#tien161099 đã beta
Ba của Ninh Trăn cũng cao lãnh giống như là hắn vậy, ngày thường ít khi nói cười, nhưng lại rất yêu vợ của mình, tuy rằng luôn nghiêm khắc với Ninh Trăn, nhưng lại rất nghe lời vợ.
"Ăn cơm mà hai người cũng cãi cho được, mỗi ngày đều làm ra vẻ một người ba nghiêm khắc trên bàn ăn." Mẹ Tưởng nói, "Làm cho tiểu Lê chê cười rồi."
Giang Lê nghiêm túc ăn thịt gà, chớp chớp mắt nói: "Con nhìn đến quen rồi, đây cũng được xem như là một lạc thú nha."
Mẹ Tưởng cười rộ lên: "Đúng vậy, hai người bọn họ ngày nào cũng như vậy, làm trò cho chúng ta xem.
Này, tiểu Lê, sau khai giảng thầy giảng bài con nghe hiểu không?"
Ninh Trăn quay đầu liếc mắt nhìn Giang Lê, nghĩ thầm, mỗi ngày đều ngủ, làm sao mà nghe được? Nghe trong mơ à?wattpadtien161099
Giang Lê, con ngươi xoay tròn, bộ dáng giả bộ đau khổ: "Con nghe không kịp, thầy giảng bài nhanh quá, có rất nhiều chỗ con nghe không hiểu."
Mẹ Tưởng nhìn bộ dáng ủy khuất của Giang Lê, liền rất đau lòng: "Không cần vội, tối nay ở lại đây làm bài tập đi,để Ninh Trăn dạy con."
Giang Lê mở cờ trong bụng trộm liếc nhìn Ninh Trăn, đối phương mặt vẫn bình tĩnh mà ăn cơm, không có bất kì thái độ nào.
Trong lòng cậu vui vẻ, không phản bác chính là đồng ý nha.
"Được nha." Giang Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Trăn cổ quái mà liếc mắt nhìn Giang Lê, cười nhạo một tiếng: "Kỹ thuật giả ngoan không tồi nha."
Giang Lê trợn tròn mắt vô tội, bộ dáng "Anh đang nói cái gì nha, em không hiểu gì cả".
"Con đừng có khi dễ bảo bối chứ." Mẹ Tưởng trừng mắt nhìn Ninh Trăn, "Tiểu Lê từ nhỏ đã ngoan, đâu giống như con ngay cả làm nũng cũng không biết."
Ninh Trăn: "......" Một bữa cơm ăn vô số trái đắng.
Vừa bị ba la, vừa bị mẹ ghét.
Ăn cơm xong, Giang Lê tung ta tung tăng mà đi phía sau Ninh Trăn vào phòng.
Phòng Ninh Trăn rất lớn, bên ngoài là thư phòng, bên trong là phòng ngủ và phòng tắm.
Bàn học hơi tròn được làm bằng gỗ, hai người giống y như là ở trong lớp, ngồi vào hai cái ghế cạnh nhau, Giang Lê lấy đồ của mình ra, sau đó nhìn chằm chằm bài tập không nhúc nhích.
"Bài tập lúc trước làm xong rồi?" Ninh Trăn liếc mắt nhìn cậu, hỏi.
Giang Lê bĩu môi: "Tôi sẽ không......"
"Làm bài nào, không làm bài nào." Ninh Trăn nhàn nhạt nói.
Giang Lê hít sâu mà thở dài, buồn rầu mà dựa vào bài tập: "Tôi sẽ làm hết."
Làm một học tra rất có kinh nghiệm, Giang Lê làm bài luôn theo một nguyên tắc.
Cậu rất có lòng tin, lúc làm bài, chỉ cần cậu kiên nhẫn nhìn chằm chằm đề, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn đến đề bài thẹn thùng, sau đó cậu sẽ thông suốt, chỉ cần nhìn đề là biết đáp án!
Thái độ của Giang Lê đối với học tập cũng không có qua loa, cậu cũng rất cố gắng để tăng thành tích nha, nhưng lại không chịu được cơ buồn ngủ.
Ninh Trăn đã quen với thói quen khi học hay phát ngốc của Giang Lê, cũng không thèm quản cậu, lấy bài của mình ra, tự làm.
Tiết cuối cùng buổi chiều, hắn thân là lớp trưởng có việc phải đi, nên chưa kịp làm bài tập, đang định viết đáp án C cho câu trả lời, kết quả là bút trong tay không cách nào viết ra chữ được.
Ninh Trăn buồn bực mà nhìn cây bút mình mới mua không bao lâu, quay đầu nhìn vẻ mặt đang chột dạ của Giang Lê.
Hắn cong môi, như cười như không, nói: "Bảo bối nhỏ, cho mượn bút?"
Giang Lê bị bộ dáng như muốn ăn thịt người của Ninh Trăn làm cho run lên, thầm nghĩ, nếu không phải vì nhiệm vụ, cậu cũng không làm cái truyện ấu trĩ, đi đổi ruột bút đâu a.
Cậu nhanh chóng đem bút của mình đẩy qua: "Cho."
Ninh Trăn nhận bút, tiếp tục làm bài tập, Giang Lê ngồi bên cạnh tim đập rất nhanh.
Anh ấy vừa rồi gọi mình là bảo bối nhỏ!
"Chuyện là......!Anh, anh vừa rồi gọi tôi là cái gì? Tôi không nghe rõ." Giang Lê làm như vô tình hỏi.
"Mẹ anh vừa rồi không phải nói em là bảo bối sao?" Ninh Trăn cúi đầu làm bài tập, bình tĩnh mà nói.
"Vậy, đây cũng không có giống anh nha, thường ngày anh đâu có nghe lời như vậy?" Giang Lê ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Ninh Trăn ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Lê: "Em làm gì mà ở đây ngượng ngùng nhu con gái thế?"
Giang Lê: "......"
Trong nháy mắt cậu thu lại gương mặt hơi ửng đỏ của mình, lại túm lấy một nhúm tóc trước trán mình, nghiến răng nói: "Không muốn học, chơi anh được không?"
Ninh Trăn buông bút, xoay người, nhìn thẳng vào Giang Lê: "Em nói lại lần nữa."
Giọng nói Ninh Trăn lạnh như băng, gương mặt vốn không có cảm xúc đột nhiên trở nên dữ tợn, cả người Giang Lê run lên, cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống.
Giang Lê cảm thấy lúc này mình không thể yếu thế, thân là giáo bá của Thất trung, khi đối mặt với người đàn ông mà mình thích cũng phải có khí phách.
Vì thế, cậu ưỡn ngực ngồi thẳng người, hùng hổ mà nói: "Không muốn học, muốn chơi anh được không?"
Giọng nói rất lớn, cũng rất có lòng tin.
Ánh mắt Ninh Trăn trầm xuống, đột nhiên khom lưng dựa người qua, khí tràn bao phủ của người Giang Lê, cùng với lời nói lạnh lùng của Ninh Trăn.
"Giang Lê, em nên có khí phách một chút đi, chịu trách nhiệm với lời nói của mình."
Nói xong, Ninh Trăn duỗi tay nhéo một cái lên cái miệng đang chu ra của Giang Lê.
Trong nháy mắt, Giang Lê đau đến chảy nước mắt: "Ô, anh!"
"Làm bài tập." Ninh Trăn xoay người cầm lấy bút, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà ghi đáp án A vào câu trả lời thứ hai, nhàn nhạt nói, "Lần này trước tiên bỏ qua cho em.
Sau này em còn nói lung tung nữa, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."
"Tôi sao này không muốn nói chuyện với anh nữa!"
Giang Lê nâng mu bàn tay của mình lau đi nước mắt không có tiền đồ của mình, nặng nề mà "Hừ" một tiếng, quay người giận dỗi, nhìn vào bài tập.
A a a a! Tức chết giáo bá rồi! Một chút tôn nghiêm của giáo bá cũng không có!
Ô ô ô, miệng đau quá à......!
Lát sau, Giang Lê cảm nhận được trên đùi truyền đến cảm giác quen thuộc, cậu vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Ninh Trăn, lén lút mà lấy từ trong túi quần ra một cuốn sổ tay màu hồng giống như con gái.
Lần này nội dung của nhật ký ước nguyện hơi nhiều, bởi vì Giang Lê có rất nhiều nhiệm vụ liên hoàn với nhiệm vụ phụ, bây giờ là nhiệm vụ kết thúc.
【 nhiệm vụ kết thúc: Nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất, đã hoàn thành; nhiệm vụ liên hoàn thứ hai, lần đầu thất bại, lần thứ hai thành công.
Phần thưởng: Sau khi thất bại lại hoàn thành, không có phần thưởng.
】
【 nhiệm vụ kết thúc: Nhiệm vụ đột xuất, đã hoàn thành.
Phần thưởng: Nước có ga vị đào, đã kiểm tra và nhận.
】
【 nhiệm vụ kết thúc: Nhiệm vụ phụ, đã hoàn thành.
Phần thưởng: Kẹo que đám mây, đã kiểm tra và nhận.
】
Giang Lê nhìn phần thưởng của ba cái nhiệm vụ kia, trong nháy mắt giống như mấy ông già, suýt ngất đi!
Nhật ký Ước Nguyện mẹ nó cũng chó quá rồi!
Rõ ràng là cậu dựa vào năng lực của mình để Ninh Trăn mua nước có ga với kẹo que đám mây cho cậu mà, ngật ký Ước nguyện lại khốn nạn nói đó là phần thưởng!
Đột nhiên tờ giấy trên lòng bàn tay, trên đó viết 【 nhiệm vụ kết thúc 】biến mất, thay vào đó là một nhiệm vụ mới.
Giang Lê nhìn nhiệm vụ mới, trong nháy mắt tối sầm lại, cậu hình như là bị vả mặt......!
Tác giả có lời muốn nói:
- -------*----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..
Ba của Ninh Trăn cũng cao lãnh giống như là hắn vậy, ngày thường ít khi nói cười, nhưng lại rất yêu vợ của mình, tuy rằng luôn nghiêm khắc với Ninh Trăn, nhưng lại rất nghe lời vợ.
"Ăn cơm mà hai người cũng cãi cho được, mỗi ngày đều làm ra vẻ một người ba nghiêm khắc trên bàn ăn." Mẹ Tưởng nói, "Làm cho tiểu Lê chê cười rồi."
Giang Lê nghiêm túc ăn thịt gà, chớp chớp mắt nói: "Con nhìn đến quen rồi, đây cũng được xem như là một lạc thú nha."
Mẹ Tưởng cười rộ lên: "Đúng vậy, hai người bọn họ ngày nào cũng như vậy, làm trò cho chúng ta xem.
Này, tiểu Lê, sau khai giảng thầy giảng bài con nghe hiểu không?"
Ninh Trăn quay đầu liếc mắt nhìn Giang Lê, nghĩ thầm, mỗi ngày đều ngủ, làm sao mà nghe được? Nghe trong mơ à?wattpadtien161099
Giang Lê, con ngươi xoay tròn, bộ dáng giả bộ đau khổ: "Con nghe không kịp, thầy giảng bài nhanh quá, có rất nhiều chỗ con nghe không hiểu."
Mẹ Tưởng nhìn bộ dáng ủy khuất của Giang Lê, liền rất đau lòng: "Không cần vội, tối nay ở lại đây làm bài tập đi,để Ninh Trăn dạy con."
Giang Lê mở cờ trong bụng trộm liếc nhìn Ninh Trăn, đối phương mặt vẫn bình tĩnh mà ăn cơm, không có bất kì thái độ nào.
Trong lòng cậu vui vẻ, không phản bác chính là đồng ý nha.
"Được nha." Giang Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Trăn cổ quái mà liếc mắt nhìn Giang Lê, cười nhạo một tiếng: "Kỹ thuật giả ngoan không tồi nha."
Giang Lê trợn tròn mắt vô tội, bộ dáng "Anh đang nói cái gì nha, em không hiểu gì cả".
"Con đừng có khi dễ bảo bối chứ." Mẹ Tưởng trừng mắt nhìn Ninh Trăn, "Tiểu Lê từ nhỏ đã ngoan, đâu giống như con ngay cả làm nũng cũng không biết."
Ninh Trăn: "......" Một bữa cơm ăn vô số trái đắng.
Vừa bị ba la, vừa bị mẹ ghét.
Ăn cơm xong, Giang Lê tung ta tung tăng mà đi phía sau Ninh Trăn vào phòng.
Phòng Ninh Trăn rất lớn, bên ngoài là thư phòng, bên trong là phòng ngủ và phòng tắm.
Bàn học hơi tròn được làm bằng gỗ, hai người giống y như là ở trong lớp, ngồi vào hai cái ghế cạnh nhau, Giang Lê lấy đồ của mình ra, sau đó nhìn chằm chằm bài tập không nhúc nhích.
"Bài tập lúc trước làm xong rồi?" Ninh Trăn liếc mắt nhìn cậu, hỏi.
Giang Lê bĩu môi: "Tôi sẽ không......"
"Làm bài nào, không làm bài nào." Ninh Trăn nhàn nhạt nói.
Giang Lê hít sâu mà thở dài, buồn rầu mà dựa vào bài tập: "Tôi sẽ làm hết."
Làm một học tra rất có kinh nghiệm, Giang Lê làm bài luôn theo một nguyên tắc.
Cậu rất có lòng tin, lúc làm bài, chỉ cần cậu kiên nhẫn nhìn chằm chằm đề, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn đến đề bài thẹn thùng, sau đó cậu sẽ thông suốt, chỉ cần nhìn đề là biết đáp án!
Thái độ của Giang Lê đối với học tập cũng không có qua loa, cậu cũng rất cố gắng để tăng thành tích nha, nhưng lại không chịu được cơ buồn ngủ.
Ninh Trăn đã quen với thói quen khi học hay phát ngốc của Giang Lê, cũng không thèm quản cậu, lấy bài của mình ra, tự làm.
Tiết cuối cùng buổi chiều, hắn thân là lớp trưởng có việc phải đi, nên chưa kịp làm bài tập, đang định viết đáp án C cho câu trả lời, kết quả là bút trong tay không cách nào viết ra chữ được.
Ninh Trăn buồn bực mà nhìn cây bút mình mới mua không bao lâu, quay đầu nhìn vẻ mặt đang chột dạ của Giang Lê.
Hắn cong môi, như cười như không, nói: "Bảo bối nhỏ, cho mượn bút?"
Giang Lê bị bộ dáng như muốn ăn thịt người của Ninh Trăn làm cho run lên, thầm nghĩ, nếu không phải vì nhiệm vụ, cậu cũng không làm cái truyện ấu trĩ, đi đổi ruột bút đâu a.
Cậu nhanh chóng đem bút của mình đẩy qua: "Cho."
Ninh Trăn nhận bút, tiếp tục làm bài tập, Giang Lê ngồi bên cạnh tim đập rất nhanh.
Anh ấy vừa rồi gọi mình là bảo bối nhỏ!
"Chuyện là......!Anh, anh vừa rồi gọi tôi là cái gì? Tôi không nghe rõ." Giang Lê làm như vô tình hỏi.
"Mẹ anh vừa rồi không phải nói em là bảo bối sao?" Ninh Trăn cúi đầu làm bài tập, bình tĩnh mà nói.
"Vậy, đây cũng không có giống anh nha, thường ngày anh đâu có nghe lời như vậy?" Giang Lê ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Ninh Trăn ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Lê: "Em làm gì mà ở đây ngượng ngùng nhu con gái thế?"
Giang Lê: "......"
Trong nháy mắt cậu thu lại gương mặt hơi ửng đỏ của mình, lại túm lấy một nhúm tóc trước trán mình, nghiến răng nói: "Không muốn học, chơi anh được không?"
