#tien161099 đã beta.
Từ ngày đó về sau, tiểu Giang Lê đi theo phía sau tiểu Ninh Trăn, một tiếng lại một tiếng anh trai tốt, anh tiểu Trăn, kêu đến người trong nhà đều cười vang mà vẫn còn kêu anh tiểu Trăn.
Tiểu Ninh Trăn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết giữ lời hứa, hắn lấy hết tiền tiêu vặt mà mình đã để giành rất lâu ra, lại đi năm nỉ cha mẹ báo danh cho mình đi thi cờ vây giải thiếu nhi, thành công giành được quán quân, được thưởng 500 tệ cộng thêm tiền tiêu vặt, vừa đủ 2000 tệ, đủ tiền mua con búp bê kia.
Vì một con búp bê, tiểu Ninh Trăn đã phải để giành tận hai tháng, hai tháng đó đều không có mua chocolate mà mình thích ăn nhất.wattpadtien161099
Con búp bê kia chính là món quà đầu tiên mà Giang Lê nhận được từ Ninh Trăn.
*
"Em đừng có quên hồi trưa em đã đồng ý cái gì." Gần bước vào lớp, Ninh Trăn bỗng nhiên dừng chân, lên tiếng.
"Tôi đồng ý cái gì với anh?" Giang Lê theo bản năng cãi lại.
Ninh Trăn bị cậu làm cho tức cười: "Giang Lê, làm người phải giữ lời hứa.
Ngay cả đứa nhỏ còn biết chuyện này."
Giang Lê gãi tóc, cố hết sức để suy nghĩ, bất lực mà nhìn Ninh Trăn: "Anh không có gạt tôi đi? Tôi thật sự đâu có đồng ý cái gì với anh."
Ninh Trăn lập tức xụ mặt đi vào phòng học, nói: "Tốt nhất là từ nay về sau em đừng có cầu xin anh cái gì!"
Giang Lê đem áo khoác đồng phục của Ninh Trăn ném lên lưng hắn, khinh thường nói: "Hứ, ai thèm cầu xin anh."
Mới vừa nói xong, Giang Lê lập tức vả miệng mình: "Phi phi phi, tôi nói bừa."
Cậu hiện tại đang rất nỗ lực để không cho năm chữ "Họa từ miệng mà ra" này được trở thành sự thật, cậu rất hoài nghi mình là chuyên gia vả mặt đầu thai.
Giang Lê cẩn thận mà nhớ lại chuyện hồi trưa, cậu chỉ nhớ là mình rất hèn mà cầu xin Ninh Trăn chơi bóng rổ giúp mình, nhưng không nhớ được là mình hứa cái gì với Ninh Trăn.
Cậu lo lắng nếu hiện tại không làm cho rõ ràng, buổi chiều lại bị tiếp tục vả mặt, vội vàng chạy theo Ninh Trăn, vào lớp.
Giang Lê ngồi xuống, uống một ngụm nước có ga, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với Ninh Trăn: "Anh nói lại vừa rồi tôi đồng ý cái gì với anh đi, lần này tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!"
"Em tự nói ra, mà vừa quay đầu đã quên." Ninh Trăn lạnh lùng nói.
"Không nên không tin nhau nha, tôi nhớ kỹ còn không được sao?" Giang Lê vừa nói vừa lấy giấy note ra, "Đến, anh nói đi."
"Đồng ý với anh một chuyện, không chơi xấu, cũng sẽ không đổi ý giữa chừng, muốn em làm cái gì cũng được." Ninh Trăn một chữ cũng không sai mà nói hết ra.
"A, được rồi, tôi nhớ kỹ." Giang Lê nhanh chóng viết ra giấy, sau đó dán chính giữa hai bàn với nhau.
Một tờ giấy note màu xanh, một nửa dán trên bàn Giang Lê, một nửa dán ở trên bàn Ninh Trăn, phía trên là nét chữ phóng khoáng của Giang Lê: 【 tôi đồng ý một điều kiện của Ninh Trăn, không chơi xấu, không đổi ý giữa chừng, muốn tôi làm cái gì cũng được.
】
Ninh Trăn vừa lòng gật đầu, phân tích một lát rồi nói: "Anh cảm thấy như thế cũng không đáng tin lắm."
"Này còn chưa đủ? Tôi chỉ còn chưa ấn dấu tay thôi, anh vừa phải thôi nha." Giang Lê trừng mắt hung dữ nói.
"Một tay em cần tờ giấy, anh quay video, sau đó em đọc lại một lần nữa." Ninh Trăn nghiêm túc nói.
Giang Lê: "!!!"
"Ninh Trăn anh cố ý hả? Cố ý muốn làm xấu mặt tôi." Giang Lê tức giận đứng dậy.
Dù sao hai nhiệm vụ phụ của cậu cũng đã hoàn thành, nên tạm thời duy trì một chút tôn nghiêm của đàn ông, buổi tối năn nỉ Ninh Trăn làm bài tập chung, đó là một chuyện khác.
Giang Lê rất tin tưởng, không sợ ác bá, hèn mọn cầu xin là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ninh Trăn nheo mắt, giọng nói lạnh băng không hề có cảm xúc: "Em có thể không làm, coi như lần này anh lại tin sai người."
"Còn không phải là một năm trước thiếu anh một ly kem chocolate chưa đưa thôi sao? Anh thật sự lấy chuyện một năm trước ra chèn ép tôi?" Giang Lê tức giận đến chóng nạnh hung dữ nói, "Sao anh lại nhàm chán như thế? Lúc cãi nhau có thể đa dạng hơn được không?"
Ninh Trăn cười lạnh một tiếng: "Đó là kem chocolate nổi tiếng của Pháp Michelin do đầu bếp nổi tiếng làm ra, một năm chỉ có một lần để ăn, anh đã đặt rất lâu mới có cơ hội, bị em quay đầu liền đưa cho người khác!"
"Làm gì có quay đầu liền đưa, lúc đó tôi cũng muốn ăn kem làm sao mà biết được, chuyện xảy ra phía sau chứ." Giang Lê hơi chột dạ, giọng càng ngày càng nhỏ.
Kem Chocolate là cậu lừa được từ trong tay Ninh Trăn, lúc đưa cho cô gái đó còn bị Ninh Trăn thấy được, nhưng cậu cũng đâu có muốn đưa kem cho người ta, cũng có nguyên nhân chứ bộ!
"Em lấy kem của anh đi đưa cho cô gái em thích, còn muốn anh tha thứ cho em?" Ninh Trăn cười lạnh.
Giang Lê: Này......!Sao có thể nói là em thích cô gái đó chứ, em rõ ràng là thích anh mà.
Haizz, hiện tại cũng không biết giải thích tình huống lúc đó ra sao.
Thôi đành chịu vậy.
Thật sự là lúc đó về nhà cậu có tìm vị đầu bếp nổi tiếng đó, muốn mua lại cho Ninh Trăn, nhưng mà cậu ở nhà ăn Michelin đợi cả ngày, mới được người ta nói là đầu bếp đó đi du lịch rồi.
Chỉ là Ninh Trăn không biết chuyện này thôi.
"Nhưng mà, không phải đã nói là sẽ trả lại cho anh sao, năm nay cùng anh qua Pháp xếp hàng có được không?" Giang Lê vừa mếu vừa nói.
Ninh Trăn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn tờ giấy trên bàn.
Giang Lê sờ sờ mũi, chấp nhận cầm lấy tờ giấy note, giơ lên trước ngực, thúc giục nói: "Nhanh lên đi."
Ninh Trăn mở cameras điện thoại ra, chức năng quay vìeo, Giang Lê đành chấp nhận cầm lấy tờ giấy note mà đọc, đọc xong còn bị Ninh Trăn chụp hai tấm ảnh "Mặt mỉm cười cam tâm tình nguyện", lúc này mới được buông tha.
"Dán giấy note về chỗ cũ." Ninh Trăn nhìn Giang Lê nói.
Giang Lê đành phải chấp nhận thêm lần nữa dán tờ giấy note về chỗ cũ, cũng âm thầm quyết định, ngay lúc nhiệm vụ tối nay hoàn thành, chính là lúc cậu đánh Ninh Trăn thành đầu chó!
Trong lòng nhớ thương nhiệm vụ tối nay, nguyên buổi trưa Giang Lê đều quan tâm đến chuyện này.
Hai nhiệm vụ liên hoàn còn chưa hoàn thành, nhưng nếu cậu không muốn tiếp tục bị chửi nữa, cũng chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ trong tối nay.
Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết tự học, Giang Lê nhìn lén Ninh Trăn rất nhiều lần, sợ Ninh Trăn làm xong bài tập, có cớ để từ chối mình.
Nguyên một tiết, Giang Lê thường hay cố tình mà quấy rối Ninh Trăn, cố ý làm rớt cục tẩy của hắn, cố ý tranh thủ lúc thầy giáo kêu lớp trưởng, Ninh Trăn bước ra, mà đổi ruột bút thành ruột hết rồi, làm thành một trò đùa dai.
Nhưng mà, lớp trưởng Ninh Trăn bị gọi đi chính là nữa tiết, lúc tan học, Ninh Trăn còn chưa có về lớp, Giang Lê ngồi trên ghế cọ tới cọ lui, từ từ mà dọn sách.
Rốt cuộc qua mười phút, Ninh Trăn đã trở lại, hắn đem bài kiểm tra với sách giáo khoa bỏ vào trong balo, thu dọn trong ba giây rồi quay đầu rời đi.
.
Truyện Xuyên Không
Giang Lê còn ngồi ở đó, mắt thấy Ninh Trăn không thèm đợi mình mà đã đi, vội vàng đeo balo lên, kéo khóa rồi chạy theo.
Cậu chạy một đường đến nhà xe, lại thấy Ninh Trăn đang đứng ở trong mở khóa xe, chân dài leo lên ngồi, duỗi chân đạp một cái liền chạy ra khỏi nhà xe.
Bóng dáng hắn lái xe rất kiêu ngạo, kỹ thuật lái xe rất tốt.
Giang Lê tức giận đến mức ở tại chỗ biểu diễn "Mãnh nam dậm chân", Ninh Trăn thu dọn balo không thèm đợi cậu, ở nhà xe thế mà cũng không thèm lén đợi cậu!
- -------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Uầy...!không ngược đâu, Ninh Trăn yêu Giang Lê tận xương tủy a.......
Từ ngày đó về sau, tiểu Giang Lê đi theo phía sau tiểu Ninh Trăn, một tiếng lại một tiếng anh trai tốt, anh tiểu Trăn, kêu đến người trong nhà đều cười vang mà vẫn còn kêu anh tiểu Trăn.
Tiểu Ninh Trăn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết giữ lời hứa, hắn lấy hết tiền tiêu vặt mà mình đã để giành rất lâu ra, lại đi năm nỉ cha mẹ báo danh cho mình đi thi cờ vây giải thiếu nhi, thành công giành được quán quân, được thưởng 500 tệ cộng thêm tiền tiêu vặt, vừa đủ 2000 tệ, đủ tiền mua con búp bê kia.
Vì một con búp bê, tiểu Ninh Trăn đã phải để giành tận hai tháng, hai tháng đó đều không có mua chocolate mà mình thích ăn nhất.wattpadtien161099
Con búp bê kia chính là món quà đầu tiên mà Giang Lê nhận được từ Ninh Trăn.
*
"Em đừng có quên hồi trưa em đã đồng ý cái gì." Gần bước vào lớp, Ninh Trăn bỗng nhiên dừng chân, lên tiếng.
"Tôi đồng ý cái gì với anh?" Giang Lê theo bản năng cãi lại.
Ninh Trăn bị cậu làm cho tức cười: "Giang Lê, làm người phải giữ lời hứa.
Ngay cả đứa nhỏ còn biết chuyện này."
Giang Lê gãi tóc, cố hết sức để suy nghĩ, bất lực mà nhìn Ninh Trăn: "Anh không có gạt tôi đi? Tôi thật sự đâu có đồng ý cái gì với anh."
Ninh Trăn lập tức xụ mặt đi vào phòng học, nói: "Tốt nhất là từ nay về sau em đừng có cầu xin anh cái gì!"
Giang Lê đem áo khoác đồng phục của Ninh Trăn ném lên lưng hắn, khinh thường nói: "Hứ, ai thèm cầu xin anh."
Mới vừa nói xong, Giang Lê lập tức vả miệng mình: "Phi phi phi, tôi nói bừa."
Cậu hiện tại đang rất nỗ lực để không cho năm chữ "Họa từ miệng mà ra" này được trở thành sự thật, cậu rất hoài nghi mình là chuyên gia vả mặt đầu thai.
Giang Lê cẩn thận mà nhớ lại chuyện hồi trưa, cậu chỉ nhớ là mình rất hèn mà cầu xin Ninh Trăn chơi bóng rổ giúp mình, nhưng không nhớ được là mình hứa cái gì với Ninh Trăn.
Cậu lo lắng nếu hiện tại không làm cho rõ ràng, buổi chiều lại bị tiếp tục vả mặt, vội vàng chạy theo Ninh Trăn, vào lớp.
Giang Lê ngồi xuống, uống một ngụm nước có ga, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với Ninh Trăn: "Anh nói lại vừa rồi tôi đồng ý cái gì với anh đi, lần này tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!"
"Em tự nói ra, mà vừa quay đầu đã quên." Ninh Trăn lạnh lùng nói.
"Không nên không tin nhau nha, tôi nhớ kỹ còn không được sao?" Giang Lê vừa nói vừa lấy giấy note ra, "Đến, anh nói đi."
"Đồng ý với anh một chuyện, không chơi xấu, cũng sẽ không đổi ý giữa chừng, muốn em làm cái gì cũng được." Ninh Trăn một chữ cũng không sai mà nói hết ra.
"A, được rồi, tôi nhớ kỹ." Giang Lê nhanh chóng viết ra giấy, sau đó dán chính giữa hai bàn với nhau.
Một tờ giấy note màu xanh, một nửa dán trên bàn Giang Lê, một nửa dán ở trên bàn Ninh Trăn, phía trên là nét chữ phóng khoáng của Giang Lê: 【 tôi đồng ý một điều kiện của Ninh Trăn, không chơi xấu, không đổi ý giữa chừng, muốn tôi làm cái gì cũng được.
】
Ninh Trăn vừa lòng gật đầu, phân tích một lát rồi nói: "Anh cảm thấy như thế cũng không đáng tin lắm."
"Này còn chưa đủ? Tôi chỉ còn chưa ấn dấu tay thôi, anh vừa phải thôi nha." Giang Lê trừng mắt hung dữ nói.
"Một tay em cần tờ giấy, anh quay video, sau đó em đọc lại một lần nữa." Ninh Trăn nghiêm túc nói.
Giang Lê: "!!!"
"Ninh Trăn anh cố ý hả? Cố ý muốn làm xấu mặt tôi." Giang Lê tức giận đứng dậy.
Dù sao hai nhiệm vụ phụ của cậu cũng đã hoàn thành, nên tạm thời duy trì một chút tôn nghiêm của đàn ông, buổi tối năn nỉ Ninh Trăn làm bài tập chung, đó là một chuyện khác.
Giang Lê rất tin tưởng, không sợ ác bá, hèn mọn cầu xin là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ninh Trăn nheo mắt, giọng nói lạnh băng không hề có cảm xúc: "Em có thể không làm, coi như lần này anh lại tin sai người."
"Còn không phải là một năm trước thiếu anh một ly kem chocolate chưa đưa thôi sao? Anh thật sự lấy chuyện một năm trước ra chèn ép tôi?" Giang Lê tức giận đến chóng nạnh hung dữ nói, "Sao anh lại nhàm chán như thế? Lúc cãi nhau có thể đa dạng hơn được không?"
Ninh Trăn cười lạnh một tiếng: "Đó là kem chocolate nổi tiếng của Pháp Michelin do đầu bếp nổi tiếng làm ra, một năm chỉ có một lần để ăn, anh đã đặt rất lâu mới có cơ hội, bị em quay đầu liền đưa cho người khác!"
"Làm gì có quay đầu liền đưa, lúc đó tôi cũng muốn ăn kem làm sao mà biết được, chuyện xảy ra phía sau chứ." Giang Lê hơi chột dạ, giọng càng ngày càng nhỏ.
Kem Chocolate là cậu lừa được từ trong tay Ninh Trăn, lúc đưa cho cô gái đó còn bị Ninh Trăn thấy được, nhưng cậu cũng đâu có muốn đưa kem cho người ta, cũng có nguyên nhân chứ bộ!
"Em lấy kem của anh đi đưa cho cô gái em thích, còn muốn anh tha thứ cho em?" Ninh Trăn cười lạnh.
Giang Lê: Này......!Sao có thể nói là em thích cô gái đó chứ, em rõ ràng là thích anh mà.
Haizz, hiện tại cũng không biết giải thích tình huống lúc đó ra sao.
Thôi đành chịu vậy.
Thật sự là lúc đó về nhà cậu có tìm vị đầu bếp nổi tiếng đó, muốn mua lại cho Ninh Trăn, nhưng mà cậu ở nhà ăn Michelin đợi cả ngày, mới được người ta nói là đầu bếp đó đi du lịch rồi.
Chỉ là Ninh Trăn không biết chuyện này thôi.
"Nhưng mà, không phải đã nói là sẽ trả lại cho anh sao, năm nay cùng anh qua Pháp xếp hàng có được không?" Giang Lê vừa mếu vừa nói.
Ninh Trăn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn tờ giấy trên bàn.
Giang Lê sờ sờ mũi, chấp nhận cầm lấy tờ giấy note, giơ lên trước ngực, thúc giục nói: "Nhanh lên đi."
Ninh Trăn mở cameras điện thoại ra, chức năng quay vìeo, Giang Lê đành chấp nhận cầm lấy tờ giấy note mà đọc, đọc xong còn bị Ninh Trăn chụp hai tấm ảnh "Mặt mỉm cười cam tâm tình nguyện", lúc này mới được buông tha.
"Dán giấy note về chỗ cũ." Ninh Trăn nhìn Giang Lê nói.
Giang Lê đành phải chấp nhận thêm lần nữa dán tờ giấy note về chỗ cũ, cũng âm thầm quyết định, ngay lúc nhiệm vụ tối nay hoàn thành, chính là lúc cậu đánh Ninh Trăn thành đầu chó!
Trong lòng nhớ thương nhiệm vụ tối nay, nguyên buổi trưa Giang Lê đều quan tâm đến chuyện này.
Hai nhiệm vụ liên hoàn còn chưa hoàn thành, nhưng nếu cậu không muốn tiếp tục bị chửi nữa, cũng chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ trong tối nay.
Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết tự học, Giang Lê nhìn lén Ninh Trăn rất nhiều lần, sợ Ninh Trăn làm xong bài tập, có cớ để từ chối mình.
Nguyên một tiết, Giang Lê thường hay cố tình mà quấy rối Ninh Trăn, cố ý làm rớt cục tẩy của hắn, cố ý tranh thủ lúc thầy giáo kêu lớp trưởng, Ninh Trăn bước ra, mà đổi ruột bút thành ruột hết rồi, làm thành một trò đùa dai.
Nhưng mà, lớp trưởng Ninh Trăn bị gọi đi chính là nữa tiết, lúc tan học, Ninh Trăn còn chưa có về lớp, Giang Lê ngồi trên ghế cọ tới cọ lui, từ từ mà dọn sách.
Rốt cuộc qua mười phút, Ninh Trăn đã trở lại, hắn đem bài kiểm tra với sách giáo khoa bỏ vào trong balo, thu dọn trong ba giây rồi quay đầu rời đi.
.
Truyện Xuyên Không
Giang Lê còn ngồi ở đó, mắt thấy Ninh Trăn không thèm đợi mình mà đã đi, vội vàng đeo balo lên, kéo khóa rồi chạy theo.
Cậu chạy một đường đến nhà xe, lại thấy Ninh Trăn đang đứng ở trong mở khóa xe, chân dài leo lên ngồi, duỗi chân đạp một cái liền chạy ra khỏi nhà xe.
Bóng dáng hắn lái xe rất kiêu ngạo, kỹ thuật lái xe rất tốt.
Giang Lê tức giận đến mức ở tại chỗ biểu diễn "Mãnh nam dậm chân", Ninh Trăn thu dọn balo không thèm đợi cậu, ở nhà xe thế mà cũng không thèm lén đợi cậu!
- -------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Uầy...!không ngược đâu, Ninh Trăn yêu Giang Lê tận xương tủy a.......
Danh sách chương