“A —— biến thái!” Đột nhiên, trong nhà vệ sinh vang lên một tiếng hét, phá vỡ khung cảnh đầy ái muội.
Đang lúc Giang Lê cẩn thận em đầu dựa vào ngực của Ninh Trăn để hưởng thụ cảm giác được hắn xoa, bị tiếng hét bất ngờ này làm cho hoảng hốt, liền đem đầu mình chui sâu vào ngực của Ninh Trăn hơn, muốn giấu mặt của mình đi.
Ninh Trăn vội vàng giơ tay vỗ vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Giang Lê ôm chặt lấy eo của Ninh Trăn, siết chặt lấy quần áo của hắn nhỏ giọng cầu xin: “Đừng đẩy tôi ra.”
Ninh Trăn giơ tay đè đầu của Giang Lê lại, cản trở tầm mắt của cậu cũng cho đối phương không nhìn rõ mặt cậu.
Giang Lê đứng quay lưng về phía cửa nhà vệ sinh nên đối phương không nhìn thấy được mặt của cậu, chỉ nhìn thấy được gương mặt của Ninh Trăn.
Cô gái nhìn rõ gương mặt của Ninh Trăn, khiếp sợ đến mức há to miệng, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
“Ninh thần……”
Ninh Trăn nhíu mày đánh giá cô gái đang ôm cửa, lạnh giọng nói: “Đây là nhà vệ sinh nam.”
“Hả, nhà vệ sinh nam?” Trong nháy mắt cô gái mờ mịt, lui ra ngoài ngẩng đầu nhìn tấm biển ở trên, sau đó liên tục khom lưng, cúi đầu xin lỗi, “Thật sự rất xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa mới đổi lớp học nên không rành khu dạy học bên này, chỉ theo bản năng quẹo vào bên trái, khi nãy tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cũng sẽ không nói ra ngoài đâu, tôi đi đây.”
Khu dạy học của Thất Trung là đối xứng với nhau, khu dạy học bên trái thì nhà vệ sinh nam bên trái, nữ bên phải, còn khu dạy học phía bên phải là nhà vệ sinh nam bên trái, nữ bên phải.
Đổi khu dạy học nếu như nhìn không kĩ rất dễ bị nhầm.
Đợi cô gái chạy đi rồi, Ninh Trăn mới vỗ vai của Giang Lê, nói: “Không sao rồi, cô ta đi rồi, cô ta không có nhìn thấy em đâu.”wattpadtien161099
Giang Lê rất lúng túng mà từ trong ngực Ninh Trăn lui ra, tay vẫn siết chặt lấy gốc áo của hắn, cậu vẫn còn đang đắm chìm trong khoảnh khắc khí phách của giáo bá Thất Trung sắp bị mất rồi.
Ninh Trăn đành phải nắm cổ tay Giang Lê lôi ra ngoài, cũng may là mọi người vẫn còn đang bận tập thể dục giữa giờ nên không có nghe thấy tiếng hét của cô gái kia.
Giang Lê vỗ lòng ngực nhỏ bé của mình, đi theo Ninh Trăn ra ngoài
Đột nhiên hai người đều dừng chân, ngơ ngác nhìn về phía cửa nhà vệ sinh.
Cô gái kia còn chưa có đi! Hơn nữa còn đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay của cậu.
Giang Lê phản xạ có điều kiện rút tay của mình lại, dích về phía bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như là đang duyệt binh.
Cô gái hồi hộp siết chặt lấy đơn xin phép trong tay mình, nhỏ giọng nói: “Ninh thần, Giang Lê, hai người có giấy xin phép không?”
Giang Lê mờ mịt hỏi: “Hả?”
Người đứng trước cửa không phải bởi vì tò mò người ở chung với Ninh Trăn là ai, mà đến đây để hỏi giấy xin phép!
Cô gái đỏ mặt nói: “Tôi là người kiểm tra sĩ số tập thể dục giữa giờ hôm nay, mỗi ngày đều phải kiểm tra từng phòng học cùng với nhà vệ sinh…… Để tìm người cố ý trốn không tập.
Nếu như không có giấy xin phép mà tự ý trốn thể dục giữa giờ sẽ bị ghi lại, lớp sẽ bị trừ điểm.”
Giang Lê:……
Đối mặt với hai anh đẹp trai, cô không biết là nên châm chước bỏ qua một chút hả!?
Trong cái tình huống xấu hổ này vậy mà còn không quên nói ra chức vụ của mình, cô gái này cũng quá nghiêm túc rồi đó.
Ninh Trăn xin lỗi, nói: “Hôm qua em ấy bị thương ở chân, đi đứng hơi khó khăn, tôi phụ trách chăm sóc em ấy.
Chúng tôi còn chưa kịp đi xin phép, bổ sung sau cho cậu được không?”
Cô gái rối rắm nhìn xuống chân của Giang Lê, trên chân còn đang mang đôi giầy thể thao trắng, nhìn không ra bộ dáng đang bị thương chút nào.
Giang Lê vội vàng đi khập khiễng hai bước, nghiêm túc nói với đối phương: “Tôi thật sự đi không tiện.”
Cô gái gật đầu: “Được rồi.”
Nói xong, cô gái xoay người đi ra ngoài, Giang Lê nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền nhìn thấy cô gái vội vàng xoay người lại.
“Sao thế?” Giang Lê khẩn trương hỏi.
“Chuyện là...!Hai người cũng nên chú ý một chút đi.” Cô gái rối rắm nói, “Tôi không có kỳ thị, nhưng mà bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm đâu”
Nói xong, cô gái ôm giấy phép chạy đi.
Giang Lê hóa đá đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng.
“Cái quái gì đây? Chúng ta rõ ràng chuyện gì cũng chưa có làm mà!”
Ninh Trăn giơ tay xoa xoa đầu Giang Lê, nói: “Đừng sợ, cô chắc là không nói ra đâu.”
Giang Lê “A” một tiếng, Ninh Trăn nói như thế thì cậu yên tâm rồi.
Hai người quay về lớp, Ninh Trăn dựa vào tường chơi điện thoại, Giang Lê cầm quyển sổ ra nghiêm túc đọc, đây là quyển sổ về môn hóa do Ninh Trăn tự tay viết cho cậu, cậu không muốn phụ tấm lòng của Ninh Trăn.
Tiết ba là tiết Ngữ Văn, Ninh Trăn gặp thầy Trương xin giấy phép, lần sau khai người không bị phạt chạy nữa.
Buổi trưa lúc tan học, bạn học trong lớp đều đã đi ăn cơm, Giang Lê vẫn còn ngồi yên trong lớp, không phải là cậu không muốn đi ra ngoài.
Bây giờ trong sân trường nhất định có rất nhiều người, trong nhà ăn nhất định cũng giống vậy, tưởng tượng đến cảnh đó mông cậu liền đau.
Ninh Trăn đứng lên gõ gõ bàn học của Giang Lê, nói: “Ngồi đây chờ.”
Giang Lê vội vàng hỏi: “Anh đi đâu?”
“Đi ăn cơm.” Ninh Trăn tùy ý nói sau đó liền đi.
Giang Lê mờ mịt ngồi tại chỗ, nhìn lớp học trống không, nghe tiếng ồn ào của mọi người ngoài hành lang, bỗng nhiên cảm thấy mình rất cô đơn.
Cậu theo bản năng lấy điện thoại từ trong túi ra muốn gọi điện thoại cho Ninh Trăn.
Lần đầu tiên không gọi được, đối phương bận.
Giang Lê không tin Ninh Trăn sẽ bỏ cậu mà đi như thế, muốn gọi lại một lần nữa.
Điện thoại vừa kết nối, liền nghe được giọng nói lạnh nhạt của Ninh Trăn: “Đói bụng thì uống nước.”
Giang Lê ủy khuất mà nhìn ly nước chỉ còn một nửa của Ninh Trăn, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tôi cũng muốn ăn cơm.”
Đầu bên kia điện thoại, Ninh Trăn hình như cười một cái, nói tiếp: “Em nặng quá, anh cõng không nổi.”
Giang Lê bĩu môi, nằm dài trên bàn, tay trái cầm điện thoại, tay phải xoa xoa cái bụng của mình, đau khổ nói: “Nhưng mà tôi đói.”
Ninh Trăn hình như là đang nói chuyện với ai đó, nên không có trả lời cậu.
Giang Lê liếm môi, khom lưng từ trong hộc bàn của Ninh Trăn lấy ra một hộp chocolate.
Lần trước Ninh Trăn có mua hai hộp, mỗi ngày đều bỏ trong túi đem đến trường ăn, có lúc còn bỏ túi quần đem theo, cũng may hôm nay không có.
Giang Lê đem toàn bộ chocolate Ninh Trăn đem theo đổ ra bàn đếm đếm có tám viên.
Nếu bây giờ cậu ăn hai viên, thì có chịu được đến khi tan học không?
“Ninh Trăn, anh thật sự không quan tâm đến tôi hả?” Giang Lê thở dài, nói với điện thoại, “Tôi sẽ rất đói bụng, sau đó là chóng mặt, trước mắt sẽ biến thành màu đen, không có tinh thần để học đâu?"
“Ừ.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.
“Anh quan tâm tôi một chút có được không?” Lúc cầu xin người khác Giang Lê rất hèn, không hề có tí khí phách của giáo bá chút nào, “Tôi thật sự rất đói á.”
“Biết rồi.” Giọng Ninh Trăn vừa trầm vừa gợi cảm còn chứa ý cười, phát ra từ điện thoại giống như là thật vậy.
Giang Lê hình như phát hiện ra gì đó, xoa quay đầu lại phía sau, nhìn thấy Ninh Trăn đang cầm một cái túi đầu trâu trên tay: “Anh đi đâu á? Ăn no chưa?”
“Chưa.” Ninh Trăn đi đến cạnh bàn, nhìn thấy chocolate ở phía trên, liền nghiêm túc giống như người lớn, lạnh mặt nói, “Đem chocolate cất đi, ăn cơm xong rồi ăn.”
Ninh Trăn cho cậu ăn ăn cơm!
Nghe thấy thông tin này, Giang Lê liền đem cất chocolate, ngoan ngoãn xoa tay chờ mẹ Ninh Trăn cho ăn cơm.
Ninh Trăn buồn cười nhìn thoáng qua bộ dáng chờ phát cơm của Giang Tiểu Lê, hỏi: “Có phải lúc nãy bị dọa đến khóc hay không?”
Giang Lê trợn mắt, chống nạnh nói: “Ở trong lòng anh tôi là quỷ thích khóc hả?”
“Quỷ khóc nè không phải là em hả?” Ninh Trăn hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là không phải, tôi rất kiên cường đó?” Giang Lê ưỡn ngực, bày ra bộ dáng tức giận nhìn Ninh Trăn.wattpadtien161099
“Được rồi, không phải em, quỷ thích khóc là Giang Tiểu Lê.” Ninh Trăn cố ý ghẹo hắn.
Giang Lê nặng nề mà hừ một tiếng, tức đến mức nói không nên lời.
Ninh Trăn đem từng hộp cơm trong túi lấy ra để trước mặt Giang Lê, Giang Tiểu Lê yêu thích mỹ thực, mùi thức ăn nhanh chóng bay vào mũi.
Mũi nhỏ của Giang Lê hít hai cái, con ngươi cũng nhịn không được mà nhìn tới nhìn lui, lén nhìn đồ ăn.
Ninh Trăn nhìn đến bộ dáng muốn ăn nhưng ngượng ngùng không dám ra tay, trong lòng liền mềm lại, vội vàng đưa đũa cho cậu, dỗ dành: “Ăn nhanh đi, coi chừng nguội.”
Giang Lê biệt nữu cầm lấy đũa, nói: “Lúc nãy anh đi mua cơm hả?”
Ninh Trăn cầm lấy cái ghế của mình kéo qua ngồi cạnh Giang Lê, nói: “Em sĩ diện như thế, để em đến nhà ăn ăn cơm, chả khác nào muốn mạng của em.”
