, hai tay hắn đặt ở bên người, biểu cảm cũng không chút biến hóa.

"Giống như như vậy."

"Bốp!" Quyền thứ hai mang gió mà đến, La Kiêu còn trong cơn thịnh nộ, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng Húc Húc thét chói tai.

"Ba ba! Cứu con!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện