Đàm Thiếu Tông rất lịch sự, sáng sớm ngày thứ hai đeo đồng hồ mới lượn qua trước mặt Kỷ Ức Dương.
Kỷ Ức Dương không chấp động tác nhỏ của anh, đứng trước tủ quần áo chăm chú chọn cà vạt. Đàm Thiếu Tông nhìn y phân vân giữa hai chiếc, tốt bụng nêu ý kiến: “Cái bên trái đẹp hơn đó.”
Kỷ Ức Dương lập tức cất chiếc cà vạt bên trái vào tủ, đeo chiếc bên phải lên cổ.
Đàm Thiếu Tông chợt thấy đồng cảm với Sầm Mỹ Luân. Hôm quý bà Sầm rủ anh đi trà chiều với hội phụ nữ, có lẽ là vì đã uống chút sâm panh, trên đường về nhà bà bỗng tâm sự: “Con biết lúc hay tin hai đứa kết hôn mẹ tiếc nhất điều gì không? Tiếc nhất là hai bây sẽ không bao giờ hiểu được tâm trạng của bố mẹ khi con cái ở tuổi nổi loạn.”
Đàm Thiếu Tông nhìn Kỷ Ức Dương trong gương, cố gắng tái hiện ánh mắt của quý bà Sầm lúc ấy.
Kỷ Ức Dương đang cài khuy măng sét* như chợt nhớ ra điều gì, quay người hỏi Đàm Thiếu Tông: “Cậu có một chiếc đồng hồ mặt màu xanh sẫm đúng không?”
Đàm Thiếu Tông gật đầu. Chiếc đồng hồ đó không đắt lắm, anh tự mua tặng bản thân nhân kỷ niệm một năm thành lập studio. Thực ra khi ấy thu nhập của studio thua xa lợi tức từ cổ phiếu và trái phiếu Đàm Khang cho anh. Đàm Thiếu Tông không quá thiết tha chuyện tự thân lập nghiệp, nhưng món đồ đầu tiên mua bằng chính công sức của mình vẫn làm anh vui sướng hồi lâu, dù về sau có nhiều thứ đắt tiền hơn, anh vẫn thường xuyên đeo chiếc đồng hồ kia vào những dịp quan trọng.
“Cho tôi mượn được không? Tuần sau tôi có phỏng vấn trên TV, stylist đài truyền hình đã chọn xong trang phục, nếu có đồng hồ cùng màu với cà vạt thì càng tốt.” Kỷ Ức Dương cất hết khuy măng sét vào hộp, chọn tới chọn lui rồi lại không đeo, ngừng lời một chút mới nói tiếp: “Stylist khuyên thế.”
Đàm Thiếu Tông mới nhận quà quý, tất nhiên không thể từ chối: “Đột nhiên anh nhắc tới tôi mới nhớ ra là chẳng biết quăng ở đâu rồi, anh đi làm đi, tìm thấy tôi sẽ để lên bàn trà, bao giờ dùng anh cứ lấy.”
Đàm Thiếu Tông rời nhà muộn 40 phút vì tìm đồng hồ, lúc anh đến studio người mẫu đã bắt đầu trang điểm, trợ lý Kim Khiết chờ ở thang máy nhanh chóng báo cáo tình hình: “Hôm nay Tống Từ tới, đang ở phòng nghỉ.”
Đàm Thiếu Tông chưa kịp ăn sáng, đúng lúc cần qua phòng nghỉ kiếm đồ ăn vặt, nhịp chân anh không đổi, cười cười trả lời trợ lý: “Người mẫu mới ký hợp đồng lần đầu tiên chụp bìa tạp chí, phó giám đốc đến quan sát là chuyện bình thường, cô lo lắng cái gì?”
Kim Khiết nhanh nhẹn theo sau: “Em lo lắng làm gì? Đâu phải người yêu cũ của em.”
Tin vỉa hè đồn thổi Đàm Thiếu Tông yêu đương chớp nhoáng với ít nhất ba người mẫu, nhưng người yêu cũ đích thực của Đàm Thiếu Tông lại là phó giám đốc công ty quản lý họ – Tống Từ.
Đàm Thiếu Tông và Tống Từ quen biết qua một buổi chụp hình, hẹn hò không tới 3 tháng, cả hai đều cảm thấy người kia không phù hợp như ấn tượng đầu, chia tay trong hoà bình, hợp tác công việc vẫn y như cũ.
Kể từ lúc Đàm Thiếu Tông kết hôn, đây là lần đầu tiên họ gặp riêng. Sau khi quay về làm bạn, bầu không khí giữa hai người còn thoải mái hơn trước, Đàm Thiếu Tông chào Tống Từ xong thì cắm cúi tìm bánh quy trong ngăn kéo tủ.
Tống Từ bỏ qua bước hàn huyên khách sáo, nói thẳng vào trọng tâm: “Tôi rất tin tưởng năng lực cầm máy của anh, nhưng hôm nay anh phải nghiêm túc một chút, người cao cao đằng kia là người của tôi.”
Đàm Thiếu Tông giả vờ không hiểu: “Tôi biết mà, hai người đến chụp hôm nay là người mẫu mới ký của công ty cậu.”
Tống Từ chẳng giận, chắc là vẫn đắm chìm trong tình yêu mới và công việc thuận lợi: “Không chỉ ký hợp đồng mà còn nắm tay tôi.”
Đàm Thiếu Tông cười to, mở điện thoại tò mò tìm kiếm thông tin người mẫu đó, Tống Từ đâm ra ngượng ngùng, lái chủ đề về Đàm Thiếu Tông: “Tôi đã tự giác kể chuyện rồi, anh thì sao, kết hôn thế nào?”
Đàm Thiếu Tông trả lời bằng câu nói quen thuộc: “Làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Tống Từ bật cười, nhìn ngón tay trống trơn của anh hỏi: “Chùa của mấy người làm ăn kiểu gì mà đến nhẫn cũng không có.”
Dù chỉ yêu đương gió thoảng mây bay, Đàm Thiếu Tông vẫn không muốn lép vế trước bạn trai cũ đương độ tình duyên tốt đẹp, anh kéo tay áo bên trái giơ đồng hồ Patek Philippe cho Tống Từ xem: “Trụ trì* nhiều tiền, nhẫn to quá phải đeo vào cổ tay.”
Tống Từ biết nhìn hàng: “Chùa nào phát đồng hồ này thay nhẫn thế? Gửi địa chỉ đi, tôi cũng muốn đi tu.”
Gần tới giờ quay chụp, Tống Từ có việc phải về công ty, Đàm Thiếu Tông giục anh ta đi mau. Tống Từ nằng nặc đòi Đàm Thiếu Tông đang bận đo sáng tiễn ra thang máy, bước vào thang máy, trước khi tạm biệt, Đàm Thiếu Tông tùy ý vẫy vẫy tay, Tống Từ nói bằng giọng điệu đứng đắn nhất trong ngày: “Có chuyện tôi không tiện nói rõ nhưng vẫn muốn nhắc một câu, bình thường anh làm việc phải cẩn thận hơn nữa.”
Đàm Thiếu Tông không để ý câu nói không đầu không đuôi của anh ta, tuy anh sống khá tùy tiện nhưng luôn luôn nghiêm túc trong công việc, huống chi đây còn là dự án Tống Từ đích thân nhờ vả. Chụp xong bốn bộ ảnh, tính cả thời gian thay đổi tạo hình và nghỉ giải lao, bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, sau khi người mẫu rời đi, Đàm Thiếu Tông về văn phòng bắt tay vào xử lý hậu kỳ.
Nói là văn phòng chứ nguyên tầng dưới của studio được coi như không gian riêng tư của Đàm Thiếu Tông. Đàm Thiếu Tông tự lên ý tưởng thiết kế căn hộ dạng biệt thự hơn 130 mét vuông* với cửa sổ sát đất 270 độ*, phù hợp cho cả công việc và sinh hoạt. Một mình anh phụ trách tất cả các bước hậu kỳ, không cần người khác giúp đỡ.
Gần bảy giờ, Đàm Thiếu Tông xử lý xong bộ ảnh đầu tiên, đang phân loại và lưu ảnh thì chuông cửa vang lên.
Kim Khiết cau mày đứng ngoài cửa, đưa phong thư chuyển phát nhanh cho Đàm Thiếu Tông.
Phong thư đề tên người nhận Kim Khiết. Đàm Thiếu Tông mở phong bì đổ ra một xấp ảnh nét căng, rõ ràng là chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp. Ảnh chụp Đàm Thiếu Tông và một người đàn ông, miêu tả chi tiết đôi chút, bàn tay Đàm Thiếu Tông đưa vào trong áo sơ mi người kia, lần lượt đặt ở bụng, ngực, yết hầu, khiến người ta khó lòng không mường tượng.
Đàm Thiếu Tông biết người trong ảnh nhưng không nhớ tên, Kim Khiết vội vàng nhắc nhở: “Phó Thế Vân, diễn viên mới đang quay bộ phim đầu tay, hai tháng trước anh chụp ảnh hoạt động thương hiệu. Trong phong bì còn một tờ giấy, không biết có phải gửi cho em không.”
Đàm Thiếu Tông lấy tờ giấy ra, chữ viết tay dặn sau khi thưởng thức ảnh, Đàm Thiếu Tông nhớ liên hệ với người gửi, cụ thể là trước giờ tan tầm ngày mai phải gọi cho hắn, nếu không toàn bộ ảnh chụp sẽ bị công khai. Người ký tên phóng khoáng viết ba chữ: Phó Thế Vân.”
Đàm Thiếu Tông đã hiểu vì sao sáng nay Tống Từ nói một câu không đầu không đuôi, thậm chí đi rồi còn nhắn tin rằng có gì cần giúp thì cứ liên hệ.
Đàm Thiếu Tông im lặng tập trung tìm về ký ức hai tháng trước, Kim Khiết đứng bên có vẻ vừa sốt ruột vừa lo lắng.
Đàm Thiếu Tông nhìn cô trợ lý làm việc với mình từ hồi thực tập năm ba đại học, vui đùa hỏi: “Sao đấy? Sợ thất nghiệp à?”
“Không phải,” Kim Khiết lập tức phủ nhận, “Chuyện quấy rối nơi làm việc rất nhạy cảm, dù thật hay giả vẫn sẽ…”
“Cô có nghĩ là thật không?” Đàm Thiếu Tông hỏi.
Kim Khiết không trả lời ngay, cô sẵn sàng tin tưởng Đàm Thiếu Tông, cô cũng có mặt ở buổi chụp hình hôm đó, tuy giữa chừng Đàm Thiếu Tông và Phó Thế Vân biến mất một lúc, nhưng cả trước cả sau khoảng thời gian đó, cô không hề thấy hai người có gì bất thường.
Tính từ khi thực tập, cô đã làm trợ lý của Đàm Thiếu Tông suốt bốn năm, cô biết rằng quá nửa tin đồn về Đàm Thiếu Tông là giả nhưng vẫn không dám chắc đời sống tình cảm của sếp ra sao. Bởi ví dụ như Đàm Thiếu Tông giới thiệu cô với Tống Từ, nhưng cô lại chưa bao giờ gặp mặt bạn đời hợp pháp của anh. Ảnh chụp hôm nay quá rõ ràng, không thấy có dấu hiệu chỉnh sửa, Kim Khiết không biết phải phán đoán thế nào.
Đàm Thiếu Tông không so đo cô do dự, đứng dậy vỗ vỗ vai cô: “Là giả đó, anh không lừa cô đâu.”
Tuy Đàm Thiếu Tông đã quên tên, nhưng anh vẫn nhớ quá trình 20 phút trong ảnh chụp. Anh không thể không dành lời khen cho mưu kế và thủ đoạn chất lượng cao của Phó Thế Vân, những tưởng sự tình đã chấm dứt sạch sẽ, nào ngờ hắn còn sắp xếp người chụp lén. Nếu mấy bức ảnh này bị tung ra, cộng thêm lời kể của một người trong cuộc, thì với hình tượng vốn chẳng mấy tốt đẹp này, anh sẽ rất khó thoát khỏi hiềm nghi trong lòng công chúng.
Kim Khiết nghe anh nói mà suýt rơi nước mắt, kích động nói: “Vậy điều tra thôi! Em thấy ảnh không phải ở trong phòng, anh nhớ vị trí cụ thể không? Em liên hệ khách sạn kiểm tra camera.”
Đàm Thiếu Tông chưa nghĩ đến chuyện soi camera. Anh tự hỏi có cần báo cho bộ phận quan hệ công chúng của công ty Kỷ Ức Dương về việc này không. Kỷ Ức Dương mới lộ ảnh nắm tay ngôi sao, giờ tới lượt anh lộ ảnh quấy rối người cùng giới, anh có thể tưởng tượng ra tâm trạng lên voi xuống chó của các chuyên viên quan hệ công chúng tại Khoa học Kỹ thuật Hựu Chỉ.
Hồi đầu năm, sau khi đăng ký kết hôn, vừa về nước anh đã bị triệu tới cuộc họp của công ty Kỷ Ức Dương. Trưởng phòng quan hệ công chúng và chuyên gia tư vấn thuê ngoài nghiêm túc thực hiện một buổi huấn luyện. Powerpoint minh họa rất đẹp, giảng giải kỹ càng những vấn đề hai người cần lưu ý sau khi công khai quan hệ, cách đối phó các tình huống phát sinh, thậm chí còn có một bản tóm tắt những cử chỉ và lời nói ứng với từng trường hợp, chi tiết đến điệu bộ và biểu cảm thích hợp lúc nắm tay.
Giữa chừng Đàm Thiếu Tông không nhịn được cười, cả hội trường nhìn anh, người đang thuyết trình phải dừng lại hỏi anh có ý kiến gì.
Đàm Thiếu Tông khoanh tay trước ngực cười nói: “Không có gì, xin mời tiếp tục, tôi sẽ nghiêm túc học tập. Giả sử không thể chết già cùng sếp Kỷ, thì nếu một mai may mắn được tái hôn, dù có đi ở rể hoàng gia Anh Quốc tôi cũng không bỡ ngỡ.”
Dẫu đã quen với thói nói chuyện vô lý bất kham của anh, hôm ấy sắc mặt Kỷ Ức Dương vẫn rất tệ, chắc là vì mất mặt trước cấp dưới.
Đàm Thiếu Tông cất ảnh vào phong bì, nói với Kim Khiết: “Được rồi, tan làm đi, cô cho anh suy nghĩ đã, dù có thế nào cũng phải tin là anh không để cô thất nghiệp.”
Sau khi Kim Khiết ra về, Đàm Thiếu Tông mở tin nhắn Tống Từ gửi ra xem một lần. Tống Từ hẳn là có cách, Đàm Thiếu Tông biết đề nghị giúp đỡ của Tống Từ không hề chứa đựng tình cảm dư thừa, nhưng nếu trả lời thì anh sẽ nợ ân tình, Đàm Thiếu Tông không thích dây dưa lằng nhằng với người cũ.
Đàm Thiếu Tông lái xe về nhà, tốc độ chậm hơn mọi ngày rất nhiều, trên đường không kìm được mà gọi cho dì giúp việc, dì nói Kỷ Ức Dương chưa về, anh thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Thiếu Tông chưa biết mình có muốn nói cho Kỷ Ức Dương không, nếu nói thì phải tìm lý do nào thoái thác, thực hiện nghĩa vụ báo cáo thông tin hay ám chỉ Kỷ Ức Dương ra tay giúp đỡ. Anh còn đoán, nếu Tống Từ có nghe phong thanh, vậy không biết chừng Phó Thế Vân cũng gửi ảnh cho Kỷ Ức Dương.
Bữa cơm tối qua loa thất thần, dì giúp việc dọn bàn ăn nhìn anh ngồi ngơ ngẩn, tốt bụng an ủi: “Dì mới nhắn tài xế Trương bảo cháu lo lắng không biết bao giờ cậu Kỷ về, tài xế Trương nói tối nay cậu Kỷ đi dự tiệc, lúc dì hỏi là vừa đến nhà hàng, tiệc tối không xong sớm được, cháu đừng nghĩ nhiều.”
Đàm Thiếu Tông giật mình đứng bật dậy: “Ôi dì ơi, ý cháu không phải thế, cháu không lo cho anh ta, dì mau nhắn tin giải thích với tài xế Trương đi, khoan, không cần, càng giải thích càng kỳ cục, tóm lại là cháu không đợi anh ta.”
Điện thoại di động reo vang lúc Đàm Thiếu Tông đã ngồi trên sô pha băn khoăn được ba tiếng rưỡi, màn hình hiện tên Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông giật mình tắt không kịp nghĩ.
Tắt xong Đàm Thiếu Tông mới tỉnh táo lại, anh còn đang do dự nên gọi lại hay không, Kỷ Ức Dương đã gọi tiếp, câu đầu tiên chính là: “Đàm Thiếu Tông, cậu giỏi quá nhỉ, dám cúp điện thoại của tôi? Đàm Thiếu Tông nhạy bén nhận ra âm lượng khác thường của Kỷ Ức Dương, y đang tức giận, anh hạ giọng giải thích: “Tôi ấn nhầm.”
Kỷ Ức Dương im lặng một lát, hòa hoãn nói: “Lái xe tới đón tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Đàm Thiếu Tông biết y có hai tài xế riêng thay phiên làm việc, về lý thì chẳng bao giờ có chuyện không ai đưa đón, tuy đã nghe lời mặc áo khoác tìm chìa khóa xe, anh vẫn thắc mắc: “Sao thế, tài xế rủ nhau bỏ việc à?”
“Chẳng lẽ đây không phải việc của cậu à?” Kỷ Ức Dương nói, lần này Đàm Thiếu Tông đã nghe ra men say, “Dù có là chuyện sớm muộn, ít nhất đêm nay chúng ta chưa ly hôn.”
Đàm Thiếu Tông lái xe hết tốc độ cho phép, tới phòng riêng nhà hàng chỉ trong vòng 25 phút kể từ khi nghe điện thoại. Kỷ Ức Dương không phải người duy nhất trong phòng, Kỷ Ức Dương như học sinh ngủ gục trên bàn, trợ lý Sở đứng bên cạnh xấu hổ giải thích: “Hôm nay sếp Kỷ để tài xế về trước, tôi cũng uống rượu, định tìm người lái thuê nhưng sếp Kỷ cứ đòi gọi cho anh, chắc lúc đó đã say rồi.”
Bàn tiệc được thu dọn sạch sẽ, Đàm Thiếu Tông không đoán ra Kỷ Ức Dương uống bao nhiêu. Sắc mặt trợ lý Sở có vẻ không ổn lắm, Đàm Thiếu Tông bảo anh ta về trước.
Căn phòng yên tĩnh, Đàm Thiếu Tông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, Kỷ Ức Dương vẫn nằm nhoài trên bàn không nhúc nhích, Đàm Thiếu Tông bắt chước y gối đầu lên tay, hai người giống như bạn cùng bàn trong giờ nghỉ trưa, Đàm Thiếu Tông gọi y: “Kỷ Ức Dương”.
Kỷ Ức Dương ngẩng lên, vầng trán in một vết đỏ, ngơ ngác quay sang phía có âm thanh. Đàm Thiếu Tông giữ nguyên tư thế nghiêng đầu nhìn y, đèn chùm pha lê tỏa sáng trên đỉnh đầu, Kỷ Ức Dương xoa xoa hai mắt, có lẽ là ép mắt hồi lâu nên nhìn không rõ, y hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi? Tôi là Đàm Thiếu Tông.”
Kỷ Ức Dương nhìn anh chằm chằm mấy giây không chớp mắt, rồi lại gục đầu xuống cánh tay, quay cái gáy về phía Đàm Thiếu Tông, giọng nói không rõ ràng: “Không thể nào, Đàm Thiếu Tông không đến đâu.”
Đàm Thiếu Tông tin chắc rằng hôm nay Kỷ Ức Dương đã uống rất nhiều.
Kỷ Ức Dương ít khi say, ký ức Đàm Thiếu Tông chỉ ghi nhớ đúng một lần, khi đó họ mới quay lại từ New York chưa lâu. Buổi tối, tài xế và trợ lý Sở đưa y về nhà, Kỷ Ức Dương rất nề nếp, lúc say chỉ ngơ ngẩn trên sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh hơn cả thường ngày. Hình ảnh đó đem lại cảm hứng nhiếp ảnh cho Đàm Thiếu Tông, ngày hôm sau anh yêu cầu người mẫu nam tạo dáng hệt như thế.
Kỷ Ức Dương cứ ngồi vậy mãi, Đàm Thiếu Tông cũng không thể mặc kệ y đi ngủ một mình, anh đành ngồi xuống đối diện, mở điện thoại lướt xem danh mục đồng hồ trong phiên đấu giá gần đây.
Kỷ Ức Dương đột ngột gọi: “Đàm Thiếu Tông.”
Đàm Thiếu Tông đã chuyển sang xem bộ phim cung đình nổi tiếng, trả lời không suy nghĩ: “Dạ.”
Kỷ Ức Dương nhìn anh, ánh mắt không giống người say, y nói: “Cậu nợ ông đây 9 chữ số.”
Kỷ Ức Dương luôn luôn nói chuyện lịch sự, điểm đầu tiên Đàm Thiếu Tông chú ý tới trong câu này là hai chữ “ông đây”, nhưng anh không thấy khó chịu, có lẽ vì giọng điệu Kỷ Ức Dương êm ái, nét mặt cũng ấm áp, không giống say rượu làm loạn. Sau đó anh lén lút xòe tay đếm xem 9 chữ số là bao nhiêu, trăm, nghìn, triệu, trăm triệu, rồi lại nhẩm trong đầu, mình đã nhận những món quà nào từ Kỷ Ức Dương ta, làm gì đến 9 chữ số. Anh nghi ngờ Kỷ Ức Dương bị viễn thị, chẳng lẽ y nhìn thấy anh xem hàng đấu giá, đúng là anh đang nhắm một chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ.
Đàm Thiếu Tông thêm thắc mắc này vào danh sách mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng về sau chẳng thấy Kỷ Ức Dương nhắc đến chuyện 9 chữ số nữa.
Đàm Thiếu Tông đoán hôm nay Kỷ Ức Dương uống còn nhiều hơn ngày ấy. Anh rung chuông gọi phục vụ, người phục vụ giúp anh đỡ Kỷ Ức Dương lên xe, tuy Kỷ Ức Dương không nhận ra anh nhưng y vẫn ngoan ngoãn không giãy dụa. Đàm Thiếu Tông lần mò cài dây an toàn cho Kỷ Ức Dương trong bóng tối, cài mấy lần mới trúng, anh chẳng biết mình có chạm vào Kỷ Ức Dương không, y nhắm mắt tựa vào ghế suốt quá trình, hàng lông mày nhíu chặt.
Kinh nghiệm say xỉn phong phú giúp Đàm Thiếu Tông nhanh chóng nhận ra Kỷ Ức Dương đang khó chịu, anh nỗ lực lái xe thật cẩn thận. Về đến nhà, anh đỡ Kỷ Ức Dương vào phòng ngủ, hầu hạ cởi từ giày tất đến áo khoác cho con ma men, Đàm Thiếu Tông hoài nghi bản thân đã bị bài thuyết giảng hồi cuối tuần của quý bà Sầm tẩy não.
Đàm Thiếu Tông rửa mặt xong, ngồi xếp bằng ở phía bên kia chiếc giường, cúi đầu đánh giá góc nghiêng gương mặt Kỷ Ức Dương dưới ánh đèn ngủ. Lòng anh vẫn vướng mắc vấn đề chưa giải quyết, thầm nghĩ đây đúng là thời cơ hoàn hảo để thăm dò Kỷ Ức Dương, anh nằm xuống, nhích nhích lại gần Kỷ Ức Dương và hỏi: “Giả sử anh đọc báo thấy tôi bị truy nã vì giết người, hiện trường án mạng có dấu vân tay của tôi, nhưng tôi kiên quyết nói tôi không làm. Vậy anh sẽ khuyên tôi hợp tác điều tra chứng minh sự trong sạch hay giúp tôi chạy trốn khỏi tội ác vu oan giá họa?”
Không ai trả lời, có lẽ Kỷ Ức Dương đã ngủ rồi, Đàm Thiếu Tông thở phào nhẹ nhõm, dù sao phép so sánh này cũng không hợp lý lắm, thêm nữa, lời người say đâu đáng tin. Anh tắt đèn, bóng tối bỗng vang lên tiếng người: “Tôi không đọc báo.”
Đàm Thiếu Tông giật thót tim, im lặng nửa phút, bình tĩnh lại rồi hỏi: “…Tóm lại là có người nói với anh rằng tôi giết người, anh sẽ làm gì?”
“Cậu là ai?”
Đàm Thiếu Tông thầm nghĩ con trai duy nhất nhà họ Kỷ đúng là vô cùng cảnh giác, nội trong một đêm mà phải xác minh thân phận của anh tận hai lần, anh kiên nhẫn trả lời: “Tôi là Đàm Thiếu Tông nè.”
Kỷ Ức Dương lại hỏi: “Đàm Thiếu Tông giết người? Chính miệng Đàm Thiếu Tông nói cho tôi?”
Đàm Thiếu Tông không đoán được ý y, cũng không hiểu tại sao y đột ngột đổi danh xưng, nhưng vẫn mơ màng dẫn dắt câu chuyện theo kịch bản: “Không phải, báo viết thế.”
“Đúng là phong cách của Đàm Thiếu Tông, có giết người cũng không nói với tôi.” Kỷ Ức Dương nói, “Đàm Thiếu Tông chẳng bao giờ kể gì cho tôi, vậy mà tôi không thể không theo sau dọn dẹp hậu quả, tôi có một hòn đảo ở bán cầu Nam, nhỏ thôi, nhưng để Đàm Thiếu Tông ẩn náu trên đó cũng ổn.”
Kỷ Ức Dương nằm yên không nhúc nhích, nói một câu dài rõ ràng rành mạch, Đàm Thiếu Tông bắt đầu nghi ngờ y có say thật không. Đằng nào cũng hỏi rồi, tỉnh hay say đâu quan trọng, anh tiếp tục: “Vậy là anh sẵn lòng tin tưởng tôi? Tại sao?”
Chắc Kỷ Ức Dương buồn ngủ lắm rồi, lời nói càng lúc càng chậm: “Cậu? Không phải cậu, chúng ta đang thảo luận về Đàm Thiếu Tông mà? Đàm Thiếu Tông không hề đáng tin, cậu tuyệt đối đừng mắc lừa. Mà dù Đàm Thiếu Tông hay bày trò nhưng cậu ta không tùy tiện giết người đâu. Đàm Thiếu Tông còn làm cái đám tang ngu ngốc cho con cá vàng đã chết cơ, nếu thực sự giết người thì hẳn là có nguyên nhân khó nói.”
Đàm Thiếu Tông không rõ mình mong chờ đáp án thế nào, Kỷ Ức Dương trả lời ngoài dự đoán của anh, nhưng ẩn náu trên đảo nhỏ ở bán cầu Nam cũng không tệ.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Ức Dương ngồi trước bàn ăn không còn chút dấu hiệu say rượu, Đàm Thiếu Tông ngồi xuống đối diện, cảm nhận ánh mắt y dò xét anh từ đầu đến chân.
Đàm Thiếu Tông chủ động lên tiếng: “Người chăm sóc anh tối qua là tôi, không cần cảm ơn.”
Kỷ Ức Dương đặt cốc xuống, đường hoàng nhìn thẳng anh: “Chắc là cậu không giết người vì lý do khó nói đâu nhỉ?”
Đàm Thiếu Tông cầm dao ăn thanh lịch cắt miếng trứng trên đĩa làm đôi, rồi phết lòng đỏ trứng lòng đào lên bánh mì, trả lời: “Đoán xem.”
Kỷ Ức Dương chưa bao giờ phối hợp chơi trò giải đố, một lát sau, vẫn là Đàm Thiếu Tông không nhịn được tò mò hỏi: “Anh có đảo ở bán cầu Nam thật à?”
Kỷ Ức Dương hoàn trả nguyên văn: “Đoán xem.”
Kỷ Ức Dương không chấp động tác nhỏ của anh, đứng trước tủ quần áo chăm chú chọn cà vạt. Đàm Thiếu Tông nhìn y phân vân giữa hai chiếc, tốt bụng nêu ý kiến: “Cái bên trái đẹp hơn đó.”
Kỷ Ức Dương lập tức cất chiếc cà vạt bên trái vào tủ, đeo chiếc bên phải lên cổ.
Đàm Thiếu Tông chợt thấy đồng cảm với Sầm Mỹ Luân. Hôm quý bà Sầm rủ anh đi trà chiều với hội phụ nữ, có lẽ là vì đã uống chút sâm panh, trên đường về nhà bà bỗng tâm sự: “Con biết lúc hay tin hai đứa kết hôn mẹ tiếc nhất điều gì không? Tiếc nhất là hai bây sẽ không bao giờ hiểu được tâm trạng của bố mẹ khi con cái ở tuổi nổi loạn.”
Đàm Thiếu Tông nhìn Kỷ Ức Dương trong gương, cố gắng tái hiện ánh mắt của quý bà Sầm lúc ấy.
Kỷ Ức Dương đang cài khuy măng sét* như chợt nhớ ra điều gì, quay người hỏi Đàm Thiếu Tông: “Cậu có một chiếc đồng hồ mặt màu xanh sẫm đúng không?”
Đàm Thiếu Tông gật đầu. Chiếc đồng hồ đó không đắt lắm, anh tự mua tặng bản thân nhân kỷ niệm một năm thành lập studio. Thực ra khi ấy thu nhập của studio thua xa lợi tức từ cổ phiếu và trái phiếu Đàm Khang cho anh. Đàm Thiếu Tông không quá thiết tha chuyện tự thân lập nghiệp, nhưng món đồ đầu tiên mua bằng chính công sức của mình vẫn làm anh vui sướng hồi lâu, dù về sau có nhiều thứ đắt tiền hơn, anh vẫn thường xuyên đeo chiếc đồng hồ kia vào những dịp quan trọng.
“Cho tôi mượn được không? Tuần sau tôi có phỏng vấn trên TV, stylist đài truyền hình đã chọn xong trang phục, nếu có đồng hồ cùng màu với cà vạt thì càng tốt.” Kỷ Ức Dương cất hết khuy măng sét vào hộp, chọn tới chọn lui rồi lại không đeo, ngừng lời một chút mới nói tiếp: “Stylist khuyên thế.”
Đàm Thiếu Tông mới nhận quà quý, tất nhiên không thể từ chối: “Đột nhiên anh nhắc tới tôi mới nhớ ra là chẳng biết quăng ở đâu rồi, anh đi làm đi, tìm thấy tôi sẽ để lên bàn trà, bao giờ dùng anh cứ lấy.”
Đàm Thiếu Tông rời nhà muộn 40 phút vì tìm đồng hồ, lúc anh đến studio người mẫu đã bắt đầu trang điểm, trợ lý Kim Khiết chờ ở thang máy nhanh chóng báo cáo tình hình: “Hôm nay Tống Từ tới, đang ở phòng nghỉ.”
Đàm Thiếu Tông chưa kịp ăn sáng, đúng lúc cần qua phòng nghỉ kiếm đồ ăn vặt, nhịp chân anh không đổi, cười cười trả lời trợ lý: “Người mẫu mới ký hợp đồng lần đầu tiên chụp bìa tạp chí, phó giám đốc đến quan sát là chuyện bình thường, cô lo lắng cái gì?”
Kim Khiết nhanh nhẹn theo sau: “Em lo lắng làm gì? Đâu phải người yêu cũ của em.”
Tin vỉa hè đồn thổi Đàm Thiếu Tông yêu đương chớp nhoáng với ít nhất ba người mẫu, nhưng người yêu cũ đích thực của Đàm Thiếu Tông lại là phó giám đốc công ty quản lý họ – Tống Từ.
Đàm Thiếu Tông và Tống Từ quen biết qua một buổi chụp hình, hẹn hò không tới 3 tháng, cả hai đều cảm thấy người kia không phù hợp như ấn tượng đầu, chia tay trong hoà bình, hợp tác công việc vẫn y như cũ.
Kể từ lúc Đàm Thiếu Tông kết hôn, đây là lần đầu tiên họ gặp riêng. Sau khi quay về làm bạn, bầu không khí giữa hai người còn thoải mái hơn trước, Đàm Thiếu Tông chào Tống Từ xong thì cắm cúi tìm bánh quy trong ngăn kéo tủ.
Tống Từ bỏ qua bước hàn huyên khách sáo, nói thẳng vào trọng tâm: “Tôi rất tin tưởng năng lực cầm máy của anh, nhưng hôm nay anh phải nghiêm túc một chút, người cao cao đằng kia là người của tôi.”
Đàm Thiếu Tông giả vờ không hiểu: “Tôi biết mà, hai người đến chụp hôm nay là người mẫu mới ký của công ty cậu.”
Tống Từ chẳng giận, chắc là vẫn đắm chìm trong tình yêu mới và công việc thuận lợi: “Không chỉ ký hợp đồng mà còn nắm tay tôi.”
Đàm Thiếu Tông cười to, mở điện thoại tò mò tìm kiếm thông tin người mẫu đó, Tống Từ đâm ra ngượng ngùng, lái chủ đề về Đàm Thiếu Tông: “Tôi đã tự giác kể chuyện rồi, anh thì sao, kết hôn thế nào?”
Đàm Thiếu Tông trả lời bằng câu nói quen thuộc: “Làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Tống Từ bật cười, nhìn ngón tay trống trơn của anh hỏi: “Chùa của mấy người làm ăn kiểu gì mà đến nhẫn cũng không có.”
Dù chỉ yêu đương gió thoảng mây bay, Đàm Thiếu Tông vẫn không muốn lép vế trước bạn trai cũ đương độ tình duyên tốt đẹp, anh kéo tay áo bên trái giơ đồng hồ Patek Philippe cho Tống Từ xem: “Trụ trì* nhiều tiền, nhẫn to quá phải đeo vào cổ tay.”
Tống Từ biết nhìn hàng: “Chùa nào phát đồng hồ này thay nhẫn thế? Gửi địa chỉ đi, tôi cũng muốn đi tu.”
Gần tới giờ quay chụp, Tống Từ có việc phải về công ty, Đàm Thiếu Tông giục anh ta đi mau. Tống Từ nằng nặc đòi Đàm Thiếu Tông đang bận đo sáng tiễn ra thang máy, bước vào thang máy, trước khi tạm biệt, Đàm Thiếu Tông tùy ý vẫy vẫy tay, Tống Từ nói bằng giọng điệu đứng đắn nhất trong ngày: “Có chuyện tôi không tiện nói rõ nhưng vẫn muốn nhắc một câu, bình thường anh làm việc phải cẩn thận hơn nữa.”
Đàm Thiếu Tông không để ý câu nói không đầu không đuôi của anh ta, tuy anh sống khá tùy tiện nhưng luôn luôn nghiêm túc trong công việc, huống chi đây còn là dự án Tống Từ đích thân nhờ vả. Chụp xong bốn bộ ảnh, tính cả thời gian thay đổi tạo hình và nghỉ giải lao, bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, sau khi người mẫu rời đi, Đàm Thiếu Tông về văn phòng bắt tay vào xử lý hậu kỳ.
Nói là văn phòng chứ nguyên tầng dưới của studio được coi như không gian riêng tư của Đàm Thiếu Tông. Đàm Thiếu Tông tự lên ý tưởng thiết kế căn hộ dạng biệt thự hơn 130 mét vuông* với cửa sổ sát đất 270 độ*, phù hợp cho cả công việc và sinh hoạt. Một mình anh phụ trách tất cả các bước hậu kỳ, không cần người khác giúp đỡ.
Gần bảy giờ, Đàm Thiếu Tông xử lý xong bộ ảnh đầu tiên, đang phân loại và lưu ảnh thì chuông cửa vang lên.
Kim Khiết cau mày đứng ngoài cửa, đưa phong thư chuyển phát nhanh cho Đàm Thiếu Tông.
Phong thư đề tên người nhận Kim Khiết. Đàm Thiếu Tông mở phong bì đổ ra một xấp ảnh nét căng, rõ ràng là chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp. Ảnh chụp Đàm Thiếu Tông và một người đàn ông, miêu tả chi tiết đôi chút, bàn tay Đàm Thiếu Tông đưa vào trong áo sơ mi người kia, lần lượt đặt ở bụng, ngực, yết hầu, khiến người ta khó lòng không mường tượng.
Đàm Thiếu Tông biết người trong ảnh nhưng không nhớ tên, Kim Khiết vội vàng nhắc nhở: “Phó Thế Vân, diễn viên mới đang quay bộ phim đầu tay, hai tháng trước anh chụp ảnh hoạt động thương hiệu. Trong phong bì còn một tờ giấy, không biết có phải gửi cho em không.”
Đàm Thiếu Tông lấy tờ giấy ra, chữ viết tay dặn sau khi thưởng thức ảnh, Đàm Thiếu Tông nhớ liên hệ với người gửi, cụ thể là trước giờ tan tầm ngày mai phải gọi cho hắn, nếu không toàn bộ ảnh chụp sẽ bị công khai. Người ký tên phóng khoáng viết ba chữ: Phó Thế Vân.”
Đàm Thiếu Tông đã hiểu vì sao sáng nay Tống Từ nói một câu không đầu không đuôi, thậm chí đi rồi còn nhắn tin rằng có gì cần giúp thì cứ liên hệ.
Đàm Thiếu Tông im lặng tập trung tìm về ký ức hai tháng trước, Kim Khiết đứng bên có vẻ vừa sốt ruột vừa lo lắng.
Đàm Thiếu Tông nhìn cô trợ lý làm việc với mình từ hồi thực tập năm ba đại học, vui đùa hỏi: “Sao đấy? Sợ thất nghiệp à?”
“Không phải,” Kim Khiết lập tức phủ nhận, “Chuyện quấy rối nơi làm việc rất nhạy cảm, dù thật hay giả vẫn sẽ…”
“Cô có nghĩ là thật không?” Đàm Thiếu Tông hỏi.
Kim Khiết không trả lời ngay, cô sẵn sàng tin tưởng Đàm Thiếu Tông, cô cũng có mặt ở buổi chụp hình hôm đó, tuy giữa chừng Đàm Thiếu Tông và Phó Thế Vân biến mất một lúc, nhưng cả trước cả sau khoảng thời gian đó, cô không hề thấy hai người có gì bất thường.
Tính từ khi thực tập, cô đã làm trợ lý của Đàm Thiếu Tông suốt bốn năm, cô biết rằng quá nửa tin đồn về Đàm Thiếu Tông là giả nhưng vẫn không dám chắc đời sống tình cảm của sếp ra sao. Bởi ví dụ như Đàm Thiếu Tông giới thiệu cô với Tống Từ, nhưng cô lại chưa bao giờ gặp mặt bạn đời hợp pháp của anh. Ảnh chụp hôm nay quá rõ ràng, không thấy có dấu hiệu chỉnh sửa, Kim Khiết không biết phải phán đoán thế nào.
Đàm Thiếu Tông không so đo cô do dự, đứng dậy vỗ vỗ vai cô: “Là giả đó, anh không lừa cô đâu.”
Tuy Đàm Thiếu Tông đã quên tên, nhưng anh vẫn nhớ quá trình 20 phút trong ảnh chụp. Anh không thể không dành lời khen cho mưu kế và thủ đoạn chất lượng cao của Phó Thế Vân, những tưởng sự tình đã chấm dứt sạch sẽ, nào ngờ hắn còn sắp xếp người chụp lén. Nếu mấy bức ảnh này bị tung ra, cộng thêm lời kể của một người trong cuộc, thì với hình tượng vốn chẳng mấy tốt đẹp này, anh sẽ rất khó thoát khỏi hiềm nghi trong lòng công chúng.
Kim Khiết nghe anh nói mà suýt rơi nước mắt, kích động nói: “Vậy điều tra thôi! Em thấy ảnh không phải ở trong phòng, anh nhớ vị trí cụ thể không? Em liên hệ khách sạn kiểm tra camera.”
Đàm Thiếu Tông chưa nghĩ đến chuyện soi camera. Anh tự hỏi có cần báo cho bộ phận quan hệ công chúng của công ty Kỷ Ức Dương về việc này không. Kỷ Ức Dương mới lộ ảnh nắm tay ngôi sao, giờ tới lượt anh lộ ảnh quấy rối người cùng giới, anh có thể tưởng tượng ra tâm trạng lên voi xuống chó của các chuyên viên quan hệ công chúng tại Khoa học Kỹ thuật Hựu Chỉ.
Hồi đầu năm, sau khi đăng ký kết hôn, vừa về nước anh đã bị triệu tới cuộc họp của công ty Kỷ Ức Dương. Trưởng phòng quan hệ công chúng và chuyên gia tư vấn thuê ngoài nghiêm túc thực hiện một buổi huấn luyện. Powerpoint minh họa rất đẹp, giảng giải kỹ càng những vấn đề hai người cần lưu ý sau khi công khai quan hệ, cách đối phó các tình huống phát sinh, thậm chí còn có một bản tóm tắt những cử chỉ và lời nói ứng với từng trường hợp, chi tiết đến điệu bộ và biểu cảm thích hợp lúc nắm tay.
Giữa chừng Đàm Thiếu Tông không nhịn được cười, cả hội trường nhìn anh, người đang thuyết trình phải dừng lại hỏi anh có ý kiến gì.
Đàm Thiếu Tông khoanh tay trước ngực cười nói: “Không có gì, xin mời tiếp tục, tôi sẽ nghiêm túc học tập. Giả sử không thể chết già cùng sếp Kỷ, thì nếu một mai may mắn được tái hôn, dù có đi ở rể hoàng gia Anh Quốc tôi cũng không bỡ ngỡ.”
Dẫu đã quen với thói nói chuyện vô lý bất kham của anh, hôm ấy sắc mặt Kỷ Ức Dương vẫn rất tệ, chắc là vì mất mặt trước cấp dưới.
Đàm Thiếu Tông cất ảnh vào phong bì, nói với Kim Khiết: “Được rồi, tan làm đi, cô cho anh suy nghĩ đã, dù có thế nào cũng phải tin là anh không để cô thất nghiệp.”
Sau khi Kim Khiết ra về, Đàm Thiếu Tông mở tin nhắn Tống Từ gửi ra xem một lần. Tống Từ hẳn là có cách, Đàm Thiếu Tông biết đề nghị giúp đỡ của Tống Từ không hề chứa đựng tình cảm dư thừa, nhưng nếu trả lời thì anh sẽ nợ ân tình, Đàm Thiếu Tông không thích dây dưa lằng nhằng với người cũ.
Đàm Thiếu Tông lái xe về nhà, tốc độ chậm hơn mọi ngày rất nhiều, trên đường không kìm được mà gọi cho dì giúp việc, dì nói Kỷ Ức Dương chưa về, anh thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Thiếu Tông chưa biết mình có muốn nói cho Kỷ Ức Dương không, nếu nói thì phải tìm lý do nào thoái thác, thực hiện nghĩa vụ báo cáo thông tin hay ám chỉ Kỷ Ức Dương ra tay giúp đỡ. Anh còn đoán, nếu Tống Từ có nghe phong thanh, vậy không biết chừng Phó Thế Vân cũng gửi ảnh cho Kỷ Ức Dương.
Bữa cơm tối qua loa thất thần, dì giúp việc dọn bàn ăn nhìn anh ngồi ngơ ngẩn, tốt bụng an ủi: “Dì mới nhắn tài xế Trương bảo cháu lo lắng không biết bao giờ cậu Kỷ về, tài xế Trương nói tối nay cậu Kỷ đi dự tiệc, lúc dì hỏi là vừa đến nhà hàng, tiệc tối không xong sớm được, cháu đừng nghĩ nhiều.”
Đàm Thiếu Tông giật mình đứng bật dậy: “Ôi dì ơi, ý cháu không phải thế, cháu không lo cho anh ta, dì mau nhắn tin giải thích với tài xế Trương đi, khoan, không cần, càng giải thích càng kỳ cục, tóm lại là cháu không đợi anh ta.”
Điện thoại di động reo vang lúc Đàm Thiếu Tông đã ngồi trên sô pha băn khoăn được ba tiếng rưỡi, màn hình hiện tên Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông giật mình tắt không kịp nghĩ.
Tắt xong Đàm Thiếu Tông mới tỉnh táo lại, anh còn đang do dự nên gọi lại hay không, Kỷ Ức Dương đã gọi tiếp, câu đầu tiên chính là: “Đàm Thiếu Tông, cậu giỏi quá nhỉ, dám cúp điện thoại của tôi? Đàm Thiếu Tông nhạy bén nhận ra âm lượng khác thường của Kỷ Ức Dương, y đang tức giận, anh hạ giọng giải thích: “Tôi ấn nhầm.”
Kỷ Ức Dương im lặng một lát, hòa hoãn nói: “Lái xe tới đón tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Đàm Thiếu Tông biết y có hai tài xế riêng thay phiên làm việc, về lý thì chẳng bao giờ có chuyện không ai đưa đón, tuy đã nghe lời mặc áo khoác tìm chìa khóa xe, anh vẫn thắc mắc: “Sao thế, tài xế rủ nhau bỏ việc à?”
“Chẳng lẽ đây không phải việc của cậu à?” Kỷ Ức Dương nói, lần này Đàm Thiếu Tông đã nghe ra men say, “Dù có là chuyện sớm muộn, ít nhất đêm nay chúng ta chưa ly hôn.”
Đàm Thiếu Tông lái xe hết tốc độ cho phép, tới phòng riêng nhà hàng chỉ trong vòng 25 phút kể từ khi nghe điện thoại. Kỷ Ức Dương không phải người duy nhất trong phòng, Kỷ Ức Dương như học sinh ngủ gục trên bàn, trợ lý Sở đứng bên cạnh xấu hổ giải thích: “Hôm nay sếp Kỷ để tài xế về trước, tôi cũng uống rượu, định tìm người lái thuê nhưng sếp Kỷ cứ đòi gọi cho anh, chắc lúc đó đã say rồi.”
Bàn tiệc được thu dọn sạch sẽ, Đàm Thiếu Tông không đoán ra Kỷ Ức Dương uống bao nhiêu. Sắc mặt trợ lý Sở có vẻ không ổn lắm, Đàm Thiếu Tông bảo anh ta về trước.
Căn phòng yên tĩnh, Đàm Thiếu Tông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, Kỷ Ức Dương vẫn nằm nhoài trên bàn không nhúc nhích, Đàm Thiếu Tông bắt chước y gối đầu lên tay, hai người giống như bạn cùng bàn trong giờ nghỉ trưa, Đàm Thiếu Tông gọi y: “Kỷ Ức Dương”.
Kỷ Ức Dương ngẩng lên, vầng trán in một vết đỏ, ngơ ngác quay sang phía có âm thanh. Đàm Thiếu Tông giữ nguyên tư thế nghiêng đầu nhìn y, đèn chùm pha lê tỏa sáng trên đỉnh đầu, Kỷ Ức Dương xoa xoa hai mắt, có lẽ là ép mắt hồi lâu nên nhìn không rõ, y hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi? Tôi là Đàm Thiếu Tông.”
Kỷ Ức Dương nhìn anh chằm chằm mấy giây không chớp mắt, rồi lại gục đầu xuống cánh tay, quay cái gáy về phía Đàm Thiếu Tông, giọng nói không rõ ràng: “Không thể nào, Đàm Thiếu Tông không đến đâu.”
Đàm Thiếu Tông tin chắc rằng hôm nay Kỷ Ức Dương đã uống rất nhiều.
Kỷ Ức Dương ít khi say, ký ức Đàm Thiếu Tông chỉ ghi nhớ đúng một lần, khi đó họ mới quay lại từ New York chưa lâu. Buổi tối, tài xế và trợ lý Sở đưa y về nhà, Kỷ Ức Dương rất nề nếp, lúc say chỉ ngơ ngẩn trên sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh hơn cả thường ngày. Hình ảnh đó đem lại cảm hứng nhiếp ảnh cho Đàm Thiếu Tông, ngày hôm sau anh yêu cầu người mẫu nam tạo dáng hệt như thế.
Kỷ Ức Dương cứ ngồi vậy mãi, Đàm Thiếu Tông cũng không thể mặc kệ y đi ngủ một mình, anh đành ngồi xuống đối diện, mở điện thoại lướt xem danh mục đồng hồ trong phiên đấu giá gần đây.
Kỷ Ức Dương đột ngột gọi: “Đàm Thiếu Tông.”
Đàm Thiếu Tông đã chuyển sang xem bộ phim cung đình nổi tiếng, trả lời không suy nghĩ: “Dạ.”
Kỷ Ức Dương nhìn anh, ánh mắt không giống người say, y nói: “Cậu nợ ông đây 9 chữ số.”
Kỷ Ức Dương luôn luôn nói chuyện lịch sự, điểm đầu tiên Đàm Thiếu Tông chú ý tới trong câu này là hai chữ “ông đây”, nhưng anh không thấy khó chịu, có lẽ vì giọng điệu Kỷ Ức Dương êm ái, nét mặt cũng ấm áp, không giống say rượu làm loạn. Sau đó anh lén lút xòe tay đếm xem 9 chữ số là bao nhiêu, trăm, nghìn, triệu, trăm triệu, rồi lại nhẩm trong đầu, mình đã nhận những món quà nào từ Kỷ Ức Dương ta, làm gì đến 9 chữ số. Anh nghi ngờ Kỷ Ức Dương bị viễn thị, chẳng lẽ y nhìn thấy anh xem hàng đấu giá, đúng là anh đang nhắm một chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ.
Đàm Thiếu Tông thêm thắc mắc này vào danh sách mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng về sau chẳng thấy Kỷ Ức Dương nhắc đến chuyện 9 chữ số nữa.
Đàm Thiếu Tông đoán hôm nay Kỷ Ức Dương uống còn nhiều hơn ngày ấy. Anh rung chuông gọi phục vụ, người phục vụ giúp anh đỡ Kỷ Ức Dương lên xe, tuy Kỷ Ức Dương không nhận ra anh nhưng y vẫn ngoan ngoãn không giãy dụa. Đàm Thiếu Tông lần mò cài dây an toàn cho Kỷ Ức Dương trong bóng tối, cài mấy lần mới trúng, anh chẳng biết mình có chạm vào Kỷ Ức Dương không, y nhắm mắt tựa vào ghế suốt quá trình, hàng lông mày nhíu chặt.
Kinh nghiệm say xỉn phong phú giúp Đàm Thiếu Tông nhanh chóng nhận ra Kỷ Ức Dương đang khó chịu, anh nỗ lực lái xe thật cẩn thận. Về đến nhà, anh đỡ Kỷ Ức Dương vào phòng ngủ, hầu hạ cởi từ giày tất đến áo khoác cho con ma men, Đàm Thiếu Tông hoài nghi bản thân đã bị bài thuyết giảng hồi cuối tuần của quý bà Sầm tẩy não.
Đàm Thiếu Tông rửa mặt xong, ngồi xếp bằng ở phía bên kia chiếc giường, cúi đầu đánh giá góc nghiêng gương mặt Kỷ Ức Dương dưới ánh đèn ngủ. Lòng anh vẫn vướng mắc vấn đề chưa giải quyết, thầm nghĩ đây đúng là thời cơ hoàn hảo để thăm dò Kỷ Ức Dương, anh nằm xuống, nhích nhích lại gần Kỷ Ức Dương và hỏi: “Giả sử anh đọc báo thấy tôi bị truy nã vì giết người, hiện trường án mạng có dấu vân tay của tôi, nhưng tôi kiên quyết nói tôi không làm. Vậy anh sẽ khuyên tôi hợp tác điều tra chứng minh sự trong sạch hay giúp tôi chạy trốn khỏi tội ác vu oan giá họa?”
Không ai trả lời, có lẽ Kỷ Ức Dương đã ngủ rồi, Đàm Thiếu Tông thở phào nhẹ nhõm, dù sao phép so sánh này cũng không hợp lý lắm, thêm nữa, lời người say đâu đáng tin. Anh tắt đèn, bóng tối bỗng vang lên tiếng người: “Tôi không đọc báo.”
Đàm Thiếu Tông giật thót tim, im lặng nửa phút, bình tĩnh lại rồi hỏi: “…Tóm lại là có người nói với anh rằng tôi giết người, anh sẽ làm gì?”
“Cậu là ai?”
Đàm Thiếu Tông thầm nghĩ con trai duy nhất nhà họ Kỷ đúng là vô cùng cảnh giác, nội trong một đêm mà phải xác minh thân phận của anh tận hai lần, anh kiên nhẫn trả lời: “Tôi là Đàm Thiếu Tông nè.”
Kỷ Ức Dương lại hỏi: “Đàm Thiếu Tông giết người? Chính miệng Đàm Thiếu Tông nói cho tôi?”
Đàm Thiếu Tông không đoán được ý y, cũng không hiểu tại sao y đột ngột đổi danh xưng, nhưng vẫn mơ màng dẫn dắt câu chuyện theo kịch bản: “Không phải, báo viết thế.”
“Đúng là phong cách của Đàm Thiếu Tông, có giết người cũng không nói với tôi.” Kỷ Ức Dương nói, “Đàm Thiếu Tông chẳng bao giờ kể gì cho tôi, vậy mà tôi không thể không theo sau dọn dẹp hậu quả, tôi có một hòn đảo ở bán cầu Nam, nhỏ thôi, nhưng để Đàm Thiếu Tông ẩn náu trên đó cũng ổn.”
Kỷ Ức Dương nằm yên không nhúc nhích, nói một câu dài rõ ràng rành mạch, Đàm Thiếu Tông bắt đầu nghi ngờ y có say thật không. Đằng nào cũng hỏi rồi, tỉnh hay say đâu quan trọng, anh tiếp tục: “Vậy là anh sẵn lòng tin tưởng tôi? Tại sao?”
Chắc Kỷ Ức Dương buồn ngủ lắm rồi, lời nói càng lúc càng chậm: “Cậu? Không phải cậu, chúng ta đang thảo luận về Đàm Thiếu Tông mà? Đàm Thiếu Tông không hề đáng tin, cậu tuyệt đối đừng mắc lừa. Mà dù Đàm Thiếu Tông hay bày trò nhưng cậu ta không tùy tiện giết người đâu. Đàm Thiếu Tông còn làm cái đám tang ngu ngốc cho con cá vàng đã chết cơ, nếu thực sự giết người thì hẳn là có nguyên nhân khó nói.”
Đàm Thiếu Tông không rõ mình mong chờ đáp án thế nào, Kỷ Ức Dương trả lời ngoài dự đoán của anh, nhưng ẩn náu trên đảo nhỏ ở bán cầu Nam cũng không tệ.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Ức Dương ngồi trước bàn ăn không còn chút dấu hiệu say rượu, Đàm Thiếu Tông ngồi xuống đối diện, cảm nhận ánh mắt y dò xét anh từ đầu đến chân.
Đàm Thiếu Tông chủ động lên tiếng: “Người chăm sóc anh tối qua là tôi, không cần cảm ơn.”
Kỷ Ức Dương đặt cốc xuống, đường hoàng nhìn thẳng anh: “Chắc là cậu không giết người vì lý do khó nói đâu nhỉ?”
Đàm Thiếu Tông cầm dao ăn thanh lịch cắt miếng trứng trên đĩa làm đôi, rồi phết lòng đỏ trứng lòng đào lên bánh mì, trả lời: “Đoán xem.”
Kỷ Ức Dương chưa bao giờ phối hợp chơi trò giải đố, một lát sau, vẫn là Đàm Thiếu Tông không nhịn được tò mò hỏi: “Anh có đảo ở bán cầu Nam thật à?”
Kỷ Ức Dương hoàn trả nguyên văn: “Đoán xem.”
Danh sách chương