Giang Lê ngượng ngùng cười, cúi đầu ăn cơm
Ô ô ô, cảm động muốn khóc.
Ninh Trăn quan tâm cậu như thế, còn để ý đến mặt mũi của cậu mà đi mua cơm cho cậu ăn.
Ngay cả cậu còn chưa nghĩ đến chuyện ăn trưa như thế nào, thì Ninh Trăn đã nghĩ xong rồi.
Mấy món này không chỉ hiếm, mà còn rất khó đặt.
Từ đó đến giờ cậu chưa thấy tiệm ăn này giao cơm bao giờ, giải lao tiết hai Ninh Trăn có chơi điện thoại, chắc là đang giải quyết cơm trưa cho cậu.
Ăn cơm xong, đa số mọi người đều quay về ký túc xá, Ninh Trăn dọn trên bàn xong, liền cõng anh bạn nhỏ quay về ký túc xá.
Hai người bước đi giữa sân trường yên tĩnh, Giang Lê nằm trên lưng của Ninh Trăn, ôm cổ hắn, đếm mỗi bước chân của Ninh Trăn, đây là đoạn đường Ninh Trăn vì cậu mà bước đi.
Quay về ký túc xá, Giang Lê cuối cùng cũng thả lỏng cho cái mông nhỏ của mình được nghỉ ngơi.
“Ninh Trăn, xoa xoa.” Giọng nói mềm mại của Giang Lê vang lên.
“Một ngày chỉ có thể thoa thuốc được một lần.” Ninh Trăn lạnh nhạt nói.
Nhưng mà quyển nhật ký nói, Ninh Trăn xoa thì mới mau lành được.
“Không thoa thuốc, chỉ xoa thôi.” Giang Lê mở to mắt, năn nỉ Ninh Trăn.
Ninh Trăn thở dài một hơi, bộ dáng hết cách đi đến mép giường, nói: “Cởi quần ra.”
Giang Lê nhanh nhẹn mà cởi quần ra, trong lúc nhất thời không chú ý, cũng đem quần lót cởi ra luôn.....!Ờ....Ờ!.
Đang lúc Giang Lê cẩn thận em đầu dựa vào ngực của Ninh Trăn để hưởng thụ cảm giác được hắn xoa, bị tiếng hét bất ngờ này làm cho hoảng hốt, liền đem đầu mình chui sâu vào ngực của Ninh Trăn hơn, muốn giấu mặt của mình đi.
Ninh Trăn vội vàng giơ tay vỗ vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Giang Lê ôm chặt lấy eo của Ninh Trăn, siết chặt lấy quần áo của hắn nhỏ giọng cầu xin: “Đừng đẩy tôi ra.”
Ninh Trăn giơ tay đè đầu của Giang Lê lại, cản trở tầm mắt của cậu cũng cho đối phương không nhìn rõ mặt cậu.
Giang Lê đứng quay lưng về phía cửa nhà vệ sinh nên đối phương không nhìn thấy được mặt của cậu, chỉ nhìn thấy được gương mặt của Ninh Trăn.
Cô gái nhìn rõ gương mặt của Ninh Trăn, khiếp sợ đến mức há to miệng, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
“Ninh thần……”
Ninh Trăn nhíu mày đánh giá cô gái đang ôm cửa, lạnh giọng nói: “Đây là nhà vệ sinh nam.”
“Hả, nhà vệ sinh nam?” Trong nháy mắt cô gái mờ mịt, lui ra ngoài ngẩng đầu nhìn tấm biển ở trên, sau đó liên tục khom lưng, cúi đầu xin lỗi, “Thật sự rất xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa mới đổi lớp học nên không rành khu dạy học bên này, chỉ theo bản năng quẹo vào bên trái, khi nãy tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cũng sẽ không nói ra ngoài đâu, tôi đi đây.”
Khu dạy học của Thất Trung là đối xứng với nhau, khu dạy học bên trái thì nhà vệ sinh nam bên trái, nữ bên phải, còn khu dạy học phía bên phải là nhà vệ sinh nam bên trái, nữ bên phải.
Đổi khu dạy học nếu như nhìn không kĩ rất dễ bị nhầm.
Đợi cô gái chạy đi rồi, Ninh Trăn mới vỗ vai của Giang Lê, nói: “Không sao rồi, cô ta đi rồi, cô ta không có nhìn thấy em đâu.”wattpadtien161099
Giang Lê rất lúng túng mà từ trong ngực Ninh Trăn lui ra, tay vẫn siết chặt lấy gốc áo của hắn, cậu vẫn còn đang đắm chìm trong khoảnh khắc khí phách của giáo bá Thất Trung sắp bị mất rồi.
Ninh Trăn đành phải nắm cổ tay Giang Lê lôi ra ngoài, cũng may là mọi người vẫn còn đang bận tập thể dục giữa giờ nên không có nghe thấy tiếng hét của cô gái kia.
Giang Lê vỗ lòng ngực nhỏ bé của mình, đi theo Ninh Trăn ra ngoài
Đột nhiên hai người đều dừng chân, ngơ ngác nhìn về phía cửa nhà vệ sinh.
Cô gái kia còn chưa có đi! Hơn nữa còn đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay của cậu.
Giang Lê phản xạ có điều kiện rút tay của mình lại, dích về phía bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như là đang duyệt binh.
Cô gái hồi hộp siết chặt lấy đơn xin phép trong tay mình, nhỏ giọng nói: “Ninh thần, Giang Lê, hai người có giấy xin phép không?”
Giang Lê mờ mịt hỏi: “Hả?”
Người đứng trước cửa không phải bởi vì tò mò người ở chung với Ninh Trăn là ai, mà đến đây để hỏi giấy xin phép!
Cô gái đỏ mặt nói: “Tôi là người kiểm tra sĩ số tập thể dục giữa giờ hôm nay, mỗi ngày đều phải kiểm tra từng phòng học cùng với nhà vệ sinh…… Để tìm người cố ý trốn không tập.
Nếu như không có giấy xin phép mà tự ý trốn thể dục giữa giờ sẽ bị ghi lại, lớp sẽ bị trừ điểm.”
Giang Lê:……
Đối mặt với hai anh đẹp trai, cô không biết là nên châm chước bỏ qua một chút hả!?
Trong cái tình huống xấu hổ này vậy mà còn không quên nói ra chức vụ của mình, cô gái này cũng quá nghiêm túc rồi đó.
Ninh Trăn xin lỗi, nói: “Hôm qua em ấy bị thương ở chân, đi đứng hơi khó khăn, tôi phụ trách chăm sóc em ấy.
Chúng tôi còn chưa kịp đi xin phép, bổ sung sau cho cậu được không?”
Cô gái rối rắm nhìn xuống chân của Giang Lê, trên chân còn đang mang đôi giầy thể thao trắng, nhìn không ra bộ dáng đang bị thương chút nào.
Giang Lê vội vàng đi khập khiễng hai bước, nghiêm túc nói với đối phương: “Tôi thật sự đi không tiện.”
Cô gái gật đầu: “Được rồi.”
Nói xong, cô gái xoay người đi ra ngoài, Giang Lê nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền nhìn thấy cô gái vội vàng xoay người lại.
“Sao thế?” Giang Lê khẩn trương hỏi.
“Chuyện là...!Hai người cũng nên chú ý một chút đi.” Cô gái rối rắm nói, “Tôi không có kỳ thị, nhưng mà bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm đâu”
Nói xong, cô gái ôm giấy phép chạy đi.
Giang Lê hóa đá đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng.
“Cái quái gì đây? Chúng ta rõ ràng chuyện gì cũng chưa có làm mà!”
Ninh Trăn giơ tay xoa xoa đầu Giang Lê, nói: “Đừng sợ, cô chắc là không nói ra đâu.”
Giang Lê “A” một tiếng, Ninh Trăn nói như thế thì cậu yên tâm rồi.
Hai người quay về lớp, Ninh Trăn dựa vào tường chơi điện thoại, Giang Lê cầm quyển sổ ra nghiêm túc đọc, đây là quyển sổ về môn hóa do Ninh Trăn tự tay viết cho cậu, cậu không muốn phụ tấm lòng của Ninh Trăn.
Tiết ba là tiết Ngữ Văn, Ninh Trăn gặp thầy Trương xin giấy phép, lần sau khai người không bị phạt chạy nữa.
Buổi trưa lúc tan học, bạn học trong lớp đều đã đi ăn cơm, Giang Lê vẫn còn ngồi yên trong lớp, không phải là cậu không muốn đi ra ngoài.
Bây giờ trong sân trường nhất định có rất nhiều người, trong nhà ăn nhất định cũng giống vậy, tưởng tượng đến cảnh đó mông cậu liền đau.
Ninh Trăn đứng lên gõ gõ bàn học của Giang Lê, nói: “Ngồi đây chờ.”
Giang Lê vội vàng hỏi: “Anh đi đâu?”
“Đi ăn cơm.” Ninh Trăn tùy ý nói sau đó liền đi.
Giang Lê mờ mịt ngồi tại chỗ, nhìn lớp học trống không, nghe tiếng ồn ào của mọi người ngoài hành lang, bỗng nhiên cảm thấy mình rất cô đơn.
Cậu theo bản năng lấy điện thoại từ trong túi ra muốn gọi điện thoại cho Ninh Trăn.
Lần đầu tiên không gọi được, đối phương bận.
Giang Lê không tin Ninh Trăn sẽ bỏ cậu mà đi như thế, muốn gọi lại một lần nữa.
Điện thoại vừa kết nối, liền nghe được giọng nói lạnh nhạt của Ninh Trăn: “Đói bụng thì uống nước.”
Giang Lê ủy khuất mà nhìn ly nước chỉ còn một nửa của Ninh Trăn, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tôi cũng muốn ăn cơm.”
Đầu bên kia điện thoại, Ninh Trăn hình như cười một cái, nói tiếp: “Em nặng quá, anh cõng không nổi.”
Giang Lê bĩu môi, nằm dài trên bàn, tay trái cầm điện thoại, tay phải xoa xoa cái bụng của mình, đau khổ nói: “Nhưng mà tôi đói.”
Ninh Trăn hình như là đang nói chuyện với ai đó, nên không có trả lời cậu.
Giang Lê liếm môi, khom lưng từ trong hộc bàn của Ninh Trăn lấy ra một hộp chocolate.
Lần trước Ninh Trăn có mua hai hộp, mỗi ngày đều bỏ trong túi đem đến trường ăn, có lúc còn bỏ túi quần đem theo, cũng may hôm nay không có.
Giang Lê đem toàn bộ chocolate Ninh Trăn đem theo đổ ra bàn đếm đếm có tám viên.
Nếu bây giờ cậu ăn hai viên, thì có chịu được đến khi tan học không?
“Ninh Trăn, anh thật sự không quan tâm đến tôi hả?” Giang Lê thở dài, nói với điện thoại, “Tôi sẽ rất đói bụng, sau đó là chóng mặt, trước mắt sẽ biến thành màu đen, không có tinh thần để học đâu?"
“Ừ.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.
“Anh quan tâm tôi một chút có được không?” Lúc cầu xin người khác Giang Lê rất hèn, không hề có tí khí phách của giáo bá chút nào, “Tôi thật sự rất đói á.”
“Biết rồi.” Giọng Ninh Trăn vừa trầm vừa gợi cảm còn chứa ý cười, phát ra từ điện thoại giống như là thật vậy.
Giang Lê hình như phát hiện ra gì đó, xoa quay đầu lại phía sau, nhìn thấy Ninh Trăn đang cầm một cái túi đầu trâu trên tay: “Anh đi đâu á? Ăn no chưa?”
“Chưa.” Ninh Trăn đi đến cạnh bàn, nhìn thấy chocolate ở phía trên, liền nghiêm túc giống như người lớn, lạnh mặt nói, “Đem chocolate cất đi, ăn cơm xong rồi ăn.”
Ninh Trăn cho cậu ăn ăn cơm!
