“Quản lý, Huyễn Dạ đâu? Anh ta thật sự đuổi Thư Nhàn đi sao?” Cừu Liệt gãi đầu hỏi quản lý.

“Ừm.” Quản lý đáp nhẹ một tiếng.

“Huyễn Dạ đáng thương, lần đầu tiên em thấy anh ấy cuồng dại như vậy……” Tước Lợi Nhi chống cằm nói.

“Cậu ta không đáng thương đâu, bây giờ cậu ta còn rất cao hứng đấy!” Quản lý cầm lấy cái ly kiểm tra xem có sạch hay không.

“Vì sao?” Cừu Liệt cùng Tước Lợi Nhi cùng nhìn ông.

“Ở cùng người mình yêu, ai lại không vui vẻ chứ?”

“Người yêu? Nhưng đó là Thư Nhàn a……” Bỗng nhiên, Tước Lợi Nhi linh quang chợt lóe, nháy mắt mấy cái. “Chẳng lẽ……”

“Cô gái kia kỳ thật là Thư Tĩnh?” Cừu Liệt nói tiếp.

“Vậy vì sao cô ấy lại lừa Huyễn Dạ?” Lôi Xiết cũng mờ mịt.

“Các người chờ Huyễn Dạ trở về hỏi cậu ta là biết ngay thôi.” Quản lý khôn khéo trốn tránh câu hỏi.

Hồ ly này quá lợi hại, chuyện gì cũng không lừa được ông, nhưng ông lại cố tình cái gì cũng không nói! Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt cùng mắng thầm trong lòng.

“Này, quản lý, nếu ngày nào đó chúng tôi già đi, ông có đào thải chúng tôi không?” Tước Lợi Nhi nhịn không được lại tìm quản lý tranh cãi.

“Có lẽ!” Quản lý mặt không chút thay đổi nói.

“Có lẽ, vậy là có à?” Tước Lợi Nhi có chút mất hứng.

“Cũng có khả năng sẽ không!” Cừu Liệt nối tiếp.

“Nhưng ngoại trừ chúng tôi, ông có nhân viên có thể thay thế chúng tôi sao?” Cô lại hỏi.

“Còn không có.” Quản lý nói thật.

“Ha ha, không có, vậy ông còn không mau đối tốt với chúng tôi một chút đi? Coi chừng chúng tôi bãi công nha.”

“Tôi đối với các người còn chưa đủ tốt à?” Ông liếc cô một cái.

“Đương nhiên không tốt! Vào sống ra chết là chúng tôi, ông cả ngày chỉ ngâm mình trong câu lạc bộ rửa ly, mỗi ngày không khỏi trôi qua quá dễ dàng đi?” Cô khiêu khích nhảy lên quầy bar ngồi.

Lôi Xiết cùng Cừu Liệt đều nở nụ cười.

“Vậy cô muốn thế nào?” Quản lý đẩy đẩy kính mắt.

“Tiếp theo, đổi ông đi làm nhiệm vụ được không?” Tước Lợi Nhi xoa xoa cằm.

“Tước Lợi Nhi, cô có từng có đối thủ không đối phó được không?” Quản lý tháo mắt kính xuống lau, ánh mắt sắc bén đảo qua cô.

“Không có.” Cô lắc đầu.

“Chờ cô gặp được kẻ địch không đối phó được tôi sẽ ra tay!” Ông lại đeo mắt kính lên.

“Xì, lão hồ li!” Biết lại bị đùa giỡn, Tước Lợi Nhi tức giận đến bĩu môi trừng mắt.

“Ha ha ha, đừng như vậy, Tước Lợi Nhi, muốn quản lý vác bộ xương già chạy tới chạy lui rất khổ cho ông ấy!” Lôi Xiết cười nói.

“Bộ xương già? Em thấy ông ấy rất trẻ a, dường như cho tới bây giờ chưa từng già qua……” Nói tới đây mày cô nhíu lại, đưa mặt sát vào quản lý, vô cùng cẩn thận nhìn ông. “Rốt cuộc ông mấy tuổi a? Quản lý. Dường như từ lần đầu tiên tôi gặp ông đã có dáng vẻ này.”

“Phải không? Vậy cũng đã rất nhiều năm, quản lý chưa từng già đi sao?” Cừu Liệt mới tới cũng tương đối tò mò.

“Quản lý bảo dưỡng tốt thôi.” Lôi Xiết biết quản lý tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.

“Phải không? Nói mau, đến tột cùng ông ở đây bao nhiêu năm rồi?” Tước Lợi Nhi ép hỏi.

“Từ khi câu lạc bộ linh lực bắt đầu tôi đã ở đây.” Quản lý cười.

“Vậy câu lạc bộ linh lực đã thành lập được bao lâu?”

“Đại khái…… từ khi con người bắt đầu có ‘hy vọng’, câu lạc bộ linh lực liền tồn tại.” Trong lời nói của quản lý luôn giấu diếm huyền cơ.

Con người có hi vọng? Đó không phải thật lâu thật lâu thật lâu…… trước kia sao?

Ba người bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong nhất thời tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Còn quản lý?

Ông vẫn là lão thần pha rượu của ông, mang theo nụ cười thắng lợi áp đảo.

Trong yên tĩnh hiếm thấy, lại có khách tới cửa, quản lý thản nhiên đi xuống lầu, nói lời thoại vĩnh viễn không thay đổi –

“Hoan nghênh quang lâm câu lạc bộ linh lực.”

Cần gì phải để ý thời gian?

Chỉ cần một ngày có con người tồn tại, câu lạc bộ linh lực liền vĩnh viễn sẽ không biến mất mà?

Toàn văn hoàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện