Việc Đỗ Long lo lắng thực sự không cần thiết, khoảng 10 phút sau điện thoại của hắn reo lên, không biết là số điện thoại của ai, vừa nhấc lên nghe đã thấy tiếng thản nhiên của Hạ Hồng Quân vang lên, hỏi hắn:

- Đỗ Long, anh ở đó thế nào? Vẫn còn người đuổi theo anh sao? Đỗ Long lớn tiếng hỏi:

- Hạ Hồng Quân, tôi rất khỏe, không có ai đuổi theo tôi nữa, anh thế nào? Có phải đã bị bọn nó bắt đi rồi à? Tôi sẽ cho xe đến đưa anh về! Nếu chúng nó dám động vào một sợi lông của anh, tôi quyết sẽ không tha cho bọn nó!

Tiếng của Hạ Hồng Quân đầy cảm tình, y cười phá lên nói:

- Trong mắt anh tôi chỉ là miếng mồi vậy sao? Đừng nghĩ rằng thắng tôi một lần đã là quá giỏi rồi, tối hôm qua tôi còn chưa dùng hết sức đấy. Yên tâm đi, bọn nó sẽ bị tôi hạ gục hết, giờ tôi thay xe mới rồi, đang về huyện Võ Khê.

Đỗ Long mừng rỡ nói:

- Thế thì tốt… tốt lắm, tôi biết anh lợi hại, tối hôm qua tôi chỉ là may mắn thắng anh. Ai bảo anh cả ngày hôm qua bị nhốt chẳng ăn uống gì, mà còn vác cả con đàn bà mũm mĩm chạy lên chạy xuống, tốn hết sức cho nó rồi, chân tay rã rời đương nhiên không đánh nổi tôi rồi, ha ha…

Hạ Hồng Quân hậm hực nói:

- Anh đừng có đắc ý. Tôi chẳng qua không muốn làm anh bị thương, nhiều thằng sát thủ còn sợ tôi đấy, không thì chỉ cần một ngón út của tôi thôi cũng đủ giết chết anh rồi! được rồi, nói nhảm ít thôi. Anh lái xe không tốt đâu, đi cẩn thận, mang thứ đó đi giám chứng xong rồi gọi điện lại cho tôi, tôi tắt máy đây.

Trong điện thoại tít lên một tiếng ngắt máy, không mảy may gì đến xung quanh, Đỗ Long cười mắng câu:

- Mẹ khiếp, thằng ranh này chảnh thật, từ trước đến giờ toàn là mình ngắt điện thoại của người khác…

Đỗ Long phóng xe như điên trên đường tiến vào phía Bắc đường vành đai 3 của thành phố Ngọc Minh. Một chiếc xe cảnh sát giao thông rít lên đuổi theo, ra hiệu hắn dừng xe. Hắn hơi giảm tốc độ, hạ cửa kính ô tô xuống đợi xe cảnh sát kia đuổi tới bên cạnh, hắn giơ huy hiệu cảnh sát lên, lớn tiếng nói:

- Tôi là người đội hình sự quận Tây Sơn, có việc rất gấp, mong các anh cố gắng kết hợp!

Viên cảnh sát giao thông đội mũ bảo hiểm có kính che mặt nghiêm nghị nhìn Đỗ Long, gật đầu, lái xe vượt lên phía trước chiếc xe tải. Đỗ Long còn đang nghĩ rằng người này định mở đường cho mình, đang vui mừng thì đột nhiên chiếc xe cảnh sát lóe đèn báo hiệu hạ tốc độ, ép hắn phải dừng xe.

Đỗ Long giận dữ lớn tiếng hỏi:

- Anh đang làm gì vậy! tôi đã nói tôi là cảnh sát! Đang đi phá án!

- Tôi biết anh là cảnh sát…

Viên cảnh sát giao thông bước xuống xe cầm hóa đơn phạt đến, hắn cười lạnh nói:

- Tôi còn biết anh không có bằng lái xe, cứ coi là đang phá án, cũng không thể vì thế mà để vi phạm của anh gây nguy hiểm đến tính mạng của người dân! Mời anh xuống xe để kiểm tra!

Vừa nghe thấy lời quen thuộc đó Đỗ Long đã hiểu ra, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại nói:

- Anh được đấy! Phùng Vi Ngũ! Anh đang lấy việc công để trả thù riêng! Anh có biết bằng chứng trên xe quan trọng thế nào không? Nếu như làm trễ nải vụ án điều tra, anh có chịu trách nhiệm nổi không?

Phùng Vi Ngũ cười lạnh nói:

- Tôi biết anh đi quá tốc độ, còn không mang giấy phép lái xe, ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn của xe khác và người đi bộ, bây giờ mời anh xuống xe, nếu không tôi sẽ bắt giam anh!

Đỗ Long trợn trừng mắt bước xuống, Phùng Vi Ngũ quát:

- Quay mặt vào xe, giơ hai tay lên cao thả lên mui xe, tôi nghi ngờ anh có mang theo vật nguy hiểm, yêu cầu kiểm tra!

Đỗ Long lạnh lùng nói:

- Phùng Vi Ngũ, mày đừng có trơ trẽn thế nữa, mày có tin bây giờ tao đánh gục mày, rồi đuổi mày đi không?

Phùng Vi Ngũ sợ hãi lùi lại một bước, cố tỏ vẻ không sợ sệt nói:

- Mày muốn gì? Mày muốn đánh lén cảnh sát sao? Tao cảnh cáo mày, đánh lén cảnh sát sẽ bị phạm tội cực kỳ nghiêm trọng đấy!