Nghe thấy thông tin này, Giang Lê liền đem cất chocolate, ngoan ngoãn xoa tay chờ mẹ Ninh Trăn cho ăn cơm.
Ninh Trăn buồn cười nhìn thoáng qua bộ dáng chờ phát cơm của Giang Tiểu Lê, hỏi: “Có phải lúc nãy bị dọa đến khóc hay không?”
Giang Lê trợn mắt, chống nạnh nói: “Ở trong lòng anh tôi là quỷ thích khóc hả?”
“Quỷ khóc nè không phải là em hả?” Ninh Trăn hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là không phải, tôi rất kiên cường đó?” Giang Lê ưỡn ngực, bày ra bộ dáng tức giận nhìn Ninh Trăn.wattpadtien161099
“Được rồi, không phải em, quỷ thích khóc là Giang Tiểu Lê.” Ninh Trăn cố ý ghẹo hắn.
Giang Lê nặng nề mà hừ một tiếng, tức đến mức nói không nên lời.
Ninh Trăn đem từng hộp cơm trong túi lấy ra để trước mặt Giang Lê, Giang Tiểu Lê yêu thích mỹ thực, mùi thức ăn nhanh chóng bay vào mũi.
Mũi nhỏ của Giang Lê hít hai cái, con ngươi cũng nhịn không được mà nhìn tới nhìn lui, lén nhìn đồ ăn.
Ninh Trăn nhìn đến bộ dáng muốn ăn nhưng ngượng ngùng không dám ra tay, trong lòng liền mềm lại, vội vàng đưa đũa cho cậu, dỗ dành: “Ăn nhanh đi, coi chừng nguội.”
Giang Lê biệt nữu cầm lấy đũa, nói: “Lúc nãy anh đi mua cơm hả?”
Ninh Trăn cầm lấy cái ghế của mình kéo qua ngồi cạnh Giang Lê, nói: “Em sĩ diện như thế, để em đến nhà ăn ăn cơm, chả khác nào muốn mạng của em.”
Giang Lê ngượng ngùng cười, cúi đầu ăn cơm
Ô ô ô, cảm động muốn khóc.
Ninh Trăn quan tâm cậu như thế, còn để ý đến mặt mũi của cậu mà đi mua cơm cho cậu ăn.
Ngay cả cậu còn chưa nghĩ đến chuyện ăn trưa như thế nào, thì Ninh Trăn đã nghĩ xong rồi.
Mấy món này không chỉ hiếm, mà còn rất khó đặt.
Từ đó đến giờ cậu chưa thấy tiệm ăn này giao cơm bao giờ, giải lao tiết hai Ninh Trăn có chơi điện thoại, chắc là đang giải quyết cơm trưa cho cậu.
Ăn cơm xong, đa số mọi người đều quay về ký túc xá, Ninh Trăn dọn trên bàn xong, liền cõng anh bạn nhỏ quay về ký túc xá.
Hai người bước đi giữa sân trường yên tĩnh, Giang Lê nằm trên lưng của Ninh Trăn, ôm cổ hắn, đếm mỗi bước chân của Ninh Trăn, đây là đoạn đường Ninh Trăn vì cậu mà bước đi.
Quay về ký túc xá, Giang Lê cuối cùng cũng thả lỏng cho cái mông nhỏ của mình được nghỉ ngơi.
“Ninh Trăn, xoa xoa.” Giọng nói mềm mại của Giang Lê vang lên.
“Một ngày chỉ có thể thoa thuốc được một lần.” Ninh Trăn lạnh nhạt nói.
Nhưng mà quyển nhật ký nói, Ninh Trăn xoa thì mới mau lành được.
“Không thoa thuốc, chỉ xoa thôi.” Giang Lê mở to mắt, năn nỉ Ninh Trăn.
Ninh Trăn thở dài một hơi, bộ dáng hết cách đi đến mép giường, nói: “Cởi quần ra.”
Giang Lê nhanh nhẹn mà cởi quần ra, trong lúc nhất thời không chú ý, cũng đem quần lót cởi ra luôn.....!Ờ....Ờ!.
Danh sách chương