Ninh Trăn buông bút, xoay người, nhìn thẳng vào Giang Lê: "Em nói lại lần nữa."
Giọng nói Ninh Trăn lạnh như băng, gương mặt vốn không có cảm xúc đột nhiên trở nên dữ tợn, cả người Giang Lê run lên, cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống.
Giang Lê cảm thấy lúc này mình không thể yếu thế, thân là giáo bá của Thất trung, khi đối mặt với người đàn ông mà mình thích cũng phải có khí phách.
Vì thế, cậu ưỡn ngực ngồi thẳng người, hùng hổ mà nói: "Không muốn học, muốn chơi anh được không?"
Giọng nói rất lớn, cũng rất có lòng tin.
Ánh mắt Ninh Trăn trầm xuống, đột nhiên khom lưng dựa người qua, khí tràn bao phủ của người Giang Lê, cùng với lời nói lạnh lùng của Ninh Trăn.
"Giang Lê, em nên có khí phách một chút đi, chịu trách nhiệm với lời nói của mình."
Nói xong, Ninh Trăn duỗi tay nhéo một cái lên cái miệng đang chu ra của Giang Lê.
Trong nháy mắt, Giang Lê đau đến chảy nước mắt: "Ô, anh!"
"Làm bài tập." Ninh Trăn xoay người cầm lấy bút, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà ghi đáp án A vào câu trả lời thứ hai, nhàn nhạt nói, "Lần này trước tiên bỏ qua cho em.
Sau này em còn nói lung tung nữa, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."
"Tôi sao này không muốn nói chuyện với anh nữa!"
Giang Lê nâng mu bàn tay của mình lau đi nước mắt không có tiền đồ của mình, nặng nề mà "Hừ" một tiếng, quay người giận dỗi, nhìn vào bài tập.
A a a a! Tức chết giáo bá rồi! Một chút tôn nghiêm của giáo bá cũng không có!
Ô ô ô, miệng đau quá à......!
Lát sau, Giang Lê cảm nhận được trên đùi truyền đến cảm giác quen thuộc, cậu vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Ninh Trăn, lén lút mà lấy từ trong túi quần ra một cuốn sổ tay màu hồng giống như con gái.
Lần này nội dung của nhật ký ước nguyện hơi nhiều, bởi vì Giang Lê có rất nhiều nhiệm vụ liên hoàn với nhiệm vụ phụ, bây giờ là nhiệm vụ kết thúc.
【 nhiệm vụ kết thúc: Nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất, đã hoàn thành; nhiệm vụ liên hoàn thứ hai, lần đầu thất bại, lần thứ hai thành công.
Phần thưởng: Sau khi thất bại lại hoàn thành, không có phần thưởng.
】
【 nhiệm vụ kết thúc: Nhiệm vụ đột xuất, đã hoàn thành.
Phần thưởng: Nước có ga vị đào, đã kiểm tra và nhận.
】
【 nhiệm vụ kết thúc: Nhiệm vụ phụ, đã hoàn thành.
Phần thưởng: Kẹo que đám mây, đã kiểm tra và nhận.
】
Giang Lê nhìn phần thưởng của ba cái nhiệm vụ kia, trong nháy mắt giống như mấy ông già, suýt ngất đi!
Nhật ký Ước Nguyện mẹ nó cũng chó quá rồi!
Rõ ràng là cậu dựa vào năng lực của mình để Ninh Trăn mua nước có ga với kẹo que đám mây cho cậu mà, ngật ký Ước nguyện lại khốn nạn nói đó là phần thưởng!
Đột nhiên tờ giấy trên lòng bàn tay, trên đó viết 【 nhiệm vụ kết thúc 】biến mất, thay vào đó là một nhiệm vụ mới.
Giang Lê nhìn nhiệm vụ mới, trong nháy mắt tối sầm lại, cậu hình như là bị vả mặt......!
Tác giả có lời muốn nói:
- -------*----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..
Danh sách chương