Không ai chịu nhịn ai, Đỗ Long liền trực tiếp đánh gục gã này, sau đó hắn cười lạnh một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra chiếc điện thoại, xoa xoa màn hình, sau đó áp điện thoại vào tai. Phùng Vi Ngũ nói:

- Mày gọi cho ai cũng chẳng giải quyết được gì đâu, Trung Hoa là đất nước của pháp chế!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Phùng Vi Ngũ, tao rất vui mừng vì mày đã ngu xuẩn như vậy, mày lại giúp tao được một việc lớn, sau này tao nhất định phải cảm tạ mày!

Phùng Vi Ngũ sửng sốt, chỉ nghe Đỗ Long nói trong điện thoại:

- Chú Mã, cháu đã mang những thứ đó đến thành phố Ngọc Minh rồi, nhưng xe của cháu lại bị cảnh sát chặn lại, họ nói cháu chạy quá tốc độ, lại không có giấy phép lái xe, cháu giải thích thế nào nó cũng không nghe, không biết chú còn nhớ nó không. Chính là Phùng Vi Ngũ cháu của Phó Chủ tịch thành phố Phùng, nó rõ ràng đang lợi dụng việc công để trả thù riêng.

Phùng Vi Ngũ không ngờ rằng Đỗ Long lại gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Mã, phải biết rằng chính y còn không dám tùy tiện gọi điện thoại cho bác cả y. Phùng Vi Ngũ bắt đầu hối hận đồng thời cũng tự thầm ngưỡng mộ may mắn của Đỗ Long.

Mã Quang Minh nghĩ một lúc mới nhớ ra Phùng Vi Ngũ là ai, ông ta khẽ nhíu mày nói:

- Cậu đưa điện thoại cho nó, để tôi nói chuyện với nó.

Đỗ Long đưa điện thoại đến, Phùng Vi Ngũ lại từ chối không nghe, y ngạnh cổ nói:

- Dù là chủ tịch nước đến đây cũng vô ích, mày phạm luật nghiêm trọng chứng cớ rõ ràng, mời mày khóa xe lại ngay lập tức, theo tao về đồn xử phạt!

Đỗ Long lại áp điện thoại vào tai, hắn không chịu nổi nữa nói:

- Chú Mã, chú nghe thấy chưa? Cháu đã đụng phải một chiến sĩ danh dự rất nghiêm ngặt chấp hành pháp luật.

Lòng Mã Quang Minh như sôi sục tức hết chỗ nói, lần này coi như Phùng Vi Ngũ đã đụng phải miệng súng, Mã Quang Minh giận dữ nói:

- Chấp hành nghiêm ngặt cũng phải xem tình hình, cháu cứ kệ nó, đem các thứ đó về kiểm tra. Nó dám cản cháu thì cứ đánh ngã nó, coi như lần đầu đừng làm nó bị thương là được rồi. Chú sẽ gọi điện ngay cho bác nó, đúng là cái loại có người nuôi, không có người dạy…

Mã Quang Minh nói to, Phùng Vi Ngũ nghe rõ hết, mặc cho y dấu mặt trong chiếc mũ bảo hiểm thế nào không biết, Đỗ Long chỉ biết khi giơ tay lên thì Phùng Vi Ngũ sợ hãi tới mức lùi lại mấy bước.

Đỗ Long mặc kệ hắn, lên thẳng xe, khởi động xe, rồi trực tiếp dùng chiếc xe mô tô cảnh sát đó phóng đi, khi Đỗ Long đi xa chỉ nghe thấy Phùng Vi Ngũ ở phía sau tức giận quăng chiếc mũ bảo hiểm đi xa, hét to:

- Đỗ Long, mày được đấy! Tao sẽ cho mày biết tay.

Đỗ Long còn không thèm để ý gì. Nếu y cứ suy nghĩ như vậy, cả đời đừng bao giờ nghĩ tới có tiền đồ gì trong quan trường, chưa biết chừng còn có thể hại bác của y.

Một lúc sau, điện thoại của Phùng Vi Ngũ reo lên, giọng của Phùng Kiếm Văn từ điện thoại vọng ra:

- Tiểu Ngũ, bác xin cháu đấy, cháu có thể kiềm chế mình một chút được không, lần sau đừng gây sự với Đỗ Long nữa, lẽ nào cháu chưa hại chết ta chưa thấy cam lòng sao?

Phùng Vi Ngũ sợ hãi, y thực sự sợ rồi, bác y từ trước tới giờ chưa bao giờ nói với y như thế cả. Cảm giác khiếp sợ chưa từng thấy đó đã đè nén lên con tim Phùng Vi Ngũ, y cảm giác trái tim mình dường như muốn nổ tung, y uất ức nói:

- Bác cả cháu biết rồi, cháu không biết đó là Đỗ Long, hắn đúng là đã chạy quá tốc độ…

- Lần sau thấy Đỗ Long thì tránh xa ra, nó không phải là người cháu có thể trêu chọc. Sau này phải biết thông minh lên chút, việc không nên đụng vào thì đừng có đụng vào, cháu cố gắng làm ở chỗ đó một thời gian nữa, bác sẽ sắp xếp cho cháu công việc khác.

Phùng Kiếm Văn nói xong liền tắt máy. Ông ta thực sự rất buồn bực, vừa nãy Phó cục trưởng cục công an quản lý giao thông Lưu Vĩ Dân gọi điện thoại đến nói với ông ta, sau đó điện thoại của bí thư Vương lại gọi đến, chửi mắng ông ta một trận, nói nếu làm trễ nải việc của tổ chuyên án thì ông ta phải đứng ra chịu trách nhiệm. Phùng Kiếm Văn thật sự hối hận vì lúc trước Phùng Vi Ngũ mới ra đời đã không tiện tay bóp chết tên tiểu tử lúc nào cũng gây tai họa cho mình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện